Thế giới bị làm xáo trộn tiết tấu, An Dĩ Nhược rốt cuộc vẫn là không thể tránh khỏi bị cuốn vào trong cơn sóng gió này. Cô không hề cự tuyệt bất kỳ cuộc xã giao nào, không để lại dấu vết mà tăng thêm thời gian chung đụng với Hàn Vũ Đình, thận trọng kéo gần khoảng cách với anh ta, để cho Mục Nham có nhiều cơ hội gặp Thịnh Hạ, từ một khía cạnh nào đó anh muốn lấy được chút ít tin tức. Bọn họ đều tự bận rộn, ngay cả thời gian gặp mặt cũng không có. Nhưng, không ai phát hiện, bên cạnh An Dĩ Nhược đã được âm thầm an bày cảnh vệ, phụ trách 24h bảo vệ an toàn của cô.

Thế giới hỗn loạn ngoài mặt duy trì trạng thái không sóng không gió, chỉ có người trong cuộc tiếng lòng căng thẳng không dám lơi lỏng chút nào.

Căng thẳng kéo dài nửa tháng, An Dĩ Nhược có chút thiếu kiên nhẫn, khi buổi tối gặp nhau cô hỏi Mục Nham: "Hắn cầm chìa khóa vàng vì sao không động thủ? Em nên làm cái gì bây giờ?"

Mục Nham sờ sờ tóc của cô, "Em đừng vội. Chuyện anh đánh mất chìa khóa vàng là mọi người đều biết, hắn sẽ không ngốc đến nỗi nhanh như vậy liền động thủ mà đi ngân hàng mở két sắt, hắn cũng sẽ sợ."

"Nhưng một ngày hắn không mở tủ bảo hiểm thì chúng ta không thể chứng minh thân phận của hắn."

"Tất cả ngân hàng trong nước đều không tra được nghiệp vụ tủ bảo hiểm mà hắn đã mở, nếu như anh đoán không sai thì hẳn là hắn làm ở nước Pháp." diendanlequydon.comNếu không, năm ngoái sau khi xảy ra tai nạn Cố Dạ sẽ không trốn đến nơi đó, Mục Nham cảm thấy có lẽ Paris là một căn cứ địa khác của anh ta.

Nước Pháp? An Dĩ Nhược bừng tỉnh hiểu ra, nhìn Mục Nham, cô từng chữ từng chữ nói: "Hắn muốn dẫn em đi."

Tay gắp thức ăn cho cô cứng lại trong nháy mắt.

Mục Nham giương mắt, ánh mắt thâm trầm dừng ở trên mặt An Dĩ Nhược, "Hắn nói gì với em?"

"Hắn đã sớm đề cập đến tháng này để cho em và Thịnh Hạ đi Paris xem show trình diễn thời trang, lúc đó em đã đồng ý, về sau xảy ra việc này em đã đề nghị với hắn đổi lại nhà thiết kế khác đi." Nhớ lại lúc đó Hàn Vũ Đình đột nhiên thay đổi sắc mặt, An Dĩ Nhược càng lúc càng có thể khẳng định là anh ta muốn dẫn cô đi.

Mục Nham trầm mặc, vươn tay nắm lấy tay của cô, không cho phản bác mà nói: "Không thể đi."

Không đi? Nếu như cô không đi, anh ta có thể giống như lần trước mà trói cô lại hay không? An Dĩ Nhược im lặng, cảm thấy lúc này nên bị động.

"Dĩ Nhược!" Sau một lúc lâu không có nghe được cô đáp lại, Mục Nham trầm giọng, anh muốn cô trả lời chắc chắn.

"Được." Dựa vào trong lòng anh, cô nhẹ giọng nhận lời.

Chuyện bắt đầu phát triển từng bước một lệch khỏi quỹ đạo. Hàn Vũ Đình trước sau không có ý định xuất ngoại, như là muốn nghiền nát chìa khóa vàng ở trong tay. diendanlequydon.comTrầm ổn như Mục Nham cũng bắt đầu trở nên nôn nóng, cho nên khi nhận được cú điện thoại ở ngoài ngàn dặm xa xôi kia, anh biết rõ là cái bẫy, biết rõ là kế điệu hổ ly sơn, vẫn quyết định phải đi. Nhưng trước khi đi, anh cảm thấy có trò xiếc cần làm.

Song, trong nháy mắt nhìn thấy An Dĩ Nhược, trong lòng anh không hiểu sao dâng lên bất an, đột nhiên không muốn tiếp tục theo kế hoạch nữa. Thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở trong cổ, rất lâu anh không nói ra lời.

An Dĩ Nhược đang muốn cùng Hàn Vũ Đình đi gặp khách hàng, thấy anh không coi ai ra gì mà nắm lấy tay cô không buông, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Mục Nham thu hẹp cánh tay, ôm cô vào trong ngực, ôm chặt lấy.

Ở khi Mục Nham ôm lấy An Dĩ Nhược, Hàn Vũ Đình hơi quay mặt đi, màu mắt đột nhiên tối lại.

"Mục Nham..." Cô trầm thấp kháng nghị, không hiểu sao anh lại hành động khác thường như vậy.

Nhanh chóng hồi phục lại tâm tình, Mục Nham buông cô ra, nở nụ cười, "Bây giờ phải đi đến sân bay, ghé gặp em một chút."

Sân bay? Giờ phút này anh lại muốn rời khỏi thành phố A?

An Dĩ Nhược kinh ngạc, "Muốn đi đâu?"

"Vân Nam."

"Vân Nam?"

Nhìn chăm chú vào cô, đáy mắt lướt qua phức tạp, Mục Nham trầm giọng nói ra nguyên nhân, "Mộ của Tiêu Nhiên bị người ta vô cớ phá hủy, anh phải đến xem một chút." diendanlequydon.comKhi An Dĩ Nhược ngước mắt nhìn vào trong mắt Mục Nham, một tia sáng chợt lóe rồi biến mất giống như là ám chỉ, khiến cô theo bản năng hơi nhíu mày. Giật mình, làm như lĩnh hội được cái gì đó, ở trong sự kinh ngạc An Dĩ Nhược hoàn hồn lại, "Anh nói anh muốn đi Vân Nam là vì mộ của cô ấy bị người ta phá hủy sao?" Cô như có như không mà đề cao âm lượng, giống như không thể tin.

Mục Nham gật đầu, nhàn nhạt lên tiếng giải thích, "Mấy vụ án gần đây rất kỳ lạ, bây giờ vật chứng quan trọng trong vụ buôn lậu thuốc phiện lại còn liên lụy tới Tiêu Nhiên, anh nghĩ tất cả việc này có thể là có liên quan. Em cũng biết vụ án vẫn không có tiến triển, cho nên anh muốn..."

"Đổi người khác đi." An Dĩ Nhược lạnh lùng ngắt lời anh, giọng nói sắc bén dị thường khiến Hàn Vũ Đình cũng nhịn không được quay đầu lại.

Bốn mắt nhìn nhau, Mục Nham từ từ nhíu chặt mày, làm như mất kiên nhẫn, giọng nói kiên quyết mà nói: "Tình tiết vụ án anh hiểu rõ nhất, anh nhất định phải tự mình đi."

"Em nói đổi người khác đi." An Dĩ Nhược rút tay về, gằn từng tiếng nói: "Vết thương của anh còn chưa có lành, cho nên đổi người khác đi. Em không hy vọng anh vì cô ấy mà rời khỏi bên cạnh em. Cho nên, đổi người khác đi."

"Dĩ Nhược." Mục Nham cương quyết lại nắm lấy cổ tay của cô, làm như đắn đo có người khác ở đây, cụp mắt trầm giọng nói, "Qua đây anh nói chuyện với em."

Không biết lấy đâu ra sức, An Dĩ Nhược đột nhiên hất tay anh ra, "Anh chỉ cần nói cho em biết là không đi không được, hay là ở lại."

Nhìn vẻ quật cường của cô, Mục Nham không biết còn có thể nói cái gì. Trải qua mấy giây trầm mặc, anh thu lại ánh mắt, không có dũng khí liếc nhìn cô thêm một cái nào nữa, chỉ liếc mắt một cái, anh sẽ thay đổi chủ ý. Vì vậy, anh dùng hành động nói cho cô biết lựa chọn của anh.

Ở trong nháy mắt anh xoay người, trong đầu An Dĩ Nhược giống như là nhớ chuyện xưa mà lướt qua đoạn ngắn nào đó, tình yêu điên cuồng của Tiêu Nhiên, mối tình thắm thiết của Hà Thư Tuệ, Thịnh Hạ cố tình phá hoại và nhằm vào cô, từng cảnh từng cảnh, lòng cô quặn đau.

Nhìn bóng lưng anh đi xa, cô nghe thấy giọng nói thê lương của chính mình, "Mục Nham, nếu như anh đi, cũng đừng quay đầu lại tìm em." diendanlequydon.comTrong phần diễn hòa lẫn lo lắng và sợ hãi mà người ngoài không thể nào biết được. An Dĩ Nhược khóc, giọt nước mắt thê lương và đau lòng nhỏ giọt xuống, giọng nói nghẹn ngào.

Mục Nham dừng bước lại, cứng còng tại chỗ, rất lâu sau đó, lâu đến nỗi ngay cả Hàn Vũ Đình cũng cho rằng anh thay đổi chủ ý. Nhưng anh chỉ để lại cho cô một câu "Chờ anh trở lại", sau đó cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi tầm mắt của bọn họ.

Trong nháy mắt đó, sắc mặt Hàn Vũ Đình khẽ biến đổi. Anh nhìn An Dĩ Nhược lặng lẽ đứng ở tại chỗ, trên mặt đều là nước mắt, từ trên cằm rơi xuống mu bàn tay, cuối cùng không nói gì.

Trước khi sắp lên máy bay, Mục Nham gọi điện thoại tới, An Dĩ Nhược cầm di động, chỉ trầm mặc.

Điện thoại đã được bật, nhưng từ đầu đến cuối không có lên tiếng, mãi đến khi gác máy.

Lúc này bọn họ đã tinh tường ý thức được, con đường kế tiếp phải đi một mình. Bọn họ lặng lẽ dặn dò đối phương, bình an, bình an.

Mục Nham đi rồi, An Dĩ Nhược sa sút được Hàn Vũ Đình lặng lẽ thu vào trong mắt. Anh đứng ở trước cửa sổ trầm tư, ánh mắt xuyên thấu qua quang cảnh trùng điệp của thành phố không biết dừng ở nơi nào, chỉ có nghi ngờ trong mắt càng lúc càng sâu.

Năm ngày sau, Đại Lệ chạy tới "Phong Hành", mang đến tin tức Mục Nham mất tích, "Lúc đội trưởng đến mộ của Tiêu Nhiên thì bị phục kích, không rõ tung tích." diendanlequydon.comBên Vân Nam gọi thoại thoại tới, nói là dựa vào viên đạn chung quanh trên thân cây đoán được, trước khi mất tích Mục Nham đã bắn nhau rất kịch liệt với người khác, khả năng sống sót là rất nhỏ.

An Dĩ Nhược ngớ ra mấy giây, sau đó vẻ mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, lảo đảo lui về phía sau hai bước, tay phải ôm chặt ngực, cảm thấy có ngàn vạn cây kim đâm thẳng vào tim, trong nháy mắt đau đến cô không thở nổi.

Nhìn khuôn mặt cô đột nhiên mất đi huyết sắc, Đại Lệ muốn nói lại thôi, lời an ủi rốt cuộc bị mắc kẹt ở trong cổ họng, chỉ nắm chặt nắm đấm, đứng yên ở bên cạnh cô.

Đêm hôm đó, An Dĩ Nhược bắt đầu sốt nhẹ, lúc được đưa đến bệnh biện, thần trí đã có chút mơ hồ. Khi cô tỉnh lại, đã là ngày thứ ba Mục Nham mất tích.

Hàn Vũ Đình đến thăm cô. Cô yên lặng nằm ở trên giường bệnh ngơ ngẩn nhìn trần nhà, không nói một lời, giống một con rối búp bê đánh mất linh hồn.

Nhìn ánh mắt tuyệt vọng và trống rỗng của cô, Hàn Vũ Đình rốt cuộc có quyết định, lúc mở miệng thì giọng nói lạnh nhạt đến không hề có độ ấm, "Ngày kia chính là tuần lễ thời trang, tôi bảo thư ký đặt vé máy bay, ngày mai chúng ta đi." diendanlequydon.comThấy cô rốt cuộc chịu quay đầu lại nhìn anh, giống như quan tâm khẽ trách mà nói, "Đừng nói với tôi là cô muốn đi Vân Nam, phải biết rằng, cô không thể giúp được anh ta bất kỳ việc gì."

Anh ta cuối cùng chịu đi rồi sao? Xem ra quả thực là nhất định không thể không dẫn cô theo. An Dĩ Nhược im lặng, từ từ nhắm mắt lại, niêm phong cảm xúc đang cuồn cuộn cất vào chỗ sâu trong lòng. Đã như vậy, cô không sợ nữa.

Cho rằng cô từ chối, ánh mắt lóe lóe, Hàn Vũ Đình vội vàng nói: "Anh ta là bạn trai của cô, ngoại trừ hiểu nhau còn phải có lòng tin với anh ta. Thân là cảnh sát, anh ta có năng lực bảo vệ mình, cô ở đây sốt ruột hoàn toàn không có ích gì, còn không bằng chăm sóc mình thật tốt chờ anh ta trở lại."

Trong phòng bệnh có mùi nước sát trùng dày đặc, tuy nhiên không che đậy được mùi đặc hữu trên người của anh, nhàn nhạt, mùi cỏ xanh thơm mát như có như không, xa lạ như vậy, lại có chút quen thuộc. An Dĩ Nhược trở mình đưa lưng về phía của anh, mở mắt ra nhìn mặt đá cẩm thạch, cảm thấy mọi người đều là diễn viên trời sinh.

Mọi thứ giống như ở trong kế hoạch, tất cả, dường như đã ngoài tầm kiểm soát.

Trước mắt chỉ còn một con đường, ngoại trừ đi về phía trước, An Dĩ Nhược không biết còn có thể làm gì.

Lúc màn đêm buông xuống, An Dĩ Nhược đi đến căn hộ của anh, ở lúc thu dọn phòng cho anh, trong lúc vô tình phát hiện trong ngăn kéo bàn học đặt một quyển ghi chép. diendanlequydon.comCô mở ra, nhìn thấy mặt trên viết một hàng chữ, "Bất tri bất giác, không thể thiếu. Xin đợi tôi." Thời gian ghi là tháng năm năm ngoái, sau khi cô bị Cố Dạ bắt cóc mấy ngày.

Ôm bản ghi chép, An Dĩ Nhược trượt ngồi xuống đất, khóc đến như một đứa nhỏ lạc đường.

Cô không biết quyết định là đúng hay sai, cô chỉ biết là nếu như cô kiên trì không đi Paris Hàn Vũ Đình dường như cũng sẽ không rời khỏi thành phố A, vậy mọi thứ cũng chỉ có thể đảo quanh tại chỗ. Lúc này, cô đã bị bức đến không đường thối lui.

Lúc rời khỏi căn hộ của Mục Nham đã gần rạng sáng. Khi về nhà thì phát hiện trong phòng khách lại có hai vị khách bất ngờ, đợi thấy rõ người tới là ai, An Dĩ Nhược kinh ngạc, "Chú Mục?"

Sáu tiếng sau, khóe miệng Hàn Vũ Đình chứa ý cười và An Dĩ Nhược sắc mặt thê lương nhưng lộ ra bình tĩnh lạ thường cùng xuất hiện ở sảnh khởi hành quốc tế.

Ngoài cửa kiểm an, người đàn ông ẩn ở trong đám người nhìn chằm chằm vào bóng dáng mảnh mai vội vàng bấm một dãy số. diendanlequydon.comSau khi nối được, anh rõ ràng dừng một chút, "Bọn họ cầm chính là hộ chiếu Anh quốc, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất cảnh, có phải thật sự để cho cô ấy đi hay không?" Cơ hội cuối cùng, chỉ cần người ở đầu kia điện thoại nói không, bất kể thế nào anh cũng phải ngăn cô lại.

Cảm thấy lồng ngực tắc nghẽn giống như một tấm lưới vô hình, trói buộc tay chân của anh, thậm chí là tư tưởng, đáy mắt lặng lẽ tràn ra giãy giụa. Thật lâu sau đó, ngay tại lúc này bên phía người có quyền quyết định ngăn An Dĩ Nhược, đột nhiên cúp điện thoại.

Bước ra bước chân đột nhiên dừng lại, người đàn ông nắm chặt nắm đấm, trơ mắt nhìn An Dĩ Nhược theo Hàn Vũ Đình chầm chậm đi vào cửa kiểm an.

Lúc máy bay cất cánh, An Dĩ Nhược cuộn tay phải lại, nắm chặt vết thương nhỏ trên ngón tay út trong lòng bàn tay.