Từ Sơ Đồng dở khóc dở cười, Hoàng thượng đang hoài nghi nàng, mà mở miệng lại nói phải bảo vệ nàng, trong lời này, nàng không biết có bao nhiêu tình cảm,bao nhiêu chân thành, có thể tin tưởng được bao nhiêu.

"Đa tạ Hoàng thượng hậu ái."

"Không cần."

Từ Sơ Đồng hỏi: "Vậy ta có thể hỏi ngài một chuyện không?"

"Nói đi."

"Tại sao phải bảo vệ ta? Ta chết không có gì đáng tiếc. Ta bây giờ chẳng những biết thân phận của ngài, một khi chuyện này phanh phui, ngài chắc chắn phải chết. Con người luôn ghét người lừa dối mình. Hoàng thượng, ngài lừa gạt người trong thiên hạ. Ta chỉ cần đem chuyện này báo cho Đại hoàng tử, ngài sẽ không có đất dung thân. Nhưng đến hôm nay, ngài vẫn còn tâm từ thủ nhuyễn, ngài đối với ta là mềm lòng như vây, ngài làm so có thể trở thành một vị hoàng đế tốt chứ? Nhân từ đối với kẻ địch, chính là tàn nhẫn đối với chính mình."

Từng lời nói của Từ Sơ Đồng sắc nhọn như mũi dao, nhưng những gì nàng ấy nói đều là sự thật.

Tiết Ý Nồng rũ mắt xuống, "Bởi vì trong lòng trẫm, ngươi không giống những người khác, ngươi là hảo bằng hữu của trẫm. Trẫm sẽ không phản bội ngươi, cũng hy vọng ngươi sẽ không phản bội trẫm. Nếu hôm nay, trẫm ngoan tâm gϊếŧ ngươi, ngày sau trẫm nhất định sẽ vô cùng hối hận. Chuyện này vốn không cần thiết và cũng không có lý do gì khiến cho cả hai phẫn hận, gϊếŧ hại lẫn nhau."

Từ Sơ Đồng không biết, Tiết Ý Nồng nói như vậy là để nàng dao động, hay đó là lời chân thật. Nàng không dám tin tưởng những thứ này, nàng sợ nếu thật sự tin tưởng, sau này nàng chết không đất dung thân.

"Vậy Hoàng thượng định như thế nào?" Từ Sơ Đồng lẳng lặng chờ Tiết Ý Nồng quyết định.

"Ngươi giúp trẫm che giấu thân phận, ở lại bên cạnh trẫm, cùng lúc đó, trẫm sẽ cố gắng hết sức tìm cách giải cứu muội muội của ngươi. Sau này, nếu người nói ra thân phận của trẫm, trẫm gϊếŧ người diệt khẩu, còn tùy thuộc vào hoàn cảnh mà định." Lời Tiết Ý Nồng nói ra là lưu lại đường sống. Dẫu sao người là sống, ý nghĩ sẽ thay đổi, nàng muốn để lại tính mạng của Từ Sơ Đồng, vạn nhất Từ Sơ Đồng phản bội nàng, như vậy nàng gϊếŧ nàng ấy cũng không có gì phải áy náy.

Hôm nay gϊếŧ nàng ấy, đối với mình cũng không có lợi gì. Người thích hợp để che giấu thân phận, rõ ràng chỉ có mỗi Từ Sơ Đồng là thích hợp nhất.

Hai người các nàng là cần lẫn nhau.

Cuộc giao dịch này xem như hoàn tất. Từ Sơ Đồng đáp ứng, nàng cảm thấy đây là thành công tương đối lớn của mình. Nhưng mà ngẫm đi nghĩ lại, nàng và Tiết Ý Nồng đều chơi dao và lưỡi dao đều rất gần đối phương.

Các nàng sinh ra trong nguy hiểm, cùng nhau ước định. Nhưng mà nếu hai người sống chung với nhau thì cái lợi tăng thêm gấp bội. Từ Sơ Đồng biết Tiết Ý Nồng không ngốc, dĩ nhiên nàng cũng không, nàng còn phải dựa vào cây cao bóng cả này. Sống nương tựa vào nhau, cùng nhau tận hưởng phồn vinh hưng thịnh.

Từ Sơ Đồng thoải mái cười một tiếng.

Ngoài cửa, Lạc Nhạn tưởng tượng ra đủ thứ cảnh tượng trong đầu, nào là đột nhiên Từ Sơ Đồng phóng phi tiêu như mưa, bắn chết Tiết Ý Nồng, nào là cầm chủy thủ đã tẩm độc đâm vào tim Tiết Ý Nồng.

Nàng tuyệt đối không thể để những chuyện như vậy phát sinh. Cho nên nàng dựa thật kỹ vào cửa, nhìn qua khe hở nhỏ xíu để xem tình huống bên trong. Kết quả cái gì cũng không nhìn thấy được. Bên trong hai người trò chuyện vui vẻ, bên ngoài Lạc Nhạn lo lắng, sốt ruột giậm chân, dán dính lỗ tai vào cửa để nghe lén.

Tồn Tích đi đến thấy dáng vẻ lén lút này của Lạc Nhạn, muốn trêu chọc vài câu. "Ai nha, có người nghe lén kìa.."

Lạc Nhạn quá chăm chú nghe lén, không nghĩ rằng sẽ có người xuất hiện gần mình, Tồn Tích thấy nàng không thèm để ý đến mình, cũng bắt chước dán tai vào cửa, ở sau lưng Lạc Nhạn hỏi: "Đang nghe cái gì vậy?"

"Không phải chuyện của ngươi." Lạc Nhạn trả lời xong liền phát hiện có người ở sau lưng mình, nhanh chóng xoay người, sống bàn tay đã bổ về phía người nọ, Tồn Tích vội vàng đỡ lấy.

Run rẩy nói: "Cô nãi nãi của ta, ngươi hạ thủ vừa nhanh vừa chuẩn, thật sự muốn đánh chết ta hả!" Lòng bàn tay nàng chống lại tay của Lạc Nhạn, nhìn bàn tay của Lạc Nhạc mềm mại, trắng nõn, liền xoay tay sờ tới sờ lui, bị Lạc Nhạn chụp lại.

"Làm gì vậy, một nữ tử mê sắc không thua gì mấy lão già, không đứng đắn gì hết."

"Thì sao, mới sờ có bàn tay, nếu là hôn môi, thì ngươi còn nguyền rủa cỡ nào. Ngươi nha, quá đứng đắn, cẩn thận phu quân tương lai không thích, nam tử đều thích những nữ tử thú vị giống như nương nương nhà chúng ta như vậy... Nhắc đến nương nương, ngài ấy đâu rồi? Đừng nói là đang bị Hoàng thượng khi dễ nha. Ta nghe thấy nương nương nhà ta kêu cứu, Hoàng thượng nhà các ngươi kích động quá đi!"

Tồn Tích nói như vậy, Lạc Nhạn vốn định mắng nàng không đứng đắn. Hết lần này tới lần khác, nàng cũng nghe thấy tiếng kêu, không nói hai lời, dùng chân đạp văng cửa, hai người nháo nhào chạy vào bên trong, vừa vào thì thấy hai người nọ đang đánh cờ, trên mặt dán tờ giấy nhỏ.

"Đây là..." Tồn Tích và Lạc Nhạn đồng thời sững sờ. Chuyện các nàng nghĩ đã không xảy ra.

Tiết Ý Nồng và Từ Sơ Đồng cảm thấy vô cùng kỳ quái, "Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?"

Sau khi biết rằng mọi chuyện vẫn ổn thỏa, nhưng xông vào gấp gáp như vậy mà không gõ cửa, thật không hợp quy củ.

Từ Sơ Đồng nhàn nhạt nói: "Chép Phù Sanh Lục Ký mười lần." Tồn Tích ghét nhất viết chữ, lập tức liền kêu la thảm thiết.

"Phu nhân, phạt cái khác có được không?" Để cho nàng viết chữ, còn không bằng chạy bộ một trăm vòng, tại sao phải là quyển 'Phù Sanh Lục Ký'. Không có chút sáng tạo gì hết.

Tiết Ý Nồng nhận thấy đề nghị này cũng hay, bổ sung thêm: "Lạc Nhạn cũng vậy." Gương mặt Lạc Nhạn nhăn như trái khổ qua, nàng mặc dù biết viết chữ, nhưng ghét mấy truyện trần thuật.

Tồn Tích đề nghị, "Nương nương, ngài để cho nô tỳ chép mấy truyện nhỏ gì gì đó đi, nô tỳ thích mấy cái đó, chứ truyện kia, nhàm chán, toàn ăn chay, không dinh dưỡng gì hết. "

"Sao cũng được."

Được đồng ý, Tồn Tích vô cùng vui vẻ. Lạc Nhạn khó chịu đứng lại, Tiết Ý Nồng hỏi: "Ngươi cũng muốn chép truyện nhỏ?"

"Không phải, nô tỳ muốn chép kinh ni cô."

"Ồ, sao vậy. Hai người đang đấu võ đài với nhau à, một người phong lưu khoái hoạt, một người muốn thanh tâm quả dục, thôi, sao cũng được." Tiết Ý Nồng nói xong, đang chuẩn bị hạ cờ, thấy Lạc Nhạn còn chưa chịu đi, nàng nói: "Trẫm đã cho phép rồi."

"Nô tỳ biết, nhưng mà kinh ni cô chưa có ai viết, sao nô tỳ chép được a."

Tiết Ý Nồng: "..."

Từ Sơ Đồng len lén cười.

Chuyện của Từ Sơ Đồng và Tiết Ý Nồng, cuối cùng giấy không gói được lửa, hơn nữa hai người cũng không có ý định giấu diếm.

Một nhóm lửa nhỏ đang lan dần trên thảo nguyên.

Chuyện của hai người bọn họ nhanh chóng truyền đi khắp mọi ngóc ngách trong cung.

Dưỡng Tức Cung, Thái hậu đang cầm bình tưới nước cho hoa, nghe Tiểu Đậu Tử hồi báo. "Thái hậu, chuyện này ngài thấy thế nào ?"

"Xem ra Ý Nồng thật sự rất thích Từ Sơ Đồng, thật là kỳ lạ, cả hai người đều bị ả làm cho mê muội. Tuy Từ Sơ Đồng có chút sắc đẹp, nhưng ai gia cho rằng lúc này trong hậu cung có quá ít lựa chọn, nên ả mới được chọn lựa. Chờ đông qua xuân đến, tuyển thêm nhiều mỹ nhân, nhiều lựa chọn, Từ Sơ Đồng cũng sẽ không chích thủ khả nhiệt ('cậy mạnh') ."

Tiểu Đậu Tử liên tục nói phải, không hổ là Thái hậu. Thái hậu có thể khoanh tay đứng nhìn, ngồi chờ thời cơ, Hoàng hậu bên kia, cũng chưa có động tĩnh gì.

Khôn Viên Cung, Mai ma ma kể chuyện xảy ra ở Cẩm Tú Cung cho Dư Thời Hữu nghe, "Hoàng hậu, ngài phải cảnh giác. Với thân phận hiện tại mà Từ Sơ Đồng còn dám đối với Hoàng thượng như vậy, nếu là ngày sau tiến cung, sẽ còn quá đáng đến mức nào."

"Đó không phải là rất tốt sao? Hoàng thượng có người chăm sóc, mới có thể thấy Bổn cung, vị hoàng hậu nương nương này khoan dung độ lượng."

"Nhưng mà ả... ả nào có cho Hoàng thượng cơ hội lựa chọn, ả chỉ muốn độc sủng. Sau này Hoàng thượng sẽ không đến cung của ngài nữa, Hoàng hậu, ngài đừng bàng quang, xem chuyện này không liên can đến mình nữa, phải thừa dịp chuyện chưa nghiêm trọng, tiên hạ thủ vi cường với ả."

Mai ma ma toàn tâm toàn ý lo lắng cho Dư Thời Hữu, bà ấy cảm thấy tiểu thư nhà mình quá mức đơn thuần, quá mức thiện lương, không có tâm cơ, như vậy làm sao tranh đoạt được sủng ái.

Có lẽ, ả sẽ không ngại làm cho mọi chuyện khó đỡ nổi, bà nhìn ả Từ Sơ Đồng đó, đúng là hồ ly tinh không biết xấu hổ. Giống như mấy vị nương nương kia nói là cửu vĩ hồ ly ăn thịt người không nhả xương.

Bây giờ ả chỉ là một quý phi bị phế bỏ, thân phận ở góa, mà lại không có hiếu trung, còn không ngừng câu dẫn tiểu thúc. Hơn nữa, hai người đó còn quang minh chính đại xem trời bằng vung. Đúng là gặp phải quỷ sống.

Mai ma ma tự nhiên không cam lòng, chẳng qua là muốn hành hạ Từ Sơ Đồng, phải phí tâm tư một phen. Mai ma ma biết, tiểu thư nhà mình từ trước đến giờ không đem những chuyện đó để ở trong lòng, sợ là chờ mãi cũng sẽ quá muộn. Thừa tướng để cho bà theo vào cung hầu hạ cũng chính là sợ một số việc tiểu thư không tiện ra tay, để bà đến phụ giúp.

Mai ma ma trái nghĩ phải nghĩ, nghĩ ra một chủ ý."Nương nương nếu không muốn quản chuyện Từ Sơ Đồng, vậy cũng được, chẳng qua, ngài không trêu chọc người ta, người ta chưa chắc không trêu chọc ngài. Đến khi đó ngài phải làm sao đây? Theo ý nô tỳ, lời nói Thái hậu có chút đạo lý, nương nương ngẫm lại xem, xem như ngài không có tranh giành, nhưng mà biết người biết ta cũng không tệ. Nô tỳ nghe nói Hoàng thượng gần đây rất thích đánh cờ, cái gì mễ tử kỳ, ngũ tử kỳ, nô tỳ cũng chưa nghe nói qua, chỉ biết là mọi người trong Cẩm Tú Cung đều học."

Dư Thời Hữu nói: "Ngươi đây là muốn Bổn cung đầu kỳ sở hảo ("nương theo sở thích của người khác"), Bổn cung trong lòng hiểu rõ. Nếu làm như vậy, khó tránh khỏi bị nghi ngờ, còn tạo cơ hội cho người khác chế giễu. Hơn nữa lời của Hoàng thượng hết sức rõ ràng, Bổn cung hà tất rước sự buồn chán vào người."

Mai ma ma thấy nàng không có chút hành động, chỉ nghĩ nàng tuổi còn nhỏ, nên vì nàng bày kế, "Cho dù tiểu thư không quan tâm hậu vị, vậy phủ Thừa tướng thì sao? Tương lai nếu là không có ngài bảo vệ, phủ Thừa tướng bị người giá họa, vậy phải làm sao?" Bà biết Dư Thời Hữu là một đứa trẻ hiếu thuận, Thừa tướng nói cái gì là nghe cái đó. Dư Thời Hữu cân nhắc đến điểm này, đột nhiên thở dài.

"Ngươi cần gì phải nói ra như vậy, bọn họ tự nhiên có bản lãnh bảo vệ mình, nơi nào cần Bổn cung tới hỗ trợ." Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng có câu nói: Gần vua như gần cọp, ai biết trước được chuyện tương lai. Nàng còn ở trong cung, có cơ hội nói một chút lời bên gối, cầu xin tha thứ, so với cái gì cũng không làm vẫn tốt hơn.

Mai ma ma thấy nàng thả lỏng, cũng không muốn nói nhiều, nói: "Nương nương coi như học để gϊếŧ thời gian cũng tốt. Mọi người ở đây ai cũng học qua và đều nói rất thú vị, cũng không vô ích. Ngài cũng có thể cùng Thái hậu thảo luận một chút."

Dư Thời Hữu hỏi: "Thái hậu cũng học sao?"

"Học, nghe nói không tốn nhiều công sức, lão nhân gia rất thích chơi, hơn nữa cách chơi cũng rất đơn giản."

**** 15/01/2022 ****

#### Lời editor ####

B vẫn tội nghiệp Hoàng hậu nha. 

Hoàng thượng là xuyên không nên suy nghĩ hơi cấp tiến, mọi người hãy thông cảm cho Hoàng thượng. ^.^