Để đến Mỹ tìm Lương Vân Tiên, trước hết Lục Vân Đàn tự mình tính toán chi phí: Theo quy trình của visa du lịch, tổng chi phí ăn uống, chỗ ở và vé máy bay khứ hồi ít nhất cũng cần 35.000 tệ.
Đối với một sinh viên vừa mới lên năm hai mà nói, số tiền lớn như vậy đúng là con số trên trời. Cô không muốn và cũng không thể xin tiền bố mẹ số tiền đó nên chỉ có thể tự kiếm tiền. Vì thế cô đành phải tạm thời từ bỏ bóng rổ, bắt đầu kiếp sống làm thêm vất vả. Từ học kỳ một năm hai đến học kỳ một năm ba, suốt một năm cô làm từ nhân viên phục vụ ở quán ăn, đến rửa chén ở nhà bếp, làm giáo viên ở trung tâm dạy kèm, làm gia sư cho học sinh tiểu học. Thậm chí cô còn mở lớp võ thuật vào kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, quang minh chính đại cướp mối làm ăn của bố mình, đã thế còn chiếm dụng phòng dạy học của ông để có thể tiết kiệm một khoản lớn tiền thuê phòng dạy học. Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn Nhưng mà tất bật cả năm trời, đến cuối năm nhìn vào tài khoản ngân hàng thì cô kiếm chưa được 8.000 tệ, còn quá xa vời so với mục tiêu 35.000 tệ, nên chỉ có thể tiếp tục cố gắng làm việc. Đồng thời trong lúc điên cuồng làm việc cô cũng không bỏ bê việc học, đặc biệt là môn Tiếng Anh. Cô hiểu rằng chỉ có loại bỏ rào cản trong giao tiếp thì việc tìm người mới có hiệu quả. Để tìm được Lương Vân Tiên, cô đã biến môn học kém nhất thành môn học giỏi nhất. Đến kỳ hai của năm ba cô đã có thể giao tiếp trôi chảy với người nước ngoài ở quán cà phê trước cổng trường. Học kỳ hai của năm ba cũng là bước ngoặt lớn nhất trong toàn bộ quá trình học đại học của cô. Đầu tiên là bước ngoặt trên con đường kiếm tiền—— Trong một lần tình cờ, cô tìm được công việc cộng tác viên viết bài cho một trang web không rõ tên, viết những bài viết thúc đẩy bán hàng, 1000 chữ 15 tệ. Để có thể kiếm được nhiều tiền hơn nên cô đã dành toàn bộ thời gian rảnh của mình để gõ chữ, gõ đến mức bàn phím cũng sắp hỏng, vậy mà một tháng lại chỉ kiếm được 3000 tệ. Sau đó có sự gợi ý của bạn cùng phòng cô mới chợt nhận ra: Tại sao mình lại phải bán rẻ sức lao động như vậy? Nếu đã có khả năng viết lách thì tại sao không trở thành một tác giả nghiêm túc? Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn Thế là cô từ bỏ công việc cộng tác viên viết bài rồi đăng ký tài khoản tác giả trên một trang web văn học thiếu nữ nổi tiếng trong nước. Lúc điền bút danh, cô suy nghĩ một chút rồi gõ trên bàn phím ba chữ: Lục Của Lương. Sau khi đăng ký tài khoản thành công cô bắt đầu đăng tải tiểu thuyết. Đó là một bộ tiểu thuyết cổ đại võ hiệp, nhân vật nữ chính là một nữ hiệp lưng mang kiếm dài, thích mặc trường bào màu đỏ thắt đai đen và đi giày đen. Nhân vật nam chính là một chàng thư sinh điển trai mặc trường bào màu xanh trắng và đi giày vải trắng. Nữ hiệp hành tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, nhưng trong một số trường hợp nàng cũng vô cùng ngang ngược. Chẳng hạn như thái độ và cách đối xử của nàng với chàng thư sinh: Nàng gặp chàng thư sinh trên đường đến đại hội võ lâm, thấy người ta có vẻ ngoài khôi ngô nên muốn trêu ghẹo. Thế là nàng bèn cướp người, cướp sắc, còn dùng dây thừng trói hai tay người ta lại rồi nàng nắm một đầu dây, không để cho chàng thư sinh có bất cứ cơ hội phản kháng nào. Sau đó nàng cưỡng ép bắt buộc chàng thư sinh cùng mình hành tẩu giang hồ, thậm chí uy hiếp chàng không được tìm cách chạy trốn, nếu không sẽ đánh gãy chân chàng. Cô đặt cho bộ truyện này một cái tên vô cùng phù hợp:《Thư sinh, chàng có chạy đằng trời!》 Bà thầy bói mở quầy hàng trước miếu Thành Hoàng năm đó có lẽ thực sự có chút năng lực, sự nghiệp văn chương của cô đúng là một bước lên mây. Bộ truyện đầu tiên đã thành công ký được hợp đồng xuất bản sách giấy, tuy là giá cả không cao nhưng đối với phần lớn tác giả mới vào nghề mà nói thì cô cũng đã rất may mắn rồi. Bộ truyện này đăng liên tiếp gần ba tháng, tiền thu phí trên mạng và xuất bản sách giấy cộng lại cô đã kiếm được hơn 20.000 tệ, cộng thêm hơn 10.000 hồi trước cô kiếm được thì cơ bản là đã đủ chi phí cho chuyến đi Mỹ. Nhưng đến khi làm visa cô mới phát hiện ra rằng, làm visa du lịch Mỹ còn phải chứng minh tài chính, hơn nữa còn không được ít hơn 50.000 tệ. Hừ! Đế quốc Mỹ chết tiệt! Không còn cách nào khác, cô chỉ đành tiếp tục tiết kiệm tiền. Vốn dĩ cô định sẽ viết một cuốn sách mới sau khi thi xong học kỳ hai năm ba, nhưng không ngờ trong tuần ôn tập trước kỳ thi cô bỗng nhận được tin nhắn wechat của phó bang chủ trái Hạ Tây Dương—— Ba năm qua, thành viên Thanh Vân bang vẫn duy trì liên lạc, hơn nữa mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè nhất định sẽ tổ chức hoạt động nhóm, bang hội trường tồn! Lần này, tin nhắn Hạ Tây Dương gửi tới không phải là tin nhắn nhóm mà là tin nhắn trò chuyện riêng tư. Hạ Tây Dương:【Bang chủ! Xảy ra chuyện lớn!!!】 Khi đó Lục Vân Đàn đang ở thư viện, vừa đúng lúc cô nghỉ ngơi nên nhìn thấy tin nhắn ngay:【Ái khanh, đã nhiều năm như vậy rồi cậu cũng nên trầm ổn chút đi.】Đối với cách báo cáo đột ngột này của phó bang chủ trái, cô đúng là cực kỳ bất lực. Hạ Tây Dương:【Thần thực sự không thể bình tĩnh được! Ngài nhìn bức ảnh này đi!!】 Ngay sau đó, cậu ấy gửi đến một bức ảnh. Sau khi Lục Vân Đàn ấn mở bức ảnh thì ngay lập tức sững sờ. Góc ảnh này dường như là góc chụp chính diện; Bối cảnh hình như là ở phòng tự học của trường đại học, trong chỗ ngồi ở góc tối có một đôi bạn trẻ, có thể thấy đây là một đôi tình nhân trẻ vì chàng trai và cô gái đang mặc áo đôi. Cô gái mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quấn khăn choàng, nước da trắng nõn, vẻ ngoài thanh tú. Lục Vân Đàn không nhận ra cô gái kia nhưng cô nhận ra người con trai ngồi bên cạnh, là Từ Phái Nhiên. Vừa rồi bang chủ Đàn còn phê bình phó bang chủ trái không bình tĩnh thì giờ cô đã lập tức trở nên mất bình tĩnh. Cô lập tức đi nhanh ra khỏi phòng tự học rồi gọi điện cho phó bang chủ trái. Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, Lục Vân Đàn mở miệng hỏi thẳng vào vấn đề: "Là Từ Phái Nhiên phải không? Cậu lấy được bức ảnh này từ đâu vậy?" Hạ Tây Dương: "Ở Phòng tự học của trường chúng tôi." Sau năm hai, chuyên ngành của họ chuyển từ cơ sở bên ngoài đường vành đai bốn ở phía Đông về cơ sở chính trong thành phố: "Trăm phần trăm là Từ Phái Nhiên." Lục Vân Đàn đã bối rối đến nói không nên lời: "Này, này, này, chuyện này là thế nào? Cậu ấy và cô gái kia rốt cuộc có quan hệ gì?" Đầu óc Hạ Tây Dương cũng có chút mơ hồ: "Thần cũng rất thắc mắc!" Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn Bỗng nhiên Lục Vân Đàn nghĩ tới điều gì: "Cậu vẫn chưa gửi cho Lý Nguyệt Dao đúng không?" Hạ Tây Dương: "Tôi không dám, nhỡ chỉ là hiểu lầm thì sao?" Cậu ấy cũng đưa ra một số giả thuyết: "Có lẽ quân sư và lớp trưởng Từ đã chia tay? Nhưng chưa nói với chúng ta?" Lục Vân Đàn cảm thấy chắc chắn không có khả năng này: "Không phải ngày 1 tháng 5 chúng ta vẫn còn đi chơi với nhau à? Bây giờ mới qua được mấy ngày mà đã chia tay?" Trường đại học ở Tây Phụ được nghỉ lễ 1 tháng 5 bảy ngày, cho nên ngày đó Lý Nguyệt Dao đã trở về. Sau đó mấy người bọn họ hẹn nhau đi chơi trò chạy trốn khỏi mật thất, Từ Phái Nhiên cũng đi. Lúc đó tình cảm của hai người bọn họ nhìn vẫn rất tốt, trong trò chơi trốn khỏi mật thất chỉ có ba kẻ độc thân bị dọa sợ bỏ chạy tán loạn, tình cảm bạn bè lúc hoạn nạn được biểu hiện trọn vẹn, còn cặp tình nhân nhỏ thì cứng hơn cả vàng, từ đầu tới cuối đều không bỏ rơi đối phương. Hạ Tây Dương: "À, vậy nếu như không phải là đã chia tay thì cũng chỉ còn một khả năng..." Không cần nói cũng biết: Từ Phái Nhiên ngoại tình. Lục Vân Đàn vừa sốt ruột vừa tức giận, nhưng lại hơi bối rối vì không có manh mối. Sau khi ổn định tinh thần, cô dặn dò Hạ Tây Dương: "Trước hết đừng nói cho Lý Nguyệt Dao biết, chúng ta tìm cách làm cho rõ ràng đã." Hạ Tây Dương: "Được!" Sau khi hai người bọn họ bàn bạc cẩn thận về kế hoạch cụ thể thì mới ngắt máy. Xong xuôi Lục Vân Đàn liền gọi cho Lý Hàng, nói sơ tình hình cho cậu ấy. Chờ sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ thì Lục Vân Đàn mới quay trở lại phòng tự học, sau đó tuyệt vọng phát hiện ra bởi vì quá lâu không quay lại nên đồ đạc ở chỗ ngồi đã bị thầy quản lý lấy đi, hơn nữa chỗ ngồi cũng bị người khác giành mất. Đang là tuần ôn tập cuối kỳ nên vị trí trong thư viện rất khan hiếm, bỏ qua chỗ này sẽ không còn chỗ nào nữa. Lục Vân Đàn chỉ đành chuyển chỗ sang toà nhà dạy học. Chiều thứ sáu Lục Vân Đàn không có kế hoạch ôn tập, cũng có thể nói là cô đã từ bỏ kế hoạch ôn tập ban đầu của mình để chạy đến cơ sở chính đại học Đông Phụ như đã hẹn. Hạ Tây Dương đã đứng chờ cô ở ngoài cổng phía tây trường học từ lâu, sau đó hai người cùng nhau đứng ngoài cổng chờ Lý Hàng. Trong lúc chờ đợi, Lục Vân Đàn chợt phát hiện ra một chuyện, kinh ngạc nói: "Học viện Khoa học Trung Quốc nằm bên cạnh trường các cậu à?" Cô nhìn về bên kia đường, đối diện đại học Đông phụ chính là Học viện Khoa Học Trung Quốc. Hạ Tây Dương: "Ừ, phân viện Đông Phụ rất mạnh đấy, nghe nói là có mười mấy phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia, mấy chục phòng thí nghiệm trọng điểm của bệnh viện, tổng cộng mười sáu viện nghiên cứu Khoa Học, mạnh nhất là Viện nghiên cứu Vật Lý." Lục Vân Đàn: "Ở đây có tận mười mấy viện nghiên cứu Khoa Học á? Ngôi trường này nhìn qua cũng không lớn mà." Thậm chí còn có chút cũ kỹ, vừa nhìn là đã thấy khá lâu đời rồi. Hạ Tây Dương: "Đây là cơ sở cho nghiên cứu sinh, các viện nghiên cứu Khoa Học đều nằm ở chỗ khác, nhưng tất cả đều là nơi tụ tập của thần tiên, phàm nhân như chúng ta không vào được đâu." Lục Vân Đàn gật đầu: "Ái khanh nói có lý." Khi hai người đang nói chuyện thì phó bang chủ phải Lý Hàng đã lặn lội một quãng đường xa đến, ba người cùng nhau đi vào cổng trường, tiến đến phòng tự học để bắt kẻ ngoại tình. Hạ Tây Dương đã chuẩn bị sẵn hành trình, Lục Vân Đàn và Lý Hàng theo sau cậu ấy tới tòa nhà giảng dạy của Viện Tâm Lý Học, đi thẳng tới phòng tự học ở tầng ba. Phòng 313 là một phòng học rất lớn, nhưng do vị trí nằm ở cuối hành lang nên không có nhiều sinh viên tới đây ôn tập, cả một phòng học rộng như thế chỉ có vẻn vẹn bảy tám người. Từ cửa trước nhìn vào, Từ Phái Nhiên và cô gái kia đang ngồi cạnh nhau ở hàng ghế cuối cùng bên phải lớp học. Tuy là lúc này cả hai người họ đều đang vùi đầu vào học tập không hề có bất cứ trao đổi nào, nhưng từ mức độ gần gũi giữa hai cơ thể cho đến chiếc áo đôi thì không khó đoán được quan hệ giữa hai người họ. Lý Hàng thu cái đầu nhỏ đang dò xét lại, thở dài: "Tình huống không ổn rồi." Vì tránh làm kinh động đến kẻ địch nên cậu ấy cố ý hạ thấp giọng. Hạ Tây Dương: "Đâu chỉ là không ổn, giữa trưa hôm qua tôi còn bắt gặp hai người bọn họ ở căn tin số 3, cái thằng Từ Phái Nhiên kia thế mà không có chút hoảng loạn nào, nói thẳng ra là trắng trợn đấy!" Lý Hàng suy đoán: "Có phải là đã chia tay rồi nên mới không hoảng loạn không?" Hạ Tây Dương: "Vậy tại sao cậu ấy không chào hỏi tôi một tiếng? Rõ ràng là đã nhìn thấy rồi còn cố ý đi vòng qua tôi." Cậu ấy dùng mu bàn tay vỗ vỗ lòng bàn tay: "Đây không phải chột dạ thì là gì?" Lý Hàng: "Mẹ kiếp! Hèn vậy á?" Hạ Tây Dương: "Đúng vậy, quá là ti tiện rồi." Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn Lục Vân Đàn suy nghĩ một chút: "Trực tiếp bắt cậu ấy đến tra hỏi, Hạ Tây Dương canh cửa trước, Lý Hàng và tôi đi từ cửa sau vào bắt người." Hạ Tây Dương và Lý Hàng: "Thần lĩnh chỉ!" Từ Phái Nhiên đang vùi đầu làm bài tập thì bả vai phải bỗng nhiên bị vỗ một cái, cậu ta vừa ngẩng đầu lên thì lập tức ngây ngẩn cả người. Lục Vân Đàn mặt không biểu cảm, khoanh tay trước ngực, giọng điệu lạnh lùng nói: "Đi thôi, lãnh đạo Từ, ra ngoài ôn chuyện cũ." Lý Hàng đứng sau Lục Vân Đàn, sắc mặt cũng vô cùng không tốt. Từ Phái Nhiên khẽ cau mày, vẻ mặt lộ ra vài phần bất lực và bực bội. Bạn gái của cậu ấy hình như cũng đã nhận ra điều gì đó, cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Vân Đàn: "Hai người là ai vậy? Muốn làm gì?" Giọng nói của cô ta rất lớn, ngữ điệu cũng sắc bén khiến mấy bạn học ngồi ở hàng ghế đầu đều quay lại nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái. Lục Vân Đàn căn bản không thèm liếc nhìn cô ta, cô chỉ nhìn chằm chằm Từ Phái Nhiên: "Lãnh đạo Từ, tôi đoán là cậu cũng không muốn khiến sự việc trở nên tệ hơn đúng không?" Từ Phái Nhiên nghiến răng, quay đầu bắt tay vào thu dọn đồ đạc rồi nói với cô gái bên cạnh: "Mặc kệ bọn họ, chúng ta đi." Dường như cậu ấy đang dùng phương pháp này để nói với Lục Vân Đàn: Tôi không thể gây chuyện với cậu, nhưng tôi có thể trốn tránh cậu. Lục Vân Đàn cười lạnh: "Cậu cảm thấy mình có thể đi được à?" Lý Hàng: "Nhìn rõ tình hình đi, cậu đã bị bao vây rồi, nhanh chóng giơ tay chịu trói thì chúng tôi còn có thể nương tay một chút." Từ Phái Nhiên vô thức ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn thấy Hạ Tây Dương ở cửa trước phòng học. Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn Hạ Tây Dương còn tìm được một cây chổi phía sau cửa để cầm trong tay, đuôi chổi hướng lên trên, nhìn qua cực kỳ giống Thiên Bồng Nguyên Soái cầm cây cào. Từ Phía Nhiên bất lực thở dài, nói với cô gái bên cạnh: "Em đừng ra ngoài, anh đi chút rồi về." Sau đó cậu ấy buông cặp xách, đứng dậy khỏi ghế rồi đi theo hai người Lục Vân Đàn ra khỏi phòng học. Cuối hành lang có một cửa chống trộm, ba người Lục Vân Đàn vây Từ Phái Nhiên trước cửa. Lục Vân Đàn đứng trước mặt Từ Phái Nhiên, mở miệng hỏi thẳng vào vấn đề: "Cậu chia tay với Lý Nguyệt Dao rồi à?" Từ Phái Nhiên cắn chặt răng, không nói gì. Hạ Tây Dương đứng bên trái Lục Vân Đàn: "Nếu không chia tay thì con mẹ nhà cậu dám tìm người khác à? Đây chẳng phải là đồ tồi ngoại tình sao?" Lý Hàng đứng bên phải Lục Vân Đàn: "Cậu định chơi trò bạo lực lạnh với quân sư của chúng tôi đấy à, muốn khiến cậu ấy chủ động đề nghị chia tay?" Bỗng nhiên Lục Vân Đàn hiểu ra: Đúng là có khả năng này! Đêm qua cô đã thử nói chuyện với Lý Nguyệt Dao, bóng gió dò hỏi cô ấy. Kết quả xác nhận cô ấy và Từ Phái Nhiên vẫn chưa chia tay, nhưng gần đây tình cảm xảy ra chút vấn đề, Từ Phái Nhiên luôn lấy lý do là cuối kỳ bận rộn nhiều việc để không trả lời tin nhắn của cô ấy. Bây giờ nhìn lại, lãnh đạo Từ đúng là bận rộn nhiều việc, bận cùng kẻ thứ ba ôn bài. Lục Vân Đàn vừa tức vừa hận: "Từ Phái Nhiên, cậu đúng là không phải con người!" Hạ Tây Dương: "Nếu đã không thích nữa thì chia tay đi, chia tay xong rồi quen người khác, làm gì có ai như cậu chứ?" Lý Hàng cũng mắng: "Chẳng phải quá ghê tởm sao?" Lục Vân Đàn hít một hơi sâu, không cho phép nghi ngờ nói: "Bây giờ cậu gọi điện cho Lý Nguyệt Dao ngay, thẳng thắn thừa nhận với cậu ấy là cậu ngoại tình." Từ Phái Nhiên cứng đờ cả người, khó tin trừng mắt nhìn Lục Vân Đàn. Lục Vân Đàn: "Không dám à? Hay là có mặt mũi đi ngoại tình nhưng không có gan thừa nhận?" Từ Phái Nhiên siết chặt nắm đấm, hít một hơi sâu: "Đây là chuyện của hai chúng tôi, không phiền mấy cậu quan tâm." Lục Vân Đàn: "Này!!! Năm đó cậu tỏ tình còn lôi kéo chúng tôi bày mưu tính kế cho cậu đấy, bây giờ đi ngoại tình lại không cho chúng tôi quan tâm à? Qua cầu rút ván hả? Tôi nói cho cậu biết nhé Từ Phái Nhiên, nếu cậu thành thật thì chúng tôi còn có thể không nhúng tay vào, nhưng hiện tại cậu không hề thành thật, bắt nạt người của chúng tôi, nếu không cho chúng tôi một lời giải thích thì chuyện này không xong đâu!" Từ Phái Nhiên thở dài, vẻ mặt bất lực: "Chuyện giữa hai chúng tôi, các cậu thì biết gì!" Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn Hạ Tây Dương: "Chúng tôi chỉ biết là cậu đã ngoại tình." Lý Hàng: "Phụ bạc quân sư của chúng tôi!" Lục Vân Đàn: "Tình cảm giữa hai người các cậu thế nào chúng tôi không quản, nhưng cậu dám một chân đạp hai thuyền thì lỗi là của cậu. Tuy nhiên cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không tìm cô gái kia gây chuyện, có lẽ cô ta cũng là người bị hại, nhưng cậu thì chúng tôi chắc chắn sẽ tìm đấy." "Trâu bò thế cơ à, ở học viện nào vậy?" Lục Vân Đàn, Hạ Tây Dương và Lý Hàng cùng nhau quay đầu lại thì thấy bạn gái Từ Phái Nhiên đi cùng với bốn năm chàng trai cao lớn. Từ hình thể và cách ăn mặc của mấy người này thì hình như là người của học viện Thể Thao. Bạn gái Từ Phái Nhiên đứng phía trước, bên cạnh cô ta là một nam sinh cao lớn mặc áo ngắn tay màu xanh, hiển nhiên là mấy người này do cô ta gọi đến. Người vừa nói chuyện chính là anh chàng mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh lam này. Lục Vân Đàn cười lạnh, nhìn Từ Phái Nhiên nói: "Lớp trưởng, đây là ý gì thế?" Vẻ mặt Từ Phái Nhiên cũng có chút bối rối, lao tới trước mặt bạn gái mình tức giận nói: "Em đang làm gì vậy?" Bạn gái cậu ấy chỉ vào Lục Vân Đàn: "Con khốn kia dẫn người chặn anh, chẳng lẽ em có thể mặc kệ à?" Lục Vân Đàn: "..." Gọi tôi là cái gì cơ? Con khốn? Đúng là chẳng lễ phép gì cả! Từ Phái Nhiên cũng thật sự tức giận rồi: "Mau dẫn mấy người này đi, chuyện của anh không cần em lo!" Bạn gái cậu ấy: "Em là vì anh đấy!" Lục Vân Đàn hừ lạnh: "Cô có biết cậu ấy đã có bạn gái rồi không? Cùng khoá với chúng tôi, đang học đại học ở Tây Phụ." Sắc mặt cô gái kia lập tức trầm xuống, nghiến răng không nói gì. Hiển nhiên là cô ta biết. Lục Vân Đàn vô cùng kinh ngạc, tức giận: "Cô biết?" Ngữ khí cô gái kia lạnh lùng: "Liên quan gì đến cô?" Hạ Tây Dương kinh hãi: "Mẹ kiếp, đúng là không biết xấu hổ mà!" Lý Hàng cũng lộ vẻ kinh hãi: "Tri Tam Đương Tam* à?" (*Tri Tam Đương Tam: Biết bản thân là tiểu tam chen chân vào mối quan hệ của người khác nhưng vẫn làm) Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn Cô gái kia nổi giận: "Gọi ai là kẻ thứ ba đấy hả?" Lục Vân Đàn: "Gọi cô đấy, kẻ thứ ba hôi hám không biết xấu hổ!" Trước đó cô còn cho rằng cô gái này vô tội, ai mà ngờ được lại là loại không biết xấu hổ! Cô gái kia còn muốn mắng nhưng đã bị Từ Phái Nhiên chặn lại: "Em im miệng đi!" Sau đó nhìn về phía mấy nam sinh mà cô ta gọi đến: "Làm phiền các cậu rồi, không có chuyện gì đâu, mau quay về đi." Lục Vân Đàn trầm mặt, bước từng bước một tới: "Nói đến là đến, nói đi là đi, coi chúng tôi là gì vậy?" Hạ Tây Dương và Lý Hàng có linh cảm bang chủ chuẩn bị nổi bão, vô cùng ăn ý mà lùi về sau vài bước để tránh ảnh hưởng đến màn thể hiện của cô. Mấy nam sinh từ học viện thể thao đều có chút kinh ngạc, không nghĩ tới cô gái xinh đẹp này lại dũng cảm đến vậy. Từ Phái Nhiên cũng hiểu Lục Vân Đàn nên cậu ấy cũng không muốn làm to chuyện: "Cậu muốn như thế nào?" Lục Vân Đàn đứng trước mặt cậu ấy nói: "Tôi đã nói rồi, gọi cho Lý Nguyệt Dao thừa nhận cậu ngoại tình, xin lỗi cậu ấy! Về phần cậu ấy có tha thứ cho cậu hay không là chuyện của cậu ấy, không liên quan đến tôi." Vẻ mặt Từ Phái Nhiên cực kỳ khó xử, im lặng không nói gì. Bạn gái cậu ấy không nhịn được tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Từ Phái Nhiên. Né tránh một lúc lâu, vẻ mặt Từ Phái Nhiên hiện lên nét cầu xin nhìn về phía Lục Vân Đàn: "Cậu tha cho tôi được không? Chỉ một lần này thôi, tôi không muốn chia tay, sau này tôi nhất định sẽ thay đổi." Bạn gái cậu ấy sững người, hốc mắt đỏ lên dùng sức đẩy Từ Phái Nhiên: "Từ Phái Nhiên anh có ý gì vậy hả? Chẳng phải anh nói đợi cô ta chia tay với anh sao?" Lục Vân Đàn: "..." Thật kinh tởm. Đúng là một đôi cẩu nam nữ. Từ Phái Nhiên áy náy nhìn cô gái kia: "Rất xin lỗi, Kiều Kiều, anh thật sự không thể rời xa cậu ấy được!" Lục Vân Đàn không thể nhịn được nữa: "Im đi, đừng diễn nữa, tôi muốn ói rồi đây này!" Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn Hạ Tây Dương: "Tôi cũng vậy." Lý Hàng: "Tôi cũng thế. Màn trình diễn của cậu còn rẻ mạt hơn cả cỏ rác." Từ Phái Nhiên hít một hơi sâu, cầu xin Lục Vân Đàn: "Cậu cho tôi một ngày được không? Hiện tại tôi rất rối, cũng không biết nên nói với cậu ấy thế nào. Tình cảm giữa chúng tôi đã nhiều năm như vậy, thật sự là không thể nói rõ ràng được trong một hai câu, chờ tôi chuẩn bị xong sẽ nói thật với cậu ấy, tôi nhất định sẽ thành thật.” Lục Vân Đàn cẩn thật suy nghĩ một chút thì cảm thấy cậu ấy nói rất có lý, tình cảm nhiều năm như thế khi chia tay chắc chắn sẽ còn vương vấn, đâu thể nói rõ ràng nhanh vậy được? Sau khi cân nhắc thì cô đưa ra thời hạn: "Tôi cho cậu một ngày, 24 giờ sau nếu cậu vẫn còn tiếp tục giả vờ thì đừng trách tôi không khách khí." Nói xong, cô quay sang Hạ Tây Dương và Lý Hàng, nâng cằm ý bảo bọn họ đi theo cô. Nhưng mới đi được mấy bước cô bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó nên dừng chân quay đầu lại nhìn Từ Phái Nhiên, "Cậu cũng đừng nghĩ đến việc chối bỏ, video và ảnh chụp chúng tôi đều có, nếu cậu còn không chủ động thẳng thắn thì chúng tôi có thể làm thay cậu." Tay săn ảnh không rõ danh tính Hạ Tây Dương: "Đúng vậy! Chúng tôi đã có bằng chứng cậu ngoại tình rồi!" Lý Hàng: "Hơn nữa còn là nhân chứng vật chứng đầy đủ, cậu đừng nghĩ đến việc có thể lấp li3m." Hơi thở của Từ Phái Nhiên như nghẹn lại, im lặng như một con gà gỗ. Đến khi mấy người ra khỏi tòa nhà giảng dạy thì Hạ Tây Dương lập tức giơ ngón cái về phía bang chủ: "Bang chủ, ngài đúng là càng ngày càng có phong thái của đại tướng quân!" Lý Hàng cũng không chịu thua thiệt nên thổi thêm một câu nịnh bợ: "Tư duy sáng suốt, thủ đoạn cao minh, quyền uy và nhân tính đều coi trọng, đúng là tài đức vẹn toàn!" Bang chủ Đàn có phần vui sướng vì được nịnh hót, nhưng ngoài miệng thì vẫn khiêm tốn: "Đâu có đâu có, chỉ là chút tài mọn thôi!" Nhưng ngay sau đó lại thở dài: "Nếu hộ pháp Lương ở đây thì tốt rồi." Nếu cái tên thư sinh thối kia ở đây thì cô cũng không cần phải tự mình động não, anh sẽ giúp cô bày mưu tính kế, giúp cô giải quyết mọi vấn đề, còn có thể thay cô xử lý hết mọi lo lắng về sau. Hạ Tây Dương hiểu được bang chủ đang mắc bệnh tương tư nên liền an ủi: "Hộ pháp Lương nhất định sẽ trở về!" Lý Hàng cũng nói: "Xin ngài tin tưởng, mọi sự chia ly đều là để chuẩn bị cho cuộc gặp lại tốt đẹp hơn trong tương lai." Lục Vân Đàn không khỏi kinh ngạc: "Phó bang chủ phải của tôi chỉ mới mấy ngày không gặp mà trình độ văn chương đã đột nhiên tăng vọt rồi!" Hạ Tây Dương quyết đoán đâm thọc: "Cái đó là chép từ thư tình trên mạng ra đấy!" Lục Vân Đàn hai mắt sáng lên: "Ái chà! Có biến?" Lý Hàng im lặng, gãi đầu cười ngây ngô. Rất rõ ràng, phó bang chủ phải đã gặp được tình yêu đích thực rồi. Tuy nhiên có người vui và cũng có người buồn—— Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn Đêm đó, Lục Vân Đàn nhận được điện thoại của Lý Nguyệt Dao. Trong điện thoại, Lý Nguyệt Dao vừa khóc vừa nói với cô rằng cô ấy và Từ Phái Nhiên đã chia tay bởi vì Từ Phái Nhiên đã lừa dối cô ấy. Mặc dù là do cậu ấy chủ động thẳng thắn thừa nhận sự thật bản thân đã lạc lối, muốn xin cô ấy tha thứ, cũng cam đoan sẽ không có lần thứ hai. Nhưng cô ấy không thể tha thứ cho cậu ấy được, không thể chịu được việc bị phản bội nên đã lựa chọn chia tay. Tình cảm nhiều năm như vậy chỉ trong chớp mắt đã hóa hư không, kết cục tàn nhẫn này khiến một chút ký ức tốt đẹp sót lại cũng không còn. Hôm đó, Lục Vân Đàn gần như thức suốt đêm, kiên nhẫn lắng nghe Lý Nguyệt Dao dốc bầu tâm sự, nghĩ cách an ủi cô ấy. Thực ra trong lòng Lục Vân Đàn cũng có chút khó chịu, dù sao thì cô cũng là người thúc đẩy và chứng kiến mối tình giữa Lý Nguyệt Dao và Từ Phái Nhiên—— Từ trạng thái mập mờ thời trung học đến khi xác định mối quan hệ khi tốt nghiệp, đến cả thời gian yêu đương ở đại học. Cô vốn cho rằng hai người bọn họ có thể đi cùng nhau thật lâu thật dài, nhưng ai ngờ được bọn họ cũng không thể vượt qua được thử thách yêu xa. Khoảng cách và thời gian là hai thứ giế t chết tình yêu. Sau đó cô không nhịn được tự hỏi: Nếu Lương Vân Tiên không bị bệnh, không ra nước ngoài chữa bệnh thì giữa hai người bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì? Có phải sẽ giống như Lý Nguyệt Dao và Từ Phái Nhiên, không chịu đựng được sự tàn phá của thời gian, cuối cùng mỗi người một ngả? Cô không biết, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi. Chuyện này cũng đã trở thành bước ngoặt lớn thứ hai trong cuộc sống đại học của cô: Bước ngoặt tình cảm. Cô đã từng hơn một lần nghĩ rằng việc mình và Lương Vân Tiên bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy sẽ trở thành nuối tiếc lớn nhất không thể bù đắp nổi trong suốt cuộc đời cô, nhưng sau khi chuyện này xảy ra cô mới bỗng nhiên hiểu rõ: Trong một số trường hợp thì chia xa cũng không phải chuyện xấu. Thậm chí cô còn cảm thấy có chút may mắn: Cô chưa bao giờ có được anh thì cũng không cần phải lo lắng sẽ đánh mất, cũng không cần trải qua loại đau khổ có được rồi lại mất đi. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô đã buông bỏ suy nghĩ muốn đi tìm anh, bởi vì cô vẫn rất yêu anh. Thời gian không thể bào mòn được tình yêu cô dành cho anh. Chẳng qua ở hiện tại cô không còn mong cầu nhiều nữa, thậm chí còn không hi vọng xa vời rằng có thể ở bên anh, chỉ mong anh còn sống ở đâu đó trên thế giới này. Cho dù sau khi tìm được anh thì phát hiện anh đang ở bên người khác cũng không sao, chỉ cần anh còn sống, bình an khỏe mạnh là được. Tiền để ra nước ngoài vẫn chưa kiếm đủ, phải tiếp tục tích lũy thôi. Mặc dù kỳ một năm tư không có tiết học nhưng cô vẫn không có kế hoạch thi nghiên cứu sinh, vừa thực tập vừa viết lách kiếm tiền. Sinh viên sư phạm sẽ được học viện phân về các trường để thực tập, vừa hay cô được phân tới làm trợ giảng tại trường trung học cơ sở số 2 Đông Phụ. Trước khi trở thành giáo viên cô vẫn cho rằng nghề giáo là một nghề rất thiêng liêng, dạy dỗ và giáo dục con người, tựa như một người làm vườn chăm chỉ. Nhưng sau khi đi thực tập cô mới hiểu rõ công việc làm giáo viên này quả thực không phải để cho người làm, có vài học sinh nghịch ngợm lại phá phách, chỉ liếc mắt thôi cũng khiến người ta đau đầu. Sau khi trở thành giáo viên cô cũng mới hiểu được thời điểm mình còn đi học đáng ghét đến thế nào. Chỉ có thể nói rằng lão Kim đúng là một người tốt! Sau nửa năm thực tập cô đã có một quyết định quan trọng: Sau khi tốt nghiệp cô sẽ dành toàn bộ thời gian cho việc sáng tác, bởi vì cô cảm thấy bản thân không thích hợp làm giáo viên—— Cô muốn đối xử bình đẳng với tất cả các học sinh, không muốn bỏ rơi bất cứ em học sinh nào nhưng cô không có năng lực và nghị lực để làm được điều đó. Thậm chí cô còn vô thức có thành kiến với một số học sinh không có chí cầu tiến, như vậy cô sẽ rất đau khổ và tự trách. Ví dụ như trong lớp cô dạy có một học sinh nam tên Tần Hào, mới lớp 7 nhưng đã lăng mạ giáo viên, đánh nhau với bạn học, thậm chí còn ở sau lưng dùng từ "Đ ĩ" để gọi giáo viên. Khi cô biết được chuyện này thì phản ứng đầu tiên không phải là dạy dỗ thằng bé mà là chán ghét nó, cảm thấy thằng bé là đứa có đạo đức suy đồi. Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn Chẳng phải lời phê bình của giáo viên là để bọn trẻ sửa chữa sai lầm sao? Tại sao cô có thể chán ghét chính học sinh của mình? Cô đã rất cố gắng điều chỉnh tâm tính của mình, cũng cố gắng nói chuyện với Tần Hào nhiều lần, dùng cả tình cảm và lý lẽ nhưng cũng không có tác dụng, thậm chí còn bị thằng bé gán cho cái mác "Thực tập sinh thích xen vào chuyện của người khác." Thế nên cô không thể không mời phụ huynh của cậu bé đến, nhưng cô càng làm càng hỏng, bố mẹ của Tần Hào còn hùng hồn hơn cô: "Thằng bé đi học phạm lỗi, các người làm giáo viên mà không quan tâm, ngày nào cũng gọi cho phụ huynh như chúng tôi làm gì? Chúng tôi không cần kiếm tiền à? Tiền lương của mấy người không phải cũng do tiền thuế chúng tôi đóng mà ra đấy à? Cái gì cũng gọi phụ huynh thì giáo viên các người để làm gì vậy?" Lục Vân Đàn lớn đến từng này cũng chưa từng gặp loại người nào ngang ngược vô lý như thế, khó chịu nhất chính là cô không có cách nào đáp trả được, bởi vì cô là giáo viên, giống như lời thoại trong vở kịch Phiền Não Của Charlotte: I am a teacher! Còn có một phụ huynh cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho cô: Khi chủ nhiệm yêu cầu học sinh tới lớp lúc bảy giờ sáng, nhưng đã bảy giờ ba mươi mà cô bé vẫn không tới, cũng không gọi điện xin phép trước, cô đành phải gọi điện cho bố mẹ cô bé hỏi thăm thì kết quả mẹ cô bé trả lời: "Ôi nhà chúng tôi vừa sinh đứa thứ hai, em trai con bé hôm nay hơi sốt, bận quá nên tôi đã để con bé ở nhà giúp đỡ rồi." Ngữ khí không lớn nhưng ý định dùng dao chém người lại quá rõ ràng, Lục Vân Đàn ngoài miệng thì giảng đạo lý nhưng trong lòng thì nghĩ: Một đứa còn nuôi không xong mà còn sinh thêm đứa nữa! Phi! Phi! Phi! Đúng là đồ ngốc trọng nam khinh nữ! Phi! Cùng lúc đó cô còn thề độc trong lòng: Sau này nếu cô có con, nhất định phải làm một người mẹ có trách nhiệm, đã sinh ra thì phải nuôi nấng cẩn thận, tuyệt đối không tạo thêm gánh nặng cho xã hội! Sau khi trải qua nửa năm giày vò, cô có cảm giác như nếu mình cứ tiếp tục lấn sâu vào thì sớm hay muộn cũng sẽ tức ra bệnh nan y. Cho nên cô quyết định đổi nghề, trở thành một người tự do không bị trói buộc thì ít nhất cũng có thể sống lâu thêm vài năm. Tuy nhiên trong thời gian thực tập cô quen biết với một cô gái tên là Trần Nhiễm Âm - thực tập sinh được phân về cùng trường học với cô, chuyên ngành Hóa Học, nghe nói còn là hoa khôi của khoa. So với cô, Trần Nhiễm Âm có tư tưởng cởi mở, kỹ năng quản lý cũng rất tốt, có thể khiến tất cả các học sinh nghịch ngợm phá phách trở nên ngoan ngoãn dễ bảo, càng trâu bò hơn nữa là cô ấy có thể vừa thực tập vừa chuẩn bị thi nghiên cứu sinh. Tuy nhiên Lục Vân Đàn cảm thấy bản thân cũng rất trâu bò, có thể vừa thực tập vừa viết tiểu thuyết, chẳng qua là tốc độ đăng chương có hơi chậm một chút thôi. Quyển tiểu thuyết này được ký hợp đồng xuất bản khi vẫn chưa viết xong, nên đã giúp cô góp đủ tiền để đi Mỹ. Vào kỳ nghỉ đông năm đó, cô đi ngược lại truyền thống, không ở nhà ăn tết mà một mình xách hành lý tới bờ bên kia đại dương. Cô tiêu hết số tiền mà mình đã liều mạng tích lũy trong bốn năm để tới một đất nước xa lạ tìm kiếm thư sinh thối của cô. Cô bay thẳng đến Houston, một thành phố y tế lớn. 9 giờ tối theo giờ Mỹ, máy bay hạ cánh. Cô kéo va ly hành lý bước ra khỏi sân bay, bầu trời đêm bỗng nhiên xuất hiện những bông tuyết, từng bông tựa như lông ngỗng. Cô ngước mắt lên nhìn tuyết bay đầy trời, mọi thứ cô nghĩ đến lúc này đều là Lương Vân Tiên—— Không biết chàng thư sinh thối của cô bây giờ có ở thành phố này hay không, có nhìn thấy trận tuyết này hay không? Nếu anh không ở thành phố này, nhưng lúc này cũng đang đứng dưới tuyết thì cũng tốt, như vậy thì mặc dù không tìm được anh nhưng kiếp này cũng coi như bọn họ đã cùng nhau bạc đầu. Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn 【Tác giả có lời muốn nói 】 Hốt hữu cố nhân tâm thượng quá, hồi thủ sơn hà dĩ thị thu. (*Chợt nhớ cố nhân trong lòng quá, ngoảnh đầu núi sông đã vào thu.) Hai nơi cùng có tuyết rơi, đời này coi như cũng đã cùng nhau bạc đầu. * Đừng vội, chương tiếp theo tiểu Lương sẽ xuất hiện, sắp vượt qua được rồi! Yên tâm, không có tình tiết máu chó, cũng không có nữ phụ thượng vị (tiểu Lương rất giữ nam đức!), hẹn gặp lại mọi người trong lần cập nhập tiếp theo, sau đó sẽ chỉ có ngọt đến sâu răng thôi ~