Âm sắc đó do Dương tạo ra. 

“Cậu đang làm cái quỷ gì vậy!” Phương Việt không biết đối phương ở đâu, chỉ có thể rống to ở giữa không trung. Âm thanh được truyền từ một hướng duy nhất, cũng không trông cậy vào việc Dương có thể nghe thấy, lại không ngờ lại được hồi đáp.

“Ồ, anh còn chưa chết sao.” thanh âm Dương nghe có hơi kinh ngạc, bất quá lập tức khôi phục bình tĩnh, “Ừm, kế hoạch rất thuận lợi, tất cả đều là công lao của anh.”

“Thật bậy bạ. Tên khốn cậu còn muốn tính toán gì nữa.”

“Không có gì, tôi chỉ hy vọng thế giới hoà bình thôi.” thanh âm Dương rất là vô tội, “Bất quá, trên đường xuất hiện người bỏ mạng là điều khó tránh khỏi. Tôi thật ra không ngờ anh có thể sống sót, còn tưởng rằng anh khẳng định đã sớm bị Bạch Phong giết.”

Mí mắt Phương Việt giựt giựt, không ngờ tên này lại coi mình thành vật hy sinh. 

“Nhưng kết quả không phải khiến mọi người đều vui sao?” ngữ điệu Dương thực nhẹ nhàng, “Để tôi nhìn xem…… Bạch Phong hiện tại ở bên cạnh anh? Xem ra cậu ta nhận ra anh, thật đáng mừng, thật đáng mừng.”

Dứt lời, màn hình máy tính bị người đập đến nát. Bạch Phong đá văng mấy vật cản trước mặt: “Mi lợi dụng bọn ta?”

Trên màn hình Dương xuất hiện bông tuyết, lại nhìn không thấy cảnh sắc. Cậu ta đứng lên: “Chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi mà thôi. Tôi giúp Phương Việt vào, anh ta giúp tôi kéo dài thời gian. Hơn nữa, cuối cùng nếu không có tôi xử lý đại não của ba, các ngươi còn bị người nọ chơi đến xoay vòng.”

“Đại não?” Phương Việt hồ nghi.

“Đúng, ba tôi sớm đã già, chỉ giữ lại khí quan quan trọng nhất. Thân thể dù nhiều hay ít, vĩnh viễn không chết.” thanh âm mang ý cười, “Thế nhưng, ưu điểm lớn nhất, cũng là nhược điểm lớn nhất. Ba tôi cũng không thả lỏng cảnh giác, tôi cũng tìm không thấy cơ hội. Các người, thật là một quân cờ tốt.”

Vừa dứt lời, loa khống chế âm hưởng bị Bạch Phong đá vỡ. Lúc này thanh âm Dương tràn ngập tạp âm và đứt quãng, lần này thanh âm như được phát quang phòng: “Viện nghiên cứu sắp khởi động trình tự tự hủy…… Đếm ngược năm chữ số. Năm, bốn……”

Mới năm giây!? Người bình thường nào chạy trốn ra tới!

Phương Việt vội ấn phím số thang máy, lại bị Bạch Phong ôm lấy eo, một tay khác đặt lên bả vai.

“Hai, một.”

……

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, bên tai chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng nổ mạnh. Thanh âm kia lớn như động đất rồi đột nhiên im bặt, tiếp theo không ngừng tuần hoàn lặp lại. Mắt Phương Việt không thể mở, thể không thể động, tai không thể nghe. Duy trong đầu còn lưu lại tiếng vang lớn, lăn qua lộn lại, dư âm thật lâu không tiêu tan.

Mình đã chết rồi sao, thân thể rõ ràng không thể động đậy, ý thức lại rất rõ ràng. Trước mắt một mảnh hắc ám, tập trung toàn lực muốn mở to mắt, lại không thể nào làm được. 

Mệt mỏi quá, dứt khoát cứ như vậy lâm vào giấc ngủ. Ý thức của anh dần dần lặng xuống.

“Này……”

“…… Tỉnh……”

Tựa hồ có người gọi anh, nhưng còn có thể có ai đây. Ba mẹ đã chết, Ngô Giang đã chết, Bạch Phong hẳn cũng đã thuận lợi đào tẩu. Không có chấp niệm gì, thật sự như vậy, đừng ồn nữa.

“Phương Việt!”

Một tiếng gọi xuyên thấu màng tai, thẳng đánh tuỷ não, làm trái tim anh đột nhiên rung động. Ngay sau đó, trong cổ họng đổ vào chất lỏng lạnh lẽo ngọt ngào, từ yết hầu đi xuống.

Khoan đã khoan đã.

Bị sặc chết mất!

Phương Việt mạnh mẽ mở to mắt, phun nước ra, đầu quay sang một bên ho khan, đến cuối cùng phun ra một bãi máu. 

Trong lúc đó, 5 giác quan đều khôi phục bình thường. Đau đớn, suy yếu, vô lực, anh cuối cùng ngay cả thân thể cũng không thể chống đỡ, thân mình mềm nhũn bò dậy. Trạng thái so với lúc trươc khi uống thuốc còn nặng hơn, như là sức lực toàn thân đều bị rút cạn, trừ bỏ miệng vết thương đau đớn, cơ bắp hay các bộ phận đều đau xuyên tim. Cơ bắp bị kéo căng, rách, phồng lên, mang đến năng lực siêu việt cực hạn cho thân thể, sau đó là hậu quả xấu vô tận.

Phương Việt cảm thấy rất mệt, lại muốn nhắm mắt lại, lại bị người chống mí mắt.

“Mở!” Bạch Phong vội la lên.

Phương Việt mơ mơ màng màng, tốt xấu mới thấy rõ biểu cảm đối phương, thế nhưng không tự chủ được mở khóe miệng: “Vẫn là lần đầu tiên nhìn em khẩn trương như vậy. Nên nói em là…… Khụ khụ.”

“Em……” Bạch Phong lúc nay khoác trên mình chiếc blouse trắng không biết lấy từ đâu. Cậu trơ mắt nhìn Phương Việt khụ ra nhiều máu, lại không biết làm gì, “Em nên làm như thế nào.”

“……” mắt Phương Việt không nhìn, hiện mê mang chỉ nhìn không trung. Trời xanh không mây, không có ánh mặt trời. Cũng không có đám mây. Gió thổi, mang đến ặ mát mẻ, anh lại không tự chủ được đánh cái rùng mình, nổi lên một thân nổi da gà.

“Viện nghiên cứu nổ rồi?”

“Nổ rồi.”

“Người bên trong, đều đã chết?”

“Có lẽ.”

“……” Phương Việt đột nhiên bắt lấy tay Bạch Phong, vội vàng nói, “Em biết nhà anh ở đâu chứ? Nếu như anh đã chết, đừng tùy tiện ném xác anh ở đâu đó, mang anh trở về, cha mẹ anh ở phía sau hoa viên……”

Bạch Phong ngơ ngẩn, ngay sau đó sắc mặt dần dần lạnh xuống: “Không cần.” âm lượng cậu hơi cao, “Em nói rồi, trừ bỏ bên ngoài không ai có thể giết được anh, chính anh cũng không được!”

“À” Phương Việt nhẹ nhàng đáp một câu, lại không nói nữa.

Mục đích đã đạt được, anh cảm thấy chết cũng không phải điều gì to tát. 

Từ lúc mạt thế tới nay, có quá nhiều nhân loại vô tội bỏ mình, những người này vốn nên được sống ở nơi thái bình thịnh thế. Có lẽ trong cuộc sống có rất nhiều phiền não và trắc trở, nhưng cũng có rất nhiều điều tuy nhỏ nhặt mà lại hạnh phúc vui vẻ. Từ đó con người mới có cuộc sống thực sự, không có ai có quyền lợi cướp đi cuộc sống người khác. 

Ai ngờ, đại nạn của nhân loại lại sinh ra từ một viện nghiên cứu: kém cỏi thì bị đào thải, chỉ những người có năng lực mới được sống. 

“Làm cái gì.” Phương Việt nhàn nhạt đáp lại, ánh mắt Bạch Phong trầm xuống. Cậu nhéo cổ áo anh, “Tên khốn nhà anh, là muốn bị đánh hay sao.”

“Anh cho rằng cứu em ra ngoài, em sẽ cảm tạ anh sao.”

“Nếu anh dám bỏ lại em.” Bạch Phong cúi đầu, ngữ khí tàn nhẫn, “Mọi thứ rác rưởi trên thế giới này, em tuyệt đối sẽ huỷ hoại nó!”

“Ngu ngốc……” Phương Việt giơ tay, tát một cái lên mặt đối phương. Nhưng thật sự không hề có chút lực nào, lực nhỏ như muỗi đốt, “Đừng nói giỡn, em sẽ chết.”

Bạch Phong không nói lời nào, bày ra tư thế không đạt được mục đích thì sẽ không từ bỏ. 

Phương Việt giơ một tay lên, rơi xuống: “Anh sẽ không chết.”

Lưu lại trên một tai hoạ trên đời, hạ cửu tuyền cũng không thể tâm an.

“Chúng ta đi tìm Dương.”

Tên Dương này che dấu rất sâu, mạc danh cảm giác không chỉ có một mục đích. Có thể tìm người mưu sát ba mình, còn có thể mặt không đổi sắc mà hủy cả viện nghiên cứu, khiến những người bị lây nhiễm và nhân viên ở đó mất mạng. Mục đích là thế giới hoà bình? Đừng nói giỡn, loại người này coi mạng người như cỏ rác, nhất định đây chỉ là một lời thoại trong kịch hài mà thôi. 

Tuy rằng đầu sỏ gây tội đã chết, nhưng mạt thế chưa kết thúc. Khắp nơi trên đất nước đều có dị hình len lỏi, nhưng chỉ cần không hề có kẻ ác thao túng, sớm hay muộn cũng có một ngày, những sinh vật ngu ngốc này sẽ bị tiêu diệt toàn bộ. 

Ngày đó, sẽ không xa.

Hoàn chương 57