Tôi có một cô bạn. Cô yêu một người suốt những năm cấp hai học chung trường làng, đến những năm cấp 3 người thành thị kẻ quê xa, rồi đến cả những năm đại học người phương Tây kẻ ở lại… Tôi nhiều lần há hốc mồm khi thấy những cuộc điện thoại từ xa kể lể với nhau những vụn vặt đời thường của hai người – hạnh phúc đến ganh tị! Họ khắng khít và kiên trì với tình yêu xa mặt nhưng chưa hề cách lòng của mình suốt gần tám năm trời. Cho đến khi…

Cô bạn tôi chuẩn bị khăn gói lên đường đoàn tụ với người yêu nên ghi danh một khóa học để thu xếp các thể loại bằng cấp cho chuyến đi xa. Tại lớp học đó, cô gặp một chàng trai – người trở thành hôn phu hiện tại của cô bây giờ. Không nói nhiều những gì sau đó, bởi chúng ta thừa sức hiểu mọi chuyện tình đều có kết cục như nhau khi xuất hiện một người thứ ba chen vào. Ừ thì, chia tay…

Nhưng hôm nay, khi tôi vô tình nhìn thấy anh chàng người yêu cũ đang tay trong tay hạnh phúc cùng bạn gái mới; còn trên ngón áp út bàn tay trái của cô bạn tôi cũng đã lấp lánh thứ ánh sáng của vòng nhẫn đính hôn, thì tôi chợt hiểu hóa ra khái niệm chia tay chưa hề có thật giữa họ. Đơn giản họ chỉ rời tay một thói quen thường nhật để tìm đến nơi mà cảm xúc có thể tựa vào vững chãi hơn.

Thế là tôi lục tung Từ điển tiếng Việt để đi tìm định nghĩa của hai từ “chia tay” và được diễn giải rằng “ Chia tay là động từ chỉ việc rời nhau, mỗi người đi một nơi, cắt đứt quan hệ tình cảm, thường là tình yêu, tình vợ chồng”. Bỗng dưng thấy hồ nghi vô chừng. Bởi tôi không nghĩ có thứ siêu hình nào đấy có thể cắt đứt nổi tình cảm – nếu người ta vẫn còn bền lòng vì nhau. Tình cảm hết, là hết, khỏi cần tác động ngoại cảnh, khỏi cần ai cầm kéo lăm le. Thế nên, chia tay là một động từ dư thừa. Vì một khi tình yêu đã đến hạn định, chẳng hề cần đến một lời chia tay. Tự chúng ta hiểu những ngón tay đan một thời đã rời nhau như cát vụn rơi qua kẽ, chẳng thể giữ lại gì, khi lòng đã quay đi. Người ta cạn tình thì đường đi cũng tự khắc phân ly, thế thôi. Bằng chứng là anh rồi cũng tìm được một nụ cười mới thay em, còn em đã dựa vào ấm êm bên bờ vai khác không-là-anh. Ai nấy đều hạnh phúc, nhà nhà đều yên vui, cuộc sống thiệt sum vầy… Đấy, vậy thì chia tay có bao giờ tồn tại, hay nói đúng hơn, nó chỉ là một trong vô vàn viên gạch lót đường để chúng ta đi đến gần hạnh phúc hơn mà thôi.

Thế nên, nếu bạn đang hạnh phúc đong đầy cùng tình yêu được cho rằng “xứng đáng” ở hiện tại, thì đừng bao giờ thỉnh thoảng đăm chiêu nhớ lại “một ngày ta chia tay” xa lắc lơ nào đó với một người cũng rất vu vơ nào đó. Vì nếu thật sự cuộc đời từng bước qua một lần rời bỏ yêu thương như kiểu Từ điển tiếng Việt định nghĩa “chia tay”, bạn sẽ chẳng bao giờ còn đong đủ tình cảm để dành cho một người nào khác nữa. Chia tay không hề có thật, với những ai vẫn tìm được nụ cười ở ngày phía trước. Thật lòng, mừng cho họ. Còn với những người khăng khăng đoạn đường đã bước qua vẫn hằn lại những vết xước đứt đoạn của một điều rất đỗi thiêng liêng đã bị cắt lìa, tôi chỉ khuyên một điều – như một kẻ đồng cảnh ngộ - rằng ít ra bạn đã từng tìm được một người xứng đáng. Thật tâm, mừng cho chúng ta…