Editor: Tây An

Ban ngày, nắng cũng không quá mạnh, bóng cây trong đình đổ bóng mờ nhạt. Phức Chi xem xét thuốc của Diêu Kiền, lại đi một vòng các nơi trong nhà, mới ngồi nghỉ ngơi.

“Nữ quân hết sức ân cần đó ạ.” Thích thị ngồi một bên nhìn, rất vui mừng: “Nếu đến lúc làm vợ cũng tỉ mỉ như vậy, nhà chồng tất sẽ không chê.”

Phức Chi liếc nhìn bà một cái, gò má nóng lên, mỉm cười quay đầu đi.

Ngày ấy sau khi Cố Tiển tới thăm, không lâu sau, Cố Quân bèn truyền tin đến cho nàng, nói hắn đã hỏi ý trưởng bối, tháng sau sẽ gửi bà mối đến cầu thân.

Diêu Kiền đã ngầm đồng ý chuyện của hai người, lúc nhận bức thư này, Phức Chi chỉ cảm thấy trái tim treo ngược rốt cục an định lại. Thích thị dường cũng nghe ra phong thanh gì, hai ngày nay cứ lải nhải chuyện phụ đạo cùng nàng.

“Tôi nói với chúa công rồi, sự tình trong phủ chắc nên giao nhiều cho Nữ quân, sớm lịch luyện mới hay ạ.” Thích thị cười nói.

Phức Chi cảm thấy khó xử, chỉ mỉm cười.

Sau một lát, gia nhân tới bẩm báo, nói Tạ công và Thượng thư đã tới trước cửa.

Phức Chi vui mừng, vội đứng dậy từ chỗ ngồi, cùng Thích thị dẫn người hầu đi ra ngoài nghênh đón.

Hôm qua, phụ thân Tạ Trăn là Tạ Phưởng từ Dĩnh Xuyên đến, vừa đến kinh thành bèn phái người hầu đưa bái thiếp tới, nói muốn cùng Diêu Chinh tới thăm viếng Diêu Kiền. Tạ Phưởng và cha Phức Chi Diêu Lăng là chí hữu, hai nhà lui tới thân thiết, cho dù sau khi vợ chồng Diêu Lăng qua đời, đối với Phức Chi Tạ Phưởng cũng vẫn chiếu cố nhiều, tình cảm không phải bình thường.

Phức Chi bước ra cổng lớn, quả nhiên thấy vài chiếc xe ngựa đã dừng lại, trước mắt có một người bước xuống từ trên xe, mặt trắng râu đẹp, dáng người khoan hậu, chính là Tạ Phưởng.

“Phức Chi chào bác Tạ ạ.” Phức Chi tiến ra đón, làm một lễ thật sâu.

“Cháu gái xin đứng lên.” Tạ Phưởng vội khẽ đỡ một cái, vẻ mặt tươi cười.

Phức Chi đứng dậy, Tạ Phưởng nhìn kỹ nàng, cảm thán nói: “Cháu vất vả rồi.”

Thuở nhỏ Phức Chi được ông yêu mến, nghe thấy thế, trong lòng cảm kích, hốc mắt bỗng nhiên có hơi cay.

Tạ Phưởng ha ha cười, quay đầu đi, chào hỏi bọn Diêu Chinh.

Phức Chi nhìn lại, chỉ thấy Tạ Trăn cũng tới, đằng sau, vợ chồng Diêu Chinh cùng Diêu Yên đương xuống xe.

Mọi người tới, Phức Chi hành lễ với từng người.

“Chú có bệnh, Phức Chi lại phải mệt nhọc rồi.” Trịnh thị yêu thương kéo tay Phức Chi, nói với Thích thị.

Thích thị hành lễ: “Cảm ơn bà ba yêu mến ạ.”

Diêu Yên cũng tiến lên làm lễ với Phức Chi, ánh mắt hai người chạm nhau, nàng ta ngập ngừng, mắt dời đi chỗ khác.

Xong, mọi người theo Phức Chi đi vào trong nhà.

“Chú tư cháu nay thế nào rồi?” Trên đường, Tạ Phưởng hỏi.

Phức Chi trả lời: “Thần trí chú tư không khác bình thường, chỉ là cơ thể mệt mỏi, mỗi ngày phải nằm giường, ăn cháo thuốc điều dưỡng ạ.”

Tạ Phưởng gật đầu, sắc mặt có chút nặng nề.

“Không biết thầy thuốc nhà mời là người phương nào?” Diêu Chinh hỏi.

Phức Chi khẽ giật mình, nghĩ ngợi, đáp: “Chính là mời Lư Biển Thước ạ.”

“Lư Biển Thước?” Diêu Chinh nghe vậy, lấy làm kinh hãi: “Là Lư Tung à?”

Phức Chi gật đầu: “Đúng ạ.”

“Lư Tung?” Trịnh thị cũng quái lạ, nói: “Có phải chính là thầy thuốc mấy ngày trước có vào cung giúp bệ hạ xem bệnh không?”

Diêu Chinh nói: “Chính là người này.” Đoạn, ông chuyển sang Phức Chi, trên mặt còn ngạc nhiên: “Không ngờ cháu gái lại mời được danh y như vậy.”

Phức Chi mỉm cười. Từ khi Lư Tung được Hoàng đế triệu vào cung, thanh danh Lư Tung bèn lên cao, người xin chữa bệnh tới đầy cửa. Lư Tung ngày nào cũng ứng phó không rảnh tay, cho dù hào phú thế gia cũng khó mời, y quán chợ Đông náo nhiệt lên, Phức Chi và Cố Quân lại đi không được.

Mọi người nói chuyện, đã tới phòng ngủ của Diêu Kiền. Sớm có người hầu đi vào báo cho biết, Diêu Kiền đã khoác áo ngồi trên giường.

“Bá Minh.” Diêu Kiền trên giường nhìn thấy Tạ Phưởng, mỉm cười làm lễ.

“Thiếu Kính.” Tạ Phưởng bước lên phía trước đỡ lấy ông.

Hai người nhiều năm không gặp, hai bên nhìn nhau, đều cảm khái. Diêu Chinh và Trịnh thị cũng đi lên phía trước, thăm viếng bệnh trạng Diêu Kiền.

Một phen hỏi han ân cần, người ở đã bày ghế xong, mọi người cùng vào chỗ mình.

“Bá Minh lần này đến kinh, có phải sẽ khôi phục lại phong nhã năm đó?” Diêu Kiền mỉm cười hỏi Tạ Phưởng.

Tạ Phưởng cười, vuốt râu lắc đầu: “Mỗ không còn trẻ trung, sao lại nhắc lại năm đó? Chỉ là nhàn rảnh nên đến kết bạn thôi.”

“Ồ?” Diêu Chinh một bên cười nói: “Bá Minh tới đúng lúc. Mấy ngày nữa là hạ chí, kẻ sĩ trong kinh sẽ đến hồ Huyền Vũ thưởng hạm đạm (hoa sen), nếu Bá Minh đến, tất có thể gặp gỡ rất nhiều cố nhân đấy.”

Tạ Phưởng mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên sẽ đến rồi.”

Diêu Kiền nhìn Tạ Trăn ngồi bên cạnh Tạ Phưởng, mỉm cười: “Lệnh lang tài văn rất cao, đến kinh mới không lâu đã được bệ hạ ngợi khen, quả thực đáng chúc mừng.”

Tạ Phưởng nhìn Tạ Trăn, mỉm cười nói: “Khuyển tử không đủ để khen ngợi, Thiếu Kính quá khen rồi.”

Phức Chi ngồi trước giường Diêu Kiền, liếc nhìn Tạ Trăn. Chỉ thấy mặt hắn ngậm nụ cười khẽ, thong dong mà không thiếu phần khiêm tốn. Từ lúc nhập phủ, hắn rất ít nói, chỉ đi theo bên cạnh trưởng bối, cứ mang thái độ dửng dưng quân tử.

Bỗng nhiên, Tạ Trăn lia ánh mắt tới.

Khóe môi Phức Chi cong cong, dời mắt đi chỗ khác.

“A Yên …” Trịnh thị đưa một quả nho được bóc từ mâm đựng trái cây bên trong, đang muốn đưa cho Diêu Yên, phát hiện nàng ta hết sức chăm chú nhìn phía trước.

Trịnh thị thuận theo ánh mắt của nàng ta mà nhìn, trong lòng chợt hiểu ra, lại không lên tiếng nữa, chậm rãi để nho trong tay vào miệng.

***

“Mấy ngày trước đây, Nữ quân Quách thị nói muốn mời chúng ta chơi hồ, bây giờ sao không thấy động tĩnh?”

Trong Lý phủ, Diêu Yên và chị em Lý thị luyện tập tay thêu trong phòng, Diêu Yên nhìn khăn lụa hoa lan thêu được một nửa một, đột nhiên hỏi.

“Cô ấy ấy hả, ” Lý Quỳnh nhìn kim khâu trong tay: “Người chờ được rước làm Hoàng hậu, thì đương nhiên không thể ham chơi giống lúc trước rồi.”

Diêu Yên quái lạ, ngẩng đầu.

Không chờ nàng ta hỏi thăm, lại nghe Lý Châu mở miệng nói: “A Hủy làm Hoàng hậu á?”

Cô ấy cười “phì”: “Vóc người cô ta như vậy, mặc địch y vào thì không nhìn thấy luôn.”

Lý Quỳnh cũng cười, lại không phục, dừng kim khâu lại: “Nhà ngoại cô ấy là Quách thị đó.”

“Quách thị thì sao?” Lý Châu xem thường: “Từ khi Kim thượng lên ngôi, hậu vị luôn để trống đến bây giờ, trước A Hủy còn có tận mấy cô chị, nếu Quách thị làm được Hoàng hậu, sao cả đám đều gả đi nhà khác?”

Lý Quỳnh nghĩ ngợi, như cảm thấy có lý, cũng không còn phản bác. Bỗng nhiên, cô ấy nhớ tới cái gì đó, chuyển sang Diêu Yên: “Đúng rồi, tôi nghe Nữ Quân trong phủ Thái thường khanh nói, bên trong danh sách tuyển hậu, cũng có A Yên đấy!”

Diêu Yên nghe thế, lấy làm kinh hãi: “Tôi á?”

“Còn vờ không biết!” Lý Châu cáu lên đánh một cái lên cánh tay của nàng ta, cười hì hì nói: “Ngày ấy thâm y của A Yên xuất chúng nhất, tôi thấy trong điện không ai so nổi.”

“Khi đó tôi đã cảm thấy đáng tiếc, ” Lý Quỳnh cũng góp công đến trêu ghẹo, than một tiếng: “Nếu tôi chưa định thân với người ta, nhất định cũng phải mặc thâm y đi một lần.”

Lý Châu cười cô ấy: “Khi đó cả điện đều là con gái mặc thâm y, nói không chừng bệ hạ nhìn mỏi mắt, bèn chỉ nhìn em thôi.”

Lý Quỳnh ngược lại thì cười cô ấy: “Nói như vậy, A tỷ cũng không có thâm y, bệ hạ có nhìn trúng chị không?”

Hai người hài hước nói một trận, vui cười riêng phần mình.

Diêu Yên cũng cười, nhưng tim dần dần lạnh, nhìn nửa bông hoa lan bên trên khăn lụa trong tay, chỉ cảm thấy kim khâu sao mà cũng bất ổn…

Một cơn mưa đổ xuống, đúng lúc mát mẻ.

Trịnh thị cảm thấy hơi buồn ngủ, trở lại phòng, nằm trên giường thiêm thiếp.

Cũng không lâu lắm, chợt nghe một loạt tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến, sau đó, cửa phòng bị đẩy ra.

Bà ta mở mắt, chỉ thấy Diêu Yên đi đến, mạc ly trên đầu vẫn chưa cởi.

“A Yên?” Trịnh thị kinh ngạc, ngồi dậy, mỉm cười nói: “Không phải nói đi chỗ chị em Lý Châu tập thêu sao, phải trở về trễ chút mà?”

Diêu Yên không có trả lời, đứng trước mặt Trịnh thị, cởi mạc ly.

“A mẫu, danh sách tuyển Hậu có con ạ?” Chỉ nghe nàng ta hỏi, giọng trầm thấp.

Trịnh thị giật mình.

Diêu Yên nhìn bà ta, hai mắt bình tĩnh, tràn đầy thấp thỏm lo âu.

Trịnh thị cười.

“A Yên.” Trịnh thị dắt tay Diêu Yên, kéo nàng ta ngồi bên cạnh mình, dịu dàng nói: “Do lo lắng không được làm Hậu à? A mẫu nói với con rồi, quý nhân trong kinh tuy nhiều, luận về gia thế lại chẳng có ai bì kịp được con, A Yên…”

Lời còn chưa dứt, Diêu Yên lại tránh tay của bà ta, đứng dậy: “Con không làm Hoàng hậu!”

Trịnh thị sững sờ, lập tức trầm sắc mặt xuống: “A Yên!”

Vành mắt Diêu Yên đỏ bừng, giọng khẽ run: “Con không vào cung đâu!”

Trịnh thị đối mặt cùng nàng ta, một lát sau, sắc mặt lại dần dần hòa hoãn lại.

“Con ngồi xuống.” Trịnh thị chậm rãi nói.

Diêu Yên nhìn bà ta, trong tay cầm mạc ly, không nhúc nhích.

Trịnh thị cũng không còn nói lại, cười cười, nói: “Ta biết con đang suy nghĩ gì, con nghĩ đến công tử nhà họ Tạ, đúng không?”

Diêu Yên khẽ giật mình.

“Làm mẹ há lại không biết tâm tư của con gái mình, ” Trịnh thị nhìn nàng ta, giọng nói mềm mại: “Hoài xuân, nữ tử có ai chưa từng?”

Một lời trực thấu đáy lòng, Diêu Yên vẫn trợn tròn mắt, lại đỏ bừng mặt.

Trịnh thị cười cười, lại kéo tay của nàng ta qua.

Diêu Yên do dự một lát, không phản kháng nữa.

“Con ta có từng nghĩ rằng, Tạ lang khiến con yêu thích ở điểm gì không?” Trịnh thị chậm rãi hỏi.

Diêu Yên nghe vậy, mặt lại càng đỏ, nàng ta vừa thẹn vừa quẫn, lại đáp không được.

Trịnh thị mỉm cười, khẽ vuốt tay nàng ta: “Con không rõ, thì A mẫu thay con nói. Tạ lang phong thái tuyệt thế, là nhân tài kiệt xuất trong biển người, đứng cạnh cậu ta, cũng sẽ rỡ ràng vô hạn, khiến thiên hạ ước ao, đây là vinh hạnh đặc biệt của nữ tử, đúng không?”

Diêu Yên mở to hai mắt, cảm thấy lời này hình như bất công, động bờ môi: “Con…”

“Ấu trĩ.” Trịnh thị lại ngắt lời nàng ta, giọng hơi nặng: “Nhưng con ta có từng nghĩ, con đối với Tạ lang là một lòng tình nghĩa, trong lòng Tạ lang thì có con không?”

Diêu Yên sững sờ.

“… tháng trước bái phỏng phủ thượng Diêu Thượng thư, từng gặp Nữ quân.” Trong lòng nhớ lại ngày ấy, chàng mỉm cười nói.

“… chú Kiền đi xa rồi, còn trễ nải là sẽ khó tìm.” ngữ khí chàng nhàn nhạt, quay người rời đi.

“A Yên, ” Trịnh thị khẩn thiết nhìn nàng ta: “Kim thượng cũng đang tuổi trẻ, dù dung mạo không sánh kịp Tạ lang, lại là một đời quân chủ hứa hẹn, nam tử thiên hạ, ai sánh nổi? Hoàng hậu đứng bên cạnh quân vương, luận đến vinh hạnh đặc biệt, nữ tử thiên hạ, lại ai sánh được?” đoạn, khóe môi bà ta cong cong, nhìn mắt Diêu Yên: “A Yên có từng nghĩ rằng, tuy là chị Phức Chi của con tương lai gả cho Tạ lang, nhìn thấy Hoàng hậu, cũng cần chắp tay làm đại lễ phải không?”

Diêu Yên giật mình lo lắng, hai mắt ảm đạm không ánh sáng.

Trịnh thị thấy bộ dáng nàng ta như vậy, trong lòng cũng không đành lòng, thở dài, kéo tay nàng  ta: “A Yên…”

Đột nhiên, Diêu Yên hất tay lên.

“A Yên chỉ cần Tạ lang thôi!” hai mắt nàng ta mông lung, cuống họng thít lại lớn tiếng nói. Nói đoạn, quay người chạy ra phía ngoài.

“Nữ quân…” Ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, sau đó, nhũ mẫu vội vàng tiến đến: “Phu nhân, Nữ quân thế này...”

“Cho nó đi đi.” Trịnh thị cảm thấy rã rời không thôi, xoa trán, nằm xuống trên giường, thở ra một hơi: “Sẽ nghĩ rõ ràng thôi.”