May mà bánh xích của họ lúc này mới hỏng.

Dù Tiểu Mai có sửa như thế nào cũng không thể dùng tiếp được, giờ đây chúng đã là một đống sắt vụn rồi.

Như lời của Tiểu Mai nói thì: coi như đem chúng dung luyện lại cũng không có chút tác dụng gì.

Vì vậy Vinh Quý đào một cái hố ngay tại chỗ đó rồi chôn bánh xích bị hư xuống.

“Nói không chừng sau này ở đây sẽ xuất hiện một quặng sắt đó!” Vinh Quý phủi phủi đất rồi nhìn thoáng qua nơi mai táng bánh xích lần cuối.

Tiểu Mai: ….

“Sẽ không có quặng sắt, kim loại chôn dưới đất sẽ bị oxy hoá rồi biến mất.” Người máy Tiểu Mai lạnh lùng phản bác cậu.

Vinh Quý gãi gãi cái nón.

“Cái này, như vậy à… vậy…”

Cậu nghĩ nghĩ, nhưng chỉ trong chốc lát cậu đã có sức sống trở lại: “Vừa lúc lần này đến phiên tớ đặt tên, tớ quyết định gọi nơi này là Bánh Xích đi!”

Vinh Quý đứng thẳng người như ý tuyên bố.

“Nơi đây sau này sẽ là trấn Bánh Xích.” Cậu cẩn thận nói.

“Cậu chắc chắn vùng đất nhỏ này là trấn chứ không phải thôn?” Tiểu Mai chỉ liếc mắt nhìn cậu rồi đi đến nơi đậu xe.

“Chúng ta đi thêm chút nữa không phải sẽ biết sao?” Vinh Quý bạch bạch chạy chậm đuổi sát bước chân của anh rồi leo lên xe.

Sự thật chứng minh lần này lại là Tiểu Mai nói trúng.

“Quả nhiên là thôn Bánh Xích.” Vinh Quý nói xong thì thấy Tiểu Mai cứ một mực nhìn về phía trước, cậu không cầm lòng được cũng theo ánh mắt của anh nhìn qua, sau đó cậu ngây dại.

“Trời ạ… Tiểu Mai, không phải cậu nói chúng ta đang ở dưới lòng đất sao?”

“Vậy… vậy đây là gì?!” Vinh Quý lớn tiếng kêu lên.

Chỉ thấy thứ đang lẳng lặng hiện ra trong màn đêm đen kịt trước mặt hai người, không phải đại dương mênh mông thì là gì đây?!

“Vì thế, đây là sông dưới lòng đất.” Giọng anh vẫn trước sau như một điềm tĩnh.

“Chỉ… chỉ là sông thôi sao? Nhưng mà… đây rõ ràng là… rõ ràng…” Rõ ràng nhìn giống biển hơn mà!

Cậu bắt đầu nói lắp bắp ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

Tiểu Mai chuyển ánh mắt nhìn về phía gương mặt của Vinh Quý.

Anh đang chờ nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ thậm chí là tuyệt vọng của cậu.

Cũng đúng, trải qua bao hiểm nguy, lặn lội đường xá xa xôi vất vả đến tận nơi này, lại nhận ra cuối đường lại là đại dương mênh mông, ngoài ra thì không hề có con đường nào khác, dù là người lạc quan như Vinh Quý cũng sẽ cảm thấy tuyệt vọng đúng không?

Nào ngờ…

Phản ứng của Vinh Quý đúng là “luống cuống”, nhưng không phải là “kinh hoảng luống cuống”, cũng không có một chút tuyệt vọng nào.

Cậu hét to một tiếng rồi ngay lập tức nhảy xuống xe chạy vào dòng nước đen phía trước!

“Oa!!! Đây là biển! Đây chính là biển lớn nè!!! Từ lúc sinh ra tới giờ tớ chưa từng thấy qua biển đâu!” Vinh Quý vui vẻ nhảy cỡn lên.

Tiểu Mai: …

Đây tuyệt đối không phải là phản ứng của người bình thường!

Vì vậy Tiểu Mai cũng xuống xe.

“Nói lại, đây không phải biển, chỉ là sông mà thôi.” Đứng bên bờ sông lẳng lặng nhìn Vinh Quý chạy tới chạy lui, Tiểu Mai sửa sai cho Vinh Quý.

“Yên nào! Để cho tớ thoả nguyện một chút đi, tớ thấy, một hồ nước lớn như vậy chính là biển rồi, ít nhất cũng không khác gì biển á!” Vinh Quý lại chạy một vòng, sau đó mới chạy bước nhỏ về phía Tiểu Mai, cậu ngồi ở bên cạnh anh say sưa nhìn mặt nước sông cực lớn trước mặt, hồi lâu sau mới nói khẽ: “Còn sống thật tốt quá, cuối cùng cũng nhìn thấy biển rồi.”

Cậu vừa nói vừa nhìn nhìn Tiểu Mai, nhún nhún vai rồi cười nói tiếp: “Được rồi, là sông giống biển.”

“Chẳng qua tớ có dự cảm, chỉ cần tiếp tục cùng Tiểu Mai đi như vậy, sớm muộn có một ngày tớ sẽ được nhìn thấy biển thật sự.”

“…” Hai tay nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, Tiểu Mai… Tiểu Mai không nói gì cả.

Vinh Quý lại sung sướng ôm đầu gối thưởng thức dòng sông trong chốc lát, hồi lâu sau cậu mới quay đầu hỏi:

“Được rồi, Tiểu Mai, tiếp theo chúng ta sẽ đi hướng nào?”

Tiểu Mai nghiêng đầu nhìn cậu.

“Tổng cộng có bốn hướng, phía trước thì đi không được, vậy chúng ta đi về hướng khác thôi.” Vinh Quý nói như lẽ đương nhiên.

Tiểu Mai nghiêng nghiêng đầu.

À… Thì ra đây chính là lý do cậu không thấy tuyệt vọng sao? Trước khi tuyệt vọng thì cậu đã dấy lên hùng tâm nghĩ về một phương hướng khác rồi.

Tuy thiếu hụt thường thức nhưng ở mức độ nào đó, đầu óc cậu lại rất nhạy bén.

Tiểu Mai nhìn Vinh Quý hồi lâu.

Có lẽ là thời gian anh nhìn cậu hơi lâu nên cậu hiếm khi cảm thấy không được tự nhiên lắm…

Đè đè cái nón, Vinh Quý xoay xoay bả vai: “Tớ… tớ biết cách của tớ có hơi ngốc, nhưng một người có phương hướng cảm không tốt như tớ thì có cách nào chứ? Người ta nói con trai có phương hướng cảm tốt hơn, nhưng mà từ nhỏ đến lớn tớ chính là người thường xuyên bị lạc đường nhất.”

“Nếu đường này đi sai thì đổi đường khác, mỗi con đường đều đi hết một lượt, nhất định sẽ có một con đường có thể đi ra ngoài mà?”

=-=

Được rồi, thì ra đây là kinh nghiệm tổng kết được của dân mù đường lâu năm sao?

Tiểu Mai không nhìn cậu nữa, anh đứng dậy phủi nhẹ đất cát trên người rồi cất giọng nói bằng bằng: “Nói lại, phương hướng không chỉ có 4, mà là 6.”

“Ngoại trừ đông tây nam bắc ra, bên trên và bên dưới cũng có thể suy xét đến.”

Anh cúi người xuống rồi đưa bàn tay vào trong dòng nước đen, hồi lâu không nói gì.

Vinh Quý không dám quấy rầy anh. Cậu biết mỗi khi Tiểu Mai có bộ dạng này chính là đang làm việc lớn. Thế nhưng cậu lại hết sức tò mò, vì quá tò mò nên cậu lén lấy đầu cắm của mình kết nối với anh ← đối với hai người máy mà nói thì đây là cách họ chia sẻ tài nguyên, chỉ cần Tiểu Mai không phản đối thì Vinh Quý có thể nhìn thấy những thứ mà anh cho cậu thấy.

Quả nhiên, ngay sau đó trong đầu cậu đã xuất hiện một “bản đồ” vô cùng kỳ diệu.

Giọng nói của Tiểu Mai lập tức vang lên bên tai cậu:

“Đây là thông qua phản hồi của thiết bị thăm dò bằng âm thanh để vẽ bản đồ, quả thật trước mặt chúng ta chỉ có con sông, nhưng dưới con sông có một con đường, con đường kia rất sâu, có thể đi đến nơi khác rộng lớn hơn.”

“Cậu nói là… con đường dưới sông hả?” Nghe anh nói mà cậu có hơi choáng váng, có điều ít nhất cậu cũng nắm bắt được trọng điểm.

“Đúng vậy, dưới sông có một khúc ngoặt hình chữ u, đi qua khúc ngoặt đó là có thể rời khỏi đây.” Tiểu Mai giải thích.

“Trời ạ…” Vinh Quý tập trung tinh thần nhìn vào bản đồ trước mắt, thế nhưng với một dân mù đường mà nói thì bản đồ bình thường đã rất khó hiểu rồi, cái loại bản đồ phức tạp như này thì cậu càng không hiểu hơn!

“Chẳng lẽ tộc nhân của cậu trước kia mỗi lần muốn đi ra ngoài đều phải lặn xuống nước sao?” Vinh Quý ngơ ngác hỏi.

Tiểu Mai không trả lời cậu.

Rút đầu cắm của Vinh Quý ra khỏi người mình, anh đi về phía buồng sau xe.

Về câu hỏi ban nãy của Vinh Quý trước đây anh cũng có nghĩ tới, nhưng cũng chỉ nghĩ qua một lần mà thôi.

“Tôi không cần biết con đường người khác đã đi qua, tôi chỉ cần biết rõ con đường của chính mình là được.” Ném cho Vinh Quý một bóng lưng kiên nghị, Tiểu Mai lạnh lùng nói.

Anh nói thật ý nghĩ của mình, vô luận là quá khứ, hiện tại hay tương lai, anh chưa bao giờ thay đổi.

Đáng tiếc Tiểu Mai đã không còn là Tiểu Mai trước kia.

Câu nói vừa nãy nếu phối hợp với thân thể loài người trước kia của anh thì có lẽ thật sự đã có thể dùng các từ “kiên nghị”, “chói lọi”, thậm chí là “vĩ đại” để miêu tả, đáng tiếc thân thể của anh lúc này chỉ là một người máy.

Lại còn là một phiên bản người máy cũ nát thô sơ.

Thế nên lúc này thoạt nhìn lại có hơi buồn cười.

Bị hình ảnh buồn cười của Tiểu Mai trước mắt chấn động đến ngây người, Vinh Quý với thân thể y hệt vội vàng chạy tới giúp đỡ.

“Rõ ràng chỉ là chuẩn bị nhảy sông mà thôi, nói huyền diệu như vậy làm gì?” Vinh Quý nhỏ giọng lầm bầm.

Sau khi lắp đặt động cơ thúc đẩy xong, xe của họ đã không còn là chiếc xe trước đó nữa.

Lỗ hổng trên thân xe hiện ra nhiều hơn, thân xe cũng nén lại thành hình dạng dẹp, thoạt nhìn hơi giống…

“Tàu ngầm?” Nói thế nào cũng là con trai, Vinh Quý thỉnh thoảng cũng xem qua mấy tin thời sự kiểu này.

“Không tính là tàu ngầm, chỉ là một khoang có chứa động lực mà thôi.” Hai tay vẫn không ngừng hoạt động, Tiểu Mai nhín thời gian trả lời cậu.

Nói xong anh kêu Vinh Quý đem những thứ cần mang theo từng cái để vào không gian nhỏ hẹp.

Thứ cần bảo vệ nhất là khoang đông lạnh của họ, tiếp theo chính là đống đồ chơi tả tơi của Vinh Quý, cuối cùng là rương dụng cụ của Tiểu Mai.

Thế là đầy.

Vinh Quý trợn tròn mắt.

“Chúng ta thì sao?” Chỉ chỉ chính mình rồi lại chỉ chỉ Tiểu Mai, Vinh Quý ngây người.

Quên chuẩn bị chỗ cho cơ thể hiện tại sao? Cái này không giống như là sai lầm mà Tiểu Mai có thể phạm phải á?

Quả nhiên…

Tiểu Mai cầm bàn chải đã được lấy ra trước đó lên, lại nhấc thùng sắt nhỏ bên cạnh rồi nói với Vinh Quý: “Không có chỗ cho cơ thể hiện tại của chúng ta, chúng ta phải phụ trách đẩy xe xuống nước, hơn nữa sau khi xuống nước chúng ta sẽ trở thành một bộ phận của xe, tiếp tục thúc đẩy xe tiến về phía trước.”

“Cái gì? Chúng ta sẽ biến thành mái chèo cánh quạt sao?” Nghe xong sắp xếp của Tiểu Mai, Vinh Quý trợn tròn mắt.

Thiết kế của Tiểu Mai từ trước đến nay đều tinh giản, anh sẽ suy xét tất cả vật liệu trong tay, sau đó làm cho mỗi vật liệu đều phát huy tác dụng của mình.

Cơ thể máy của hai người cũng không ngoại lệ, từ lúc làm ra chiếc xe anh đã sớm để dành vị trí cho động cơ cánh quạt ở sau xe, chỉ cần lắp đặt một cách hợp lý, hai người máy đã có thể trở thành một bộ phận của xe và thúc đẩy xe tiến về phía trước.

Quét một lớp chống thấm nước lên cơ thể, trong lúc chờ hong khô Vinh Quý nghe Tiểu Mai giảng giải tỉ mỉ về các việc cần chú ý, sau khi nắm vững sơ bộ giáo trình môn “Như thế nào để trở thành một cánh quạt đạt tiêu chuẩn” thì cậu cũng chuẩn bị xuống nước làm việc.

Lúc nhảy xuống nước, cậu khéo léo gắn cơ thể vào nơi đã được chỉ định, lúc hệ thống trong cơ thể phát ra âm thanh thông báo chính xác, cậu biết mình đã thành công rồi.

Vinh Quý thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cơ thể của cậu đã không còn do cậu khống chế nữa, cơ thể tự động bị hệ thống điều khiển của xe tiếp nhận, thành thạo làm việc với tư cách là bộ phận hỗ trợ, Vinh Quý nhìn sang Tiểu Mai bên cạnh thì tình trạng của anh cũng giống hệt như mình.

Trong lòng thả lỏng, cậu chợt thấy vui vẻ trở lại.