Tiết Ý Nồng cười nói: "Nhiền năm không bệnh nên giờ bệnh liền trở nặng nhanh, được rồi, đừng nói nữa, trẫm nấu cháo cho ngươi ăn." Nàng đứng lên, đi múc cháo. Từ Sơ Đồng nhìn nồi trên bếp đang sôi sùng sục, Tiết Ý Nồng quen tay múc một chén cháo cho nàng, cháo rất loãng, người bệnh nên ăn cháo nhiều để nhanh phục hồi sức khỏe.

Nàng dùng muỗng khuấy chén cháo vài cái, ngồi xuống ở mép giường, muốn đút cho Từ Sơ Đồng ăn. Từ Sơ Đồng vội nói: "Không cần, ta cũng không phải là bệnh nặng gì, nơi nào dám để Hoàng thượng hầu hạ."

Tiết Ý Nồng tất nhiên không chịu, vẫn không ngừng khuấy đều để giảm bớt nóng, không dám thổi, sợ nước bọt của mình vô tình bay vào, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Đợi chén cháo nguội bớt, mới múc một muỗng đút cho Từ Sơ Đồng. Từ Sơ Đồng há miệng ăn, lại múc thêm một muỗng. Nàng ăn, liếc nhìn bên ngoài, đột nhiên bừng tỉnh, 'A nha ' la một tiếng. Tiết Ý Nồng hỏi vội: "Sao vậy? Nóng qua phải không."

Từ Sơ Đồng lắc lắc đầu, "Không phải. Lúc này, không phải Hoàng thượng đang lâm triều sao, sao còn ở chỗ này?"

Tiết Ý Nồng cười nói: "Thì ra là chuyện này, trẫm đã dặn Nhậm công công thông báo với quần thần hôm nay miễn vào triều, nếu có chuyện thì bọn họ viết tấu chương, bởi vì trẫm phải chiếu cố một người rất quan trọng."

Nàng nhẹ giọng nói, từng câu từng chữ rơi vào trong lòng Từ Sơ Đồng, như từng viên đá ném xuống hồ nước nước phẳng lặng, không dễ để giữ bình tĩnh như thường.

Kể từ khi phụ mẫu tạ thế, có rất ít người thật lòng quan tâm đến nàng như vậy, vành mắt ửng đỏ, hơi ứa nước mắt."Ngài cần gì phải làm như vậy, ta không đáng. Ngài đừng nghĩ có thể dùng cách này mà mua chuộc được ta, ta tuyệt đối sẽ không cảm kích ngài." Từ Sơ Đồng nói mấy lời khó nghe, nhưng giọng nàng nói không ngoan tuyệt như vậy.

Tiết Ý Nồng chỉ cười cười, không đem mấy lời "giận dỗi" của Từ Sơ Đồng để ở trong lòng, những lời đó, hình như là cố ý nói cho chính nàng ấy nghe. Nàng cần gì phải để bụng.

"Trẫm biết, ngươi không phải là người dễ bị mua chuộc. cho nên trẫm muốn dùng chân tâm đối đãi ngươi, ăn cháo đi." Từ Sơ Đồng ăn xong cháo, rồi nằm xuống nghỉ ngơi.

Lúc xế chiều, cung nữ vào báo Mai ma ma của Khôn Viên Cung xin vào gặp để thỉnh tội với Từ phu nhân.

Tiết Ý Nồng liếc mắt, "Truyền lời của trẫm, không gặp!" Lời nói của nàng có chút tức giận. Từ Sơ Đồng kéo kéo tay áo của nàng, Tiết Ý Nồng hỏi: "Sao vậy?"

"Cho bà ấy vào đi, ta tin tưởng bà ấy có lời muốn nói." Mặc dù nàng gặp qua không ít loại thủ đoạn này, nhưng người khác muốn diễn, nàng làm sao có thể không phối hợp xem kịch hay.

"Ngươi chắc chắn?" Tiết Ý Nồng nhướng mày.

"Dạ"

Khi Mai ma ma tiến vào, nhanh chóng khóc lóc, kể lể, nước mắt nước mũi chảy kèm nhem, đem chuyện đã xảy ra kể rõ ràng, cực kỳ sám hối "Đều là lỗi của nô tỳ, là nô tỳ tự ý chủ trương muốn làm cho phu nhân khó chịu, không liên quan gì đến Hoàng hậu. Hoàng hậu sau khi biết được cũng hết sức tức giận, nói là nếu phu nhân không tha thứ cho nô tỳ, sau này Hoàng hậu không dám để nô tỳ ở trong cung nữa... Phu nhân, ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của nô tỳ."

Mai ma ma quỳ gối, dập đầu nhận tội, bà ấy đập đầu chạm mạnh xuống đất phát ra tiếng bịch bịch, khiến cho Tiết Ý Nồng bực bội. "Nàng ấy cũng không phải là không có sai, nàng ấy không có nhận ra có kẻ xấu ở bên cạnh mình, Đây là nàng ấy không làm tròn bổn phận."

Mai ma ma không dám nói lời nào, nhưng đầu đập mạnh quá, trán cũng túa máu, trên trán một mảnh đỏ thẩm, trông vô cùng chật vật.

Tiết Ý Nồng hỏi: "Sơ Đồng, chuyện này liên quan đến ngươi, trẫm muốn hỏi ý ngươi một chút?"

Từ Sơ Đồng biết, đây là Tiết Ý Nồng muốn cho bà ấy cơ hội sửa sai. Nếu làm căng quá với Hoàng hậu, ngày sau phiền toái không ít, cuộc sống cũng sẽ không thoải mái. Người ta cũng đã xin lỗi, mình hà tất không biết thu tay.

Nàng nói: "Nếu đây chỉ là hiểu lầm, vậy xem như xong rồi, ngươi trở về nói với Hoàng hậu, ta đã biết."

Mai ma ma vội vàng đáp ứng, trong lòng cảm thấy Từ Sơ Đồng ở trước mặt Hoàng thượng giả vờ khoan dung độ lượng. Nhưng bà cũng không quan tâm những thứ này, một ngày nào đó, nỗi sỉ nhục hôm nay, bà nhất định sẽ đòi cả vốn lẫn lãi.

Sau khi đưa lễ vật của Hoàng hậu xong, Mai ma ma ảo não rời đi.

Tiết Ý Nồng không hài lòng, "Sao ngươi lại dễ dàng bỏ qua cho bà ấy như vậy. Nhưng chưa chắc bà ấy sẽ bỏ qua cho ngươi, chỉ sợ vẫn còn ghi hận, ngươi không nhìn thấy lúc bà ấy vừa rời khỏi đây, liếc mắt nhìn ngươi như kẻ thù, ngươi nha, thật khờ nha."

Từ Sơ Đồng cười nói: "Ta khờ sao? Đây chẳng phải là có người còn khờ hơn ta sao." Lúc nàng nói, nhìn Tiết Ý Nồng, Tiết Ý Nồng vô cùng không được tự nhiên quay mặt đi.

Bệnh tình của Từ Sơ Đồng sau vài ngày liền khỏi hẳn, đến nhanh, đi cũng nhanh, cuộc sống của nàng diễn ra như bình thường.

Năm mới sắp đến. Bỗng một ngày, Tồn Tích hỏi nàng, "Phu nhân, lần này chúng ta là sẽ ở lại trong cung ăn tết, hay là trở về phủ?"

Từ Sơ Đồng bị câu hỏi này làm cho sững sờ, mới nói: "Bên ngoài lại không có người thân."

Tồn Tích đã biết ý định của nàng, cười hì hì nói: "Đúng vậy, bên ngoài không có Hoàng thượng, mà trong cung lại có một nha." Tồn Tích nở nụ cười ranh mãnh, Từ Sơ Đồng sao mà nghe không hiểu cho được, nhưng có không quay đầu đáp lại lời trêu chọc của nàng ấy. Mấy ngày qua, Tồn Tích quan sát Tiết Ý Nồng, phát hiện Hoàng thượng đúng là một người có tính cách vô cùng tốt, trừ khi có người xúc phạm nàng, nếu không thì nàng là người rất dễ nói chuyện, nụ cười thường xuyên nở trên môi, ít khi tỏ vẻ uy quyền.

Hơn nữa nói chuyện rất hay, nói những chuyện lạ, chưa nghe qua bao giờ. Thậm chí, Hoàng thượng cũng kể chuyện rất hay, toàn là những câu chuyện cũng chưa từng nghe qua bao giờ. Trong những lúc kể chuyện, đám cung nữ, thám giám trong cung cũng cảm thấy rất kỳ lạ, thường hay kéo ghế ngồi trước cung nghe theo.

Không chỉ đối xử tốt với Từ Sơ Đồng, mà đối với nàng cũng là rất tốt, hại nàng mỗi lần xuân tâm rạo rực, len lén kéo kéo vạt áo Tiết Ý Nồng, sờ vào đôi bàn tay bé nhỏ, tất nhiên những việc này làm một cách lén lút.

Dù có lén lút đến đâu, cũng có người nhìn thấy. Lạc Nhạn híp cặp mắt thành hình lưỡi đao nhìn chằm chằm vào mống vuốt của nàng, hại nàng mỗi lần muốn sờ soạng Tiết Ý Nồng, đều phải dáo dác nhìn xung quanh một vòng, xem Lạc Nhạn có ở gần đó không.

Từ Sơ Đồng thấy Tồn Tích đang xuất thần, đưa tay ra quơ qua quơ lại trước mặt nàng, "Lại đang nghĩ bậy bạ gì đó." Nàng rất chắc chắn, mấy cái ý đồ đen tối của Tồn Tích làm sao thoát khỏi ánh mắt của nàng.

Tồn Tích cười nói: "Dạ, đang cắn cắn Hoàng thượng trong lòng!"

Từ Sơ Đồng cười vui vẻ. Đề tài tiếp tục quay trở lại việc đón năm mới, Từ Sơ Đồng nói: "Chúng ta nếu đã không trở về, không bằng viết phong thư cho quản gia, đem chuyện đón năm mới giao cho hắn chuẩn bị trong phủ, theo như lệ thường ban thưởng cho gã sai vặt, nha hoàn."

Gia chủ tuy không có ở lại phu, nhưng hồng bao vạn vạn không thể thiếu.

Tồn Tích nhận lệnh. Ngay sau đó đứng dậy cầm giấy và bút mực đến, nghiền mực xong, để cho Từ Sơ Đồng viết thư.

Tiết Ý Nồng từ bên ngoài bước vào, cả người tỏa ra khí lạnh, thở dài nói: "Năm hết tết đến, phiên vương các nơi, còn có sứ thần các nước đều vội vàng vào kinh tiến cống..."

Nàng đột nhiên nói tới chuyện này, Từ Sơ Đồng giật mình dường như đoán được nàng sắp nói gì tiếp theo. Ánh mắt nhìn Tiết Ý Nồng ngồi xuống, cũng dán chặt trên người nàng ấy.

Quả nhiên nghe thấy nàng ấy nói: "Sơ Đồng, Đại hoàng tử cũng phải vào kinh, hắn nếu thấy ngươi chưa động thủ đối với trẫm sẽ làm khó ngươi không."

Cuối cùng là lo lắng cho nàng sao? Nhưng nàng cũng không hoàn toàn nói sự thật cho Tiết Ý Nồng biết. Chẳng qua là nàng muốn mượn đao gϊếŧ người, mượn Tiết Ý Nồng đối phó với Tiết Khinh Cầu, còn nàng tọa sơn quan hổ đấu, ngư ông đắc lợi.

"Yên tâm, ta tự có đối pháp."

" Ừ." Tiết Ý Nồng gật đầu. Im lặng một lúc, mới nói: "Trẫm có một ý tưởng, muốn thương lượng cùng ngươi. Trẫm muốn thừa dịp lần này Đại hoàng tử vào kinh, phái người đi thăm dò Cung Kính Vương phủ, nếu như muội muội ngươi thật sự ở trong tay hắn, nhất định sẽ lưu lại dấu vết. Chúng ta có thể thừa dịp hắn không có ở đó mà hạ thủ, muội muội ngươi cũng càng thêm dễ dàng cứu ra."

Tiết Ý Nồng nhìn Từ Sơ Đồng, đại ý là muốn hỏi ý kiến của nàng một chút. Từ Sơ Đồng nói: "Chủ ý của Hoàng thượng tốt lắm, chỉ là hắn sử dụng điều này để khống chế ta, e là bí mật này được che giấu cẩn thận, sợ là cũng không dễ dàng tìm được."

Nỗi lo của Từ Sơ Đồng, Tiết Ý Nồng không phải là không có nghĩ đến. Nàng nói: "Trẫm biết, nhất định sẽ mười phần cẩn thận!" Nói xong đề tài nghiêm túc, Tiết Ý Nồng mỉm cười, lấy ra một phong thư nói, "Là mẫu hậu cho người đem vào cung, nói muội muội vài ngày nữa sẽ trở về, sẽ đến gặp trẫm." Tiết Ý Nồng cũng chưa từng gặp qua Tiết Tiệm Ly, từ khi nàng trọng sinh, muội muội này giống như biến mất. Mẫu thân nói tính tình của nàng rất hoang dại, ít khi có thể yên yên lặng lặng.

Tiết Ý Nồng chỉ biết là đây là đồng bào muội muội của nàng, hai người giống nhau vô cùng, nghe nói muội muội đã về, trong lòng nàng cũng rất tò mò.

"Vậy thì chúc mừng Hoàng thượng, hợp gia đoàn viên." Lúc Từ Sơ Đồng, nỗi cô đơn chợt lóe trong đáy mắt cô. Nụ cười sớm nở trên mặt, so với Tiết Ý Nồng, nàng còn sốt sắng hơn: "Nghe nói công chúa và Hoàng thượng dáng vẻ rất giống nhau, không biết khi hai người đứng cùng một chỗ, có thể phân biệt ra không."

"Đúng vậy, trẫm cũng nghĩ như vậy!"

Mấy ngày sau, Tiết Tiệm Ly trở về Vương phủ. Tuy là chỗ cũ, nhưng tấm biển đã được sơn sửa lại. Bốn chữ 'Túc tấn hoàng phủ' khắc trên nền đen viền vàng, có thể nói đây là quý phủ tôn quý nhất trên đời, cũng do Tiết Đinh Sơn và Hạ thái hậu đã quen cuộc sống ngoài cung, chuyện trong cung có Thái hậu chủ trì là được rồi.

Dù sao cũng theo thứ tự trưởng bối, có tỷ tỷ trong cung trấn giữ, Hạ Thái hậu sống ở bên ngoài cũng ít quy củ hơn, cuộc sống an nhàn hơn. Nghe được người hầu báo: "Ngũ công chúa đã trở về."

Hạ Thái hậu vội nói: "Tiệm Ly đã về, mau mau mời vào." Tiết Tiệm Ly phẫn nam trang, phong trần nhanh chóng chạy vào, mỉm cười chấp tay thỉnh an mẫu hậu, cũng không ra dáng dấp hữu lễ của một nử tử.

"Mẫu hậu, nhi thần đã về rồi."

Hạ Thái hậu dùng gương mặt u ám, chán nản, không vui chống với nụ cười tươi như hoa của nàng, nói: "Con còn biết trở về, ai gia còn tưởng rằng con đã quên mình còn có nhà."

Tiết Tiệm Ly biết mẫu thân của nàng tuy nói như vậy nhưng cũng không phải là thật giận nàng. Vì vậy, vẫn tiếp tục cười híp mắt, đi đến ngồi bên cạnh bà, nắm lấy cánh tay của bà, "Cái này chẳng phải là biết sao, nếu không nhi thần làm sao có thể gặp được mẫu hậu đây!" Nàng nghịch ngợm nháy nháy mắt, nhìn xung quanh, "Tứ hoàng huynh thật sự là hoàng đế sao? Nhi thần ở bên ngoài nghe được, còn tưởng rằng là lời đồn nhảm nhí."

"Con không cần kiếm cớ, không trở về cũng được đi, còn không biết xấu hổ nói hai chữ 'tin đồn', không có để cho ai gia vì ngươi mắc cỡ chết được." Hạ Thái hậu nhìn Tiết Tiệm Ly phẫn nam trang, nếu không phải Tiết Tiệm Ly năng động, hoạt bát, bà còn cho rằng đây là Tiết Ý Nồng. "Nếu đã trở về, con còn mặc như thế này? Không có một chút dáng vẻ danh môn khuê nữ. Năm sau, ai gia sẽ nhờ Ý Nồng định hôn sự cho con, để con thu lại tính tình, không đi lang bạt giang hồ nữa."

Vừa nghe đến không thể đi ra ngoài, mặt Tiết Tiệm Ly co rúm lại, cằm nhăn lại như cọng dây thun, hận không thể chui xuống đất mà trốn.

**** 29/01/2022 ****