Trần Mưu cảm thấy bản thân đang trôi lơ lửng trên không trung, từ rất xa cậu nhìn thấy một chiếc xe tải, dưới chiếc xe đó là một thi thể bị đè không ra hình người.

Tiếng khóc của Nguyên Phi Hòa ở phía xa xa truyền đến, Trần Mưu nhìn thấy Nguyên Phi Hòa đang quỳ gối bên cạnh một thi thể, tuyệt vọng nắm lấy cổ của thi thể đó.

Trần Mưu lúc này mới nhận ra khung cảnh này rất quen thuộc, cậu nhớ lại rồi, thi thể kia là Trần Mưu – cậu đã trở lại.

Trên người Nguyên Phi Hòa đầy những vết máu, hắn khóc thút thít, giọng nói khàn lạc. Mọi người vây xem đều khe khẽ nói chuyện làm cho hiện trường càng trở nên hỗn loạn.

Không biết qua bao lâu, xe cấp cứu và cảnh sát giao thông mới chậm chạp chạy đến, Nguyên Phi Hòa bị người ta kéo ra, mất hồn mất vía nhìn thi thể của Trần Mưu bị người ta nâng lên xe, khuôn mặt của hắn dại ra như thể linh hồn đã bay ra khỏi cơ thể.

Trần Mưu bị tông không nhẹ, ngay cả phòng cấp cứu cũng không vào mà trực tiếp khiêng đến nhà xác.

Sau đó, là lễ tang.

Mẹ của Trần Mưu còn ở trong tù cho nên đến tham dự buổi lễ chỉ có người nhà họ Trần và Nguyên Phi Hòa.

Sức khỏe của ông già không tốt không thể đi đến nghĩa trang, vì thế vào ngày mà tro cốt của Trần Mưu được hạ táng, cũng chỉ có Trần Miên Miên, Trần Trí Tường và Nguyên Phi Hòa.

Ba người ở trước mắt nhưng chỉ có hai người chảy nước mắt.

Trần Miên Miên khóc khàn cả giọng, Nguyên Phi Hòa thì im lặng rơi lệ, sắc mặt của hắn cực kì tiều tụy, hiển nhiên là đã lâu không nghỉ ngơi.

Trần Miên Miên nói với Nguyên Phi Hòa:

"Nguyên Phi Hòa, anh của em hi vọng anh sẽ sống thật tốt, dù cho anh ấy có đi rồi thì anh cũng không nên hành hạ bản thân,"

Nguyên Phi Hòa không đáp lại, hắn rũ đầu, hơi thở thoi thóp.

Trần Miên Miên khóc nức nở nói:

"Anh ba của em thích anh nhất."

Nguyên Phi Hòa nói:

"Anh biết."

Trên mặt của hắn còn có vết thương do Trần Mưu đánh, khóe miệng và khóe mắt xanh tím, môi rách da, tất cả đều chứng minh mối quan hệ không quá hài hòa của hai người.

Nhưng mà tuy rằng như thế, Nguyên Phi Hòa vẫn còn tình yêu đối với Trần Mưu, hắn cũng tin rằng Trần Mưu cũng yêu hắn.

Hiện thực đã chứng minh suy nghĩ của Nguyên Phi Hòa, Trần Mưu dùng tính mạng của mình, chứng minh tình yêu của cậu.

Trần Mưu đã chết, vì đẩy Nguyên Phi Hòa ra mà cậu bị xe tông phải, thi thể bị nghiền ép, nát tan, Nguyên Phi Hòa thậm chí còn không dám đi xem.

Trần Trí Tường và Trần Miên Miên đi trước, để lại Nguyên Phi Hòa ở đó. Nguyên Phi Hòa chậm rãi ngồi quỳ xuống đất, dùng tay vuốt ve những dòng chữ khắc trên bia mộ.

Khu đất này, bên trái là mộ của Trần Mưu, bên phải trống không, trên bia mộ đó không khắc thiếp vàng gì mà chỉ khắc tên của Nguyên Phi Hòa.

Trời bắt đầu hạ những cơn mưa nhỏ, Trần Mưu nhìn Nguyên Phi Hòa, lại cảm thấy đau lòng.

Nguyên Phi Hòa chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi xuống nghĩa trang, đón lấy màn mưa, ngồi xuống dưới ghế lái.

Từ nghĩa trang trở về, Trần Mưu cực kì lo lắng, đoạn đường núi chênh vênh, bây giờ trời còn nổi một ít gió, phía trước dãy núi còn có sương mù, làm cho khung cảnh có vẻ âm u và tĩnh lặng.

Nguyên Phi Hòa như mất hết hồn vía, may mà tốc độ lái xe của hắn đủ chậm, từ đỉnh núi đến chân núi, tốc độ không vượt quá 30 cây.

Đỗ xe tại gara xong, Nguyên Phi Hòa không xuống xe, hắn ghé lên tay lái, bả vai run rẩy từng cơn, hiển nhiên là đang khóc.

Trần Mưu lơ lửng trên không trung muốn an ủi Nguyên Phi Hòa một chút, nhưng cậu không thể lại gần, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, như đang xem một vở kịch.

Nguyên Phi Hòa nằm bò trong xe cả đêm, chờ đến khi hắn tỉnh lại thì đã qua ngày hôm sau. Hắn mơ màng bước xuống xe, lên thang máy, cuối cùng là lấy chìa khóa mở cửa nhà.

Vào trong nhà, Nguyên Phi Hòa vô lực ngã xuống sàn nhà phòng khách.

Lúc này Trần Mưu càng sốt ruột, nhưng cậu không còn cách nào khác, chỉ có thể bay bay trên không trung mấy vòng.

Nguyên Phi Hòa nằm ở trên sàn nhà gần một tiếng, đến khi đồng hồ treo tường bắt đầu báo giờ mới đột nhiên bừng tỉnh, muốn từ trên đất bò dậy.

Hắn hầu như dùng toàn bộ sức lực của mình mới đi đến sô pha được, nhưng lúc này, điện thoại của Nguyên Phi Hòa vang lên.

Nguyên Phi Hòa liếc mắt nhìn dãy số đó một cái, tiện tay cúp máy, nhưng số đó cứ bám riết không tha, lại gọi thêm vài cuộc, đến khi Nguyên Phi Hòa không chịu nổi nữa mới bắt máy.

Trần Mưu vốn đang nghĩ người gọi cho Nguyên Phi Hòa là ai thì nghe thấy Nguyên Phi Hòa tức giận rống lên một cái tên:

"Vương Miện!"

Vương Miện?! Cái thằng ẻo lả đó gọi cho Nguyên Phi Hòa làm gì? Trần Mưu cảm thấy rất không thoải mái.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Cậu bây giờ nói chuyện đó với tôi là có ý gì? Muốn bỏ đá xuống giếng?"

Vương Miện cũng không biết nói gì với Nguyên Phi Hòa mà Nguyên Phi Hòa từ trước đến nay vẫn luôn dịu dàng nay lại tức giận, hắn nói:

"Tôi nói cho cậu biết, cậu muốn làm gì thì cứ làm, cậu cho rằng tôi sợ cậu sao?"

Nói xong, Nguyên Phi Hòa liền dập máy, thở dốc dồn dập vài tiếng.

Có lẽ do sống với Nguyên Phi Hòa mạnh mẽ ở thế giới kia một đoạn thời gian, Trần Mưu vốn tưởng rằng hành động tiếp theo của Nguyên Phi Hòa sẽ là ném điện thoại qua một bên, sau đó thì đi tìm Vương Miện giải quyết. Nhưng cậu lại quên mất, ở thế giới này, Nguyên Phi Hòa là một nhà nghệ thuật không trải qua thế sự, được cậu đùm bọc.

Nguyên Phi Hòa bổ nhào vào sô pha khóc lên, hắn như một đứa nhỏ bị người ta bắt nạt đến bật khóc nhưng không thể đi mách người lớn, vừa run bả vai vừa chảy n,ước mắt, miệng gọi tên Trần Mưu, hắn gọi:

"Trần Mưu, sao em ích kỉ như vậy, Trần Mưu, em đi rồi thì anh phải làm gì bây giờ đây, anh phải làm sao đây...."

Trần Mưu cảm thấy bản thân mình đau lòng sắp rơi nước mắt.

Nguyên Phi Hòa càng khóc càng khó chịu, rồi trực tiếp ngất đi, ngất hết một buổi sáng. Chờ khi hắn tỉnh lại một lần nữa thì sắc mặt của hắn so với giấy còn trắng hơn.

Nguyên Phi Hòa run rẩy bò dậy từ trên ghế sô pha, chậm rãi đi vào phòng bếp, tùy tiện tìm một ít thức ăn nhét vào trong miệng, sau đó lại ngã ra giường. Lúc này, điện thoại của hắn vang lên vô số lần, nếu hắn cầm điện thoại lên xem thì phỏng chừng có thể thấy mấy trăm cuộc gọi nhỡ.

Trần Mưu nóng vội nhưng không thể làm gì, chỉ có thể tự mình đau lòng.

Ngày hôm sau, trạng thái của Nguyên Phi Hòa tốt hơn một chút, sau khi hắn rời giường, việc đầu tiên là tiện tay nấu một ít đồ ăn, sau đó mới nhìn điện thoại, gọi điện lại cho những người hôm qua.

Mẹ, bạn bè, người thân của Trần mưu, lúc Nguyên Phi Hòa trả lời những cuộc điện thoại đó đều miễn cường cười vui, chờ đến khi gọi xong, cả người hắn như rút hết sức lực.

Hắn dựa vào sô pha, nhẹ nhàng nói:

"Mưu Mưu, anh muốn uống sữa bò nóng."

Tất nhiên sẽ không còn ai trả lời.

Nguyên Phi Hòa sửng sốt hai giây, mới nhận ra rằng người yêu của hắn đã không còn nữa, nước mắt lại rơi xuống.

Ở thế giới này, Nguyên Phi Hòa không được coi là một người kiên cường, mấy chuyện phức tạp, tương đối rườm rà thì đều là Trần Mưu ôm hết vào người mà xử lý. Mặc dù đã tốt nghiệp địa học nhưng Nguyên Phi Hòa chỉ chú tâm chơi nhạc cụ, vẫn giống như một đứa nhỏ chưa trải sự đời, hắn ngây thơ, mềm lòng, làm cho Trần Mưu nguyện ý bảo vệ hắn cả đời.

Trần Mưu cũng hứa hẹn với hắn, cậu sẽ che chở cho Nguyên Phi Hòa, đến chết mới thôi.

Nếu đổi lại là người khác đánh Nguyên Phi Hòa, Nguyên Phi Hòa có khả năng sẽ chia tay với người đó, nhưng bình thường tuy cảm xúc của Trần Mưu không khống chế được, nhưng cậu vẫn là người yêu hoàn mỹ nhất trên đời, thỏa mãn hết thảy nguyện vọng của Nguyên Phi Hòa.

Nguyên Phi Hòa quả thật như muốn rút hết nước trong người ra mà khóc, suốt một ngày, hắn không làm gì, chỉ ngồi im lặng ở trong nhà chảy nước mắt, thẳng đến khi buổi chiều mới có vài người tìm đến cửa.

Nghe tiếng chuông cửa vang lên, Nguyên Phi Hòa dại ra vài giây mới lung lay đi mở cửa, hắn vừa mở cửa ra thì khuôn mặt đã trề xuống, hắn nói:

"Vương Miện, cậu còn mặt mũi gì mà đến đây?"

Vương Miện cười hì hì, cậu ta nói:

"Tôi không có mặt mũi là sao?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Cửa hàng nhạc cụ tôi sẽ không bán cho cậu, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ."

Cửa hàng kia là kết quả của sự nỗ lực giữa hắn và Trần Mưu, bên trong chứa đầy kí ức của hai người, hắn tất nhiên sẽ không đáp ứng yêu cầu của Vương Miện.

Vương Miện nói:

"Tự anh suy xét cho rõ đi."

Nguyện Phi Hòa cả giận nói:

"Tôi không cần suy nghĩ lại, cậu cút đi, dù không có Trần Mưu, tôi cũng tuyệt đối không ở bên cạnh cậu!"

Vương Miện cũng không giận, chỉ nói một câu:

"Tốt thôi, bây giờ anh có suy nghĩ như thế cũng là chuyện tốt, nếu về sau đổi ý thì nhớ gọi điện cho em nhé."

Nguyên Phi Hòa không nói gì, chỉ bang một tiếng đóng cửa lại, hắn dựa vào cửa trượt người xuống, không còn mạnh mẽ nữa mà khóc nức nở.

Trần Mưu nhìn Nguyên Phi Hòa trước mặt đang thở hổn hển khóc, trong đầu hiện ra bộ dáng lạnh nhạt của Nguyên Phi Hòa ở thế giới kia, cậu không dám tưởng tượng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới làm cho người yêu dịu dàng như một vũng nước trước mắt cậu trở thành một tảng băng cứng cáp, đau thương bất nhập như thế.

Trong miệng của Nguyên Phi Hòa cứ nhắc mãi Trần Mưu Trần Mưu, hắn biết dù hắn có kêu như thế nào cậu cũng sẽ không đến, vì thế tâm trạng càng trở nên tuyệt vọng.

Buổi tối hôm nay, Nguyên Phi Hòa lần đầu tiên nếm thử mùi vị tự sát, hắn cầm dao, run rẩy tự cắt tay mình, nhưng vừa mới đổ máu đã dừng.

Dao trong tay của hắn rớt xuống đất, Nguyên Phi Hòa khóc càng thêm thê thảm, hắn gọi:

"Mưu Mưu.... Mưu Mưu.... Em đừng trách anh, em chớ có trách anh."

Mạng sống của Nguyên Phi Hòa là Trần Mưu dùng mạng của mình để đổi về, một khi đã như vậy, hắn có tư cách gì mà lãng phí sinh mạng này đây.

Máu tươi trào ra trên cổ tay của Nguyên Phi Hòa nhiễm đỏ sàn nhà, ngày thường hắn rất thích sạch sẽ, nhưng bây giờ lại cứ như không thấy được, miệng vết thương không ngừng chảy máu, hắn cứ như thế mơ màng ngã xuống giường ngủ.

Nguyên Phi Hòa cứ sống như thế suốt một tuần, chờ mẹ của hắn tìm đến cửa thì bị bộ dáng của hắn làm cho khiếp sợ.

Râu ria xồm xoàm, sắc mặt trắng bệch, toàn thân tản ra hơi thở của cái chết, mẹ của hắn dùng chìa khóa dự phòng vào cửa đã thấy dáng vẻ này của Nguyên Phi Hòa, không chút do dự mà gọi 120, trực tiếp đưa Nguyên Phi Hòa vào bệnh viện.

May mà bà ấy đến kịp, bởi vì Nguyên Phi Hòa đã năm ngày chưa ăn gì, thiếu chút nữa đã chết đói trong nhà.

Trần Mưu nhìn Nguyên Phi Hòa biến thành như thế, nhìn tâm lý của Nguyên Phi Hòa sụp đổ, cậu cũng chịu không nổi, cậu quả thực hận không thể vọt đến trước mặt Nguyên Phi Hòa cho hắn mấy bạt tai để hắn sống cho đàng hoàng vào.

Nhưng mà Trần Mưu không dự đoán được là, cái chết của cậu, đối với Nguyên Phi Hòa mà nói chỉ là sự bắt đầu của vận mệnh bi thảm của hắn.

Càng có nhiều chuyện tàn khốc hơn, đang chờ Nguyên Phi Hòa đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện.