Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Giải quyết được chuyện điều hòa, nhưng chuyện của Trần Tư Vũ vẫn chưa giải quyết xong, Lục Vân Đàn đang chờ Vương Trạch chủ động đến tìm cô, nhưng Vương Trạch bình tĩnh hơn cô nghĩ, mãi vẫn chưa chủ động ra tay. Đảo mắt một cái đã đến thứ Sáu, Lục Vân Đàn có hơi nóng vội, thậm chí còn cảm thấy buồn bực: Định đánh nhau hay đàm phán đây, cậu ta phải nói một tiếng chứ! Không nói một lời nào như vậy là có ý gì? Còn muốn bổn nữ hiệp đoán ý của cậu ta nữa sao? Cậu ta là cái thá gì chứ? Bí cách, cô đành phải đi tìm Lương Vân Tiên để nhờ anh đưa ra ý kiến. Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn Buổi sáng thứ Sáu, cô không đi chạy bộ mà ngồi yên trong phòng học mát mẻ, bình tĩnh chờ kiểm sát Lương đến. Khoảng 10 giờ 15 phút, lúc tiếng nhạc đệm chuyên dùng cho chạy bộ vang lên từ loa phát thanh của trường, tất cả các lớp hô vang theo thứ tự đội hình sắp xếp "Một hai ba bốn." Bỗng nhiên cửa sổ bị đẩy ra, Lục Vân Đàn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lương Vân Tiên, cô lập tức nở nụ cười rạng rỡ: "Thư sinh thối!" Lương Vân Tiên vào thẳng vấn đề: "Bắt đầu đọc thuộc lòng nào." Lục Vân Đàn: "..." Lục Vân Đàn nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng: "Sao cậu không hỏi xem hôm nay tôi có giấy xin phép nghỉ hay không đã?" Dù biết chắc chắn cô không có, nhưng Lương Vân Tiên vẫn phối hợp hỏi: "Xin hỏi bạn học này, cậu có giấy xin phép nghỉ học không?" Lục Vân Đàn vẫn ăn nói hùng hồn như cũ: "Tôi không có." Kiểm sát Lương vô cùng nghiêm khắc: "Hôm nay đã là lần thứ tư trong tuần này cậu trốn giờ chạy bộ rồi, theo thoả thuận thì cậu phải học thuộc thêm một bài luận Tiếng Anh." "Nhưng hôm nay tôi trốn chạy bộ không phải vì lười biếng." Do Lương Vân Tiên quá cao nên cô nghển cổ lên nói chuyện rất mệt mỏi, để bảo vệ cái cổ của mình, Lục Vân đứng dậy khỏi ghế, hai cánh tay khoanh lại đặt trên bệ cửa sổ phía trong: "Tôi muốn bàn bạc với cậu một chuyện quan trọng." Lương Vân Tiên: "Chuyện gì vậy?" Lục Vân Đàn chớp chớp mắt, ngây thơ nói: "Tôi mua vé số trúng 100 triệu, không biết nên tiêu như thế nào." Lương Vân Tiên: "..." Lại bắt đầu nghịch ngợm rồi. Lục Vân Đàn chán nản thở dài: "Haiz, nhiều tiền quá cũng rất phiền phức nhỉ." Lương Vân Tiên hơi rủ mắt xuống, ra vẻ chăm chú suy nghĩ, một lúc sau nghiêm túc trả lời: "Hay là như vậy, cậu chuyển tiền cho tôi đi, tôi tiêu thay cho cậu." Lục Vân Đàn: "..."... Lương Vân Tiên: "Còn có vấn đề gì nữa không? Nếu không thì học thuộc Tiếng Anh nhanh lên." Lục Vân Đàn bĩu môi: "Cậu nhàm chán thật đấy." Cuối cùng cũng nói vào chuyện chính: "Bên phía Vương Trạch không thấy tin tức gì, nhưng chuyện này chắc chắn sẽ không kết thúc như vậy được. Có điều cậu ta không chịu đến tìm tôi, cũng không có lời nhắn thách thức gì, tôi không biết nên làm gì tiếp theo nữa." Lương Vân Tiên vẫn giữ thái độ cũ: "Trước hết cứ đàm phán đã, nếu có thể không đánh nhau thì cố gắng hết sức đừng đánh nhau." Lục Vân Đàn hừ một tiếng: "Có đánh tôi cũng không sợ." Truyện được chuyển ngữ tại bachthaochivuong..vn Lương Vân Tiên bất lực nhìn cô: "Nếu đánh nhau thật, không ai có thể cam đoan cậu sẽ an toàn, ngộ nhỡ bị thương thì phải làm sao?" Lục Vân Đàn: "Vậy cậu nói xem phải làm sao bây giờ? Cậu ta không đến tìm tôi tức là không muốn đàm phán với tôi rồi, chắc chắn là tìm người chặn đường tôi vào hôm thứ Bảy sau khi tôi tan học về nhà, tôi cũng đâu thể ngồi chờ chết được." Lương Vân Tiên thấy phân tích của cô rất đúng, suy nghĩ rồi nói: "Tôi sẽ gặp cậu ta để đàm phán trước, không đàm phán được thì mới tính đến bước tiếp theo." Lục Vân Đàn: "Một mình cậu đi tìm cậu ta?" Lương Vân Tiên: "Ừ." Lục Vân Đàn kiên quyết không đồng ý: "Làm như vậy sao được? Cậu đi một mình không an toàn! Cậu nghĩ xem, tôi đã bẻ trật khớp tay đàn em của cậu ta rồi, chắc chắn cậu ta không thể nuốt trôi cục tức này, đến lúc đó nhất định sẽ muốn động tay động chân với cậu, hơn nữa cậu lại đẹp trai như vậy." Lương Vân Tiên: "..." Lương Vân Tiên: "Đều là con trai với nhau, chắc là không đến mức đó đâu." Lục Vân Đàn: "Vậy cũng không được, lỡ như cậu ta quen biết con bé lưu manh nào đó thì sao? Một tên thư sinh tay trói gà không chặt như cậu có thể đối phó với nữ lưu manh không? Bị người ta sờ mó lung tung thì phải làm thế nào? Sự trong sạch của cậu sẽ bị phá hủy đấy!" Lương Vân Tiên: "..." Anh thở dài: "Vậy tôi dẫn Hạ Tây Dương đi cùng." Lục Vân Đàn suy nghĩ một lúc: "Cậu có hiểu lầm gì về Hạ Tây Dương không đấy? Cậu ấy chỉ có to xác thôi, không mạnh mẽ đâu! Thay vì dẫn cậu ấy đi cùng, cậu thà mang theo cây gậy bóng chày còn hơn." Lương Vân Tiên: "Vậy cậu nghĩ sao?" Lục Vân Đàn: "Bổn nữ hiệp sẽ đi cùng cậu." Lương Vân Tiên cân nhắc giây lát: "Cũng được, nhưng tôi muốn cậu cam kết một chuyện." Lục Vân Đàn: "Cam kết chuyện gì?" Lương Vân Tiên kiên quyết: "Đến lúc đó không được bốc đồng, cũng không được nói linh tinh." Lục Vân Đàn "Hừ" một tiếng: "Cái đó còn phải tùy vào biểu hiện của Vương Trạch, nếu như cậu ta khinh người quá đáng, tôi cũng sẽ không chịu đựng đâu." Lương Vân Tiên: "Nói chung là hết sức giữ bình tĩnh, nếu thật sự phải đánh nhau, cả hai bên đều không có lợi." Lục Vân Đàn cũng biết anh nói rất đúng, dù sao đánh nhau cũng là chuyện rất nguy hiểm, một khi tham gia vào thì không có khả năng an toàn trở ra, nếu không tại sao lại có câu nói "Nhất tướng công thành vạn cốt khô"* chứ? (nhất tướng công thành vạn cốt khô (Nghĩa đen) Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô. (Nghĩa bóng) Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường. nguồn: Wikipedia) Truyện được chuyển ngữ tại bachthaochivuong..vn Cuối cùng, cô vẫn đồng ý với Lương Vân Tiên: "Được rồi, đến lúc đó cậu phụ trách đàm phán, tôi sẽ cố hết sức không xen vào." Lương Vân Tiên thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Cậu định khi nào đi tìm cậu ta đàm phán?" Lục Vân Đàn suy nghĩ: "Tôi phải đợi Hạ Tây Dương quay lại để hỏi cậu ấy chút việc, sau đó mới có thể xác định thời gian và địa điểm, sau khi xác định được sẽ nói lại với cậu." Lương Vân Tiên: "Được." Lục Vân Đàn: "Vậy cậu đi mau đi, tôi không còn chuyện gì nữa rồi." Vừa mới nói xong đã muốn đóng cửa sổ lại. Lương Vân Tiên lấy tay chặn cửa, thái độ giám sát việc học của cô vô cùng cẩn thận: "Cậu còn chưa học thuộc bài luận Tiếng Anh." Lục Vân Đàn: "..." Lương Vân Tiên cau mày: "Chưa chuẩn bị sao?" Lục Vân Đàn nhìn trái nhìn phải rồi nói với anh: "Căng tin tầng 1 mới mở quán gà rán, ăn ngon lắm, tôi mời cậu ăn đùi gà rán nhé!" Đối mặt với sự hối lộ, kiểm sát Lương không hề động lòng: "Lần sau rồi bổ sung, học thuộc hai bài luận liên tiếp, nếu không thì từ nay về sau không cho trốn chạy bộ nữa." Quan lớn hơn một cấp cũng đè được chết người, Lục Vân Đàn hoàn toàn không phục nhưng không có cách nào để phản kháng, tức giận nghiến chặt răng. Mắt Lương Vân Tiên rủ mắt nhìn cô, phát hiện đuôi mắt cô lại nhướng lên, cặp chân mày xinh đẹp hơi nhíu lại, đôi môi hồng nhạt mím chặt lại, trên mặt lộ rõ vẻ bướng bỉnh và bất mãn. Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt này của cô, Lương Vân Tiên sẽ thấy buồn cười: "Muốn đánh tôi à?" Lục Vân Đàn ngước mắt lên, liếc nhìn anh: "Cậu đừng vội đắc ý, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây*, nhất định tôi sẽ trả thù cậu!" (*Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây có nghĩa: vật đổi sao dời, có lúc nhục lúc vinh) Còn chuyện sẽ trả thù như thế nào, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra. Link đọc truyện chính chủ - bachthaochivuong.vn Lương Vân Tiên cười nói: "Được rồi, tôi sẽ đợi cậu ở Hà Tây." Lục Vân Đàn tức tối: "Đến lúc đó tôi sẽ đá cậu về phía Hà Đông!" * Sau khi Lương Vân Tiên rời đi không lâu thì tiết chạy bộ đã kết thúc, các học sinh lục tục trở về lớp, ai nấy đều mặt đỏ tía tai, đổ đầy mồ hôi, nhưng may mắn là trong phòng bật điều hòa, gió lạnh liên tục thổi ra, nhiệt độ trong phòng và bên ngoài chênh lệch rất lớn, Sau khi mọi người vào phòng học thì lập tức được không khí mát mẻ bao lấy, trong thoáng chốc cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu. Hạ Tây Dương quay về hơi muộn, vì cậu ấy đi siêu thị nhỏ bên cạnh căng tin mua coca cola ướp lạnh. Sau khi trở lại phòng học, cậu ấy vừa đặt mông ngồi xuống ghế, Lục Vân Đàn đã quay qua: "Cậu có mang theo sơ đồ sắp xếp camera mà cậu mua với giá cao không?" "Có mang theo." Hạ Tây Dương lấy chai coca cola ướp lạnh áp lên trên khuôn mặt mũm mĩm của mình. Lục Vân Đàn: "Lấy ra đi, tôi muốn xem." Hạ Tây Dương lập tức đặt chai coca cola lên trên mặt bàn, sau đó lấy một cuốn sổ ghi chép có dây thắt màu đen trong bàn ra với vẻ mặt thành kính, động tác chậm rãi đặt cuốn sổ lên trên mặt bàn, giống như đó là một món bảo vật hiếm thấy, lại còn là đồ dễ vỡ nữa. Lục Vân Đàn thấy cậu ấy rề rà phát ghét ra, hối thúc: "Nhanh lên, không phải chỉ là tấm sơ đồ thôi sao?" "Đây đâu phải là tấm sơ đồ bình thường! Là bản gốc vẽ tay đó!" Hạ Tây Dương vừa cẩn thận mở dây thắt bên trên cuốn sổ ra, vừa giới thiệu nguồn gốc của món đồ này, "Khóa trước chúng ta có một đàn anh vĩ đại được người khác gọi bằng cái tên Từ Hà Khách trường trung học số 2, anh ấy đã đi hết toàn bộ mọi ngóc ngách lớn nhỏ của trường trung học số 2 Đông Phụ bằng đôi chân của mình, dùng đôi mắt tinh tường để quan sát, phân biệt và nhận ra hết những vị trí của camera, loại hình và phạm vi quan sát, rồi vẽ ra tấm bản đồ phân bố camera giám sát này hoàn toàn bằng tay!" Cậu ấy còn đặc biệt nhấn mạnh, "Tất cả những bản trong tay người khác đều là đồ giả được sao chép lại, hoặc là dùng đồ giả để sao chép ra đồ giả, chỉ có tấm bản đồ này của tôi mới là bản gốc có một không hai!" Link đọc truyện chính chủ - bachthaochivuong.vn *Từ Hà Khách: Là một nhà văn du ký và nhà địa lý người Trung Quốc của triều đại nhà Minh, được biết đến nhiều nhất với chuyên luận địa lý nổi tiếng, đồng thời được chú ý bởi sự dũng cảm và khiêm tốn Lục Vân Đàn: "Đến cả cái thứ này mà cũng phân biệt đối xử như thế sao? Đồ giả thì làm sao? Đồ giả vẫn xem được đấy thôi? Khác bản gốc chỗ nào chứ?" Hạ Tây Dương: "Đồ giả 50 xu một tờ, tờ trong tay tôi giá 50 tệ!" Lục Vân Đàn đã hiểu ra, cái khác ở đây chính là thuế IQ, thuế IQ của bản gốc tương đối cao, cao hơn 49 tệ 50 xu so với đồ giả, chỉ có hạng người ngốc nghếch mà dư tiền như Hạ Tây Dương mới sẵn lòng trả thuế IQ cao như vậy. Hạ Tây Dương mở đến giữa cuốn sổ ghi chép, bên trong kẹp một phong thư trông vô cùng lố bịch, bản gốc của Từ Hà Khách trường trung học số 2 để ở trong phong thư này. Lục Vân Đàn thở dài: "Người không biết còn tưởng cậu đang mở bản gốc Lan Đình tập tự của Vương Hy Chi* nữa đó." *Lan Đình tập tự của Vương Hy Chi: Là tác phẩm thư pháp có ảnh hưởng nhất của thời nhà Đường và nhà Tống, các nhà thư pháp ở mọi lứa tuổi đều coi đây là tác phẩm tiêu biểu cho chữ viết thư pháp. Hạ Tây Dương vừa lấy đồ trong phong thư ra vừa nói: "Sự thật là Lan Đình tập tự cũng chẳng hữu ích bằng tấm sơ đồ này." Lục Vân Đàn nghĩ thầm: Cũng đúng, bên trong Lan Đình tập tự cũng không đánh dấu ra các góc chết của camera giám sát của trường trung học số 2. Hạ Tây Dương dẹp hết đồ vật trên bàn sang một bên, mở bản đồ trải ra trên bàn theo hướng của Lục Vân Đàn. Trước đây Lục Vân Đàn cũng chỉ từng nghe nói đến sự tồn tại của một tấm sơ đồ phân bố camera giám sát trong trường học, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy, hôm nay là lần đầu tiên được nhìn thấy trực tiếp, đúng là hơi kinh ngạc, không khỏi ngưỡng mộ Từ Hà Khách trường trung học số 2 —— Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn Trên nền trắng của sơ đồ, những đường nét màu đen ngay ngắn vẽ ra sơ đồ mặt bằng của trường trung học số 2 Đông phụ theo đúng tỉ lệ, còn rất cẩn thận tỉ mỉ ghi rõ ràng tên từng khu vực: khu dạy học của lớp 10, lớp 11, lớp 12, tất cả các khoảng sân nhỏ phía trước khu dạy học chính, tòa nhà hành chính, tòa nhà thí nghiệm, ký túc xá, căng tin, khu liên hiệp thể thao và hồ bơi, sân vận động và sân bóng rổ. Bên trong mỗi khu vực đều có rất nhiều vòng tròn nhỏ, những vòng tròn nhỏ này là đại biểu cho vị trí đặt camera giám sát, hơn nữa bên cạnh mỗi vòng tròn nhỏ còn cẩn thận đánh dấu nhãn hiệu từng loại camera, góc quay và độ phân giải. Lục Vân Đàn mở to mắt xem một lượt, cổng trường và khu dạy học là vùng camera có độ phân giải cao nhất, 3 triệu pixel; trên bãi tập tương đối thấp, 1 triệu pixel; những chỗ khác thì camera có độ phân giải nằm ở khoảng 1-3 triệu pixel. Lý Hàng và Tôn Xuyến cũng bị tấm sơ đồ hấp dẫn, nhốn nháo châu đầu vào xem. Lục Vân Đàn không kìm lòng được cảm thán: "Mẹ ơi, không ngờ lại kỹ càng đến như vậy, sao anh ấy có thể làm được nhỉ?" Hạ Tây Dương: "Nếu không thì sao lại gọi anh ấy là Từ Hà Khách trường trung học số 2? Cậu nói xem tấm sơ đồ này có đáng giá 50 tệ không?" Lục Vân Đàn tâm phục khẩu phục gật đầu: "Đáng giá! Cực kỳ đáng giá!" Sau đó nói tiếp, "Thứ Bảy sau khi tan học cậu cho tôi mượn dùng một lúc nhé, tôi muốn đi photo 100 bản, bán lại đồ giả." Hạ Tây Dương: "..." Lý Hàng: "Chị Đàn, tặng tôi một bản được không?" Tôn Xuyến: "Tớ cũng muốn một tờ." Lục Vân Đàn: "Được, cho riêng hai cậu bản màu, chắc chắn giống y như bản gốc." Hạ Tây Dương: "..." Hạ Tây Dương: "Chị Đàn này, cậu phải có ý thức bảo vệ hiện vật văn hóa không còn được xuất bản nữa chứ! Cậu..." Lục Vân Đàn cắt ngang lời cậu ấy: "Vòng tròn nhỏ nhiều quá, tôi xem mà hoa hết cả mắt, cậu chỉ cho tôi xem qua loa như vậy, còn điểm mù của camera thì sao?" Hạ Tây Dương chỉ vào khu rừng nhỏ phía bắc bên cạnh bãi tập: "Ở đây!" Sau đó chỉ vào khu vực hình chữ nhật phía sau khán đài ở phía đông của bãi tập: "Còn ở đây nữa." Lục Vân Đàn: "Cậu chắc chứ?" Hạ Tây Dương: "Đảm bảo bằng danh dự của tôi luôn!" Cậu ấy còn bổ sung thêm một lời thề son sắt, "Dù là lớp nào, chỉ cần là đánh nhau trong trường thì 100% đều hẹn ở hai chỗ này." Ánh mắt Lục Vân Đàn quan sát qua lại khu vực rừng cây nhỏ và khu hình chữ nhật phía sau khán đài trên sơ đồ phân bố, cuối cùng chỉ vào khu vực hình chữ nhật rồi nói: "Trưa hôm nay tôi sẽ đàm phán với Vương Trạch ở chỗ này!" Hạ Tây Dương bỗng nhiên kích động: "Chị! Dẫn tôi theo với nha!" Lục Vân Đàn ngước mắt nhìn cậu ấy: "Cậu đi làm gì?" Hạ Tây Dương bắt đầu giải thích kế hoạch lớn mà mình âm mưu đã lâu: "Vương Trạch là ‘minh chủ’ của khối 12 chúng ta, tương đương với đại ca của khối chúng ta…." "Đợi một chút!" Lục Vân Đàn kinh ngạc cắt ngang lời nói của cậu ấy, "Minh chủ gì cơ?" Hạ Tây Dương giải thích: "Lúc chúng ta vừa lên lớp 10, có mấy học sinh nam lớp 11 và 12 đến ký túc xá nam khiêu khích, thế là đám con trai bọn tôi mới thành lập một liên minh, lúc đó được gọi là liên minh lớp 10, cùng nhau chống lại sự ức hiếp của các nam sinh lớp lớn." Lý Hàng bổ sung:"Lúc đó khối 11 và 12 cũng có liên minh, trong liên minh đều là các nhân vật nổi tiếng trong khối của họ, thấy bọn tôi là học sinh mới, tuổi còn nhỏ nên bắt nạt bọn tôi, sau đó mọi người mới cùng nhau thành lập một liên minh. Bây giờ trong liên minh của bọn tôi, những người có tiếng cùng khối của chúng ta đều đi theo Vương Trạch." Lục Vân Đàn không biết nên biểu cảm như thế nào: "Đám con trai các cậu dở hơi quá đi mất!" Tôn Xuyến cũng bày tỏ: "Dở hơi thật đấy!" Lục Vân Đàn còn phát hiện thêm một điểm đáng ngờ: "Theo như lời các cậu nói thì mục đích của việc thành lập liên minh khi trước là để chống lại lớp lớn bắt nạt, là chính nghĩa đấy, sao bây giờ Vương Trạch lại thành ‘minh chủ’? Vương Trạch đâu có giống sứ giả của chính nghĩa đâu?" Lý Hàng thở dài: "Cũng do liên minh này được Vương Trạch lập ra, mục đích lúc đầu đúng là vì chính nghĩa, nhưng sau này các lớp lớn đều tốt nghiệp hết rồi, chúng tôi trở thành lớp lớn, thì chỉ còn độc một mình Vương Trạch cầm đầu." Hạ Tây Dương nói thêm: "Trước đây là thiếu niên với cây đao giết rồng, bây giờ lại biến thành con rồng độc ác." Lục Vân Đàn: "..." Tôn Xuyến: "..." Đúng là ảo tưởng tuổi dậy thì. Hạ Tây Dương tiếp tục trình bày tác phẩm vĩ đại của mình: "Bây giờ Vương Trạch biến thành kẻ bắt lột một phương, tất cả mọi người không ai dám trêu vào cậu ta, chỉ có chị Đàn cậu mới dám, nếu như cậu có thể lật đổ Vương Trạch, chúng ta sẽ thành lập Thanh Vân Bang, cậu là bang chủ, tôi là hộ pháp, chúng ta thu nạp đàn em cũ của Vương Trạch, giúp đỡ chính nghĩa, làm sống lại núi sông." Lục Vân Đàn: "..." Tôn Xuyến: "..." Khá lắm, dã tâm cũng không n nhỏ đâu! Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn Lý Hàng: "Mà này, hộ pháp phải có một đôi, tôi cũng muốn có một chức." Lục Vân Đàn: "..." Tôn Xuyến tức giận: "Vứt bỏ cái suy nghĩ này của các cậu đi, chị Đàn sẽ không đồng ý đâu, ấu trĩ chết đi được!" Lục Vân Đàn trầm tư một lúc: "Chuyện đó, làm bang chủ chắc là oai lắm nhỉ?" Tôn Xuyến: "???" Hạ Tây Dương: "Tất nhiên rồi! Cậu xem Vương Trạch bây giờ kìa, đi đến đâu cũng có người gọi cậu ta là anh Vương, cả trường học không ai dám gây sự, đi đường trông tự tin bao nhiêu." Lý Hàng: "Nếu như thành lập Thanh Vân Bang thành công, đến lúc đó cậu đi đến đâu cũng sẽ có người gọi cậu là chị Đàn!" Lục Vân Đàn nhất thời không cảm thấy việc này ấu trĩ nữa: "Tôi tuyên bố, lập tức thành lập Thanh Vân Bang! Từ giờ trở đi, hai cậu là hộ pháp trái phải! Trưa hôm nay đi đàm phán với Vương Trạch cùng tôi!" Tôn Xuyến im lặng quay đầu lại, sợ bị kéo vào trong nhóm ảo tưởng này. Hộ pháp bên trái Hạ Tây Dương có hơi bất an: "Chỉ có ba chúng ta sao?" Hộ pháp bên phải Lý Hàng lạc quan hơn: "Ba người chúng ta thì làm sao? Ba thợ giày còn có thể đương đầu với một Gia Cát Lượng mà!" Bang chủ Lục Vân Đàn: "Chắc chắn không chỉ có ba chúng ta đâu, còn có quân sư nữa." Hạ Tây Dương và Lý Hàng trăm miệng một lời: "Quân sư là ai?" Lục Vân Đàn: "Học sinh giỏi nhất khối, Lương Vân Tiên!" 10 giờ 30 phút, chuông vào học vang lên, giáo viên môn Vật Lý đi vào phòng học, đoàn đội Thanh Vân Bang vừa mới thành lập đã thảo luận xong, bắt đầu chăm chú nghe giảng bài. 11 giờ 10 phút tan học, Lục Vân Đàn đi tìm Trần Tư Vũ, bảo cô ta đi nói lại với Vương Trạch một câu: "12 giờ trưa hôm nay, tôi muốn gặp cậu ta nói chuyện ở bãi đất trống phía sau khán đài." Trần Tư Vũ nhướn mày, vô cùng đắc ý nhìn cô: "Sợ rồi à? Chuẩn bị cầu xin tha thứ sao?" Cầu xin tha thứ mẹ cậu ấy, tôi có thể đánh cậu ta rơi hết răng ra đấy —— lời chửi thề sắp tuôn ra khỏi miệng, Lục Vân Đàn chợt nhớ đến lời nhắn nhủ của Lương Vân Tiên "Không được phép bốc đồng, không được nói linh tinh", sau đó cố gắng nhịn không nói những lời đó ra, đổi thành: "Chuyện giữa chủ tử với nhau, không liên quan đến loại đầy tớ chết tiệt như cậu." Trần Tư Vũ tức giận: "Cậu..." Lục Vân Đàn không cho cô ta cơ hội nói hết câu, chắp hai tay sau lưng, quay người bỏ đi. 12 giờ, tiết Tiếng Anh cuối cùng của buổi sáng cũng đã kết thúc, Lục Vân Đàn dẫn Hạ Tây Dương và Lý Hàng theo, cùng đứng ở đầu cầu thang phía Tây bắc, khoanh tay trước ngực đợi Lương Vân Tiên, khí thế rất hùng hồn. Khi đi qua ba người này, không ai là không liếc mắt qua nhìn. Vài phút sau, cuối cùng đối tượng mục tiêu là Lương Vân Tiên cũng xuất hiện. Sau đó theo lời bọn họ, anh biết được mình đã bị kéo vào trong một tổ chức không chính quy có tên là Thanh Vân Bang, còn bị cưỡng chế bố trí cho danh hiệu quân sư, hơn nữa còn muốn anh phải đến sân tập thực hiện nhiệm vụ đầu tiên của quân sư Thanh Vân Bang ngay lập tức. Nghe mà đau hết cả đầu. Link đọc truyện chính chủ - bachthaochivuong.vn Chu Lạc Trần nhìn Lương Vân Tiên bằng ánh mắt đồng tình xen lẫn hả hê, sau đó một mình rời đi, đến căng tin ăn cơm. Sau khi Chu Lạc Trần đi, Lục Vân Đàn thở phào nhẹ nhõm —— Dù cô rất thích Chu Lạc Trần, nhưng lại không có thói quen mặt đối mặt nói chuyện với cậu ta, rất là ngại, cảm giác giống như gặp bạn trên mạng vậy, làm việc gì cũng không tự nhiên, lúc nào cũng phải giữ hình tượng, quá mệt mỏi. Hơn nữa Chu Lạc Trần cũng không muốn nói chuyện nhiều với cô. Cô vẫn quen với việc nói chuyện với cậu ta trên Wechat hơn, là cái kiểu nhân duyên trên mạng được kết nối với nhau bằng một cuộc trò chuyện. Thật ra thì cô cũng muốn cho Chu Lạc Trần một vị trí gì đó trong Thanh Vân Bang của cô, nhưng thấy phản ứng vừa rồi của cậu ta giống như chẳng hứng thú gì với chuyện này, vì vậy nên cô quyết định từ bỏ. Sau khi quân sư nhậm chức, bang chủ Thanh Vân Bang Lục Vân Đàn dẫn theo vỏn vẹn ba thành viên bang hội, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi đến địa điểm hẹn trước, kiêu ngạo phô trương chờ đợi đối thủ đến gặp mặt. Nhưng đợi mãi từ 12 giờ 10 phút đến 12 giờ 30 phút, Vương Trạch vẫn chưa đến, cũng không cử đàn em đến. Trời nắng chang chang, nhiệt độ cao như lửa đốt, chẳng khác nào thiêu cháy tâm trạng đang nóng nảy, Lục Vân Đàn càng chờ càng bực bội, cuối cùng thì hoàn toàn tức điên lên, nhấc chân đá bay viên đá nhỏ dưới chân: "Vương Trạch có ý gì đây? Cho chúng ta leo cây đúng không?!" Hộ pháp bên trái Hạ Tây Dương cũng rất tức giận: "Cậu ta đúng là không coi Thanh Vân Bang chúng ta ra gì cả!" Hộ pháp bên phải Lý Hàng phụ họa: "Đúng vậy, sớm muộn gì cũng đánh cho cậu ta rớt hết răng xuống đất!" Lương Vân Tiên bị ép trở thành quân sư thở dài một hơi: "Nếu như mục đích đến trễ của cậu ta là để chọc tức chúng ta, điều này giống như cho chúng ta một lời cảnh cáo, vậy phản ứng như các cậu hiện giờ không phải là đang giúp cậu ta đạt được mục đích sao?" Lục Vân Đàn trợn mắt nhìn anh: "Ý của cậu là gì? Cậu ta đến muộn tôi cũng không được tức giận sao?" Lương Vân Tiên: "Tất nhiên là có thể tức giận, nhưng không được biểu hiện ra bên ngoài." Lục Vân Đàn: "Tại sao chứ?" Lương Vân Tiên: "Bởi vì cậu muốn cho Vương Trạch biết, cậu không phải loại người có thể dễ dàng bị chọc giận, cậu muốn biểu hiện là một người ung dung tự tại, như vậy mới khiến cậu ta biết cậu là người không dễ chọc, nếu không thì cậu ta sẽ coi cậu là con khỉ mà chơi đùa đó." Hạ Tây Dương chép miệng, nói chêm vào: "Hai quân đánh nhau, ai có thể giữ bình tĩnh thì sẽ càng vững vàng hơn sao?" Lương Vân Tiên: "Đúng vậy, dùng bất biến ứng vạn biến." Lục Vân Đàn: "Nhưng nếu như cậu ta cho chúng ta leo cây thì sao? Tôi cũng không được tức giận sao? Sau này lại hẹn cậu ta thêm một lần nữa như hẹn cháu trai à?" Lương Vân Tiên: "Không cần. Nếu cậu ta không đến, chúng ta sẽ truyền tin trong phạm vi toàn bộ trường học là Cậu ta sợ Lục Vân Đàn nên không dám đến, còn xin tha nữa, đến lúc đó cậu ta sẽ tự nhiên chủ động tìm gặp cậu thôi." Link đọc truyện chính chủ - bachthaochivuong.vn Lục Vân Đàn khó mà tin nổi, khuôn mặt mang vẻ kính nể: "Thư sinh, đầu óc của cậu thật hữu ích." Để biểu đạt thành ý, lúc này cô không thêm chữ "Thối" vào. Hạ Tây Dương cũng mang vẻ mặt kính nể: "Anh Lương, cái danh quân sư hoàn toàn xứng đáng với cậu!" Lý Hàng bổ sung: "Lưu Bá Ôn trường trung học số 2, Gia Cát sống của lớp 12!" Lương Vân Tiên: "..." Lục Vân Đàn đưa tay lên vỗ vỗ vai anh: "Thanh Vân Bang có cậu giống như hổ mọc thêm cánh, chúng ta chắc chắn có thể kiêu ngạo mạnh mẽ, mở đầu vinh quang mới." Lương Vân Tiên: "..." Học được ngôn ngữ bán hàng đa cấp ở đâu vây? Anh cười bất đắc dĩ: "Cảm ơn bang chủ đã coi trọng." Link đọc truyện chính chủ - bachthaochivuong.vn Vừa dứt lời, Hạ Tây Dương bỗng nhiên đi đến bên Lục Vân Đàn, nhỏ giọng nói một câu ngắn ngủn: "Bang chủ, người đến rồi!"