Tô Tiêu Tiêu cảm thấy chính mình giống như phát hiện chuyện không nên phát hiện. Cô đem chiếc hộp nhét trở lại quần Chu Lâm Duyên rồi lặng lẽ đem quần áo thả lại chỗ cũ giả vờ như  chưa từng chạm qua.

Tô Tiêu Tiêu đi tới phòng bếp uống nước rồi mới chậm rãi đi lên lầu.

Tô Tiêu Tiêu cảm thấy chính mình lúc này có chút giống kẻ trộm, còn có điểm chột dạ. Cô lặng lẽ đóng cửa phòng rồi nhẹ nhàng chui vào trong ổ chăn, chỉ là lúc chui vào trong chăn vẫn đánh thức Chu Lâm Duyên.

Chu Lâm Duyên mở to mắt, đem cô ôm vào trong lòng, thanh âm khàn khàn. “Em vừa đi đâu?”

Tô Tiêu Tiêu a một tiếng, nói. “Xuống lầu uống nước, em cảm thấy hơi khát.”

Chu Lâm Duyên nhắm mắt hôn lên trán cô một cái. “Ngủ đi.”

Tô Tiêu Tiêu ngoan ngoãn nằm trong lòng Chu Lâm Duyên nhắm mắt lại.

Được một lúc cô lại lặng lẽ mở to mắt ngẩng đầu nhìn Chu Lâm Duyên.

Bộ dáng lúc ngủ của Chu Lâm Duyên rất đẹp, an an tĩnh tĩnh, hô hấp vững vàng.

Tô Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm anh một lát rồi cúi đầu nhắm mắt lại, khóe môi không tự giác mà cong lên.

Sáng sớm, lúc Tô Tiêu Tiêu tỉnh lại thì bên cạnh đã trống trơn, Chu Lâm Duyên đã không thấy đâu nữa.

Tô Tiêu Tiêu trở mình nhắm mắt lại. Một lúc sau cô mới mở to mắt, từ trên giường bò dậy.

Tô Tiêu Tiêu mang dép lê mơ màng từ phòng ngủ đi ra ngoài. Xuống lầu cô liền nhìn thấy Chu Lâm Duyên đứng ở sofa trong tay còn cầm chiếc quần ngày hôm qua, thoạt nhìn giống như là đang tìm thứ gì đó.

Có lẽ Chu Lâm Duyên đã nghe thấy tiếng bước chân của Tô Tiêu Tiêu. Anh nghiêng đầu nhìn về phía cô, thái độ rất bình tĩnh. “Không ngủ nữa sao?”

Tô Tiêu Tiêu biết rõ anh đang tìm cái gì nhưng mà cô sẽ không nói toạc ra. Tô Tiêu Tiêu lộ ra một nụ cười xinh đẹp, giống chú thỏ con từ trên cầu thang chạy chậm xuống dưới, lúc đi tới trước mặt Chu Lâm Duyên liền trực tiếp nhào vào trong lòng của anh.

Chu Lâm Duyên hai tay ôm lấy Tô Tiêu Tiêu, ghé vào tai cô thấp giọng nói. “Sinh nhật vui vẻ.”

Tô Tiêu Tiêu ôm lấy anh, vui vẻ nói. “Cảm ơn anh.”

Chu Lâm Duyên cười cười, sờ sờ đầu cô.

Ông trời rất biết chiều lòng người, mấy ngày nay thời tiết đều rất tốt, không nóng không lạnh, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua.

Sau khi ăn mì trường thọ, Tô Tiêu Tiêu liền lên lầu thay quần áo rồi cùng Chu Lâm Duyên đi ra ngoài chơi.

Chu Lâm Duyên hôm nay ăn mặc phá lệ nghiêm túc, áo sơ mi, tây trang, quần tây, còn thắt cà vạt.

Lúc Chu Lâm Duyên đi tới phòng để quần áo, Tô Tiêu Tiêu còn đang suy nghĩ nên mặc cái gì. Cô quay đầu lại nhìn thấy Chu Lâm Duyên thì lập tức bị vẻ đẹp trai của anh hấp dẫn, cô cười khanh khách hỏi. “Chu tổng, hôm nay là em ăn sinh nhật hay là anh ăn sinh nhật a, anh mặc sang trọng như vậy làm cái gì?”

Tô Tiêu Tiêu từ trong ngăn tủ xách ra hai cái váy, một cái màu trắng, một cái hồng nhạt, ngọt ngào hỏi. “Anh thấy em mặc cái nào thì đẹp?”

Chu Lâm Duyên đứng ở cửa nhìn cô, khoé môi nhếch lên. “Đều đẹp.”

Tô Tiêu Tiêu vui vẻ, cô nghĩ một chút liền cầm cái váy màu trắng, kết hợp cùng với bộ đồ hôm nay Chu Lâm Duyên vô cùng đẹp đôi.

Tô Tiêu Tiêu chọn xong váy thì cầm về phòng ngủ thay đồ.

Tô Tiêu Tiêu ngày thường ra cửa kỳ thật rất nhanh, chỉ là hôm nay phá lệ lâu một ít chút.

Lúc cô xuống lầu đã 10 giờ 30.

Chu Lâm Duyên ngồi ở sofa, nghiêng đầu thấy Tô Tiêu Tiêu từ trên lầu xuống, chiếc váy trắng bó sát eo, dài đến đầu gối, lộ ra đôi chân mảnh khảnh trắng nõn. Đuôi tóc được uốn xoăn và buộc lên cao, lộ ra chiếc cổ cùng xương quai xanh xinh đẹp, hôm nay cô đeo chiếc vòng cổ mà Chu Lâm Duyên tặng.

Chu Lâm Duyên nhìn Tô Tiêu Tiêu đang vui vẻ đi về phía mình, hơi có chút thất thần, thẳng đến khi cô đi đến trước mặt anh mới phục hồi tinh thần lại.

Tô Tiêu Tiêu xách váy ở trước mặt anh xoay một vòng. “Đẹp không Chu tổng?”

Chu Lâm Duyên đứng dậy nằm lấy tay cô. “Rất đẹp, tiểu tiên nữ của anh.”

Tô Tiêu Tiêu vui vẻ nắm tay Chu Lâm Duyên đi ra ngoài.

Sinh nhật so với buổi hẹn hò bình thường cũng không sai biệt lắm. Tô Tiêu Tiêu cùng Chu Lâm Duyên ra khỏi khách sạn liền lái xe đi đến bờ biển hóng gió, sau đó lại đi dạo công viên hải dương, giữa trưa Chu Lâm Duyên mang cô đi tới nhà hàng ở giữa một hoa viên ăn cơm trưa.

Chỗ Chu Lâm Duyên đặt ở gần cửa sổ, tầm nhìn rất tốt, phong cảnh càng đẹp.

Nhân viên phục vụ mỉm cười dẫn Tô Tiêu Tiêu đi đến chỗ ngồi.

Lúc cô ngồi xuống thì có một người phục vụ ôm một bó hoa hồng lớn đi tới, mỉm cười nói với cô. “Tô tiểu thư, đây là Chu tiên sinh vì cô mà chuẩn bị.”

Tô Tiêu Tiêu đôi mắt cong cong, nhìn về phía Chu Lâm Duyên. Cô vui vẻ nhận lấy rồi nói cảm ơn.

“Chu tiên sinh, hiện tại có thể đem đồ ăn lên chưa?” Người phục vụ mỉm cười hỏi.

Chu Lâm Duyên gật đầu.

Tô Tiêu Tiêu vui vẻ ôm hoa hồng, còn cúi đầu ngửi mùi hương của hoa.

Qua một lát, Tô Tiêu Tiêu bất chợt nghĩ đến một chuyện, cô theo bản năng tìm thử một lượt trên bó hoa.

Chu Lâm Duyên ngồi ở đối diện, thấy Tô Tiêu Tiêu đang cẩn thận xem xét bó hoa, anh mỉm cười. “Đang tìm cái gì?”

Tô Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên. “Em muốn tìm xem anh có viết thiệp cho em hay không.”

Chu Lâm Duyên xuy mà cười một tiếng. “Vậy em muốn anh viết cái gì?”

“Sinh nhật vui vẻ chẳng hạn.” Tô Tiêu Tiêu tươi cười, đem bó hoa đặt ở trên bàn ăn.

Chu Lâm Duyên nhìn cô, cười cười.

Qua một lúc đồ ăn cũng được dọn.

Mỗi một món nhìn vào đều có cảm giác rất ngon. Tô Tiêu Tiêu nhìn mà cảm thấy thèm, cô gắp một miếng cá hấp, thịt cá vừa vào miệng liền tan ra, Tô Tiêu Tiêu vui vẻ đến nheo đôi mắt.

“Cái này ăn rất ngon.”

Tô Tiêu Tiêu lại gắp một miếng đút cho Chu Lâm Duyên. “Anh thử xem.”

Chu Lâm Duyên hé miệng ăn lấy. “Ăn ngon liền ăn nhiều một chút.”

“Đó là đương nhiên.” Tô Tiêu Tiêu cười tủm tỉm, lại bắt đầu ăn những món khác.

Cơ hồ mỗi món đều ăn rất ngon, Tô Tiêu Tiêu ăn rất nhiều, Chu Lâm Duyên nhưng thật ra cũng không ăn bao nhiêu. Anh dựa lưng vào ghế, bộ dáng có chút lười biếng, cứ như vậy nhìn người mình yêu thương. Trong ánh mắt của Chu Lâm Duyên ẩn ẩn ý cười, giống như nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.

Tô Tiêu Tiêu đang ăn thì phát hiện Chu Lâm Duyên vẫn luôn nhìn chằm chằm mình.

Cô ngẩng đầu hỏi anh. “Sao anh cứ nhìn em mãi như vậy?”

Chu Lâm Duyên câu môi cười. “Anh muốn nhìn kĩ tiểu tiên nữ của mình.”

Tô Tiêu Tiêu bị chọc cười. “Anh cũng không kém a.”

Cô phát hiện từ lúc hai người ở bên nhau, Chu Lâm Duyên ở trước mặt cô càng ngày càng không còn bộ dáng cao lãnh.

Một lát sau, nhân viên phục vụ đưa tới một chiếc bánh sinh nhật.

Tô Tiêu Tiêu nhìn thấy bánh kem, theo bản năng cắn ngón tay.

Kỳ thất cô có chút khẩn trương.

Nhân viên phục vụ đem bánh kem đặt ở trước mặt rồi nhìn Tô Tiêu Tiêu khẽ cười sau đó mới rời đi.

Chu Lâm Duyên đưa cho Tô Tiêu Tiêu một cái cái muỗng. “Sinh nhật vui vẻ.”

Tô Tiêu Tiêu nhận lấy cái muỗng, theo bản năng quan sát biểu tình của Chu Lâm Duyên.

Bất quá Chu Lâm Duyên dấu quá kỹ, trên mặt một chút sơ hở đều nhìn không ra.

Tô Tiêu Tiêu đơn giản cúi đầu ăn từng miếng từng miếng nhỏ bánh kem.

Tô Tiêu Tiêu vốn còn nghĩ có khi nào Chu Lâm Duyên đem nhẫn giấu ở trong bánh không, đâu ngờ ăn xong cũng không thấy cái nhẫn nào.

Tô Tiêu Tiêu cắn cắn ngón tay, đem cái muỗng thả xuống.

Chu Lâm Duyên rút ra một tờ khăn ướt, cầm lấy tay Tô Tiêu Tiêu giúp cô lau sạch. “Sao lại cắn ngón tay?”

Tô Tiêu Tiêu sửng sốt, cô nhìn Chu Lâm Duyên, đôi mắt chớp chớp. “Em có như vậy sao?”

Chu Lâm Duyên nhìn cô, trong ánh mắt mang theo điểm cân nhắc.

Tô Tiêu Tiêu. “Anh nhìn em làm cái gì?”

“Không có gì.” Chu Lâm Duyên lúc này mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục lau tay cho cô.

Ăn xong cơm trưa, buổi chiều Chu Lâm Duyên lại mang Tô Tiêu Tiêu đi xem phim sau đó lại đi ăn cơm chiều. Lúc hai người trở lại khách sạn đã 10 giờ tối.

Tô Tiêu Tiêu cùng Chu Lâm Duyên ở trong ngôi biệt thự độc lập.

Tới cửa sân, Tô Tiêu Tiêu đang muốn mở cửa thì bị Chu Lâm Duyên đè tay lại.

Tô Tiêu Tiêu sửng sốt, cô nghiêng đầu nghiêm túc nhìn anh. “Tô Tiêu Tiêu, em nhắm mắt lại đi.”

“Làm gì?”

“Nghe lời.” Chu Lâm Duyên lấy đi chiếc chìa khóa trong tay Tô Tiêu Tiêu sau đó trực tiếp giơ tay che lại đôi mắt của cô.

Trước mắt đột nhiên tối sầm làm cho Tô Tiêu Tiêu có chút khẩn trương.

Chu Lâm Duyên một bàn tay che kín đôi mắt của Tô Tiêu Tiêu, một cái tay khác mở cửa.

Nghe thấy một tiếng đinh, Tô Tiêu Tiêu khẩn trương đến tâm đều nhảy dựng lên.

Chu Lâm Duyên hướng trong sân liếc mắt một cái, rồi sau đó mới nhẹ nhàng buông lỏng tay. “Có thể mở mắt rồi.”

Khoảnh khắc Tô Tiêu Tiêu mở mắt ra, trong sân những ngôi sao nhỏ đang phát sáng, trên mặt đất phủ kín hoa hồng, liếc mắt một cái có cảm giác giống như đặt mình trong một vùng biển hoa hồng.

Cô đi vào bên nhà, phòng khách sáng lên ánh đèn mờ nhạt, vẫn là cả một phòng hoa hồng.

Trên bàn trà có một cái giá nến thật tinh xảo, trên giá nến có năm cây nến đang toả sáng.

Trên bàn còn có hai chai rượu vang đỏ cùng với một bó hoa hồng lớn.

Cả phòng đều là hồng, màu sắc rực rỡ, toàn bộ căn phòng đều có mùi hương của hoa.

Tô Tiêu Tiêu cảm giác chính mình bị một biển hoa hồng vây quanh.

Cô quay đầu lại thấy Chu Lâm Duyên đang đứng ở cửa nhìn mình.

Khóe môi anh nhếch lên, trong ánh mắt đều là cô.

Tô Tiêu Tiêu thấy anh cười, chính mình cũng cười theo.

Chu Lâm Duyên đi tới, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.

Tô Tiêu Tiêu theo bản năng ôm lấy anh, tim đập có chút nhanh.

Chu Lâm Duyên ôm cô trong chốc lát, mới ở bên tai thấp giọng gọi tên cô. “Tiêu Tiêu.”

“Vâng.”

“Gả cho anh nhé.” Đêm khuya im ắng, Chu Lâm Duyên tiếng nói rất thấp, nhẹ nhàng nói một câu, nhưng lại đủ để cho đáy lòng Tô Tiêu Tiêu giống như có pháo hoa nở rộ.

Tô Tiêu Tiêu cong lên khóe môi, không một chút do dự liền gật đầu. “Được.”

Trong ánh mắt của Chu Lâm Duyên giấu không được niềm vui sướng, anh nhịn không được ở bên tai Tô Tiêu Tiêu nhẹ nhàng hôn một cái.

Anh hơi lùi về phía sau, từ túi quần lấy ra chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn nhẫn kim cương lóe sáng, Chu Lâm Duyên giữ chặt tay Tô Tiêu Tiêu mỉm cười nhìn cô. “Muốn anh quỳ xuống sao?”

Tô Tiêu Tiêu đều cười. “Thật tục, em mới không cần.”

Chu Lâm Duyên cúi đầu đem nhẫn đeo lên giúp cô.

Chiếc nhẫn không lớn không nhỏ, vừa vặn thích hợp.

Tô Tiêu Tiêu nhìn anh nghĩ nghĩ rồi nói. “Chu Lâm Duyên, em nói cho anh một bí mật.”

Chu Lâm Duyên ngẩng đầu nhìn cô. “Ừ.”

Tô Tiêu Tiêu cười đến đôi mắt đều cong lên. “Kỳ thật ngày hôm qua em liền đoán được anh muốn cầu hôn. Em phát hiện trong túi quần anh có chiếc nhẫn.”

Chu Lâm Duyên “...”