Dù sao chuyện này xảy ra từ lâu rồi, có lẽ cũng bị cha mẹ thuyết giáo một phen. Nhưng xem ra hiệu quả chẳng ra gì, nếu không cũng sẽ không ở bên ngoài ăn đêm chơi bời đến lúc này mới về nhà.

Phương Việt cùng nói chuyện với gã mới phát hiện, đối phương căn bản không biết bên ngoài xảy ra chuyện, quán bar kia không hề lọt vào trận tập kích, còn tưởng rằng Phương Việt đang nói giỡn. Nhưng khi lái xe đến gần trung tâm thành phố, thấy bên quán xá bên đường tàn tạ, trên đường đầy hoạt tử nhân đi tới lui quần áo tả tơi, còn có thể thấy ô tô bị vứt đi, Phó Thượng rốt cuộc mới tiếp nhận hiện thực này. 

Cô gái ngồi cạnh ghế điều khiển cũng kinh nghi bất định, không thể tin những gì hai mắt nhìn thấy. Cô bừng tỉnh, kéo lấy tay Phó Thượng: “Xuống xe, tôi muốn xuống xe!”

“Mẹ nó, đừng nhúc nhích! Để tôi lái xe!” Phó Thượng thiếu chút nữa không khống chế nổi tay lái, “Cô không phát hiện bên ngoài có mấy thứ kia sao, xuống xe đi đâu?”

Cô gái ngẩn người, lại nói: “Đưa tôi về nhà, cha mẹ tôi, họ……”

“Hừ, ai quản cô a. Buổi tối đi chơi với đàn ông lạ, lúc này bắt đầu lo lắng cho cha mẹ?” Phó Thượng châm chọc, giảm  tốc độ xe, “Ta bây giờ muốn lái xe về, cô hoặc là đi theo, hoặc là xuống xe ở chỗ này.”

Môi cô gái trắng bệch. Xe dừng lại, đám zombie bên ngoài đều như ong vỡ tổ vây quanh lại, bắt đầu chụp đập cửa sổ. Tiền Giai Hảo bên cửa sổ sợ tới mức run run, chỉ cảm thấy giây tiếp theo cửa sẽ vỡ ra mất, bắt đầu thúc giục: “Mau lái xe đi!”

“Cô câm miệng.” Phó Thượng ngoài miệng tức giận, nhưng trong lòng kỳ thật cũng sợ hãi.

Cô gái ngẩn ra, không ngờ người đàn ông này lại trở mặt nhanh như vậy, vài phút trước còn lời ngon tiếng ngọt thệ hải minh sơn, hoá ra chỉ là muốn lừa cô đi khai phòng thôi. Vốn dĩ, mình cùng gã từ quán bar ra chính là vì mục đích này, nếu không phải đột nhiên xuất hiện ba người xa lạ, có khả năng bọn họ đã đến khách sạn.

Mắt thấy tình huống không xong, Phương Việt tuy rằng không muốn xen vào, lại càng không thể không chen vào: “Phó Thượng, lái xe đi nhà cậu đi. Cậu,” anh nhìn về phía nữ sinh, lại không biết tên, “Cô cũng nên đồng ý đi?”

Zombie ngoài xe gào rống gần trong gang tấc, cô gái tuy rằng phải chịu ủy khuất, lúc này lại cũng chỉ có thể hai mắt đẫm lệ gật gật đầu.

Xe bắt đầu chuyển bánh, nhưng Phó Thượng lại mang tâm tình không tốt. Gã không muốn tức giạn với phụ nữ mới quen biết, nhưng trước đó một giây gã còn đang phiêu trong cực lạc, tiếp theo giây tự nhiên nói với gã là tận thế đến rồi, ai có thể điều chỉnh tốt tâm trạng nhanh như vậy. Hơn nữa bên ngoài chính là quái vật, cô gái bên cạnh còn muốn gã phải đưa mình về tận nhà, thật là làm người ta bực bội. Gã và cô ta mới quen nhau ở quán bar, ngay cả tên thật còn không biết, chỉ dùng tên tiếng Anh để giao tiếp, dựa vào cái gì đề xuất yêu cầu với gã.

Xe rời khỏi nơi phố xá sầm uất. Nhà Phó Thượng ở phố X, khu dành cho người giàu có. Ngày thường không thấy bóng người, đi ra ngoài đều chỉ dùng ô tô. Trước cửa thậm chí còn có bảo an, yêu cầu Phó Thượng đưa giấy ra vào cửa. Nơi này dường như chưa phải chịu bất kì cái gì, cùng đám người ở trung tâm thành phố giống như cách biệt một trời một vực. Phó Thượng cất xe vào gara, lập tức chạy vào trong nhà.

“Mẹ!” Gã vào nhà, phát hiện mẹ mình dáng vẻ đoan trang ngồi ở trên sô pha, khuôn mặt bình tĩnh, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lại vội vàng muốn thông báo chuyện ở thành phố, “Mẹ, mẹ không biết bên ngoài……”

Người phụ nữ thấy con trai trở về, đang chuẩn bị đứng dậy, lại nhìn thấy đằng sau con còn có mấy người bạn cùng lứa tuổi phong trần mệt mỏi, đánh gãy lời nói con mình: “Tiểu Thượng, con đưa bạn đến à?”

Phó Thượng nhìn ra đằng sau, thấy mấy người Phương Việt đã đứng ở cửa. Trong nhà rất sạch sẽ, bọn họ không đổi giày nên không dám tùy tiện đi vào. Nhưng hiện tại vốn không phải thời điểm chú ý loại chuyện này, đang muốn gọi họ vào, bà mẹ lại đi trước một bước tiến lên nghênh đón bọn họ, tươi cười đầy mặt: “Bạn Tiểu Thượng đúng không? Trong nhà vừa làm cơm sáng, cùng nhau ăn đi. Tới, mau vào đi.” Bà tiếp đón họ, đợi họ đổi dép lê rồi tiến vào phòng khách.

Phương Việt đứng không nhúc nhích, giải thích: “Thưa dì, bên ngoài xuất hiện quái vật, hẳn là nên lập tức rời khỏi đây. Tuy rằng bây giờ còn chưa gặp chuyện gì, nhưng chỉ sợ không bao lâu nữa ở đây cũng sẽ gặp tai ương.”

Người đàn bà lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Đứa nhỏ này, đang nói cái gì vậy……”

Bà không nhận ra Phương Việt. Tuy rằng Phương Việt và Phó Thượng từng có một khoảng thời gian niên thiếu khinh cuồng thanh xuân, lúc ấy cũng là đôi bạn thân, nhưng cha mẹ Phó Thượng căn bản không thích Phương Việt, cho rằng là anh dạy hư bảo bối ngoan nhà mình. Vậy nên trừ sự kiện đổ máu hồi sơ trung, từng thấy Phương Việt mặt mũi bầm dập, đều chỉ qua miệng con trai nghe kể về người này.

Bà quay đầu nhìn con, “Tiểu Thượng, các con chơi trò chơi gì sao, đừng đùa cợt mẹ con.”

“Là thật!” Phó Thượng cũng theo giải thích, hy vọng mẹ mình có thể biết hiện trạng lúc này, “Mẹ cũng nhanh chuẩn bị một chút, cha đâu?”

“Ông ấy hả, còn có chuyện làm ăn, lâu rồi cũng chưa trở về.” Bà vẫn tỏ ra không quá tin tưởng.

Lúc này từ phòng bếp có một phụ nữ trung niên, người đeo tạp dề hỏi: “Phu nhân, cơm sáng làm xong rồi, khi nào dùng cơm?”

Ngửi thấy phòng bếp bay ra mùi thức ăn, từ ngày hôm qua Ngô Giang đã không được ăn no, bụng không chịu khống chế “Khò khè” một tiếng. Tất cả mọi người nhìn về phía cậu, cậu ngượng ngùng che lại khuôn mặt đỏ. 

Bà mẹ cười nói: “Con trai, con không phải đói bụng sao. Mau vào đi, có chuyện gì ăn cơm sau hãy nói.” Bà quay đầu nói với giúp việc, “Bưng đến phòng khách đi, không đủ lại làm thêm nữa.”

Nữ giúp việc đáp “Vâng” rồi lui ra. Phó Thượng thở dài, bảo họ: “Vào đi vào đi, chốc nữa tôi thuyết phục mẹ.”

Đích xác, đây đều là điều bình thường, đừng nói thế hệ trước, chính người trẻ tuổi bọn họ nếu không chính mắt thấy cũng sẽ không tin. Lúc này thật khó thuyết phục, vẫn nên thuận theo tâm ý bà ấy đi.

Nhà Phó Thượng là một toà biệt thự, hai tầng và một phòng gác mái, rộng rãi sáng ngời. Ngô Giang ngượng ngùng ngồi, chủ động đi giúp cô giúp việc bưng thức ăn. Bà Phó từ ái nhìn, chỉ cảm thấy đứa bé này hiểu chuyện, cũng không ngăn cản.

Tiền Giai Hảo tối hôm qua ngủ ở ký túc xá nam sinh, không dám tắm rửa, sáng nay cũng không rửa mặt, hiện giờ cả người khó chịu, nhân cơ hội mượn phòng tắm và mỹ phẩm dưỡng da của bà Phó. Tiền Giai Hảo thấy mỹ phẩm dưỡng da tất cả đều là đồ hiệu đều phải dùng thẻ, tròng mắt đều rơi xuống, yêu thích không buông tay. Bà Phó thấy cô ta thích, cố ý huỷ mật mã đưa cho cô ta dùng.

Còn nữ sinh đêm qua gặp ở quán Bar, thấy mấy người kia chưa muốn đi, chỉ ngồi ở phòng khách. Bà Phó cũng là cười ha hả đáp ứng. Còn lại hai người ngồi ở phòng khách, Phương Việt thực sưh trợn mắt há hốc mồm. Cha mẹ Phó Thượng rất có ấn tượng với anh, lúc cao trung từng bị cha xách cổ đến cửa xin lỗi, lại bị đối phương từ chối không gặp. Bây giờ xem ra, không phải đối phương quá lạnh nhạt, mà là mình lúc ấy quá hỗn trướng.

Sau khi bà Phó cho Tiền Giai Hảo mỹ phẩm dưỡng da, rời khỏi phòng tắm quay lại phòng khách, thấy Phương Việt dơ dáy bẩn hề hề ngồi ở đó, thân thiết đề nghị: “Con tai, con không đi tắm rửa à?”

Phương Việt ngửi ngửi quần áo mình. Gần đây mấy lần cùng quái vật đấu đá, trên người đều dính chút mùi lạ và vết bẩn, thật không phù hợp với căn phòng sáng sủa này, ngượng ngùng nói: “Chờ cô gái kia tắm xong cháu sẽ đi.”

“Không sao. Phòng tiểu Thượng có một phòng tắm, con đến dùng nó đi.” Bà Phó cười nói, lại thúc giục con trai mau đưa bạn đi.

Phòng Phó Thượng ở lầu hai, vừa vào cửa đã thấy một cây đàn ghi-ta. Phương Việt nhướng mày: “Cậu còn biết chơi cái này?”

“Sao có thể, cái đó để dùng tán gái thôi.” Phó Thượng đưa Phương Việt vào m phòng tắm, lại nói, “Thư phòng còn có một cái dương cầm, nhưng cả nhà không ai biết đàn, quan trọng là đẹp mắt, hiểu không.”

“Kẻ có tiền……” Phương Việt chỉ có thể cảm thán.

Phó Thượng đi tìm quần áo, cũng không quay đầu lại: “Cậu không mang quần áo, mặc tạm củ tôi đi. Nội y là đồ mới đó.”

Nhưng Phương Việt không đáp lại, phòng tắm truyền đến tiếng nước xôn xao, dù có nói gì cũng không nghe thấy. Phó Thượng đang chuẩn bị ra cửa, lại bị không biết khi nào mẹ mình đã đứng trước cửa. Gã vỗ vỗ bộ ngực: “Mẹ? Đừng làm con sợ a, mẹ theo lên đây làm cái gì?”

Lúc này trên mặt bà Phó đã không còn nét hòa ái tươi cười, thần sắc mù mịt: “Nhỏ giọng chút, theo mẹ xuống dưới.”

Cái gì? Phó Thượng không hiểu, theo đi xuống.

Phương Việt tắm rất nhanh, trước sau không đến năm phút đồng hồ. Tuy rằng nơi này nhìn thì có vẻ an toàn, nhưng anh vẫn không hoàn toàn an tâm, căn bản không thể hưởng thụ. Bản thân bây giờ đang nằm trong trạng thái không phòng bị, nếu là lúc này có zombie đột nhiên vọt vào, cũng chỉ có thể trần truồng chạy ra. Nhưng cũng phải thừa nhận, nước ấm đích xác đã giúp giảm bớt áp lực một cách hiệu quả. Ngày hôm qua bôn ba lâu như vậy, tuy rằng buổi tối giấc ngủ cũng không tệ lắm, nhưng tinh thần cũng chỉ là khôi phục một ít, thân thể mỏi mệt như cũ. Bây giờ tắm bằng nước ấm, chỉ cảm thấy cơ thể toàn thân thư sướng, sức lực đều nâng lên.

Lấy chiếc khăn tắm màu trắng bên cạnh tùy tiện lau qua loa, vây quanh ở bên hông mở cửa đi ra ngoài. Trong phòng không ai, chỉ có mấy bộ quần áo đặt ở trên giường, có lẽ là Phó Thượng giúp anh chuẩn bị. Phương Việt đang muốn mặc quần áo, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ô tô di chuyển, đi đến bên cửa sổ nhìn, lại phát hiện Phó Thượng và bà Phó khom lưng lên xe.

!?

Phương Việt giày cũng không kịp đi, chỉ vây một chiếc khăn tắm đi chân trần chạy ra ngoài. Xuống đến phòng khách, Ngô Giang mới vừa uống hồ sữa bò xong, thấy Phương Việt như thế không kềm chế được đến mức trợn mắt há hốc mồm: “Phương ca…… Còn có con gái ở đây, anh đừng tuỳ tiện như vậy. Từ từ! Anh muốn khoả thân ra cửa sao!”

Phương Việt không thèm để ý đến cậu, lúc này đã mở cửa phòng chạy tới gara. Đáng tiếc đã muộn, chờ tới khi anh chạy tới, Phó Thượng đã lên chiếc xe sớm không thấy bóng dáng.

Bọn họ có ý gì?!

Phương Việt ngớ tới Ngô Giang vẫn ở phòng khách, cảm thấy cậu sẽ biết chút gì đó, liền trở về, vừa đúng lúc đâm phải Ngô Giang trước cửa.

Phương Việt dáng người rất đẹp, ngày thường thường xuyên rèn luyện, có đến tám khối cơ bụng, hơn nữa hay hoạt động ngoài trời, làn da biến thành mày lúa mạch, lúc này trên mặt còn có bọt nước không lau khô, gợi cảm đến mức Ngô Giang không dám nhìn.

“Phương ca…… Bộ dạng của anh khiến em thật khó hiểu……”

“Bọn họ đi đâu?” Phương Việt căn bản không có tâm tình đùa giỡn, bắt lấy bả vai Ngô Giang.

Ngô Giang bị đến hoảng choáng váng đầu, không hiểu Phương Việt đang nói cái gì: “Bọn họ? Anh nói ai?”

Hoàn chương 11