Editor: Trà Xanh

An Tư Tình bị sự thiếu thành thật của Thiệu Kình Phong đánh thức.

Cô vốn đang ngủ say trên lồng ngực ấm áp của anh, nhưng cảm giác khác lạ từ dưới thân truyền đến khiến cô bừng tỉnh.

Vật kia của Thiệu Kình Phong vẫn cắm trong tiểu huyệt của cô và chưa từng rời đi, không những thế còn di chuyển theo ý thích, rồi dừng lại.

Cứ lặp đi lặp lại làm cho An Tư Tình dần dần hết buồn ngủ.

An Tư Tình thật sự tức giận.

Cô chống tay ngồi dậy, cố gắng mở mắt, thấy Thiệu Kình Phong đang rạng rỡ nhìn mình, đôi mắt cười như vầng trăng khuyết, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Cô không thể duy trì phong thái thục nữ nữa, dùng bàn tay vỗ vào ngực anh, tức giận nói: “Anh… Mấy kiếp chưa gặp phụ nữ hay sao… Giờ còn dây dưa chưa xong…”

Thiệu Kình Phong nâng mông cô, gậy th*t cắm sâu trong thủy kính, sau đó khuôn mặt tuấn tú nghiêng đến trước mặt cô, hôn lên chóp mũi, nhẹ nhàng nói: “Tôi không biết mấy kiếp có gặp phụ nữ chưa, nhưng kiếp này, em là người phụ nữ đầu tiên của tôi…”

Nói xong, khóe miệng anh nhếch thành một đường vòng cung đặc biệt duyên dáng.

An Tư Tình nhất thời câm lặng, ngơ ngẩn nhìn Thiệu Kình Phong, cô có thể thấy được niềm vui từ tận đáy lòng Thiệu Kình Phong, cũng nghe thấy anh nhấn mạnh sự đặc biệt của cô.

Không hiểu sao, gương mặt cô lập tức nóng bừng, tim đập thình thịch, cô biết lúc này mặt mình nhất định rất đỏ.

Trong mắt Thiệu Kình Phong, vẻ e thẹn và ngượng ngùng của cô thật ngây thơ và đáng yêu.

Anh ôm cô thật chặt, tùy tiện vui vẻ trong động nước, đâm cô đến độ cô hét lên sợ hãi thì anh mới cảm thấy thỏa mãn.

Sau đó ghé vào tai cô nói: “Vừa nãy em ngủ như heo, đè trên người tôi, làm tôi muốn rút ra cũng không được…”

An Tư Tình bị sốc trước sự vô liêm sỉ của anh, đây chẳng phải là kẻ ác đi kiện trước hay sao?

Thiệu Kình Phong nhìn đôi mắt hạnh mở to của cô và vẻ mặt uất ức không cam lòng, anh bật cười lớn, sau đó chậm một chút, bóp eo cô nhấc lên.

An Tư Tình nghe được âm thanh “bực”, dương v*t thô dài nóng như lửa rốt cuộc trượt ra khỏi cơ thể cô.

Người cô xụi lơ hết sức, được Thiệu Kình Phong ôm ngồi lên ghế, mệt đến mức không nhấc nổi một đầu ngón tay.

Bởi vì quần áo bị Thiệu Kình Phong xé thành nhiều mảnh, cô đành phải dùng hai tay che người lại, trong khi đó Thiệu Kình Phong nhặt áo khoác của anh lên, khoác lên người cô.

An Tư Tình cuộn tròn trong áo giống mèo con, ngã lên ghế, mệt mỏi nheo mắt, nhẹ nhàng thở dốc.

Thiệu Kình Phong ngắm dáng vẻ lười biếng và ngây thơ của cô, mỉm cười cúi xuống nhặt đôi giày cao gót vương vãi trên mặt đất, nắm một bàn chân chuẩn bị mang giày cho cô, nhưng thời điểm anh nắm bàn chân trắng nõn xinh xắn như ngó sen kia, anh đột nhiên lưu luyến không muốn buông ra, anh không khỏi xoa bóp để thưởng thức.

Đang mơ màng, An Tư Tình phát hiện bàn chân mình đang bị một bàn tay to xoa bóp liên tục, trong lòng chấn động một chút, lập tức nảy sinh cảnh giác.

Cô mở mắt, nhìn thấy Thiệu Kình Phong đang nắm bàn chân cô một cách si mê, nhìn chăm chú không chớp mắt.

Cô vừa hoảng vừa sợ, vội vàng rụt chân về.

Thiệu Kình Phong nhất thời không để ý, bàn chân trắng nõn tuột khỏi tay anh, nhưng anh nhanh tay chụp lại, bóp mắt cá chân của cô, kéo mạnh, toàn bộ chân của An Tư Tình đều bị anh kéo qua đặt trên đùi.

“Trốn cái gì, không mang giày sẽ cảm lạnh!” Thiệu Kình Phong hơi cong khóe miệng, cười khẽ, nâng chân của An Tư Tình lên, xỏ một chiếc giày cao gót vào chân cô.

An Tư Tình cắn răng, lại chán nản, biết cô sẽ cảm lạnh, vừa nãy ở trong xe xé quần áo của cô một cách hăng say làm gì.

Sự chú ý của Thiệu Kình Phong hoàn toàn bị chân cô chiếm trọn, lúc đôi giày cao gót nhòn nhọn bao bọc cặp chân ngọc, đôi chân An Tư Tình càng thêm tinh xảo uyển chuyển nhẹ nhàng, gợi cảm trêu người.

Ánh mắt Thiệu Kình Phong sáng lên, anh cúi đầu hôn lên mu bàn chân trắng nõn của An Tư Tình.

An Tư Tình bị nụ hôn làm cho sửng sốt, cô tự nhiên cảm thấy Thiệu Kình Phong có dục vọng khác thường đối với chân cô, không khỏi lo lắng lấy tay che ngực.

Trời ạ, cũng may cô không gả cho người đàn ông này, nếu không cô thật sự không hầu hạ nổi.

Cô vội giật chân, giả vờ bình tĩnh nói: “Anh buông tay, tôi tự mang được…”.