Kiểm lâm hoàn toàn xa lạ với giới giải trí, vì vậy thấy Nghiêm Trạch hắn cũng không thể ngay lập tức nhận ra người có gương mặt dễ nhìn đang bình thản nho nhã uống hồng trà lại là vị minh tinh nhắc suốt dọc đường.

Chỉ là thấy Lê Hạo quen, nên hắn không nhịn được hỏi:

– Vị này là…. Khoan, sao anh ta đến được đây?

Nghiêm Trạch thuận miệng trả lời:

– Đương nhiên là đi bộ tới.

Kiểm lâm: “….”

Lê Hạo lúng túng xoa mũi:

– A- anh ấy chính là người tôi nhờ anh tìm… thật ngại quá, hẳn là giờ không cần phải tìm nữa.

Kiểm lâm: “…”

Cũng may tâm lý của kiểm lâm rất tốt, thấy chuyện kỳ ba vậy nhưng cũng không nói gì, chỉ theo lệ mà hỏi thăm Nghiêm Trạch một chút cách làm sao mà anh có thể chạy tới tận đây. Kể cả khi nghe được đáp án như mơ giữa ban ngày “sóc dẫn tôi tới” của Nghiêm Trạch, kiểm lâm mặt cũng không thèm đổi sắc chấp nhận. Sau khi khaair cung sau, kiểm lâm tìm được đèn pin chuyên dụng tuần sơn, rồi dành ra cả một đêm để dẫn Nghiêm Trạch với Lê Hạo hai người xuống núi.

Sau khi ra khỏi rừng, Lê Hạo đầu tiên mở điện thoại ra báo bình an với đoàn phim, còn nhắc tới chuyện đã tìm ra Nghiêm Trạch, mong mọi người đừng lo lắng, sau đó mới dịch sự chú ý lại Nghiêm Trạch.

Nghiêm Trạch buồn ngủ ngáp một cái.

Lúc trước đánh võ đã tốn rất nhiều thể lực của anh, cộng thêm đêm đã khuya, xuống được núi ra được rừng là cả người liền biến lười.

Gói hồng trà của kiểm lâm có tác dụng an thần, từ xưa tới nay kiểm lâm chỉ khi tuần tra xong mới dám uống. Dù sao cũng là rừng, động vật rất nhiều, ồn ào huyên nháo, không có trợ giúp của hồng trà thì rất khó ngủ say. Nhưng ngừa bản thân ngủ sâu không kịp ứng phó tình huống đột phát, nên kiểm lâm cũng chỉ dám ngâm nửa gói mà thôi, một gói trà có thể tái sử dụng ba lần lận, đâu ai dám như Nghiêm Trạch trực tiếp uống sạch trong một chén.

Xem ra trong gói hồng trà có lượng nhỏ an thần…. Nghiêm Trạch mệt rã rời nghĩ.

Anh nhìn xung quanh, phát hiện chỗ này cũng không phải chỗ đoàn phim dựng phim trường —- kiểm lâm có lẽ đã đưa bọn họ tới một đầu khác của núi rồi.

Nghiêm Trạch cũng không có phản ứng, chỉ muốn nhanh về nhà nghỉ ngủ, mà Lê Hạo đứng bên cạnh lại cứ muốn nói lại thôi, mà không nói không được.

Nếu lấy tục ngữ hình dung cảm xúc hiện giờ của Lê Hạo, thì chính là: sớm biết có ngày này, sao lúc trước còn làm.

Cậu sốt sắng nhét cả hai tay vào túi quần, khiến Bát Vương đang nằm im trong túi không nhịn được táp một cái.

Bị cắn một phát, Lê Hạo cuối cùng cũng hơi bình tĩnh lại.

Trước một đao, sau cũng một đao, vì hạnh phúc sau này, Lê Hạo cậu —- mặc kệ xấu hổ!

– A Trạch,

Lê Hạo nói khép nép.

– Tôi thật sự biết sai rồi… Anhđừng giận nữa mà. Trái tim nhỏ bé của tôi sắp không chịu được nữa rồi….

Nghe cậu nói vậy, Nghiêm Trạch chỉ lười nhác ngáp một cái.

– Cậu nói cái gì?

– Tôi nói, anh có thể không giận nữa được không…

Lê Hạo bất chấp:

– Lúc trước là tôi hỗn đản, nhưng tôi biết sai rồi mà… A Trạch, tôi chấp nhận cho anh nổi giận, treo lên đánh, vậy cũng được, còn đỡ hơn bây giờ. Gì mà anh em gì mà bạn bè, tôi không muốn hai chúng ta chỉ là bạn….

Nghiêm Trạch từ tốn nói:

– Cậu không sai.

Lê Hạo khép nép như vợ nhỏ:

– Là tôi sai, thật sự biết sai mà… A Trạch, anh nói đúng, tôi đúng là M, anh cứ phát giận lên tôi đi, tôi chịu hết, nhưng anh đừng nói làm bạn mà.

– Logic của cậu bị sao thế? Cậu là tên M, tôi phát giận lên cậu vậy ai sướng hả?

Lê Hạo: “…..” Cái chiêu này không dùng được rồi!

Nghiêm Trạch còn muốn mắng hai câu, nhưng nhìn bộ dạng ủ rũ của Lê Hạo, Nghiêm Trạch cảm thấy mình quá ấu trĩ.

Hà tất phải quyết tâm như vậy? Anh nghĩ.

– Nói chung là tôi nói rồi.

Nghiêm Trạch cong khóe môi, ấu trĩ thì ấu trĩ vậy, anh vui là được.

– Tôi là thẳng nam, thẳng-nam!

Lê Hạo rụt cổ, bóp cổ của Cangjie, để ông ta không bao giờ tạo ra cái chữ “thẳng” nữa.

Dù sao cũng mất mặt rồi! Lê Hạo cắn răng, so với cái gọi là lòng tự trọng, sự xa cách của Nghiêm Trạch còn làm cậu buồn hơn.

Nghĩ bụng vậy, Lê Hạo mặc kệ mọi thứ, trực tiếp rút tay còn lại trong túi, nắm lấy khuỷu tay phải Nghiêm Trạch.

Nghiêm Trạch nâng mắt:

– Cậu làm gì đó?

Lê Hạo hiếm khi dũng cảm như vậy, nhưng thấy hình như Nghiêm Trạch có chút khó chịu, lại héo xuống. Dù sao cậu sợ Nghiêm Trạch hết cách rồi, chỉ cần anh liếc một cái thôi, Lê Hạo đã quân lính tan rã.

– Thật xin lỗi….

Cậu chỉ có thể khô khan lặp lại.

Nghiêm Trạch co rút khóe miệng, lạnh lẽo trào phúng:

– Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần gì cảnh sát?

Ai ngờ Lê Hạo lập tức tỉnh táo: Thái độ của Nghiêm Trạch…. chẳng lẽ có hi vọng?

Cậu vội vàng nói:

– Vậy anh muốn dẫn tôi tới cảnh sát sao? Không sao, tôi tự thú. Nhưng a Trạch à, anh có đi cùng thì nhớ mang kính nha, chuyện này dính tới anh cũng không tốt, tôi không thể hại anh.

Nghiêm Trạch: “….” Chắc mấy suy nghĩ bình thường của tên này chắc bị thạch hóa hết rồi.

Lê Hạo thấy chết không sờn.

Nghiêm Trạch lại nói:

– Lê Hạo…

– Sao, sao thế?

– Gay không trái pháp luật, cậu đi tự thú, cảnh sát cũng chỉ có thể dẫn cậu tới bệnh viện tâm thần kiểm tra.

Lê Hạo: “…..”

Nghiêm Trạch cúi đầu, mang mũ của áo khoác vào, che khuất gương mặt.

– Cậu gọi xe về nhà nghỉ đoàn phim đi. Tôi buồn ngủ, muốn ngủ.

Lê Hạo một bên gọi xe chuyên dụng, một bên nghiêm mặt:

– Vậy anh có cần làm ấm giường không?

Nghiêm Trạch không mặn không nhạt nói:

– Trong phòng có hệ thống sưởi với cả thảm điện.

Lê Hạo: “….” Ahuhuhu.

Lê Hạo gọi xe chuyên dụng là của nhà xe nổi tiếng ở vùng bắc bộ, mới gọi không bao lâu mà đã có xe nhanh như chớp chạy tới trước mặt.

Không mất nhiều thời gian, cả hai người đã về tới nơi.

Vừa xuống xe, huấn luyện viên chờ chực ở cửa nhà nghỉ đi tới.

– Ây! Cuối cùng cũng về, không bị sao là tốt rồi!

Ông vô cùng nhiệt tình, đưa túi trong tay cho Nghiêm Trạch.

– Cầm đi, đại diện của cậu mua cho đấy, còn ấm, uống được! Mai khởi động máy rồi, ăn xong nhớ nghỉ sớm.

Ông giao xong đồ thì cũng rời đi, chỉ để lại Nghiêm Trạch vi diệu cầm túi, nhìn Lê Hạo.

Nghiêm Trạch nhấc túi trà sữa với điểm tâm.

– Cậu mua cho tôi?

Lê Hạo gật đầu liên tục.

– Ừm! lần này tôi biết rồi, gọi ship đàng hoàng.

Nghiêm Trạch không nói, chỉ im lặng Nghiêm Trạch quan sát Lê Hạo.

Lê Hạo bị nhìn tới mặt đỏ tai hồng, không nhịn được lại bắt đầu sốt sắng. Cậu quen tay nhét vào trong túi, sau đó —- lại bị Bát Vương đớp một phát.

Rượu vào thì lớn mật, Vương Bát có thể làm lớn mật Lê Hạo. Sau khi bị ngoạm một lần nữa, Lê Hạo âm thầm làm ám chỉ trong lòng: Cậu không phải bị rùa cắn, cậu bị Bát Vương hấp thu tinh hoa đất trời cắn! Cơ thể cậu bị biến dị, mềm không được thì dùng cứng, chơi bá vương ngạnh thượng cung luôn! Cậu giờ là, giờ là —–

Lê Hạo:

– A Trạch, anh thích không, nếu thích thì tôi lẻn đi mua máy làm trà, về làm trà sữa cho anh uống nha.

Nghiêm Trạch: “…..”

(Dại trai thế hả con)