Tiêu Nhược Yên đột nhiên bị Lan Lan đập một phát, thực sự rượu vừa uống vào đều muốn phun ra ngoài.

Cô không thể không ngã người ra sau, cố gắng giảm xóc: "Cậu làm gì..."

Lan Lan thực sự tức giận, sắc mặt đỏ bừng, nhìn cô chằm chằm: "Không phải đã đồng ý tối nay cùng nhau tụ tập lại sao? Cậu chạy cái gì hả?"

Tiêu Nhược Yên:...

Cô nói đồng ý khi nào?

Nhìn thấy người qua lại xung quanh đều cười tủm tỉm nhìn về phía bên này, đều là khách quý do Lão Đại mời tới, ăn mặc cử chỉ hào phóng.

Lan Lan vẫn đang đu trên người cô như cục thịt lớn, Tiêu Nhược Yên còn mặc váy dài, đặc biệt bất tiện.

Cô da mặt mỏng chịu không nổi: "Mau xuống đi."

Lan Lan lắc đầu: "Tớ không!"

Bao lâu mới có thể gặp được Lão Tứ, cô ấy không thể để cô rời đi như vậy.

Nhìn thì nhìn thôi, không phải là mất mặt thôi sao? Hôn lễ của Lão Đại đều là người một nhà, sợ gì chứ!

Tiêu Nhược Yên vô cùng xấu hổ.

Từ nhỏ cô đã là người xem trọng "thể diện", bây giờ dưới sự chú ý của mọi người, tai cô nóng bừng lên, nhưng lại không có cách nào với Lan Lan.

Thân thủ của cô không tệ, nếu là người khác thì cô đã đạp một cước từ lâu rồi, nhưng hết lần này tới lần khác người đeo bám lại là Lan Lan.

Cũng may có người giải vây.

Không biết Nhan Chỉ Lan đã đi tới khi nào, gió thổi loạn tóc trên trán nàng.

Nàng vỗ vỗ vai Lan Lan: "Được rồi, xuống đây đi, A Yên sẽ không rời đi."

Tính khí của Lan Lan bướng bỉnh nổi lên: "Tớ không!"

Sự tin tưởng của cô ấy đối với Lão Nhị đã tiêu hao.

Nhan Chỉ Lan mỉm cười nhìn Tiêu Nhược Yên với đôi mắt óng ánh như pha lê, còn không nói gì sao?

Tiêu Nhược Yên có chút kinh hãi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, tớ hứa với cậu, tớ sẽ không rời đi."

Được sự cho phép.

Lan Lan vừa nhảy xuống, lập tức trở mặt nhanh như lật sách, được tiện nghi còn khoe mẽ.

Cô ấy nhìn thấy váy của Tiêu Nhược Yên bị mình vò nhăn nhúm, nhanh chóng vươn tay ra vuốt vuốt: "Ai nha, thật xin lỗi, Lão Nhị, làm nhăn váy của cậu rồi."

Tiêu Nhược Yên cau mày, nhịn không được muốn trợn mắt.

Lan Lan cũng cười theo, đang định xếp gọn cổ áo cho cô thì đột nhiên trên tay mát lạnh.

Cô ấy chần chờ quay đầu lại, đối diện với ánh mắt tươi cười của Nhan Chỉ Lan: "Để tớ làm cho."

Giọng nói của nàng rất nhẹ rất nhạt, ánh mắt lại lóe lên một chút bất mãn không thể nhận ra.

Nếu là người khác, người ta đã sớm cảm giác được nguy cơ bỏ chạy, nhưng Lan Lan là ai chứ? Không phải là thiếu gân, mà căn bản là không có gân.

Cô ấy muốn rút tay tiếp tục vuốt gọn: "Không sao, không sao.

Để tớ làm cho, dù sao cũng là tớ làm nhăn."

Nhưng tay của cô ấy bị Tiểu Nhan nắm lấy, giống như bị gọng kìm kẹp lại, căn bản không thể cử động được.

Rốt cuộc, Lan Lan chậm rãi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Nhan Chỉ Lan.

Nhan Chỉ Lan mỉm cười nhìn cô ấy, trong mắt mang theo vẻ uy hiếp: "Qua uống trà với Lão Đại đi."

Cô ấy lại kéo tay ra.

Không nhúc nhích chút nào.

Lan Lan:...

Hu hu.

Vừa rồi còn gọi điện thoại mật báo cho cô ấy, bây giờ lại như vậy sao?

Lan Lan lon ton chạy đến bên Trương Vi khóc lóc kể lể, Lão Đại nhìn hai người ở đằng xa, bất lực xoa xoa tóc Lan Lan: "Cậu ngốc quá."

Còn chưa nhìn ra sao?

Tình nồng ý mật trong mắt Lão Tứ sắp trào ra rồi.

Quá trình hôn lễ kết thúc.

Nhan Chỉ Lan muốn theo cô dâu đi mời rượu nên đã thay một bộ sườn xám màu đỏ thẫm.

Tính tình của nàng dịu dàng điềm tĩnh, vòng eo thon thả quyến rũ mê người.

Nhan Chỉ Lan không chỉ khoác lên mình sườn xám thanh lịch mà còn toát lên vẻ quyến rũ bởi những làn sóng trong mắt nàng.

Sườn xám là trang phục tôn dáng tốt nhất của phụ nữ, dáng người được bao bọc bởi đường cong nhấp nhô đầy đặn hơn so với thời niên thiếu.

Nhịp tim của Tiêu Nhược Yên đập như sấm.

Lúc đầu, cô không định để cho Nhan Chỉ Lan sửa sang lại cho mình, nhưng khi nàng mặc bộ này đến gần, dịu dàng nhìn cô, Tiêu Nhược Yên như bị điểm huyệt, đứng yên tại chỗ như cọc gỗ.

Nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, Nhan Chỉ Lan cưng chiều cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ áo của cô, ánh sáng dịu dàng trong mắt nàng truyền vào trái tim của Tiêu Nhược Yên.

Động tác vô cùng đơn giản không có gì đặc biệt.

Thời niên thiếu, Nhan Chỉ Lan cũng luôn sửa sang lại cổ áo đồng phục cho cô một cách nhẹ nhàng như thế này.

Trong lòng Tiêu Nhược Yên tràn đầy chua xót, trong mắt chứa đầy nước, Nhan Chỉ Lan dịu dàng như vậy, mặt mày tinh tế đều là sự mê luyến quyến rũ của cô.

Hai người có cùng một tình yêu, cùng một quá khứ.

Nhan Chỉ Lan lại ngước mắt lên, trong mắt cũng hơi đỏ lên: "Ở lại đây đi, được không?"

Được chứ......

Tiêu Nhược Yên ở lại.

Cô vĩnh viễn không thể nào từ chối Tiểu Nhan.

Điều này, qua nhiều năm như vậy, vẫn không thay đổi.

Trương Vi rất ân cần.

Cô ấy biết hôm qua Tiêu Nhược Yên bôn ba cả ngày, hôm nay lại đến sớm hỗ trợ hôn lễ, cho nên đã cô đưa thẻ phòng khách sạn để cô đi nghỉ ngơi trước.

Khách sạn hướng biển.

Lần đầu tiên mở cửa, lập tức ngửi thấy mùi gió biển mặn mặn, đó là cảm giác tự do.

Vừa mới mở cửa đi vào, Tiêu Nhược Yên nhận được cuộc gọi từ mẹ Hứa Niệm.

Trong điện thoại, Hứa Niệm thận trọng hỏi thăm: "Nhược Yên, mẹ nghe Tam Oa nói con trở về rồi?"

Tam Oa là con của hàng xóm nhà cô.

Khi còn bé, người lớn cứ gọi cô ấy như vậy, bây giờ người ta đã lớn lên trở thành cô gái vẫn cứ gọi như vậy.

Tiêu Nhược Yên nói nhẹ: "Dạ."

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, Hứa Niệm thở dài: "Con về nhà đi, trở về ở chỗ nào mà không quay về nhà?"

Tiêu Nhược Yên ngồi trên sân thượng, mở cửa sổ ra, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, kẹp giữa hai ngón tay thon dài, yên tĩnh hút thuốc.

"Mẹ, con tới dự đám cưới của Lão Đại."

Hứa Niệm suy nghĩ một lúc: "Lão Đại? À à, người con nói là cô gái cao cao đó à."

Lúc này, lời nói của bà ấy có chút không yên lòng.

Bên cạnh bà ấy là ba của Tiêu Nhược Yên, Tiêu Hách, đang nghe lén.

Tiêu Nhược Yên nhíu mày, khẽ nói: "Ba mẹ nên biết con đã gặp được ai."

Trầm mặc, lại là trầm mặc.

Đôi mắt của Tiêu Nhược Yên rưng rưng, ánh mắt lượn lờ theo làn khói: "Cho nên cứ như vậy đi.

Mấy ngày nữa con sẽ trở về, bớt cãi nhau, không phải sao?"

......

Hứa Niệm có thể nghe thấy sự lãnh đạm trong giọng nói của con gái, thấp giọng nói: "Đã lâu như vậy rồi, con còn chưa quên được sao? Đi dự đám cưới của người khác, con không có cảm xúc gì sao? Con muốn như thế này cả đời sao?"

Nói xong, bà ấy lại bắt đầu có chút kích động.

Bà ấy cũng không rõ con gái có phải bị ma nhập hay không, nhiều năm như vậy rồi, tại sao cô còn chưa buông bỏ được?

Tiêu Nhược Yên lặng lẽ hút thuốc, trong đầu đều là những cái nhíu mày và nụ cười của Tiểu Nhan.

Không gặp nhau lâu như vậy.

Cô gái của cô không còn dáng vẻ non nớt động một chút lại bị cô chọc cho đỏ mắt ủy khuất như thời niên thiếu.

Nàng giống như trái cây chín mọng, toàn thân toát ra mùi vị nữ tính làm cho người khác thèm thuồng.

Sườn xám càng làm cho nàng yêu kiều yểu điệu, phong tình vạn chủng.

Thay đổi rất lớn.

Vậy thì sao?

Nàng vẫn là nàng.

Vẫn làm cho cô say mê như vậy.

Hứa Niệm nói đã lâu nhưng không nghe con gái lên tiếng, cảm xúc tự nhiên xuống dốc.

Tiêu Hách ở bên cạnh cũng cau mày không nghe lén nữa, ngồi trên ghế sô pha cúi đầu hút thuốc.

"Nhược Yên." Hứa Niệm chịu đựng sự thờ ơ của con gái: "Rốt cuộc con nghĩ thế nào? Con không còn là cô gái mười tám tuổi nữa, con đã hai mươi tám, sẽ sớm bước qua tuổi ba mươi.

Con thực sự định tiếp tục như vậy cả đời sao? Rốt cuộc con nghĩ thế nào? Đừng mãi im lặng như thế, nói cho mẹ một chút đi! Con định sống như vậy à? Một đứa con gái có thể cho con cái gì? Không nói tới việc hai người không có danh phận, cả đời con không muốn có con à?"

Mười năm.

Mặc dù bà ấy và Tiêu Hách vẫn chưa chấp nhận được hiện thực con gái thích phụ nữ.

Nhưng thời gian dài như vậy, cơn tức giận ban đầu đã xoa dịu từ lâu.

Những năm gần đây, ngoại trừ dịp Tết, Tiêu Nhược Yên hầu như không có về nhà.

Mặc dù tiền sinh hoạt mỗi tháng vẫn được gửi đều đều qua bưu điện, nhưng mà họ thiếu tiền sao? Người già lớn tuổi, họ chỉ mong con gái sớm thành gia lập nghiệp, như vậy mới có thể yên tâm.

"Sống?" Tiêu Nhược Yên lẩm bẩm.

Có lẽ vậy, mấy năm nay cô vẫn sống, nhưng trái tim của cô đã chết rồi.

Một lúc lâu sau.

Tiêu Nhược Yên phủi phủi khói bụi, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, mẹ thực sự muốn biết con đang nghĩ gì sao?"

Trái tim Hứa Niệm thắt lại, bà ấy cắn chặt môi.

Tiêu Nhược Yên dập tắt thuốc.

Cô nâng một tay lên, ngón tay mảnh khảnh khắc họa dáng vẻ của Nhan Chỉ Lan trong không trung: "Mẹ, con nhìn thấy cậu ấy.

Con cho rằng con sẽ quên, sẽ thật sự rời đi, nhưng không, mười năm không gặp, con phát hiện ra...!con càng yêu cậu ấy hơn cả trước kia."

Điện thoại rơi xuống đất "dong" một tiếng, sắc mặt Hứa Niệm tái nhợt, bà ấy đưa tay chống lên mặt bàn.

Tiêu Nhược Yên biết bên kia có chuyện gì xảy ra, cười cười tự giễu, nhẹ nhàng nói với chiếc điện thoại đã bị rơi xuống đất.

"Con yêu cậu ấy, chỉ có ở bên cậu ấy mới gọi là sống, trải qua cả đời cùng cậu ấy mới gọi là cuộc sống.

Ba mẹ, con rất đau khổ, con thật sự không biết mình đã làm gì sai để ba mẹ vốn là người thân yêu nhất của con, lại cảm thấy xấu hổ về con..."

Đầu dây bên kia truyền đến âm báo bận "tút tút", Tiêu Nhược Yên cúp máy.

Cô dựa vào ghế sô pha, một tay che bụng, sắc mặt tái nhợt, nhắm chặt mắt lại thì thầm: "Tiểu Nhan..."

Bữa tiệc lửa trại diễn ra rất hoành tráng.

Lần này anh rể đầu tư hết số tiền dành dụm cưới vợ bao năm cho Lão Đại.

Đương nhiên, hiệu ứng cũng vô cùng xúc động.

Pháo hoa đỏ rực nở ra rất nhiều bông hoa rực rỡ, đang lẳng lặng nở rộ trong đêm tối, xé mở màn đêm như mực.

Khuôn viên được chiếu sáng đỏ bừng, tiếng đốt trầm thấp giống như tơ lụa, càng tăng thêm vẻ cám dỗ của màn đêm.

Mọi người quây quần bên nhau, cùng nhau tổ chức tiệc nướng, rượu bia, nhậu nhẹt tán gẫu, vui vẻ nhảy múa quanh đống lửa.

Mệt mỏi thì yên vị ngồi ngắm cảnh đẹp, rất thoải mái.

Trương Vi và anh rể nắm tay nhau ngồi chính giữa mọi người, đón nhận lời chúc phúc của bạn bè.

Lão Đại uống hơi say, đến cuối cùng nhẹ nhàng tựa vào trong ngực chồng.

Chồng cúi đầu yêu thương hôn lên trán cô ấy, xung quanh ồn ào náo động.

Nhan Chỉ Lan cũng uống rất nhiều rượu.

Nàng lặng lẽ co gối ôm chân ngồi bên ngoài đống lửa, ngón tay thon dài cầm ly rượu, uống từng ngụm từng ngụm.

Từng đợt sóng nước quyến rũ dần tụ lại trong đôi mắt xinh đẹp của nàng.

Tiêu Nhược Yên có chút lo lắng, đá đá Lan Lan đang ăn thịt miệng đầy dầu mỡ ở bên cạnh.

Trong miệng Lan Lan đầy ắp, nói chuyện mơ hồ không rõ: "Sao vậy?"

Tiêu Nhược Yên chu chu môi hướng về phía Tiểu Nhan ra hiệu: "Cậu không quản à?"

Lan Lan nhìn nhìn Nhan Chỉ Lan, thật đúng là, một lát sau không biết Lão Tứ uống bao nhiêu rượu, khuôn mặt đỏ bừng.

Nàng uống rượu vào rồi khác hẳn lúc bình thường, ngũ quan dường như đều mềm mại tan ra, mặt mày ấm áp và quyến rũ, khóe môi giương lên nụ cười như không cười, giống như hồ ly tinh câu người.

"Sao cậu không trực tiếp đi quản cậu ấy đi?" Lan Lan cũng không phải kẻ ngốc: "Không phải trước đây hai cậu thân nhất sao, tại sao bây giờ gặp mặt giống như oan gia vậy, cãi nhau à?"

Tiêu Nhược Yên nói lời vô nghĩa: "Là cãi nhau."

Lan Lan cau mày: "Tại sao?"

Tiêu Nhược Yên không cần suy nghĩ: "Nhà tớ luôn so sánh tớ với cậu ấy, nói cậu ấy quá xuất sắc, tớ ghen tị."

Lan Lan len lén giơ ngón giữa: "Trẻ con!"

Thể hiện sự khinh bỉ xong.

Lan Lan cầm một đống xiên que ngồi xuống bên cạnh Nhan Chỉ Lan.

Tiêu Nhược Yên lặng lẽ uống rượu, nhìn không chớp mắt.

Nhưng cô biết, Lan Lan và Nhan Chỉ Lan đang thì thầm điều gì đó.

Lan Lan thỉnh thoảng nhìn về phía cô, Nhan Chỉ Lan cũng thỉnh thoảng liếc nhìn cô.

Mồ hôi của Tiêu Nhược Yên đều muốn chảy xuống.

Cô chỉ có thể hi vọng vào chỉ số IQ của Lan Lan.

Nhưng hi vọng này gần như là con số không.

Quả nhiên, sau vài câu nói, Nhan Chỉ Lan đã đoán ra chân tướng sự việc.

Nàng nhìn Lan Lan cười hỏi: "Cho nên, cậu ấy nói cậu ấy ghen tị với tớ?"

Lan Lan gật đầu: "Đúng vậy, Lão Tứ, cậu đừng giận cậu ấy, cậu ấy tính tình trẻ con."

Thời cấp ba, hai người đều là hoa khôi, quan hệ lại rất tốt, lúc nào cũng ở bên nhau, tự nhiên trong trường có không ít người mang hai người ra so sánh, có chút cảm xúc cũng là chuyện bình thường.

Nhan Chỉ Lan nhìn dáng vẻ Lan Lan toàn tâm toàn ý vì Tiêu Nhược Yên, trong lòng không khỏi cảm động.

Nàng bất động thanh sắc cầm ly rượu bên cạnh xoay xoay: "Lan Lan, nhiều năm như vậy, sao tớ không thấy cậu có bạn trai?"

Lan Lan cắn một miếng xiên que, không nghi ngờ gì: "Không có ai thích hợp cả.

Này, đừng nhắc đến chuyện buồn của tớ.

Lần này hiếm khi Lão Tứ trở về, chờ Lão Đại xong việc, ký túc xá chúng ta nhất định phải tụ tập lại nha."

Nhan Chỉ Lan khẽ gật đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Lan Lan: "A Yên trở về, cậu rất vui à?"

Lan Lan thế nào cũng không nghĩ tới, mình sẽ bị "bạn thân" xem như tình địch ảo tưởng mà ghen tị.

Cô ấy gật đầu: "Đương nhiên vui muốn chết.

Cho nên nói bạn trai gì chứ, có chị em là đủ rồi."

Nhan Chỉ Lan không nói lời nào, trầm ngâm nhìn đống lửa đang cháy bập bùng.

Lan Lan đụng đụng cánh tay của nàng, bắt đầu bát quái: "Lão Tứ, cậu nói thật cho tớ biết đi, rốt cuộc tại sao đột nhiên hai cậu lại lạnh nhạt nhiều năm như vậy?"

Nói thật? Nhan Chỉ Lan tựa đầu lên đầu gối, nhìn chằm chằm Lan Lan, ánh sáng trong mắt hòa cùng ánh lửa, thực sự rất dịu dàng.

Trong lòng Lan Lan nhảy dựng: "Trời ạ, yêu tinh, thực sự là yêu tinh.

Đừng nhìn tớ như vậy, quá đẹp, tớ không chịu nổi!"

Cô ấy luôn không biết lựa lời, giọng nói lớn như vậy, mọi người xung quanh đều nhìn sang.

Ai cũng biết Lan Lan thích phá rối nên mọi người đều cười theo, ngoại trừ Tiêu Nhược Yên, cô siết chặt ly rượu mặt không cảm xúc.

Dưới ánh lửa ấm áp, ngũ quan của Nhan Chỉ Lan trở nên mềm mại.

Nàng biết, tương lai hai người muốn ở bên nhau, sẽ có không ít chông gai và khó khăn.

Nàng cần sự giúp đỡ của người bạn đáng tin cậy.

Nhan Chỉ Lan ngoắc ngoắc ngón tay về phía Lan Lan, Lan Lan biết nàng muốn nói bí mật nên ngay lập tức hớn hở đến gần.

Tiêu Nhược Yên nhìn chằm chằm vào hai người không chớp mắt.

Nhan Chỉ Lan cười như không cười liếc nhìn Tiêu Nhược Yên, Tiêu Nhược Yên lập tức quay đầu đi.

Nàng cong khóe môi, thì thầm vào tai Lan Lan: "Cậu ấy không để ý đến tớ, là bởi vì tớ thích cậu ấy."

Hả?

Lan Lan uống hơi quá chén.

Cô ấy vô thức hạ thấp giọng, thì thầm: "Bình thường thôi, cậu ấy xinh đẹp như vậy, tớ cũng thích cậu ấy."

Nhan Chỉ Lan:...

Tiêu Nhược Yên thực sự rất đẹp.

Dưới ánh lửa trại, làn da của cô dường như được mạ một lớp ánh sáng vàng.

Mặc dù mặt mày lạnh lùng lãnh đạm, nhưng xung quanh có bao nhiêu ánh mắt thèm muốn, Lan Lan cũng không đếm hết.

Nhan Chỉ Lan nhìn kỹ biểu cảm của Lan Lan, biết thần kinh não của cô ấy không còn trên một đường thẳng.

Nàng do dự một lúc rồi thay đổi cách dùng từ: "Tớ muốn nắm tay cậu ấy."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Lan đỏ bừng, có chút choáng váng vì tác dụng của rượu: "Tớ cũng muốn nắm, vậy thì có gì mà tức giận, muốn nắm thì nắm."

"Tớ...!muốn ôm cậu ấy."

"Vậy thì ôm thôi, lát nữa sẽ ôm.

Tớ cũng muốn, cậu ấy rất thơm."

Trầm mặc hồi lâu.

Trong mắt Nhan Chỉ Lan hiện lên một chút bất lực, nàng ghé sát vào tai Lan Lan, nói từng chữ một: "Tớ muốn lên giường với cậu ấy."

Lan Lan:...

Mẹ ơi.

Điều này cô ấy cũng không dám muốn..