Tiết Tiệm Ly nghe Tiết Ý Nồng hết lời tán thưởng Từ Sơ Đồng, nàng thật sự không biết nên nói cái gì cho phải, đúng là "trong mắt người tình xuất Tây Thi '. Nàng thấy rõ ràng, tứ ca của nàng hoàn toàn rơi vào tay giặc, hãm sâu không lối thoát.

Dùng đôi đũa gắp một miếng, chấm vào một góc nước sốt tương ớt cay chua, cắn một miếng rồi nha,i rồi lại chấm sốt, lại ăn, không sợ cay chút nào.

Thật sự tương ớt chỉ hơi cay, nhưng vẻ mặt của Tiết Ý Nồng như lâm đại địch, nước mắt chảy ở hai bên khóe mắt, dính trên lông mi, trong suốt như pha lê, ăn một miếng, rồi uống liền một chút nước.

So với Tiết Tiệm Ly, Tiết Ý Nồng thiếu một chút hào sảng. Nhưng Từ Sơ Đồng cảm thấy như vậy rất đáng yêu, cái dạng người muốn ăn cay mà chỉ có thể ăn một chút, nhìn đáng yêu vô cùng.

Tiết Tiệm Ly cực kỳ sảng khoái trực tiếp không để Tiết Ý Nồng vào mắt."Hoàng Thượng nếu ăn không được, thì chấm dấm chua là được rồi."

"Ừ."

Những người còn lại vừa ăn vừa xem màn "biểu diễn" lâm đại dịch của Tiết Ý Nồng, rồi lại nhìn Tiết Tiệm Ly, đó không phải là nữ tử sao, các nàng trực tiếp bỏ qua. Ăn xong, lau miệng, Tiết Tiệm Ly nhìn Ý Nồng với vẻ mặt khinh bỉ, đúng là tính cậy mạnh của nam tử.

Từ Sơ Đồng dọn hết đồ vật trên bàn, dẫn Tồn Tích rời đi. Muốn cho Tiết Ý Nồng và Tiết Tiệm Ly có không gian tán gẫu, nhất là về muội muội của nàng. . . . .

Tiết Ý Nồng nhìn theo Từ Sơ Đồng rời đi, lúc này mới thu hồi tầm mắt, vừa đối mặt, liền thấy Tiết Tiệm Ly nhìn mình chằm chằm."Hoàng huynh, huynh thật sự thích nàng ấy?"

"Muội nói Sơ Đồng? Ừ, nàng ấy là người ai gặp cũng thích, trù nghệ cũng rất tốt."

Tiết Tiệm Ly: ". . . . . ." Tứ ca nhà nàng có chút ' chậm tiêu '? Hay là giả ngu. Tiết Tiệm Ly tỏ vẻ không tin tưởng lắm, "Tứ ca, Từ Sơ Đồng là rất đẹp, nhưng là mỹ nhân không thể ăn thay cơm, loại xinh đẹp này chỉ là trang sức, điểm xuyến trong cuộc sống, nếu muốn bàn về sống lâu dài, thì Tiểu Phượng vẫn thích hợp hơn đi."

"Tiểu Phượng? Là ai."

Tiết Tiệm Ly nhìn nàng ấy với ánh mắt không thể tin được, "Huynh, ngay cả nàng ấy là ai cũng không biết." Vậy Tiểu Phượng chắc chịu không ít uất ức, "Nàng ấy là hoàng hậu, ngay cả Hoàng hậu của mình gọi là gì huynh cũng không biết?"

"Biết, nàng ấy gọi là Dư Thời Hữu."

"Tiểu Phượng là tên tự của nàng."

Tiết Ý Nồng hiểu được, "tự" trong lời nói của cổ nhân mang hàm ý là tên gọi thân mật nhân, Tiết Tiệm Ly và Dư Thời Hữu dường như rất thân thiết, đừng nói là nàng ấy gọi đến làm thuyết khách đi."Nàng ấy cũng chưa từng đề cập với trẫm, trẫm dĩ nhiên không biết. Còn muội, tự quản chuyện của mình cho thỏa đáng đi. Chuyện của Hoàng hậu, trẫm sẽ chú ý nhiều hơn, về phần nàng ấy có đáng để sống cùng không, lời muội nói không tính đi."

Tiết Tiệm Ly làm sao không hiểu ý tứ thoái thác của Tiết Ý Nồng, dường như không muốn nhắc đến Dư Thời Hữu, vậy thì nàng cũng không nhắc lại, chuyện phu thê, vẫn là để phu thê họ tự giải quyết với nhau cho thỏa đáng.

"Huynh đã không thích nàng ấy, thì không nên thú nàng ấy."

"Đây là nàng ấy tự nguyện không liên quan đến trẫm. Hơn nữa, chuyện trong thiên hạ, trẫm cũng không phải có thể toàn quyền định đoạt mọi thứ, đôi khi còn phải cân nhắc đến tâm tình, lo lắng của người khác. Muội làm sao biết Dư Thừa tướng không vui đâu, muội làm sao biết Hoàng hậu không vui đâu. Nàng ấy hiện tại là nữ tử tôn quý nhất trong thiên hạ rồi."

Tiết Tiệm Ly không quên dội gáo nước lạnh, "Cũng là nữ tử đáng thương nhất trong thiên hạ, người của nàng ấy không thích nàng ấy là đi thích người khác!" Tiết Ý Nồng lúc này mới nhận ra, Tiết Tiệm Ly lúc trước nhắc đến thích, dường như cùng với định nghĩa của nàng không giống nhau! Thật sự là tiểu hài tử, chuyện gì cũng có thể liên kết đến tình yêu. Có lẽ, bất cứ lúc nào, giữa nam và nữ khó có được kết giao bằng hữu thuần khiết.

Nhưng mà, nàng và Từ Sơ Đồng đều là nữ tử, kết giao bằng hữu cũng là chuyện tự nhiên.

Tiết Ý Nồng không đáp lại lời Tiết Tiệm Ly, chỉ là mỉm cười nhìn nàng ấy, rất nhiều sự việc có nghĩa khí thôi cũng không đủ, tiểu nha đầu sau này sẽ hiểu rõ. Tiết Tiệm Ly lại cho rằng Tiết Ý Nồng ngầm đồng ý, lời nói tuôn ra như súng liên thanh bắn không ngừng vào Tiết Ý Nồng, nàng hung hăng ngồi xuống, uống tách trà thấm giọng.

"Tứ ca, những gì nên nói và không nên nói, muội đều đã nói hết rồi. Huynh cũng đừng trách muội nhiều chuyện. Muội cũng chỉ muốn tốt cho huynh. Sau này huynh yêu ai, ra sao, muội không quản, nhưng nếu huynh làm tổn thương Tiểu Phượng, muội sẽ không tha cho huynh đâu.."

Nàng nên vì bằng hữu giúp bạn không tiếc cả mạng sống, Tiết Ý Nồng nhất thời trở thành nam tử phụ lòng đáng giận, nhưng lại không thể phản bác.

"Được rồi, muội muốn sao thì cứ vậy đi."

Mà bên kia, sau khi Tồn Tích và Từ Sơ Đồng rời đi. Hai người đem chén đĩa đặt trong gian bếp, tìm một chỗ ấm áp, dễ chịu tại trù phòng để an vị, tán gẫu. Tồn Tích cười trộm, "Nương nương, hôm nay diễn xuất không tệ, ngay cả nô tỳ thiếu chút nữa còn cho rằng công chúa là Hoàng Thượng, các ngài như vậy, nô tỳ ghen tị hâm mộ muốn nổ hai con mắt . Ngài như thế nào nhìn ra được?"

"Ngươi có hảo cảm với công chúa như vậy, vậy ta tặng công chúa cho ngươi."

"Nàng ấy là công chúa, nô tỳ làm sao dám trèo cao, nhưng lại là nữ tử. Nhưng mà phẫn nam trang, nô tỳ còn nghĩ là Hoàng thượng đến. Hôm nay Hoàng Thượng dường như rất tức giận, sắc mặt âm u, như giông bão kéo đến. Nô tỳ còn tưởng rằng ngài ấy sẽ tiến lên xé xác kẻ giả mạo, dám khinh bạc nương nương. Nhưng mà nhìn dáng vẻ của ngài ấy, thật sự là giống sẽ làm như vậy, nương nương ngài nói, hôm nay Hoàng Thượng ăn giấm đúng không?"

Ánh mắt Tồn Tích nhìn Từ Sơ Đồng phá lệ sáng ngời. Như là hỏi, cũng như là khẳng định.

Từ Sơ Đồng rùng mình, thầm nghĩ: "Xem ra Tồn Tích cũng đã nhìn ra." Vậy không phải mình nhìn lầm, Tiết Ý Nồng đối với mình thật sự không có tình cảm nào khác đi? Trong lòng nàng có ý muốn thử thử một lần, nói: "Nói cũng đúng, công chúa hóa trang thật tốt, ngay cả ta cũng không có nhìn ra điểm khác thường, ngươi nói, nếu là cho ngươi và công chúa cùng một chỗ, ngươi có bằng lòng không?"

Tồn Tích nghĩ không ra, vì cái gì nương nương lại hỏi nàng vấn đề này.."Nương nương, công chúa là nữ tử, cho dù hoá trang có tốt đến đâu, thì cũng là nữ tử, nô tỳ đối với công chúa không có hứng thú, nhưng mà nếu nói về tính cách. . . . . ." Tồn Tích trong đầu nhớ, hành động mờ ám của công chúa, thả thính, ngả ngớn, thật sự rất phù hợp với khẩu vị của nàng nha, "Nếu không phải là nữ tử, công chúa như vậy, nô tỳ tất nhiên vừa ý." Nàng ngẫm nghĩ nói: "Nô tỳ vẫn là muốn Hoàng Thượng, vẫn là Hoàng Thượng hảo, cho dù hai người vẻ bề ngoài giống nhau, cho dù tính tình giống nhau, nô tỳ vẫn thích Hoàng Thượng, nhìn rất ổn trọng, làm cho người ta cảm thấy đáng tin. Với tính cách của công chúa, đùa giỡn ngài xong, sẽ đi đùa giỡn với người khác, tuyệt đối là cây của cái trắng hoa tâm, không muốn không muốn, nô tỳ còn muốn ' chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão ', (hy vọng có được tình yêu, không bao giờ rời xa nhau). Hơn nữa Hoàng Thượng thật tốt nha, biết kể chuyện xưa giải khuây cho người khác, lại rất dễ xấu hổ, có thể trêu chọc, có đôi khi khờ khạo, ngây ngốc, mà quan trọng là tiêu chuẩn kia kìa, cơ bụng rắn chắc, sờ vào vô cũng thích, cảm giác này, ngài rõ như lòng bàn tay, có phải không?"

Từ Sơ Đồng nhất thời không nói nên lời. Không thể tưởng tượng được Tồn Tích đánh giá cao Tiết Ý Nồng như vậy. Nàng thầm nghĩ: "Ngươi đại khái cũng không biết, Hoàng Thượng cũng là nữ tử." Đã biết suy nghĩ của Tồn Tích, nàng cũng không hỏi tiếp, miễn cho hỏi nhiều làm Tồn Tích hoài nghi.

Thân phận của Tiết Ý Nồng càng ít người biết càng an toàn.

Nàng ấy che chở cho mình, chính mình sao có thể không che chở cho nàng ấy đi! Bất kể là tình cảm dạng gì, chỉ cần mình không để ý, dù sao có rất nhiều việc, phải xảy ra thì nhất định xảy ra, không thể ngăn được, còn không thể xảy ra, thì dù có cưỡng cầu cũng không được. Rõ ràng là tự bản thân chuốc lấy phiền não, có lẽ Tiết Ý Nồng cũng không phải ý tứ kia.

Từ Sơ Đồng thở dài một tiếng, ngẫm nghĩ lúc này có lẽ Tiết Ý Nồng và Tiết Tiệm Ly đã nói xong chuyện của muội muội, buổi tối, mình hỏi nàng ấy vậy.

Sau khi Tiết Tiệm Ly rời khỏi, thì lại đi đến cung thái hậu vấn an, và họ đã có một cuộc trò chuyện thân mật với nhau.

Buổi tối, Tiết Ý Nồng và Từ Sơ Đồng nằm song song trên giường. Hai người tự nhiên nhắc tới chuyện xảy ra ban ngày, Tiết Ý Nồng biết Từ Sơ Đồng rất quan tâm cuộc nói chuyện của mình và Tiết Tiệm Ly, nên đề cập chuyện này trước tiên, "Sơ Đồng yên tâm, trẫm có tìm hiểu về chuyện của muội muội của ngươi, hiện tại không có gì chắc chắn, nên trẫm định cho Tiệm Ly đi điều tra rõ ngọn ngành. Khi nào mọi thứ rõ ràng, trẫm sẽ cho người biết. Nhưng mà trước mắt, tin tức bên Cung Kính Vương cũng không có, chúng ta chỉ có thể tiếp tục chờ đợi . . . . ."

Tiết Ý Nồng đã vì nàng làm điều này, nàng đã đợi lâu như vậy, ngoài việc tiếp tục chờ đợi, nàng cũng không còn cách nào khác, hơn nữa tình hình càng ngày càng tốt."Đa tạ Hoàng thượng."

"Không cần tạ ơn, chúng ta đã sớm nói rõ ràng, ngươi tốt, trẫm cũng tốt."

Từ Sơ Đồng hiểu được, chỉ là Tiết Ý Nồng viện cớ. Có lẽ là vì để làm yên lòng mình, thay vì nói về tình cảm của một người đối với một người, không bằng nói về lợi ích càng dễ làm cho người ta tin phục, dù sao cũng là vì chính mình. Tiết Ý Nồng làm sao hiểu được tâm ý của chính mình, mặt khác, Từ Sơ Đồng lại rất rõ ràng.

Từ Sơ Đồng mỉm cười cho qua chuyện. Lại hỏi: "Mấy ngày trước Hoàng Thượng còn thật cao hứng khi hay tin công chúa trở về, sao mà khi người đã trở lại, ngược lại mất hứng?"

"Trẫm vẫn thật cao hứng nhưng cực kỳ không hài lòng đối vi hành vi càn rỡ của muội ấy." Nàng cũng không chán ghét Tiết Tiệm Ly phẫn nam trang, đó là một loại phong cách. Nhưng khi đó trong lòng nàng dâng lên một nỗi buồn bực vô cớ, không biết làm sao khiến nàng lạnh nhạt, chắc là không quen nhìn nàng ấy càn rỡ đối với Từ Sơ Đồng đi. Ở trong mắt của nàng, Từ Sơ Đồng luôn thực thuần khiết bao dung, không giống như những lời đồn.

Nàng vẫn nghĩ người khác đã lầm, nhưng lúc này, nàng rất thất vọng về Từ Sơ Đồng, thật sự chán ghét Từ Sơ Đồng biến thành cái dạng người trong miệng người đời, không đứng đắn, không rụt rè. . . . . . Từ Sơ Đồng đối với nàng sẽ không có. . . . . . Nghĩ đến đây, Tiết Ý Nồng phát hiện, nàng để ý chính là Từ Sơ Đồng chưa bao giờ đối xử với mình như vậy, nàng ấy có phải không thích mình không, có phải phòng bị với chính mình không, cho nên cư xử theo cách mình có thể tiếp nhận.

Thì ra nàng sợ hãi Từ Sơ Đồng không có thật tâm đối đãi với mình, nghĩ như vậy, sự hoài nghi trong lòng càng ngày càng nhiều, rốt cuộc tính cách nào mới thật sự là Từ Sơ Đồng.

Từ Sơ Đồng ở trong miệng người đời là kẻ hại dân hại nước, dâʍ ɭσạи cung ti. Vậy mà trước mắt mình, người đó lại là một người cử chỉ, ngôn ngữ, hành sự đoan trang, hào phóng, biết suy nghĩ thay cho người khác.

Nàng ngây ngốc không phân biệt được rõ ràng lắm .

Thật lâu sau, nàng mới nói: "Sao lúc đó ngươi không có đẩy nàng ấy ra?"

Từ Sơ Đồng suy nghĩ một lúc, mới biết Tiết Ý Nồng đang nói đến Tiết Tiệm Ly. Nàng ấy tính đùa bỡn với mình, ai ngờ được mình đón ý hùa theo. Trong lòng nở nụ cười, ' nàng ấy rất để tâm việc này nha'. '"Bởi vì khi đó ta nghĩ nàng ấy là Hoàng Thượng nha!"

Lời này rất có thâm ý.

Sau khi nghe xong, cả người Tiết Ý Nồng hơi giật mình, tiếp theo lại là một sự im lặng, "Mặc kệ là ai, ngươi cũng phải đẩy ra." Nàng nói vô cùng khẳng định.

**** 06/02/2022 ****