Trần Mưu của thế giới này đã bị nhốt vài lần, vừa biết chuyện, cậu liền khó hiểu.
Cũng không biết có phải do vận may quá tốt hay không mà đường về nhà Nguyên Phi Hòa lái xe một cây đèn đỏ cũng không gặp.
Trần Mưu âm trầm ngồi ở ghế sau như bị mây đen bao phủ, người bọc khăn tắm, sắc mặt lạnh lùng như có thể trích ra nước. Thẳng đến khi Nguyên Phi Hòa lái xe vào chỗ đỗ xe mới đi ra ghế sau, vươn tay về phía Trần Mưu.
Trần Mưu đang chuẩn bị xuống xe, nhìn tư thế của Nguyên Phi Hòa thì liền sửng sốt:
"Gì thế?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Cục cưng, để anh ôm em."
Trần Mưu trừng mắt nhìn Nguyên Phi Hòa một cái:
"Ai muốn anh ôm, em tự đi."
Từ kiếp trước, mấy câu của Nguyên Phi Hòa nói lúc này đều là Trần Mưu nói, mỗi lần đều làm Nguyên Phi Hòa đỏ mặt, nhưng bây giờ người được nghe lại biến thành cậu, tuy không đến mức đỏ mặt nhưng vẫn có cảm giác gì đó rất vi diệu.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Ngay cả giày cũng chưa mang thì em đi thế nào?"
Trần Mưu hỏi:
"Vậy giày của em đâu?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Nước vô, tiện tay ném rồi."
Thái độ lúc nói câu này của hắn mười phần đương nhiên, như người làm ướt giày Trần Mưu không phải là hắn vậy.
Trần Mưu nghe xong liền muốn chửi nhưng trước khi chửi hắn thì bỗng nhận ra mình còn đang quấn khăn tắm, nếu bây giờ mà chọc giận Nguyên Phi Hòa thì có khi cậu phải ở truồng ngủ trong xe một đêm. Vì thế cậu cân nhắc một hồi, Trần Mưu mới quyết định tạm thời thỏa hiệp trước đi, cậu nói:
"Không cần anh ôm, em tự đi được."
Nguyên Phi Hòa nghe vậy nhướng mày, cũng không nói câu nào.
Vì thế hai người từ gara trực tiếp đi vô thang máy, dọc đường, Trần Mưu run như cầy sấy, sợ có gia đình nào đó thấy cơ thể quấn khăn tắm còn chừa đôi chân trần trụi của cậu rồi mắng cậu là bi,ến thái.
May mắn là bây giờ trời đã khuya, người nên ngủ cũng đã ngủ. Một đường sợ đông sợ tây đi tới cửa, Trần Mưu thả một ánh mắt nhìn Nguyên Phi Hòa ý bảo hắn nhanh tay mở cửa.
Nguyên Phi Hòa sờ sờ túi quần rồi túi áo, chợt nói:
"Hình như anh quên mang chìa khóa rồi."
Trần Mưu: "??!!"
Nguyên Phi Hòa lại sờ soạ.ng túi quần rồi mới xác định:
"Anh quên chìa khóa thật rồi."
Trần Mưu thấy mình muốn giết người tới nơi rồi, nếu không phải bây giờ trên người cậu chỉ có một chiếc khăn tắm lỏng lẻo thì việc tiếp theo cậu làm khẳng định là bổ nhào lên người Nguyên Phi Hòa đánh một trận.
Nhưng vì điều kiện có hạn nên Trần Mưu đành phải áp lửa nóng trong lòng xuống, miễn cưỡng nói:
"Chìa khóa ở đâu?"
Nguyên Phi Hòa bày ra vẻ mặt vô tội, hắn nói:
"Chắc là do tiệc tối hôm nay uống nhiều quá nên ném ở đâu rồi."
Trần Mưu không nhịn được mắng một câu đệt mẹ trong lòng, cậu nói:
"Vậy quần áo của em thì sao, anh đừng nói là cũng ném mẹ nó đi rồi nha?! Tiền với chìa khóa để ở trong túi quần đó."
Nguyên Phi Hòa nói:
"Bị dơ thành như thế rồi không vứt thì để làm gì?"
Lúc này nếu Trần Mưu không nghe ra Nguyên Phi Hòa đang chơi cậu thì cậu liền choáng xỉu cho xem, đánh cậu không tính, lột quần áo của cậu, cậu cũng nhịn, nhưng bây giờ cả hai đã về tới cửa rồi mà hắn vẫn còn muốn làm chuyện xấu thì Nguyên Phi Hòa quả là gan to tày trời.
Nhưng sự thật tàn khốc nói cho Trần Mưu biết rằng, gan của Nguyên Phi Hòa đúng là to đó nhưng Trần Mưu bây giờ một biện pháp chống lại cũng không có, chỉ có thể ôn tồn nhận sai, nói mình sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em nói câu này chắc cũng vài lần rồi ha?"
Trần Mưu: "..... Vậy bây giờ anh muốn thế nào?"
Nguyên Phi Hòa nói trắng ra:
"Hôm nay anh muốn làm, em chủ động một chút có được không?"
Trần Mưu nói:
"Không phải em luôn chủ động à?"
Thật là vậy mà, top không chủ động thì chẳng lẽ trông chờ vào việc bot chủ động chắc?
2
Nguyên Phi Hòa nghe xong câu này, cười híp mắt, cấp 3 hay đại học hắn đều học nghệ thuật, cho nên khí chất trên người rất nhu hòa, hắn giờ cười rộ lên như vậy nhìn dịu dàng cực kì, quả thật là mẫu đàn ông ấm áp trong sách giáo khoa hay miêu tả.
Người đàn ông ấm áp, Nguyên Phi Hòa nói:
"Là em nói đấy nhé, đến lúc đó hối hận thì đừng trách anh tức giận."
Trần Mưu nghĩ thầm, anh giận lên thì làm được gì, đơn giản là chỉ ném bát quăng mâm, sắc mặt thì chột dạ, nhưng rất nhanh cậu đã nhận rõ, Nguyên Phi Hòa trước mặt không phải là Nguyên Phi Hòa ở thế giới kia, lúc tức giận thì chỉ cần hôn hôn là dỗ được bé đáng yêu đó thôi.
Long vương bá đạo, Nguyên Phi Hòa, vừa mới nói xong đã không biết lôi chìa khóa từ đâu ra, mở cửa.
Trần Mưu nhịn không được nói:
"Không phải lúc nãy anh bảo chìa khóa anh ném đi đâu rồi à!"
Nguyên Phi Hòa liếc mắt nhìn cậu xem xét, nhàn nhạt nói:
"Tỉnh rượu xong thì tìm được."
Trần Mưu: "....."
Cậu quả thật một câu cũng cãi không được.
Sau khi vô nhà, Trần Mưu vội vội vàng vàng tìm áo ngủ rồi vào phòng tắm, tắm táp sạch sẽ, thư thái xong thì dùng khăn lông vừa lau khô tóc vừa ngồi xuống sô pha phòng khách.
Nguyên Phi Hòa cũng cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa.
Trần Mưu mở TV lên, vừa xem TV vừa ăn trái cây trên bàn, thật lòng thì ngoại trừ Nguyên Phi Hòa ngoài ý muốn hơi khang khác ra thì thế giới này tựa như không khác gì lớn so với thế giới của cậu, chủng loại trái cây rồi cách bày biện trên bàn cũng không sai.
Trần Mưu ăn một chùm nho rồi lại lục lội tủ lạnh, lôi kem ra gặm, bụng cậu bây giờ toàn lửa nóng, chỉ có thể ăn chút đồ lạnh để làm nguội thôi.
Nguyên Phi Hòa tắm hơn mười phút mới bước ra, anh cũng vừa lau tóc vừa đi qua ngồi xuống bên cạnh Trần Mưu, giọng nói tự nhiên:
"Đi thôi, lên giường."
Trần Mưu theo bản năng nói được, nhưng thấy biểu tình trên mặt của Nguyên Phi Hòa lại không hiểu sao cảm thấy được có chút nguy hiểm, cậu ho khan một tiếng rồi nói:
"Ngày mai anh không đi làm à?"
Nguyên Phi Hòa bình tĩnh nói:
"Mai là thứ bảy."
Trần Mưu lại nói:
"Hôm nay anh uống không ít rượu rồi, hôm nay không làm, nghỉ ngơi trước đi ha?"
Nguyên Phi Hòa nghe xong liền cười lạnh lùng, hắn nói:
"Trần Mưu, lúc ở cửa là ai đồng ý với anh là muốn tự mình chủ động đây?"
Trần Mưu còn muốn biện giải gì đó, nhưng lời vừa đến miệng thì bị biểu tình trào phúng của Nguyên Phi Hòa làm nuốt trở về. Vì thế cậu bị khiêu khích đến nóng đầu, hét lớn:
"Đi thì đi, ai sợ ai."
Nguyên Phi Hòa cười cười, không nói câu nào, chỉ đứng dậy đi về phòng ngủ. Trần Mưu theo sau, chỉ cảm thấy mảng bầm tím tím xanh xanh ở sau lưng hơi đau đau.
Kỳ thật ngoại trừ mâu thuẫn thường ngày, chuyện giường chiếu của Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa tương đối hòa hợp. Tính cách Nguyên Phi Hòa tương đối hướng nội, chuyện trên giường dù có đánh cũng không chịu nói, nhưng Trần Mưu lại là loại người không kiêng kị gì, còn rất hay đi bỏ thuốc rồi nghiên cứu mấy tư thế mới, cậu thích nhất là nhìn thấy cảnh Nguyên Phi Hòa xấu hổ đến mặt đỏ bừng.
Nhưng bây giờ, người đỏ mặt lại biến thành Trần Mưu, nhưng cậu đỏ mặt không phải do xấu hổ mà là đang yên đang lành bị chọc cho tức điên.
Trần Mưu biết sức lực của Nguyên Phi Hòa ở thế giới này so với cậu còn mạnh hơn, nhưng mà cậu không thể tưởng tượng được Nguyên Phi Hòa có thể mạnh đến thế này, cậu vừa nằm lên giường đã bị cái tên Nguyên Phi Hòa áp lên chút nữa là đã nghẹt chết, một chút phản kháng tìm đường sống cũng không có như một con dê con mới sinh.
Nguyên Phi Hòa để trần thân trên, phía dưới còn quấn khăn tắm, từ phần cơ thể lộ ra có thể thấy được cơ bắp của hắn cũng không khoa trương đến thể, chỉ có thể nói là đường cong cơ bắp tuyệt đẹp mà thôi. Nhưng lúc mà hắn dùng sức thì đống cơ bắp kia lại giống như một tảng đá dù có cắn cũng bất động – đừng hỏi lý do tại sao Trần Mưu lại biết như thế.
Lần lăn giường này quả thật giống như đang đánh nhau, đánh từ đầu giường tới cuối giường, từ cuối giường đánh tới phòng khách, Trần Mưu kêu la, ai không biết còn tưởng là đang chứng kiến hiện trường mưu sát.
Nhưng dù như thế, Nguyên Phi Hòa cũng không buông tha Trần Mưu, chuyện nên làm thì vẫn phải làm, đến cuối cùng, hắn ở trên sàn làm Trần Mưu đến mềm chân, lúc cậu muốn bò lên phía trước còn nắm eo cậu kéo trở về.
Trần Mưu thật sự không còn cách nào, nước mắt chảy ra, giọng nói khàn khàn hứa lần sau sẽ không uống rượu nữa, Nguyên Phi Hòa vừa chơi cậu vừa hút thuốc, giọng nói bình tĩnh:
"Không sao đâu, anh thích nhìn em uống rượu lắm."
Không thì làm gì còn cơ hội nào để trị em như thế này nữa.
Trần Mưu đúng là muốn điên rồi, kiếp trước, cậu cũng từng đổi vị trí với Nguyên Phi Hòa, đều là đàn ông với nhau, sướng là được, nhưng Nguyên Phi Hòa khi đó và Nguyên Phi Hòa hiện tại dù đúng thật là cùng một người, khí chất cũng giống nhau, nhưng một người là dê con còn một người là sói đội lốt dê con.
Nguyên Phi Hòa nghe xong lời hứa hẹn của Trần Mưu mới dập thuốc rồi nói làm thêm lần cuối.
Cả người Trần Mưu rất nhanh đã muốn ngất luôn rồi, cậu nhìn trần nhà, bỗng nhiên hiểu được cái ánh mắt đồng tình của thằng bạn Tiếu Vanh của cậu – cuộc sống này, quả thật là quá đỗi thê thảm.
Lúc làm xong khi nào, Trần Mưu đã không còn nhớ rõ, cậu chỉ nhớ vào buổi sáng cậu tỉnh dậy còn tưởng rằng bản thân bị cái tên súc sinh Nguyên Phi Hòa kia chơi đến tàn phế, vì nửa người dưới của cậu hoàn toàn không có cảm giác, giống như bị liệt.
Này còn chưa phải là chuyện thảm nhất, chuyện thảm nhất ở đây là đến cả giọng nói của cậu cũng tắt, mỗi câu trồi lên yết hầu cảm giác như từng cây kim đâm vào.
Nguyên Phi Hòa thật ra biết cảm giác của Trần Mưu, còn săn sóc mười phần đi nấu cháo cho cậu rồi đút từng muỗng cho cậu.
Trần Mưu đang ai thán cho vận mệnh của mình liền nghe được tiếng chuông điện thoại, cậu mò mẫn sờ so.ạng cầm điện thoại lại đây mới thấy là Tiếu Vanh điện đến.
Trần Mưu nhấn nút nghe liền nghe thấy giọng nói đĩnh đạc của Tiếu Vanh, cậu ta nói:
"Mưu tử, mày có sao không, còn sống không?"
Chuyện Trần Mưu uống rượu rồi bị Nguyên Phi Hòa trị bằng cách này, kỳ thực cả đám bạn bè của cậu đều biết rõ, cũng trách cậu ta nhắc lại chuyện cũ quá hăng say không ngăn cho Trần Mưu uống rượu, bằng không thì sao mà xảy ra chuyện này được.
Trần Mưu trầm mặc trong chốc lát mới dùng cái giọng không thể không bị tàn phá kia nghẹn được hai chữ:
"Không sao."
Tiếu Vanh cũng là người từng trải, vừa nghe thấy giọng của Trần Mưu liền khẳng định làm gì mà không có chuyện gì được, cho nên cậu ta cười mỉa hai tiếng, chột dạ bảo có thời gian sẽ đến thăm cậu, kêu cậu nhớ bảo trọng.
Trần Mưu lười nói chuyện, ừm ừm ờ ờ đáp cho có lệ, Tiếu Vanh thấy tinh thần cậu không tốt cũng thức thời mà cúp điện thoại.
Vừa buông điện thoại xuống, Nguyên Phi Hòa liền xông vào, câu đầu tiên đã nghe rõ cái mùi âm dương quái khí, hắn nói:
"Sao, có phải bạn tốt của em lại khuyên em chia tay với anh không?"
Trần Mưu vừa nghe được hai chữ chia tay liền hô to đánh rắm, sau đó lại nói, ai dám khuyên hai chúng ta chia tay, cậu liền chém người đó.
Nguyên Phi Hòa bị lời này của Trần Mưu làm cho kinh ngạc, hắn ngồi xuống bên cạnh Trần Mưu, nhẹ nhàng sờ sờ dấu răng trên vai Trần Mưu, sau đó nói:
"Chiều nay mẹ anh sẽ qua đây."
Trần Mưu ừ một tiếng.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em đừng để lời bà nói làm cho lú đầu đấy."
Trần Mưu không đem lời nói của Nguyên Phi Hòa để trong lòng, mẹ của Nguyên Phi Hòa cậu đã gặp rất nhiều lần, làm gì có chuyện bị bà nói cho lú lẫn được.