Vẻ mặt Từ Lạc Dương mơ hồ, cậu theo bản năng mà khua xẻng cơm trong tay mấy cái: “Đợi chút, anh Trịnh anh sốt ruột kêu em giải thích tình hình, nhưng trước tiên cũng phải nói cho em biết, rốt cục là em phải giải thích chuyện gì chứ!”

Tim Trịnh Đông cũng sắp thắt lại luôn, anh cố gắng hạ thấp giọng mà la lên: “Cậu và Thích Trường An đó!”

“??”

Từ Lạc Dương cố gắng tìm hiểu điểm khiến đối phương sốt ruột, nhưng vẫn không hiểu nổi, nên dứt khoát kể tình hình thực tế: “Hôm qua em và Trường An từ trấn Tần Lí về, đi treo đánh tiểu quái. Nhưng buổi tối Trường An không có chỗ ở, nên em bảo ảnh tới chỗ em ở một đêm, có chỗ nào không đúng hả?”

Sau khi nói xong, đối mặt với vẻ mặt lên án “Cậu lừa anh” của Trịnh Đông, Từ Lạc Dương càng mờ mịt ——

Một tháng không gặp, lẽ nào trong một tháng đó sóng não của mình và quản lý đã cách nhau một vũ trụ mênh mông rồi ư?

“Vậy chỗ cổ áo cậu, phân nửa dấu hôn bị lộ ra đó là chuyện gì hả?”

FA quật cường sao trên người lại có dấu hôn được! Từ Lạc Dương theo tầm mắt của Trịnh Đông cúi đầu xuống, lập tức bị chấn kinh: “Đậu móa! Anh Trịnh, anh lộ rồi nha, đầu anh đầy tư tưởng đồi trụy nha! Đây đúng là ‘dấu hôn’, nhưng mà bị muỗi hôn đó!”

Nói xong, Từ Lạc Dương còn kéo cổ áo xuống, vô cùng thẳng thắn vô tư cho Trịnh Đông nhìn.

Thích Trường An thay xong quần áo đi qua, đúng lúc nhìn thấy động tác của Từ Lạc Dương, nên theo bản năng giơ tay ra, giúp Từ Lạc Dương sửa lại cổ áo: “Trời lạnh, đừng để bị cảm.”

Từ Lạc Dương: “…”

Trịnh Đông: “…”

Thích Trường An không định sửa lại câu nói xa rời thực tế vô cùng nghiêm trọng của mình, mà lịch sự chào hỏi Trịnh Đông: “Chào anh, tôi là Thích Trường An, lần đầu gặp mặt.”

Sự chú ý bị dời đi, chỉ cần không phải đối mặt với Từ Lạc Dương, nụ cười của Trịnh Đông đều rất có lực tương tác: “Chào cậu, tôi là Trịnh Đông, quản lý của Lạc Dương, gần đây thường xuyên nghe Lạc Dương nhắc đến cậu.”

Thích Trường An lộ ra chút ý cười.

Đóng cửa lại, Từ Lạc Dương cắt đứt cuộc trò chuyện đầy khách sáo của hai người, vừa đi vào bên trong vừa hỏi Trịnh Đông: “Anh Trịnh, sao anh biết em về nhà vậy?”

“Còn phải nói, cậu nhắc tới anh liền đau lòng! Cậu lặng lẽ chạy về, còn không nói với anh một tiếng.”

Từ Lạc Dương cây ngay không sợ chết đứng nói: “Anh cũng nói em lặng lẽ về đó, nếu như nói cho anh biết, chắc chắn sẽ không thỏa mãn được định nghĩa của trạng thái ‘lặng lẽ’. Hơn nữa anh có thấy đứa học sinh cấp ba nào buổi trưa trèo tường ra ngoài chơi bóng rổ, mà còn báo cáo trước cho giáo viên chủ nhiệm không?”

Chủ nhiệm lớp Trịnh Đông cảm thấy, Từ Lạc Dương nói rất có lý!

“Vậy trước tiên không nói đến chuyện này nữa, cậu vừa nói các cậu về treo đánh tiểu quái, là đi đánh mặt ai?” Hợp tác với nhau đã mấy năm, Trịnh Đông đối với thói quen dùng từ của Từ Lạc Dương hiểu rõ vô cùng: “Với cả, hôm qua cậu chạy tới câu lạc bộ Tiêm Đính làm gì?”

“Tụi em đi —— ý, anh Trịnh sao anh biết hôm qua em tới câu lạc bộ Tiêm Đính vậy? Hóa ra mạng lưới tin tức của anh lại rộng như vậy nha!”

“Lên cả hotsearch rồi đó, nếu như anh còn không biết thì anh là đồ ngốc rồi!”Thấy hai người Từ Lạc Dương và Thích Trường An rõ ràng cũng không biết chuyện lên hotsearch, Trịnh Đông đành phải kiên nhẫn giải thích.

“Hôm qua fan của các cậu nhận ra hai cậu ở sân bay, nên một mạch đi theo tới câu lạc bộ Tiêm Đính, sau khi về nhà liền post weibo, thế là Cổ Thành cp lại lên hotsearch, sáng nay sau khi anh nhìn thấy, đoán cậu chắc sẽ không về trấn Tần Lí trong đêm, vậy nên mới tới đây xem cậu có nhà không.”

Từ Lạc Dương gãi gãi tóc, hơi thất vọng: “Hôm qua em đeo kính đen, đeo khẩu trang, còn đội cả mũ, bọc đến mức ngay cả chính em cũng không nhận ra, vậy mà vẫn có fan nhận ra em hở?”

Tiếp đó, cậu lại theo trình tự thời gian, kể lại chuyện hôm qua Thích Trường An dẫn theo cậu đi treo Ngô Tất lên đánh, còn cố ý bắt chước vẻ mặt của đối phương, diễn rất xuất thần.

Từ Lạc Dương diễn, Thích Trường An đứng bên cạnh xem, Trịnh Đông chú ý đến nụ cười của đối phương, cảm thấy nó cứ là lạ —— hơi giống tổng tài bá đạo cưng chiều nhìn nữ chính ngốc bạch ngọt trong phim thần tượng.

Bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, Trịnh Đông vội vàng thu hồi lại —— anh biết, mặc dù bình thường Từ Lạc Dương trông cẩu thả chẳng thể yên tâm được chuyện gì, nhưng từ nhỏ đã đi theo ba mẹ vào showbiz, hoàn toàn không đủ điều kiện để trở thành ngốc bạch ngọt đâu.

Hiểu rõ đầu đuôi sự việc, ba người ngồi xuống quanh bàn ăn, Từ Lạc Dương chạy về phòng bếp, bưng trứng đã chiên xong để lên đĩa đi ra ngoài, còn có cả cháo trắng nấu rất nhừ nữa, cậu và Thích Trường An mỗi người một bát.

Trứng gà Từ Lạc Dương chiên rất có phong cách cá nhân, lòng trắng trứng và lòng đỏ trứng tách ra chiên, sau đó kiên nhẫn mà xếp lại thành thành con mèo —— lòng trắng trứng thì biến thành hình mặt mèo, còn hai cái lòng đỏ thì làm mắt mèo.

Trịnh Đông đã sớm muốn diss, nhịn không được mà thảo luận với Thích Trường An: “Cậu không cảm thấy mới sáng sớm, đối mặt với cái trứng chiên này, cơn buồn ngủ sẽ bị dọa chạy ngay lập tức sao?”

Thích Trường An lịch sự để đũa trong tay xuống trả lời: “Tôi cảm thấy rất đáng yêu.”

“…” Tôi nhìn ra rồi, cậu là một đảng với Từ Lạc Dương.

Từ Lạc Dương ở bên cạnh nghe rõ ràng tỏ vẻ không phục, cậu dùng di động chụp trứng chiên lại, rồi nhanh chóng post lên weibo.

Bên này cậu vừa post, Thích Trường An đã nhấn share và bình luận, “Trứng chiên ngon nhất. // Từ Lạc Dương: Mắt to long lanh có thần!”

Nhìn thấy động tác một trước một sau của hai người kia, Trịnh Đông cảm thấy mắt mình hơi đau. Anh nhớ lại lúc trước mình từng qua xem weibo của Thích Trường An, nhìn những bài post liên tiếp share, cùng với số người follow là “1”, anh cũng giống như fan, có một loại ảo giác bị đập cẩu lương vào mặt.

Vì để phối hợp với Thích Trường An, tốc độ ăn cơm của Từ Lạc Dương rất là chậm, cậu hỏi Trịnh Đông: “Anh Trịnh, anh cố ý tới tìm em là có chuyện gì ư?”

“Ừm, có chuyện.” Nói xong, Trịnh Đông mở ghi chép trên điện thoại ra: “Chuyện đầu tiên là về bộ phim, hôm nay trời chưa sáng đạo diễn Trương đã gọi điện cho anh, nói để tránh việc xuất hiện thêm con thiêu thân nào nữa, kịch bản cũng đã sửa xong rồi, nên muốn quay phim sớm, hỏi bên chúng ta có vấn đề gì không.”

Từ Lạc Dương gật đầu: “Kịch bản đã quyết định rồi, vậy tên phim đã quyết định chưa?”

“Quyết định rồi, tên là《Lối rẽ》.”

Từ Lạc Dương và Thích Trường An liếc nhìn nhau, nghĩ đến Hứa Trạm và Tần Triều trong phim, đúng là dần dần bước trên con đường khác nhau, đường đời của hai người rốt cuộc không giao nhau nữa, trong lòng đều nổi lên một loại bi ai rất khó diễn tả —— đến từ chính nhân vật mà họ được nhận.

“Chuyện thứ hai là, hợp đồng đã tới tay anh rồi.”

Từ Lạc Dương không phản ứng kịp: “Hợp đồng gì cơ?”

“Hợp đồng hát nhạc cuối phim, đạo diễn Trương chắc cũng đã nhắc đến với cậu rồi đúng không? Anh xem rồi, không có vấn đề gì cả, nhân lúc cậu đang ở đây, lát nữa ăn xong thì ký luôn đi.”

Nhớ lại lúc cùng ăn đồ nướng, đạo diễn Trương đúng là đã nhắc tới, Từ Lạc Dương đồng ý.

“Một chuyện cuối cùng là, có cần loại bỏ hotsearch của hai cậu không? Nếu như quyết định không sao tác cp, thì chúng ta sẽ cố gắng tránh khỏi những tình huống như thế này.”

Sao tác cp vốn là một chuyện cùng tồn tại nguy hiểm và lợi ích, sao tác tốt, thì hai bên đều được lợi, nhân khí và độ hot sẽ cùng tăng. Nếu sao tác hỏng, làm mất cảm giác không nói, fan hai bên có thể sẽ ném đá đến mức trời đất mù mịt, hai người có lẽ cũng sẽ kết thù, dù sao thì việc ràng buộc nhau, nếu xảy ra chuyện thì rất dễ liên lụy đến nhau.

Lần này tới đây, phát hiện lúc Từ Lạc Dương và Thích Trường An ở chung với nhau, bầu không khí rất tốt, chắc cũng đã thành bạn của nhau, Trịnh Đông bèn muốn cố gắng hết sức để tránh khỏi nguy hiểm.

Từ Lạc Dương không trực tiếp đưa ra quyết định, mà hỏi Thích Trường An: “Anh cảm thấy thế nào?”

Thích Trường An vốn muốn nói tôi không thành vấn đề, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại là: “Nếu loại bỏ thì quá là thận trọng rồi, cái này vốn chỉ là hành vi tự phát của fan. Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên nhé, thế nào?”Câu cuối cùng anh hỏi Từ Lạc Dương.

“Ừm, tui bỏ một phiếu!”

Trịnh Đông gật đầu: “Vậy được rồi, tôi về sẽ liên hệ với quản lý của cậu.”

Thái độ đối với “Cổ Thành cp” coi như đã quyết định rồi.

Ăn xong bữa sáng, Thích Trường An tự giác tới phòng bếp rửa chén.

Trịnh Đông theo bản năng hơi thả lỏng, sáp lại gần Từ Lạc Dương tán phét: “Cậu và Thích Trường An sống chung với nhau tốt lắm hả?”

“Ừm, tính cách ảnh rất tốt, với cả còn giúp em nhiều lần nữa.” Từ Lạc Dương nghiêng đầu liếc nhìn Thích Trường An đang rửa chén trong phòng bếp, chợt nhớ lại vẻ mặt Thích Trường An lúc nói đến ngày giỗ của ba mẹ anh tối hôm qua.

Từ Lạc Dương không biết phải giải thích như thế nào về loại cảm giác khó chịu mơ hồ trong lòng mình, chỉ có thể tạm thời lý giải, là vì cậu và Thích Trường An giống nhau, ba mẹ đều đã mất, khiến cậu cảm thấy hai người đồng bệnh tương liên.

Lo lắng về cảm nhận của Từ Lạc Dương, Trịnh Đông nhắc nhở: “Cậu ta chắc không phải là người bình thường.”

Mặc dù thời gian tiếp xúc rất ngắn, nhưng khả năng nhìn người của Trịnh Đông rất độc ——

Thích Trường An cách biệt hẳn với mọi người, có loại giáo dưỡng toát ra từ trong xương, liên hệ đến khả năng có thể treo nhà đầu tư và Ngô Tất lên đánh, bối cảnh chắc chắn cực kỳ thâm hậu, hơn nữa, cái họ “Thích” này cũng không gặp nhiều như vậy. Tính cách cũng rất lạnh nhạt, toàn bộ hành trình chẳng gì có thể kích thích khiến tâm trạng đối phương thay đổi, ngoại trừ Từ Lạc Dương.

Trịnh Đông nhạy bén nhận ra, mỗi lần vừa nhắc đến đề tài về Từ Lạc Dương, Thích Trường An sẽ theo bản năng mà chia một chút sự chú ý qua. Hơn nữa đối với Từ Lạc Dương, Thích Trường An sẽ nói và mỉm cười rất nhiều.

Từ Lạc Dương nghe xong phán đoán của Trịnh Đông nói: “Ừm, ảnh đúng là không phải người bình thường.”Thích Trường An là yêu nhị đại cực kỳ thâm sâu, sao có thể là người bình thường được?

Nhưng nhớ đến việc phải giúp Thích Trường An giấu đi thân phận thật, Từ Lạc Dương vội vàng chuyển đề tài.

Công ty còn có việc, sau khi giao việc xong, Trịnh Đông định rời đi trước. Trước khi đi còn không quên căn dặn Từ Lạc Dương: “Nhất định nhất định phải cần kiệm giản dị một chút, ăn ít lại hoặc là không ăn thịt, có chút gánh nặng thần tượng giùm được không hả? Nếu như cậu mập lên, stylist và nhân viên makeup có lẽ sẽ nổ tung tại chỗ đó!”

Từ Lạc Dương hôm qua mới ăn phật nhảy tường và một đống cá thịt mặt không biến sắc nói: “Nhớ rồi mà, anh yên tâm! Với lại không phải còn có Trường An đây sao, ảnh sẽ giám sát em.”

Thích Trường An gật đầu: “Ừ, tôi sẽ giám sát Lạc Dương.”

Trịnh Đông yên tâm rời đi.

Mười giờ hơn, Thích Trường An ở trong phòng ngủ, sau khi uống thuốc điều trị chứng loạn sắc tố mống mắt khác thường, tác dụng phụ xảy ra rất nhanh, trước mặt hơi choáng, thái dương căng đau, anh đành phải nằm dài trên giường, chẳng bao lâu sau đã mơ màng ngủ thiếp đi. Trong mơ có tiếng đàn nhẹ nhàng chậm rãi, dịu dàng giống như suối nước.

Là Từ Lạc Dương đang đánh piano.

Từ phòng ngủ đi ra, Thích Trường An không tới gần, mà chỉ đứng xa xa nhìn Từ Lạc Dương ngồi trên ghế piano, vẻ mặt chăm chú. Hình như cậu đang soạn nhạc, bài nhạc vẫn chưa ăn khớp, nhưng thỉnh thoảng cậu sẽ biểu diễn một ít đoạn nhạc hoàn chỉnh, sẽ khiến người ta nghĩ đến giữa hè nóng bức, giữa khung trời chật chội của một ngõ hẻm, hy vọng đều bị tuyệt vọng phá hủy.

Piano để ở chỗ gần ban công, cửa sổ mở ra, có lẽ là vì dưới lầu có một cái hồ nhỏ, nên gió thổi tới đều mang theo hơi nước ẩm ướt.

Thích Trường An nhớ tới hòn đá tối qua bị anh ném đi, chắc đã rơi vào trong cái hồ đó.

Mấy năm trước, mỗi khi tới ngày giỗ của ba mẹ, anh sẽ hơi không kiểm soát được tâm trạng tiêu cực của mình. Vậy nên, ngày hôm qua vào khoảnh khắc Từ Lạc Dương hỏi anh có chỗ ở không, đáy lòng anh liền dâng lên khát vọng mãnh liệt ——

Anh không muốn phải một mình nữa, anh muốn tới gần cậu.

Cái ôm ở trên ban công, hai viên đá cậu đưa tới, đều giống như mũi nhọn, rạch qua những đám mây đen u ám tích lũy suốt bao nhiêu năm.

Cậu thì lại giống như một đốm lửa.

Thích Trường An thả nhẹ bước chân, đi về phía Từ Lạc Dương.

==========

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Trời lạnh, đừng để bị cảm? Chẳng lẽ nhận thức của yêu quái về nhiệt độ khác với loài người ư? [nghi hoặc.jpg]