Trong lòng Hướng Vi còn muốn giãy giụa không muốn theo, nhưng cô không thể nào tìm ra lý do để từ chối, đánh phải ngoan toàn từ bot, dưới ánh mắt quan tâm săn sóc của hơn hai mươi bạn học thân thiện mà đi một vòng, rồi trở lại vị trí cũ ngồi xuống.

Mọi người thấy thế bèn sôi nổi hẳn lên, bàn tán ốn ào.

“May quá không bị ngã, làm mình lo lắng chết mất.”

“Lần sau cũng không thể bắt “đội sổ” làm động tác nguy hiểm như vậy.”

“Mình đề nghị thế này, nếu lần sau mà đội sổ lại rút ra hai lá cùng hoa văn cùng màu sắc thì để mọi người thay nhau chịu phạt thay cô ấy.”

“Đề nghị này được lắm. Mình đồng ý.”

“Mình cũng đồng ý.”

Vì thế, dưới sự ngầm đồng ý của Giang Thành, mọi người chỉ tốn nửa phút đồng hồ liền cướp đoạt quyền lợi chịu phạt của Hướng Vi.

Hướng Vi: “……………………”

Cô có thể nói được cái gì bây giờ?

Ngoại trừ sự cảm kích đối với yêu chiều của mọi người, cô còn có thể nói được gì?

Trong lòng Hướng Vi buồn đến muốn hỏng mất.

Trò chơi vẫn tiếp tục tiến hành.

Người chịu trừng phạt tiếp theo là hoa khôi của lớp Trần Hân Di.

Trần Hân Di cũng giống như Hướng Vi, chọn mạo hiểm.

Mọi người thảo luận một lúc, cuối cùng quyết định bắt Trần Hân Di… phải chịu một nam sinh ở đây ôm kiểu công chúa.

Ôm kiểu công chúa.

Ôm một cái.

Mắt Hướng Vi lập tức sáng lên, vô cùng hâm mộ nhìn Trần Hân Di, trong lòng vô cùng oán hận. Hu hu hu, tại sao mọi người không bắt cô chịu phạt cái này chứ.

Nhị Hắc: “Đều là số phận cả. Ta khuyên cô nên nén bi thương.”

Hướng Vi: “……”

Thế mà lại ở đây nói mát.

Nếu như thật lòng muốn cô nén bi thương thì nó nên rút cái yêu cầu kia về đi.

Hướng Vi bĩu môi, nhìn Trần Hân Di đi tới trước mặt Giang Thành.

Hả?

Không lẽ Trần Hân Di muốn chọn Giang Thành sao?

Không hiểu vì sao, nhưng Hướng Vi cau mày theo bản năng.

Hành động này rơi vào trong mắt Giang Thành chính là ghen không thể nghi ngờ, hình như cậu còn thấy lúc nghe thấy trừng phạt của Trần Hân Di, trong mắt tràn đầy hâm mộ.

Hóa ra cô ấy muốn bị trừng phạt như vậy sao?

Khóe miệng cong lên một chút, Giang Thành nhìn về phía Trần Hân Di, ý cười trên miệng không kịp thu hồi.

Trần Hân Di xấu hổ cúi đầu, trên mặt chỉ còn lại hai đốm đỏ khả nghi.

Mọi người nhìn vậy bỗng nhiên mê man. Không phải lão đại coi trọng “đội sổ” cô nương sao? Tại sao lại bày ra vẻ mời gọi với hoa khôi của lớp, lại còn vui vẻ như vậy? Không sợ “đội sổ” ghen sao?

Thật là thất sách mà.

Biết vậy đã chỉ định một nam sinh khác rồi.

Mặc kệ như thế nào, bọn họ cũng không muốn bắt “đội sổ” nhìn lão đại với người khác mắt đi mày lại.

Trong lòng mọi người đều nôn nóng, lại hận không thể tự đề cử chính mình đi lên ôm hoa khôi của lớp theo kiểu công chúa, thì lại nghe thấy lão đại mở miệng:

“Xin lỗi, cánh tay bị thương. Không ôm được.”

Ha ha ha ha ha.

Đã bảo rồi mà, làm sao lão đại có thể làm “đội sổ” ghen cơ chứ.

Cánh tay bị thương?

Rõ ràng là lấy cớ.

Lão đại không muốn làm hoa khôi của lớp mất mặt nên mới nói như vậy.

Nếu lúc này đổi người được ôm thành “đội sổ” cô nương, chắc có muốn phế một cánh tay thì lão đại cũng cố gắng bế người ta lên.

Mọi người vui mừng không thôi, đồng thời sôi nổi chủ động xin đi giết giặc, muốn giúp đội sổ chặn giết tình địch ở giữa đường.

“Chọn mình đây này. Cánh tay mình không có bị thương.”

“Nhìn tay chân cậu kìa, không bị thương với bị thương có gì khác nhau đâu? Để cho mình đến…”

“Mọi người đừng ồn ào. Để hoa khôi của lớp tự mình chọn đi.”

Trần Hân Di bị Giang Thành từ chối, mặt trắng bệch đứng giữa mọi người, xấu hổ vô cùng, cho đến khi mọi người yên tĩnh trở lại, thần sắc mới khôi phục lại như thường, miễn cưỡng cười nói: “Thực ra mình rất nặng. Nếu không thì đổi hình phạt khác có được không?”

Ngụ ý những lời này chính là “Ngoại trừ Giang Thành, tôi không muốn ai ôm hết.”

Mọi người: “……”

Đây có chút không biết tự lượng sức mình lại còn tự cho mình là đúng.

Đây cũng là nguyên nhân đội sổ cô nương với hoa khôi của lớp có thiện cảm guống nhau, lại nhận thêm đối xử cực kỳ tốt.

Đội sổ không bao giờ vì bản thân lớn lên xinh đẹp mà tự cho mình thanh cao, cũng không dùng vẻ ngoài hoặc thành tích học tập để đánh giá người khác. Nhưng đáng tiếc, hoa khôi của lớp lại có cả hai khuyết điểm này.

Chắc là cô ấy cho rằng chỉ có lão đại mới có tư cách ôm cô ấy?

Nhưng mà…

Cũng phải nhìn xem lão đại có tình nguyện hay không nha.

Mọi người đều trầm mặc một lúc. Thẩm Hạo lên tiếng hòa giải: “Nếu không cậu cũng đi một vòng xung quanh có được không? Đều là người đẹp, không chịu nổi nếu bị thương đâu.”

Trần Hân Di nghe vậy liền lập tức đi một vòng xung quanh rồi xấu hổ ra ngoài.

Lại chơi thêm mấy trò chơi nữa, Thẩm Hạo thu xếp bảo mọi người đi liên hoan.

Đi trên đường, Hướng Vi vẫn nghĩ mãi chuyện cánh tay của Giang Thành bị thương.

Thực tế thì từ lúc Giang Thành nói cánh tay bị thương, không thể ôm Trần Hân Di, cô liền suy nghĩ chuyện này. Sau đó mọi người nói cái gì cô cũng không chú ý. Hướng Vi nghĩ rồi lại nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy mình nên làm cái gì đấy để báo đáp lòng tốt của cậu ấy.

Cho tới lúc liên hoan thì cô có một ý tưởng.

Chỗ liên hoan là một nhà hàng BBQ Hàn Quốc, bốn người một bàn, tự phục vụ. Thẩm Hảo đã đặt tổng cộng bảy bàn, Giang Thành ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, bên cạnh là Nguyên Dã, hai vị trí đối diện đang bỏ trống.

Hướng Vi không chút suy nghĩ mà kéo Tần Khả Viện đi qua.

Hành động này của cô thu hút sự chú ý của mọi người đến hóng chuyện.

Trong lòng mọi người đều tràn đầy nghi ngờ…

Tại sao đội sổ cô nương không hề ngại ngùng trước mặt lão đại vậy? Cứ thản nhiên như vậy, tùy ý như vậy, đơn giản giống như chỉ vì chỗ đó có chỗ trống mới đến ngồi.

Nghĩ như vậy, tất cả mọi người lại có chút đồng tình với lão đại nhà mình.

Nhưng mà mới đồng cảm chưa được một phút đồng hồ, cả đám đã bị vả mặt.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy bạn học “đội sổ” cô nương thản nhiên tùy ý, lại nướng thịt cho lão đại nhà bọn họ càng tùy ý thản nhiên.

“…”

Bình thường không phải con trai vì con gái phục vụ sao?

À, đúng rồi, cánh tay của lão đại bị thương.

Thật là vô liêm sỉ nha a a a a a!!!!

“Mình nói này…” Nguyên Dã nhịn không nổi nữa, hỏi Hướng Vi: “Tại sao cậu chỉ nướng thịt cho cậu ấy, không nướng cho mình?”

Hướng Vi: “Bởi vì cánh tay cậu ấy bị thương mà.”

Nguyên Dã nhìn sang người “trên người có thương tích” nào đó… rõ ràng là cậu ta làm ra vẻ, có ai mà không biết chứ?

Nguyên Dã: “Mình cũng bị thương. Miệng mình bị đau này.”

“Vậy thì mình ăn giúp cậu.” Hướng Vi trả lời vô cùng lưu loát.

“Ha ha ha ha” Tần Khả Viện suýt chút nữa phun cả một miệng trà ra ngoài.

Nguyên Dã: “…” Lúc này thì cậu thực sự bị thương rồi này. Cõi lòng tan nát.

Hướng Vi không thèm để ý kỹ thuật diễn khoa trương của Nguyên Dã, vừa ân cần kẹp thịt giúp Giang Thành, vừa hỏi: “Tại sao cậu không ăn?”

Giang Thành nhìn giai nhân trước mặt vì mình phục vụ, trong mắt trong lòng đều ngọt ngào như mật, làm gì còn tâm trí mà ăn thịt chứ?

“Tay tôi bị thương.” Cậu tỏ vẻ nghiêm túc nói.

Hướng Vi chớp chớp mắt, cho nên là???

“Không cầm nổi đũa.” Cậu bình thản giải thích, trên mặt vẫn là biểu cảm nghiêm túc.

Nguyên Dã ở bên cạnh trợn trắng mắt, Tần Khả Viện lại che miệng cười trộm.

Chỉ có Hướng Vi ngây người vài giây mới bừng tỉnh, sau đó kẹp một miếng thịt đưa lại bên miệng cậu, ý bảo cậu há miệng.

“A….”

Sau đó, ở trước mắt bao nhiêu người, lão đại lạnh lùng kiêu ngạo trong truyền thuyết nào đấy tỏ vẻ hưởng thụ mà mở miệng.

Mọi người: “…” Bọn họ chỉ muốn đi ăn thịt nướng thôi, tại sao lại phải chịu đả kích lớn như thế này chứ????

Sau liên hoan xong, mọi người đi cầu nguyện đại thần “chỉ cần thi là qua”rồi mới chia tay nhau trở về nhà.

Giang Thành chủ động muốn đưa Hướng Vi về nhà, Hướng Vi cũng không từ chối.

Gió đêm nhè nhẹ thổi, những chiếc lá khô rụng đầy đường, hai người song song bước đi ở lối đi bộ, dưới ánh đèn đường, bóng của hai người đổ dài trên mặt đất.

Hướng Vi đeo cặp sách, hai tay để trong túi áo đồng phục, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện “ôm một cái.”

Nhị Hắc: “Đêm khuya tĩnh lặng, bốn bề vắng tanh, đúng là một thời cơ tốt để ôm một cái.”

Hướng Vi: “…” Nhưng mà cũng phải có lý do mới được mà.

Hướng Vi không biết lấy cớ như nào, trên đường đi ngoài trừ thở dài vẫn là thở dài. Thỉnh thoảng cô muốn nói thẳng với Giang Thành về sự tồn tại của Nhị Hắc nhưng lại sợ bị xem là đứa thần kinh.

Giang Thành chú ý đến Hướng Vi cứ muốn nói lại thôi, đoán rằng cô có chuyện muốn nói bèn chủ động hỏi: “Có chuyện gì à?”

Có chuyện đấy. Muốn ôm yêu thương cậu một cái.

Trời ơi, chuyện này làm sao có thể mở lời đây???

“Không có chuyện gì cả..” Hướng Vi yếu ớt đáp, cuối cùng lại chột dạ mà nói sang chuyện khác: “Cánh tay của cậu tốt hơn chưa?”

“Đỡ hơn rồi.”Giang Thành mặt không đỏ tim không đập mà thản nhiên nói dối, cứ như thể cậu ta thực sự đã bị thương vậy.

Đi tiếp vài bước nữa, bỗng nhiên cậu nhớ tới bộ dạng hâm mộ Trần Hân Di lúc chơi trò chơi của cô, khóe miệng cong lên một chút, dừng lại bước chân hỏi: “Em có muốn thử một chút hay không?”

“Thử cái gì cơ?” Hướng Vi cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu.

Giây tiếp theo..

Giang Thành chậm rãi cúi người, đem cô bế ngang lên.

Một động tác, một cái ôm công chúa cực hoàn mỹ.

Hướng Vi giật mình ngây ngốc, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Nhị Hắc:

“Còn không nhân cơ hội ôm lại đi.”

Á, ừ, ôm yêu thương một cái.

Bất chấp rụt rè, Hướng Vi vòng tay ôm cổ Giang Thành, thuận tiện dán mặt vào lồng ngực rộng lớn của cậu ấy, tim đập nhanh đến mức muốn nhảy luôn ra ngoài.

Quanh quẩn tiếng trái tim đập thình thịch, nhưng không rõ là của ai.

Khi giai nhân trong ngực ôm cổ Giang Thành, cậu ngây ra một lúc, sau đó lặng lẽ nở nụ cười, trong lòng như có ai đốt pháo hoa, đôi mắt sáng lấp lánh.