Edit + Beta: Toả Toả

Sắc mặt Phó Thành sa sầm, mặt mũi đều mang theo ý lạnh, ngón tay cầm lấy gọng kính gỡ nó xuống.

Nước mưa đập lên ô, vang lên tiếng đìu hiu.

Tưởng Du nhận thấy bầu không khí không ổn, lựa chọn ngậm miệng, mắt nhìn trộm đối phương.

Anh thực sự không biết tại sao hắn lại đột nhiên nổi giận, lúc nãy mới gặp vẫn còn tốt mà.

Chẳng lẽ là do lời của Trần Đình?

Tưởng Du càng nghĩ càng thấy không ổn, cố lấy hết dũng khí kéo áo khoác vest của Phó Thành.

Thu hút được tầm mắt của đối phương, anh lập tức nở nụ cười xán lạn: “Phó Thành, tâm trạng của cậu không tốt sao?”

“Không có.” Phó Thành nhàn nhạt đáp.

“Chắc chứ? Tất cả đều hiện hết lên mặt cậu rồi.” Tưởng Du nhẹ nhàng chọc chọc mặt của hắn.

Ngón tay còn chưa kịp rút về đã bị đối phương giữ chặt.

Phó Thành cầm ô, giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Đừng quậy.”

“Tôi không có quậy, tôi đang dỗ cậu mà, cậu không phát hiện sao?” Mặt Tưởng Du nóng lên, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào hắn.

“Dỗ như thế này sao?” Phó Thành cong khoé môi, thuận thế buông tay anh ra.

Hắn cúi đầu xuống, nhận thấy Tưởng Du đang đi đôi giày lúc trước hắn tặng, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, thầm thì: “Giao hẹn là cái gì?”

“Hả?” Tưởng Du khó hiểu nhíu mày.

Phó Thành trừng mắt nhìn anh: “Giao hẹn là cái gì?”

“Cũng không phải là giao hẹn gì, Trần Đình muốn đi leo núi nên hẹn tôi đi cùng.” Tưởng Du thờ ơ nói.

Đi leo núi với bạn bè là chuyện bình thường, trước đây anh đã từng cùng bọn Tịch Lâm đến đó, nhưng sau lần đó, bọn họ cũng không muốn đi nữa.

Nguyên nhân là do di chứng của việc leo núi rất nghiêm trọng, đi lại đều khó khăn.

“Chỉ có hai người?”

“Không đâu, tôi cũng không quá thân với cậu ấy, hai người không tốt lắm.” Tưởng Du nghiêm túc suy nghĩ một phen, ăn ngay nói thật.

“Ha, cái đó căn bản không được xem là giao hẹn.” Tâm tình Phó Thành trở nên thoải mái.

“Vốn là vậy mà.” Tưởng Du nói.

Mắt anh liếc nhìn toàn thân Phó Thành, cố ý đến gần nói: “Cậu mặc vest rất đẹp.”

“Hoa ngôn xảo ngữ (*).” Phó Thành đẩy mặt đối phương ra, hơi di chuyển ô về phía anh.

(*) Hoa ngôn xảo ngữ: Lời ngon tiếng ngọt, lời đường mật, nói ngon nói ngọt.

Tưởng Du khoanh hai tay trước ngực, nhìn Phó Thành không chớp mắt: “Thật sự rất đẹp.”

Bộ vest làm nổi bật hoàn hảo dáng người của hắn, đôi giày da sáng bóng và chiếc cà vạt có hoa văn màu xanh lam.

Cùng với gương mặt như được điêu khắc tinh xảo, cái mũi anh tuấn, khoé miệng cong lên tạo ra một nụ cười, giống như ánh mặt trời vùng vẫy xô đẩy mây đen rồi lập tức chiếu vào, ấm áp lại bình tĩnh.

Chỉ có thể dùng từ hoàn mỹ để biểu đạt.

Phó Thành chú ý tới tầm mắt của đối phương, ngượng ngùng giơ tay gõ lên trán anh: “Có đi nữa hay không?”

“Đi đi.” Tưởng Du xoay người lại, cố ý tới gần Phó Thành.

Hai người đến trạm xe buýt, trời mưa nên người chờ cũng không nhiều lắm.

Chỉ chốc lát xe buýt đã đến, Tưởng Du chen vào trước.

Xe chậm rãi lăn bánh, mưa tí tách rơi bên cửa sổ.

“Nào, lau sạch nước trên người đi.” Phó Thành đưa khăn giấy cho Tưởng Du.

Tưởng Du lấy khăn giấy, cúi xuống cẩn thận lau nước trên giày, trên mặt giày dính đầy bùn đất và nước, giày trắng đã biến thành giày xám.

Phó Thành nhận thấy động tác của anh, thoáng giật mình, trong lòng tràn ngập tình yêu.

Hắn lấy ra một mảnh khăn giấy, vươn tay lau tóc cho Tưởng Du.

“Phó Thành?” Tưởng Du khiếp sợ, anh quay đầu lại nhìn thấy Phó Thành đang gần trong gang tấc.

Anh liếc nhìn môi đối phương rồi hốt hoảng dời đi.

“Giày bẩn thì tôi lại mua cho cậu đôi mới, lau khô nước mưa trên người trước đi, tránh bị cảm.” Phó Thành buông tay ra, đặt khăn giấy vào lòng bàn tay anh.

“Được…….” Tưởng Du xấu hổ lau nước mưa trên tóc và mặt.

Tưởng Du qua loa lau nước trên người, dựa vào ghế ngồi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Trời đã nhá nhem tối, các cửa hàng lên đèn, hoàn toàn tản ra dưới những hạt mưa mờ ảo, giống như cả thế giới đều trở nên mơ hồ.

Anh bỗng nhiên nhớ tới chuyện hôm nay, quay đầu lại đúng lúc đối diện với tầm mắt của Phó Thành, hơi dừng lại.

Cậu ấy đang nhìn trộm mình?

Lại thấy Phó Thành vươn tay qua đỉnh đầu anh, lấy một chiếc lá khô.

“Nó rơi vào đầu cậu.”

“À….à à.” Tưởng Du kích động giơ tay định giật đi lá cây nhưng lại bị hắn né tránh.

“Để tôi đem nó vứt đi cho.” Phó Thành thản nhiên nói, đem lá khô bỏ vào túi áo vest.

“Ở đằng kia có một cái thùng rác.” Tưởng Du chỉ vào một thùng rác màu cam cách đó không xa nhắc nhở.

“Xuống xe rồi vứt.”

“Ồ.” Tưởng Du mím môi, tiếp tục dựa vào ghế ngồi.

“Hôm nay tôi đến lớp tìm cậu, nhưng bạn cùng lớp của cậu lại nói rằng cả ngày cậu chưa từng đến trường.” Tưởng Du tò mò nói.

Phó Thành gật đầu, giương đôi mắt đen nhánh nhìn Tưởng Du: “Cậu tìm tôi khi nào?”

“Sau khi tan học, sao thế?”

Nghe xong câu trả lời, trong mắt Phó Thành hiện lên vẻ mất mác: “Cả ngày hôm nay chỉ có sau khi tan học thôi sao?”

“A… Không phải, tại hôm nay bài tập có hơi nhiều.” Tưởng Du xua tay giải thích.

Anh thật sự làm bài tập và ôn tập cả ngày, đã sắp đến thi cuối kỳ rồi.

“Hôm nay tôi xin nghỉ.” Phó Thành sờ sờ đầu Tưởng Du: “Đi đến một nơi đáng ghét.”

“Nơi đáng ghét?” Tưởng Du ngẩng đầu khó hiểu.

“Ừm, chỗ đó gọi là nhà của ông nội.”

Tưởng Du nhìn vẻ mặt dần dần nghiêm túc của Phó Thành, hơi giật mình.

Anh chỉ từng nghe từ miệng hắn nói qua một lần, hôm nay nghe lại, có thể cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn trong giọng nói của hắn.

“Quan hệ không được tốt sao?”

Phó Thành lắc đầu: “Không có gì là không tốt, chính là sau khi ba mẹ tôi qua đời ông ấy đã nuôi nấng tôi.

Theo kiểu cứ ném tôi vào nhà, chỉ để ý đến ăn uống còn lại thì mặc kệ, có khi cả năm cũng không gặp nhau một lần, chỉ là ông nội trên danh nghĩa.”

“Xin lỗi cậu…” Tưởng Du nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay.

Thảo nào trong nhà Phó Thành không có ảnh của ba mẹ, chỉ có những bức tranh nghệ thuật lạnh như băng.

Phó Thành chủ động nắm lại tay anh, cảm nhận được độ ấm của Tưởng Du, trong lòng bình tĩnh trở lại: “Không sao hết, ba mẹ tôi mất sớm, cảm giác đau lòng cũng đã sớm không còn rồi, trong những năm qua tôi đã sống ở vô số nơi, cũng khá thoải mái.”

“……..” Trong lòng Tưởng Du âm ỉ đau, anh cảm thấy đau lòng cho người thiếu niên trước mặt này.

Lúc nói những lời này giọng điệu rất thoải mái, nhưng khổ sở trong đó có ai hiểu được.

Thời thơ ấu mất đi ba mẹ, thời điểm muốn nhận được tình yêu nhất, ông nội cũng không quan tâm để ý.

Cho nên Phó Thành mới có tính cách như hiện tại, khép mình và tạo cho mọi người cảm giác xa cách lạnh lùng.

“Vậy ông nội tìm cậu là có việc gì sao?” Tưởng Du hỏi.

Phó Thành dừng lại, vẻ mặt trở nên không được tự nhiên: “Không có gì, việc nhỏ thôi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Tưởng Du suy nghĩ một chút, chủ động tới gần, khẽ nói: “Tối nay có muốn đến nhà tôi chơi không?”

“Hửm?”

“Mẹ và em trai của tôi đều rất thích cậu, chưa kể cậu còn có thể dạy tôi làm bài tập.” Mặt Tưởng Du nóng bừng, lùi về phía sau, giữ một khoảng cách nhất định.

Phó Thành cười khẽ: “Nói nhảm cái gì vậy, tôi dạy cậu làm bài tập?”

“Ngoài chuyện làm bài tập còn có thể làm những chuyện khác.” Tưởng Du cuống quýt nói.

Phó Thành cố ý đến gần, trên mặt mang theo ý cười, khẽ hé môi: “Ví dụ như?”.