Trần Mưu muốn nói cho Nguyên Phi Hòa biết, cậu chưa làm gì cả, cậu còn yêu hắn mà.

Nhưng Nguyên Phi Hòa đã không muốn cho cậu thêm thời gian, hoặc là nói, hắn không muốn nghe thêm những lời nói dối làm hắn chán ghét từ miệng cậu nữa.

Nguyên Phi Hòa bây giờ vẫn nhớ rõ, những "Trần Mưu" xấu xí đó vì sống sót mà cố nói ra những lời dối trá, bày ra vẻ mặt ghê tởm.

Bọn chúng quỳ, khóc lóc, cầu xin, muốn Nguyên Phi Hòa buông tha cho bọn chúng. Bọn chúng lôi kéo ống quần của Nguyên Phi Hòa, từ bỏ tôn nghiêm của bản thân, chỉ vì sống sót.

Nguyên Phi Hòa ngay từ còn mềm lòng, sau đó thì không. Bởi vì hắn phát hiện những thứ đó căn bản không phải là Trần Mưu của hắn, chỉ là một thứ khoác lên lớp da của Trần Mưu, không đáng để hắn trao cho bất kì cảm xúc thương cảm gì.

Trước mắt Trần Mưu cũng đông cứng lại, cậu trừng hai mắt, trong ánh mắt đều là kinh ngạc và bi thương, hình như không hoàn toàn tin được Nguyên Phi Hòa sẽ làm ra hết thảy chuyện này.

Nguyên Phi Hòa cười cười, duỗi tay xoa gương mặt của Trần Mưu, trên đó có vết thương bị hắn véo ra, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không khép lại.

Động tác giãy giụa của Trần Mưu trở nên dịu xuống, biểu cảm đau thương trong mắt của cậu dần ảm đạm đi, biến thành một người không thể hiểu được tình yêu, môi bất lực run rẩy như muốn nói gì đó.

Nguyên Phi Hòa đột nhiên cảm thấy ngực mình hơi đau, loại cảm giác này đã lâu không xuất hiện làm hắn có chút kinh ngạc, hắn cúi đầu nhìn Trần Mưu, hơi dịu giọng nói:

"Mưu Mưu, khi nào anh mới chờ được em đây."

Trần Mưu không hề giãy giụa, cậu bị đông lại thành một pho tượng, thời gian trong nháy mắt bị đóng băng.

Nguyên Phi Hòa từ trên ghế đứng lên, lúc hắn đang chuẩn bị rời khỏi phòng, điện thoại trên người hắn vang lên, hắn cầm lấy điện thoại xem, phát hiện là Trần Trí Tường gọi đến.

Nguyên Phi Hòa bắt máy, thuận miệng alo một tiếng.

Trần Trí Tường ở đầu dây bên kia có vẻ có chút nôn nóng, anh ta nói:

"Nguyên Phi Hòa, Trần Mưu có phải ở trong nhà hay không, mau bảo cậu ta bắt máy đi."

Nguyên Phi Hòa nói:

"Chuyện gì thế?"

Trần Trí Tường nói:

"Cảnh sát tìm đến công ty."

Nguyên Phi Hòa nói:

"Cảnh sát? Em ấy làm ra chuyện gì?"

Nếu đã xác định người đó không phải là Trần Mưu thì những ngày sau của thế giới này đều trở nên không còn ý nghĩa nữa, hắn cũng lười giả bộ làm một người tốt.

Trần Trí Tường nói:

"Cậu ta đi đánh Vương Tử Chiếu một trận, hình như còn đánh không nhẹ đâu."

Biểu cảm trên khuôn mặt của Nguyên Phi Hòa cứng lại, như là đang nghe một chuyện không có khả năng xảy ra:

"Anh nói gì?"

Trần Trí Tường nói:

"Tôi nói cậu ta chạy đi đánh nhau, lần này lại còn đánh ở trong nhà người ta, đánh Vương Tử Chiếu một trận, còn trực tiếp vào phòng cấp cứu nữa."

Tay cầm di động của Nguyên Phi Hòa hơi run rẩy, lần đầu tiên hắn hi vọng Trần Trí Tường đang lừa hắn.

1

Trần Trí Tường lại nói:

"Hình như buổi tối tôi còn nhận được tin nhắn của cậu ta, là tư liệu của người ghép tủy cho Miên Miên, cậu nói xem có phải chuyện đó có liên quan đến chuyện Vương Tử Chiếu bị đánh không?"

Nguyên Phi Hòa một chữ cũng không nói nên lời.

Trần Trí Tường không nghe Nguyên Phi Hòa trả lời, alo vài tiếng:

"Nguyên Phi Hòa? Cậu nói gì đi chứ."

Điện thoại của Nguyên Phi Hòa trực tiếp rơi xuống đất, hắn không dám quay đầu nhìn Trần Mưu đã bị đông lại, chỉ là bước nhanh ra khỏi tầng ngầm đen ngòm.

Nguyên Phi Hòa sau khi ra khỏi phòng sách, đi thẳng đến phòng ngủ, hắn tìm thấy ba lô mà Trần Mưu ném xuống đất.

Sau khi Trần Mưu rời bỏ hắn, Nguyên Phi Hòa rất ít khi có cảm xúc do dự như thế này, hắn biết trên thế giới này không có ai có thể lại bảo vệ hắn, cho nên sau khi vượt mọi chông gai, hắn cũng càng vô tình hơn.

Nhưng mà khối giáp kiên cố kia lại bị nứt ra, Nguyên Phi Hòa chỉ cảm thấy linh hồn bên trong mình đau đớn.

Trầm mặc một hồi lâu, Nguyên Phi Hòa mới mở dây kéo của ba lô ra, thấy được đồ vật bên trong.

Vốn nên là quần áo và giấy tờ chứng nhận, còn có dây thừng và một ít dụng cụ, bên trên còn dính một ít máu. Nguyên Phi Hòa không cần nghĩ cũng biết, mấy thứ này là dùng trên người ai.

Trần Mưu không phản bội hắn, hắn chờ đợi vô số lần, cuối cùng cũng chờ được người yêu của hắn, nhưng hết thảy đã quá muộn.

1

Nguyên Phi Hòa quỳ trên đất, trán dựa lên sàn nhà, thấp giọng kêu r.ên. Hắn nhớ đến ánh mắt trước khi bị đông lại của Trần Mưu, nhớ đến động tác giãy giụa của cậu rồi lại nhớ đến cậu muốn nói lại thôi.

Hết thảy đều đã quá muộn.

Nguyên Phi Hòa bỗng nhiên nhớ đến hắn dùng gì để đổi lấy hết những thứ này – là bảo vật mà hắn trân quý nhất.

Bảo vật của Nguyên Phi Hòa là gì? Chính là Trần Mưu mà.

Nguyên Phi Hòa không biết bản thân mình đã quỳ bao lâu, ngoài cửa sổ, từng tia nắng chiếu vào làm hắn khôi phục tinh thần, hắn lảo đảo bò dậy từ trên mặt đất, còn chưa đi được hai bước đã lại té xuống.

Từ phòng ngủ đến phòng sách, khoảng cách chỉ có mười mét ngắn ngủi, nhưng Nguyên Phi Hòa lại mất đến một tiếng mới đến nơi, hắn như một bộ máy móc bị rút hết điện, thậm chí còn không thể tự hỏi.

Đi vào phòng sách, thông qua đường hầm, Nguyên Phi Hòa lại thấy được người yêu của hắn, là Mưu Mưu mà luôn hằng âu yếm.

Nguyên Phi Hòa đi qua, ôm lấy Trần Mưu.

Trần Mưu đã không thể cử động được nữa, cậu vẫn duy trì tư thế nằm trên giường, trợn to hai mắt, nhìn về phía hư không, Nguyên Phi Hòa dựa đầu lên vai Trần Mưu, nhỏ giọng gọi một tiếng:

"Mưu Mưu."

Tất nhiên sẽ không được đáp lại, Trần Mưu sẽ không đáp lại hắn nữa.

Nguyên Phi Hòa cúi đầu, giống như một con thiên nga hấp hối, hắn hôn lên làn da của Trần Mưu, bi thương đến cùng cực.

"Mưu Mưu."

Nguyên Phi Hòa lại gọi một tiếng, trong miệng của hắn bắt đầu phun ra từng ngụm máu tươi, máu theo khóe miệng của hắn nhỏ xuống mặt đất, hắn nói:

"Trần Mưu, anh rất nhớ em."

Chỉ là Trần Mưu sẽ không bao giờ có thể trả lời được nữa, sẽ không bao giờ giống như trước, hôn hắn, ôm hắn, nói cho hắn biết rằng, cậu cũng yêu hắn.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Mưu Mưu... em nói thêm một câu nữa, được không?"

- 0-

Trần Mưu nói:

"Được thôi."

Nguyên Phi Hòa sửng sốt hai giây mới phản ứng lại, hắn nhìn người đang bị hắn cột trên giường, tất nhiên là Trần Mưu với biểu cảm không mấy thân thiện, hắn cười cười mang theo chút xấu hổ, hắn nói:

"Mưu Mưu, em nghe anh giải thích đã."

Trần Mưu sau khi nghe xong Nguyên Phi Hòa giải thích về những "pho tượng" kia, cũng nhanh chóng giải thích cho Nguyên Phi Hòa rõ tình huống của mình. Trần Mưu nói cho Nguyên Phi Hòa biết bản thân không có chạy trốn. Cậu vẫn yêu sâu đậm Nguyên Phi Hòa như cũ, không giống với những Trần Mưu đó.

Nguyên Phi Hòa nghe xong lời giải thích của Trần Mưu, ngay từ đầu tất nhiên là không tin, nhưng hắn đã rất nhanh xác nhận được lời mà Trần Mưu vừa nói hết thảy là thật, sau đó lúc Trần Mưu cho rằng hắn sẽ nói câu xin lỗi với mình thì Nguyên Phi Hòa lại bắt đầu ngơ ngác.

Trần Mưu không biết Nguyên Phi Hòa đang nghĩ gì, cậu nhìn thấy Nguyên Phi Hòa đột nhiên lộ ra biểu cảm cực kì bi thương, sau đó thì chảy vài giọt nước mắt, giống như đang nhớ lại một chuyện gì đó vừa bi đát vừa tuyệt vọng.

Trần Mưu có chút do dự nhìn Nguyên Phi Hòa, cậu rất muốn gọi tên Nguyên Phi Hòa hai lần, nhưng lại thấy Nguyên Phi Hòa như thế thì sợ bản thân sẽ làm phiền chuyện gì đó, vì thế không khí giữa hai người trên nên có chút xấu hổ.

Thẳng đến khi Nguyên Phi Hòa nói một câu:

"Mưu Mưu.... Em nói thêm một câu nữa thôi, được không?"

Trần Mưu tất nhiên sẽ trả lời:

"Được thôi."

Nguyên Phi Hòa lúc này mới hoàn hồn từ trong suy nghĩ bi thương của mình, hắn ho khan một tiếng, nói:

"Anh vừa mới nhớ lại một số chuyện."

Nhớ lại chuyện hắn không chịu nghe lời giải thích của Trần Mưu, rồi chuyện sau đó xảy ra như thế nào.

Trần Mưu à một tiếng.

Nguyên Phi Hòa làm nũng nói:

"Mưu Mưu, cũng may em vẫn ở đây."

Trần Mưu liếc nhìn Nguyên Phi Hòa một cái, rồi lại nhìn dây thừng trên tay mình, cuối cùng nhìn ngó vô số Trần Mưu xung quanh, mới hỏi sâu xa một câu:

"Anh làm chuyện kia với nhiều Trần Mưu như thế rồi?"

1

Nguyên Phi Hòa: "!?"

Trần Mưu nói:

"Anh còn yêu nhau với đám đó suốt mười mấy năm?"

Nguyên Phi Hòa: "......"

Trần Mưu nói:

"Anh còn gọi nhiều Trần Mưu bằng cái tên Mưu Mưu như vậy?"

Nguyên Phi Hòa: "......."

Trần Mưu lại nói:

"Anh thế mà không thể nhận ra em?"

Nguyên Phi Hòa: "Mưu Mưu, em nghe anh giải thích đã!!"

Trần Mưu hít sâu một hơi, áp xuống lửa giận đang sắp bùng lên trong ngực, cậu nói:

"Được thôi, anh giải thích đi."

Nguyên Phi Hòa há miệng thở dốc, nhưng không biết nói từ đâu, câu chuyện thật sự quá quá dài, sao có thể trong một lúc mà nói hết được, vì thế hắn thông minh mà chuyển đề tài, hắn nói:

"Mưu Mưu, chúng ta ra ngoài trước đã rồi nói sau, nha?"

Trần Mưu nói:

"Anh còn không định cởi trói cho em xuống giường à?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Ra ngoài rồi cởi, ra ngoài rồi cởi."

Vì thế, hắn đẩy Trần Mưu vào như thế nào lại chậm rãi đẩy Trần Mưu ra như thế đó, dọc theo con đường hầm, lúc trước nó tối đen như mực, nhưng bây giờ lại có vô số ánh đèn ấm màu, vách tường trên đường hầm thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy vô số hoa văn hình động vật nhỏ rất đáng yêu. Trần Mưu nhớ rõ, khi cậu bị đẩy vào đây còn hơi nhìn thấy một bức tranh trong đường hầm, cậu nhớ rõ ràng, những hoa văn đó nhìn rất âm trầm.

Nguyên Phi Hòa ngân nga đẩy Trần Mưu từ trong phòng sách đến phòng khách, sau đó cởi trói cho Trần Mưu, hắn còn dịu dàng hỏi Trần Mưu muốn uống gì.

Trần Mưu đang muốn trả lời thì nhớ lại vừa nãy, cậu vừa uống một ly rượu vang đỏ, cậu giận nói:

"Uống xong rồi anh lại trói em lên giường à?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Đó là do anh sợ em bị thương mà?"

Trần Mưu hừ một tiếng, dĩ nhiên là không hài lòng với câu trả lời của Nguyên Phi Hòa, cậu ngồi xuống ghế sô pha, sau đó nói:

"Bây giờ, anh có thể giải thích một chút tình hình bây giờ là sao được chưa?"

Tuy thần kinh cậu rất thô, nhưng khi thấy được vô số bản thân thì vẫn cảm thấy da đầu tê dại, cậu thậm chí còn nhớ rõ tên Trần Mưu chết trong tư thế giương đùi trần tru.ồng....

Nguyên Phi Hòa nói:

"Mưu Mưu, em rốt cuộc cũng trở lại rồi, em không biết anh đã đợi em bao lâu đâu."

Biểu cảm lạnh lùng của hắn giờ đây đã được dịu dàng, đau thương lắp đầy, hắn nhìn Trần Mưu, dịu dàng trong mắt như sắp trào ra.

Trần Mưu nói:

"Chờ em? Anh chờ em khi nào?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Em có còn nhớ không... chuyện em vì anh mà bị xe tông?"

Lúc hắn nói câu này vẫn luôn quan sát biểu cảm của Trần Mưu.

Trần Mưu lại không thấy được Nguyên Phi Hòa có gì đó không thích hợp, cậu gật đầu:

"Ừm... em nhớ chứ."

Nguyên Phi Hòa ủy khuất nói:

"Em không biết đâu, sau khi em đi, anh đã thảm thương biết bao, đám người kia đối xử với anh tàn nhẫn đến cỡ nào."

Giọng nói của Nguyên Phi Hòa như một đứa nhỏ bị người ta bắt nạt, thật vất vả mới tìm thấy được người lớn để giúp hắn xả giận, cuối cùng hắn cũng có thể mách lẻo một phen.