Đi khám thai, đúng với cái tên, là bọn họ đi kiểm tra cái thai.

Mẹ Hùng nhìn màn hình, có chút nhíu mày nhưng cũng không nói ra.

"Thiếu dưỡng chất, về bổ sung là được." Bác sĩ nhấc máy siêu âm lên.

"Phiền cả gia đình ra ngoài ngồi đợi kết quả xét nghiệm máu nhé."

Mẹ Tinh săn sóc tiến lên đỡ lấy con trai, nhìn cậu ghét bỏ cầm khăn lau dịch siêu âm trên bụng mà xót xa.

Cha Hùng, mẹ Hùng đều đi ra ngoài, không biết là đang giao tiếp bằng kí hiệu gì.

Chợt họ nhận ra, con trai không đi theo mình.

Hùng Âm đứng bên cạnh mẹ Tinh, cầm lấy áo khoác của Tinh, đưa tới cho cậu.

Động tác nhỏ này với người khác không là gì, nhưng trong mặt mẹ Tinh lại thành điều tử tế lớn lao.

Tinh mặc lại quần áo, kéo cao khoá rồi vội vã rời đi.

Này là bệnh viện quân y, số lượng người tới đây không có nhiều, nhưng cậu luôn cảm thấy bản thân đang bị nhìn, bởi phần bụng của bản thân khác biệt so với người khác.

"Ngồi đi đã." Hùng Âm nắm tay cậu, kéo lại.

Một bàn tay khác nhẹ nhàng đỡ lưng cậu, phòng khi Tinh mất thăng bằng.

"Sắp có kết quả rồi."

Có mẹ Hùng móc nối quan hệ, kết quả rất nhanh cũng được đưa tới.

Tinh cũng biết được một số bệnh lặt vặt của bản thân cùng một loạt lời khuyên không nên ăn uống gì đó.

Ngoài ra, cha mẹ Hùng cũng nhận được tin nhắn xác nhận DNA trùng khớp cha con của Hùng Âm với đứa nhóc.

Việc đã thành điều chắc chắn, con trai cũng đồng ý, bọn họ cũng muốn thấy Hùng Âm kết hôn.

Cha mẹ Hùng Âm nhìn nhau, tiến tới trò chuyện với mẹ Tinh, bàn ngày đưa sính lễ, bàn chuyện cưới hỏi.

Hùng Âm lấy từ trong túi áo ra một chai nước suối.

Cũng chẳng biết thân nhiệt anh ta cao cỡ nào, chai nước vào tay Tinh thậm chí còn hơi âm ấm.

Thời tiết đang vào đông lạnh lẽo, nên người ta càng thích mấy thứ ấm áp.

Tố Thư uống một ngụm, cảm giác cơ thể cũng thoải mái hơn nhiều.

"Hôm nay muốn đi xem nhà trước không?" Nhà ở đây, tất nhiên là nhà riêng của Hùng Âm.

Tinh gật đầu.

Cậu cũng muốn xem xem nhà bọn họ có thể giàu đến mức nào.

Hai người xin phép người lớn rời đi trước, chiếc xe việt dã di chuyển trên các con đường trong thành phố, đến khi Tinh thấy nôn nao không nhịn được nữa thì dừng lại.

Hùng Âm có thể giàu tới cỡ nào á? Biệt thự hai tầng đủ giàu chưa? Trên trục đường chính đi tới trung tâm thành phố đủ giàu chưa? Hai mặt tiền có đủ giàu không?

"Hơi ồn ào." Tinh nhăn mày.

"Vậy để chúng ta chọn nhà khác." Người nhà giàu thản nhiên đáp.

"Đợi kết hôn xong, tôi mua một nhà khác, để tên cậu rồi chúng ta cùng tới đó sống."

Tinh liếc mắt sang, có cảm giác mình đang chiếm tiện nghi.

Thật ra cậu đang chiếm tiện nghi chứ không phải cảm giác nữa.

Nội thất bên trong đều đầy đủ và mới nguyên.

Hình như chủ nhân không thường xuyên sử dụng nên có nhiều đồ điện tử thậm chí còn không cắm phích cắm.

Bản hợp đồng được đưa ra, đầy đủ các điều khoản trước và sau hôn nhân.

Việc tuân thủ các quy tắc, rồi tôn trọng lẫn nhau.

Tinh đọc qua một lượt, não bộ bé nhỏ này chỉ có thể nhận biết mặt chữ thôi.

Đọc hiểu được cả một hợp đồng là điều gian nan.

Tuy vậy, lúc nhìn chung thì mọi thứ đều ổn.

Hùng Âm cũng không phải loại người thích chiếm lý làm càn.

Hai bên cầm lên bút, không hề muốn sửa điều gì, kí xuống giấy tờ.

Hùng Âm cầm một bản đưa cho Tinh, một bản đem cất kĩ.

Động tác gọn lẹ.

Tinh giữ chắc "hợp đồng" của bản thân.

Chợt hoang mang không biết việc mình đang làm là đúng hay sai.

Chỉ là đinh đã đóng thành thuyền, cũng không thể đổi ý nữa.

"Ngày mai tôi sẽ lái xe qua để đưa cậu đi lựa nhà.

Sính lễ, ăn hỏi xong, chúng ta cũng sẽ chuyển về sống chung với nhau." Hùng Âm trần thuật kế hoạch của bản thân.

"Nếu cậu có ý kiến hay yêu cầu gì, có thể đưa ra.

Tôi sẽ cố gắng đáp ứng."

Tinh đánh bạo mà hỏi.

"Hiện tại tôi có thể biết công việc của anh không?"

"Tôi là lính đặc vụ.

Gia đình tôi là gia đình quân nhân." Hùng Âm đáp lại ngay.

"Vì thế nề nếp khá nghiêm khắc.

Nhưng an tâm, số lần chúng ta về nhà không nhiều đâu.

Cậu không cần hối hận sớm."

Không cần hối hận sớm là cái quỷ gì chứ? Tinh hoảng sợ nhìn tên đàn ông to như con gấu kia.

Gia đình quân nhân là cái gì? Là kiểu gia đình cảnh sát, sai phạm liền tống vào tù á?

Thế chẳng phải cậu rơi vào tù rồi à?

**************

Cha Tinh chờ mãi không thấy vợ về, lại thấy con trai ngồi trên xe việt dã về trước.

Biểu cảm như thế mất đời trai lần hai vậy.

"Sao vậy?" Cha Tinh săn sóc hỏi.

"Cưới quân nhân có khổ không?" Tinh cộc lốc hỏi.

"Khổ chứ." Cha Tinh nhướn mày.

"Nhà người ta sáng phải dậy sớm luyện tập như trong quân đội.

Cũng không được làm gì mất mặt.

Sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng gia đình, đến sự nghiệp của nửa kia.

Ai như mày, ngủ trương thây, ăn hại rượu chè rồi đua xe tối ngày."

Mặt Tinh lại càng tái mét.

Bụng cậu bắt đầu âm ỉ đau.

Có lẽ cũng nhận ra mình hù doạ hơi quá, cha Tinh đánh lái mà bào chữa.

"Nhưng đó là thế hệ trước thôi.

Mày với Hùng Âm ở riêng, đâu có phải sống với cha mẹ chồng mà lo."

"Thế nhỡ anh ta bắt phải dậy và gò ép thì sao?"

"Thì về đây tao lo." Cha Tinh giở tờ báo.

"Nó không nuôi được, không chiều được, thì để ông già này làm."

Tinh len lén đưa mắt lên.

Cả gương mặt của cha Tinh đều bị tờ báo che kín.

Chỉ độc có tai là hở ra, đỏ chót ngượng ngùng.

Cảm giác được người ta quan tâm, ai ai cũng thích cả..