Editor: Trà Xanh

Thiệu Kình Phong để An Tư Tình đứng dựa tường, anh mở vòi sen, điều chỉnh nhiệt độ nước, bắt đầu rửa sạch những dấu vết ân ái dày đặc trên cơ thể cô.

Bởi vì lực bàn tay anh rất mạnh, khi anh dùng tay chà xát làn da non mịn của An Tư Tình luôn khiến cô hét lên kêu đau, An Tư Tình tức giận liên tục đấm vào người anh, ồn ào: “Anh đi ra ngoài đi, để tôi tự tắm rửa, anh đừng lộn xộn…”

Thiệu Kình Phong vờ như không hiểu, cợt nhả không chịu rời đi, cuối cùng thật sự hơi bực bội vì bị An Tư Tình xô đẩy, dứt khoát treo vòi sen lên tường, ôm thân thể mềm mại của cô áp sát tường, gậy th*t thô dài nóng bỏng lại bắt đầu phô trương sức mạnh giữa hai chân cô, tỏ vẻ sẵn sàng ra trận.

An Tư Tình thành thật ngay lập tức, mở to đôi mắt mù sương, run giọng hỏi: “Anh làm gì vậy, không phải đang tắm rửa hay sao?”

“Ai không chịu tắm rửa đàng hoàng?” Thiệu Kình Phong nhếch khóe miệng, duỗi tay xoa bóp cặp ngực trắng nõn dính đầy nước của cô.

“Được rồi, tôi để anh rửa là được chứ gì?” Khuôn mặt An Tư Tình đỏ bừng, ai bảo cô đang ở dưới mái hiên người ta, bắt buộc phải cúi đầu.

“Ha ha, như vậy mới ngoan…” Nói xong, Thiệu Kình Phong hôn lên cái miệng ửng hồng của cô, sau đó dựng một chân của cô lên với tốc độ sét đánh, gậy th*t nóng hổi phụt một tiếng, đẩy vào tiểu huyệt hồng hào của cô.

Tiểu huyệt đã bị đâm lúc trước nên mềm mại đàn hồi, quy đầu cực đại cắm sâu vào đường kính trơn bóng bên trong, ươn ướt trơn trượt, cảm giác khít khao ấm áp khiến anh gần như muốn nhét cả hai trứng vào thân thể cô.

“Ô ô…” An Tư Tình bị anh quấn lưỡi, không thể nói chuyện, bàn tay nhỏ yếu ớt đặt trên vai anh, một bắp chân trắng nõn treo trên cánh tay anh đung đưa, chân kia chỉ có thể chĩa mũi chân xuống đất bởi vì anh liên tục đẩy lên trên.

Tư thế này khiến cho cô giống con thú bị mắc kẹt, không có sức chiến đấu, trời ạ, sao người đàn ông này lại động dục mọi lúc mọi nơi như thế chứ?

“Bé ngoan, gọi tên tôi được không!” Thiệu Kình Phong ôm gương mặt nóng rực của An Tư Tình, ánh mắt rực lửa như bị trúng độc trước khuôn mặt ửng hồng và quyến rũ của cô, và chỉ có cô mới có thể giải quyết được.

“Ừm… Thiệu Kình Phong… Ừm… Kình phong… A… Phong…” Mỗi khi bị đâm, An Tư Tình đều ngoan ngoãn gọi tên anh, mỗi một chữ đều làm tim Thiệu Kình Phong đập mạnh.

Anh từ từ giảm tốc độ, chậm rãi đặt cơ thể An Tư Tình xuống, ngay khi hai chân An Tư Tình tiếp đất, anh xoay người cô lại, để hai tay cô chống vách tường, anh ôm eo cô bằng hai tay, đi thẳng vào từ phía sau, lập tức đụng vào hoa tâm của cô.

An Tư Tình quay đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn anh: “Đừng như vậy, quá sâu…”

“Ngoan, tôi biết em sâu cạn, em biết tôi dài ngắn, tôi có chừng mực…” Thiệu Kình Phong vừa cử động, vừa vỗ nhẹ vào bờ mông trắng nõn của An Tư Tình, mỗi cái đánh nhẹ sẽ làm hoa kính của cô co rút, kẹp anh vô cùng sảng khoái.

An Tư Tình đỏ bừng cả mặt, kiểu chơi chữ này bị anh nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, da mặt anh thật là dày, đạn bắn cũng không xuyên được.

Cô bối rối quay lại, dùng tay đẩy vai anh, muốn kéo khoảng cách giữa họ.

Thiệu Kình Phong nhân cơ hội vòng tay đến trước ngực cô, vuốt ve cặp ngực đầy đặn hơn bởi vì rũ xuống, kéo núm vú nhỏ nhắn tinh xảo, đồng thời không ngừng gia tăng tốc độ đâm vào rút ra.

Anh chỉ cảm thấy theo sự tấn công mãnh liệt của anh, tiểu huyệt càng lúc càng nóng, càng chặt hơn, cặp mông trắng nõn nhếch lên khiến cho gậy th*t của anh có thể cắm sâu vào hoa tâm, như thể đang bị vô số cái miệng nhỏ hút lấy, từng đợt khoái cảm từ sống lưng liên tục truyền tới.

“Bé cưng, tôi muốn bắn… Cho em hết nhé…” Thiệu Kình Phong khàn khàn gầm nhẹ, bóp chặt eo cô, đâm thật sâu vào hoa kính, lập tức đẩy mở cổ tử cung mỏng manh, bắn ra tinh dịch đặc sệt nóng bỏng trong tử cung ấm áp của cô.

An Tư Tình bị nóng đến độ co thắt rồi cao trào lần nữa, cô hét lên, trước mắt tối sầm, hoàn toàn ngất đi.

.