(*): Muội khống là từ dùng để chỉ những người cuồng em gái
Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu sau khi thống nhất ý kiến của nhau liền cùng đi ra khỏi nhà vệ sinh nhỏ hẹp.
Lúc hai người vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì có người tiến vào, người nọ nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn đi ra từ phòng vệ sinh nhỏ hẹp, ánh mắt vô cùng kì lạ.
Trần Mưu vô tâm không chú ý, Nguyên Phi Hòa lại thấy được, hắn nhìn người nọ lộ ra nụ cười không lan đến đáy mắt.
Người nọ bị ánh mắt của Nguyên Phi Hòa trừng làm cho run lập cập, người nọ cười gượng một tiếng rồi bắt đầu cởi quần đi tiểu.
Bên ngoài nhà vệ sinh là trung tâm thương mại, hôm nay Trần Mưu chỉ gặm mỗi trái bắp, bụng lúc này đã thì thầm kêu.
Nguyên Phi Hòa hỏi cậu muốn ăn gì, cậu nói ra một đống lớn đồ ăn.
Tuy có rất nhiều món muốn ăn nhưng chỉ có một cái miệng, cho nên Trần Mưu chọn món mình muốn nhất, sau đó tung ta tung tăng đi theo Nguyên Phi Hòa vào nhà hàng.
Mùa đông tất nhiên phải ăn lẩu, Trần Mưu chọn món, rồi ăn vặt chờ món chính.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em không phải còn muốn chạy à, sao không chạy nữa."
Trần Mưu nuốt thịt xuống, sau đó nói:
"Bởi vì em không biết tại sao mình lại chạy."
Biểu cảm Nguyên Phi Hòa nhìn về phía Trần Mưu có chút kì lạ, hắn biết Trần Mưu là người không cẩn thận, nhưng hắn cũng không nghĩ đến Trần Mưu có thể sơ ý đến thế này.
Cũng may đồ ăn đã lên, người phục vụ đặt những món nấu đã cắt thái sẵn xuống, mà Nguyên Phi Hòa cũng giúp Trần Mưu gặp thịt mới.
Trần Mưu ăn không nói chuyện, một mình tự gắp đồ vào trong bát, Nguyên Phi Hòa nói đồ ăn còn chưa chín, cậu liền kêu:
"Không sao, không chín thì cũng ăn được."
Nguyên Phi Hòa: "....."
Hắn thấy Trần Mưu nhai nấm kim châm mới vừa thả vào trong nồi, kẽo kẹt kẽo kẹt nuốt xuống.
Trần Mưu ăn một hồi, sau đó uống một ngụm, thở ra một hơi thật dài.
Nguyên Phi Hòa bất đắc dĩ nói:
"Hai ngày nay em không ăn gì à?"
Trần Mưu nói:
"Không có tiền!"
Nguyên Phi Hòa: "...."
Hắn vốn dĩ còn cho rằng kế hoạch chạy trốn lần này Trần Mưu đã sắp xếp từ rất lâu, nhưng không nghĩ đến cậu chỉ là đột nhiên tâm huyết dâng trào mà thôi, có ai lên kế hoạch chạy trốn mà chỉ mang theo hai trăm đồng tiền, còn chưa chạy được bao lâu đã chủ động gọi trở lại?
Trần Mưu lót bụng xong mới ăn chậm hơn một chút, cậu nhàn nhã gắp một miếng gân trâu vào trong chén của Nguyên Phi Hòa, nói:
"Ăn!"
Nguyên Phi Hòa ừ một tiếng, cầm lấy đũa gắp gân trâu lên chậm rãi bỏ vào trong miệng.
Trần Mưu cũng không để ý đây là đũa đồ ăn đầu tiên của Nguyên Phi Hòa sau khi hắn ăn hết một chén cơm, từ nãy đến giờ, hắn toàn gắp đồ ăn cho Trần Mưu.
Nguyên Phi Hòa lại nói:
"Trần Miên Miên hôm qua có đến tìm anh."
Động tác gắp đồ ăn của Trần Mưu khựng lại, lúng túng nói:
"Ừm.... Em ấy biết chuyện em chạy trốn à?"
Nguyên Phi Hòa lắc đầu, bình thản nói:
"Em ấy muốn kết hôn."
Trần Mưu nghe thấy hai chữ đó liền phát điên, cậu đập đũa xuống bàn, giọng nói the thé:
"Kết hôn? Kết hôn với ai? Chuyện khi nào? Sao em không biết!!"
Nguyên Phi Hòa một chút cũng không kinh ngạc phản ứng này của Trần Mưu, trên thực tế, hắn đã sớm lường trước, hắn nói:
"Cái lần em ấy gặp em, còn không phải vì chuyện này sao? Em không nhận ra?"
Nói đến chuyện này, Trần Mưu liền mờ mịt:
"Nhưng mà Trần Miên Miên, hoàn toàn... không đề cập đến mà."
Nguyên Phi Hòa cảm thấy hắn không nên trông cậy vào mức độ nghe hiểu ám chỉ của Trần Mưu, dù cho là chuyện gì, muốn làm Trần Mưu biết, thì chỉ có cách nói thẳng ra mà thôi.
Nguyên Phi Hòa bất đắc dĩ, nói:
"Được rồi, lúc đó em không biết, giờ em biết rồi...."
Trần Mưu đập bàn một tiếng bang, cậu nói:
"Em biết thì thế nào, em không đồng ý! Trần Miên Miên mới bao lớn, em ấy mới lớn bao nhiêu hả! Kết hôn, kết cái mẹ gì hôn, ai cho phép một đứa con nít đi kết hôn bao giờ!"
Nguyên Phi Hòa không thay đổi biểu cảm, nói:
"Em ấy 27 rồi."
Trần Mưu nghe thấy con số này, sửng sốt:
"27, em ấy không phải mới vừa vào đại học sao?"
Nguyên Phi Hòa: "......"
Trần Mưu thấy khuôn mặt không cảm xúc của Nguyên Phi Hòa, có chút buồn rầu:
"Không đúng, em ấy hẳn mới lên năm ba thôi, sao mà 27 được, chẳng lẽ em ấy tạm nghỉ 5 6 năm à?"
Nguyên Phi Hòa thở dài:
"Bởi vì chúng ta đã ở trong không gian bóng tối rất lâu."
Lúc hắn nói những lời này, ánh mắt vẫn đặt lên trên mặt Trần Mưu, như là muốn quan sát Trần Mưu nghe được bốn chữ không gian bóng tối này có biểu cảm gì.
Nhưng mà Nguyên Phi Hòa không biết bản thân nên vui vẻ hay nên đau đầu, bởi vì Trần Mưu hoàn toàn không nói sai trọng điểm, cậu nói:
"Vậy chẳng phải Miên Miên và thằng đó yêu nhau cũng mấy năm rồi sao? Em nói rồi mà! Đậu má nó! Thừa dịp ông đây không có ở đây mà ra tay với em gái của ông, vừa thấy là chắc chắn thằng đó không phải con chim tốt đẹp gì rồi! Nhanh! Chúng ta trở về!"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Trở về làm gì?"
Trần Mưu nói:
"Trở về nói cho Miên Miên biết bộ mặt thật của tên khốn đó chứ làm gì!"
Nguyên Phi Hòa thở dài một hơi, hắn nói:
".... Em bình tĩnh một chút đi, Miên Miên đã yêu người ta bốn năm rồi, bây giờ kết hôn cũng không phải chuyện đáng sợ gì, Trần Mưu, em gái của em cũng phải lớn thôi."
Trần Mưu nghe vậy trong nháy mắt biến thành một quả bóng bị chọc thủng, cậu nói:
".... Nhưng mà, em còn chưa nhìn em gái em trưởng thành mà."
Tưởng tượng đến cảnh Trần Miên Miên lập tức tiến vào quan hệ hôn nhân với người đàn ông khác, cậu liền hết muốn ăn, vốn dĩ dạ dày đã lửng lửng no rất sung sức, nhưng cậu vẫn ăn không vô.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em không nghĩ đến chuyện sau này của chúng ta sao?"
Trần Mưu lấy đũa chọc đồ ăn, vô lực nói:
"Chuyện gì?"
Nguyên Phi Hòa trịnh trọng nói:
"Em đồng ý kết hôn với anh không?"
Trần Mưu nói:
"Đồng ý chứ, chỉ cần Trần Miên Miên cãi nhau với tên nó muốn kết hôn – từ từ, anh nói cái gì?"
Nguyên Phi Hòa đành phải lặp lại lời nói thêm một lần nữa, hắn nói:
"Em đồng ý kết hôn với anh không?"
Trần Mưu: "..... Xong rồi?"
Nguyên Phi Hòa nói: "Xong rồi."
Trần Mưu: "Không có nhẫn gì đó à?"
Nguyên Phi Hòa: ".... Tạm thời không có."
Trần Mưu: "Ngay cả hoa hồng cũng không nốt?"
Nguyên Phi Hòa: "....."
Cục cưng à, em đi xa trọng điểm quá rồi.
Trần Mưu không vui, cậu nói:
"Anh cũng qua loa quá rồi đó, Nguyên Phi Hòa, lần trước em cầu hôn anh, em chẳng những bày hoa hồng đầy đất còn tặng anh một chiếc nhẫn nữa."
Nguyên Phi Hòa: "....."
Chuyện này đúng là hắn nhớ rất rõ, chẳng qua là đã cách quá lâu rồi, nhẫn, đã sớm không thấy.
Trần Mưu: "Nhìn em rồi xem lại anh thử đi!"
Cậu tất nhiên không vui rồi.
"Anh không coi trọng em một chút nào!"
Nguyên Phi Hòa: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Trần Mưu: "Anh không phải rất thông minh sao? Giúp em tìm cách chia rẽ Trần Miên Miên và...."
Cậu còn chưa nói xong đã thấy Nguyên Phi Hòa với vẻ mặt đau đầu đánh gãy lời của cậu, Nguyên Phi Hòa nói:
"Không có khả năng."
Trần Mưu: "Vậy là anh không coi trọng em!"
Nguyên Phi Hòa: "....."
Trần Mưu: "Nhìn coi, ngay cả cãi anh cũng không cãi!"
Nguyên Phi Hòa trước giờ không biết Trần Mưu còn có một khía cạnh như vậy, chẳng lẽ là bởi vì trước đó chưa từng nhìn thấy Trần Miên Miên kết hôn? Cho nên cảm xúc vô lại của tên cuồng em gái này mới không bị kích ra....
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em bình tĩnh một chút đi, Trần Miên Miên kết hôn không phải là chuyện tốt à? Em ấy sớm muộn gì cũng rời khỏi em thôi."
Trần Mưu trừng mắt nhìn Nguyên Phi Hòa, giống như lời hắn nói ra như tội ác tày trời.
Nguyên Phi Hòa bị Trần Mưu trừng đến mức không nói được gì, hắn nói:
"Thôi không nói đến chuyện này nữa, buổi tối ra ngoài chơi với anh đi, bên này có rất nhiều quán bar nổi tiếng."
Trần Mưu nói:
"Đi cái gì mà đi, về nhà! Em muốn xem Trần Miên Miên!"
Nguyên Phi Hòa: "...."
Hắn chưa bao giờ biết, đề cập đến chuyện của Trần Miên Miên trước mặt Trần Mưu, là sai lầm lớn đến thế.
Dưới sự kiên trì của Trần Mưu, bữa cơm này chỉ ăn một nửa đã kết thúc, Trần Mưu mang theo vẻ mặt âm trầm, cùng Nguyên Phi Hòa dùng "đường tắt" trở về.
Sau khi về đến nhà, cậu cũng không hỏi đường tắt đó là sao, cũng không hỏi vì sao Nguyên Phi Hòa có năng lực này, mà lập tức gọi điện cho Trần Miên Miên, hỏi cô chuyện hôn lễ là thế nào.
Trần Miên Miên ở trong điện thoại sảng khoái thừa nhận, còn oán trách Trần Mưu biệt tích thật lâu, làm cô tưởng Trần Mưu đã xảy ra chuyện gì rồi, hại cô đau lòng một khoảng thời gian dài.
Trần Mưu không dám nói với Trần Miên Miên trong điện thoại là cậu không muốn cô tổ chức hôn lễ, gọi điện xong, cả người cậu đều rầu rĩ không vui.
Nhưng mà chuyện này không làm cho Nguyên Phi Hòa đau đầu, chuyện mà hắn đau đầu đó là, Trần Mưu nghiêm túc đi đến, hỏi hắn có thể nghĩ biện pháp nào mang bạn trai của Trần Miên Miên đi hay không....
Nguyên Phi Hòa: "...."
Sao trước kia không biết Trần Mưu cực đoan đến thế, chẳng lẽ là do từ nhỏ đến lớn Trần Miên Miên không có một người bạn trai nào? Chỉ yêu thầm một nam sinh mà thôi, mà người đó còn về bên anh trai của cô...
Trần Mưu nói:
"Anh xem kế hoạch thế này được chưa? Em sẽ hẹn Trần Miên Miên ra, sau đó anh...."
Nguyên Phi Hòa ngắt lời:
"Không được."
Trần Mưu: "Anh không yêu em!!"
Cậu lớn tiếng nói, nhìn như muốn nằm xuống đất mà lăn lộn.
Nguyên Phi Hòa nói:
".... Được rồi, em thật sự muốn làm như thế sao? Em thật sự nghĩ làm như thế Trần Miên Miên sẽ không đau lòng à? Lúc em rời đi, người ở bên cạnh Trần Miên Miên chỉ có người bạn trai đó...."
Nói đến đây, Trần Mưu càng giận, cậu giận dữ hét lên:
"Ai làm chuyện ra nông nỗi này! Nếu không phải vì anh thì sao em sẽ rời khỏi đây nhiều năm như vậy, làm cho Trần Miên Miên bị thằng khác lừa đi như thế à!"
Từ khi Trần Mưu trở lại thế giới này, đây là lần đầu tiên nổi giận với Nguyên Phi Hòa.
Nguyên Phi Hòa nghe thế liền mất tự nhiên, sau một hồi mới nói:
"Không vui thì nói đại ra đi."
Trần Mưu nói:
"Em không vui đấy! Em cực kì không vui đây này! Đời này người em để ý nhất con mẹ nó chỉ có hai người, vì sao củ cải trắng em cực khổ chăm chút, yêu thương giờ đã bị con heo nái ủng đi mất rồi!"
Nguyên Phi Hòa: "....."
Hắn sai rồi, hắn không nên giảng đạo lý với tên cuồng em gái này.
Trần Mưu ủy khuất đến mức sắp khóc, cậu nói:
"Trần Miên Miên không nói chuyện đó với em, mà chỉ nói với anh.... Nguyên Phi Hòa! Tất cả đều là lỗi của anh!"
Nguyên Phi Hòa chậm rãi kéo dài giọng, sau đó nói:
"Đúng vậy, là anh sai, em có thể tha thứ cho anh không?"
Trần Mưu nói: "Tuyệt!! Đối!! Không!!"
Cậu nói xong câu đó liền chạy vào phòng ngủ đóng cửa lại, để Nguyên Phi Hòa một mình trong phòng khách.
Nguyên Phi Hòa ở trong phòng khách im lặng châm điếu thuốc, Trần Mưu phản ứng lớn với chuyện của Trần Miên Miên như vậy, hiển nhiên cũng không phải chỉ phát tiết mỗi chuyện của Trần Miên Miên.