Kim chỉ trong tay Từ Sơ Đồng di chuyển liến thoắng không ngừng, nhưng đôi tai chăm chú lắng nghe Tiết Ý Nồng đọc 'Phù sanh lục ký', nghe nàng dùng giọng nói chan chứa tình cảm đọc, có vài chỗ đọc đi đọc lại vài lần. Bất giác cảm thấy người này có chút khờ khạo, nàng chỉ giấu cho riêng nàng biết, chỉ một mình vui thầm, khẽ nhếch môi cười, có một sự hứng thú không thể diễn tả bằng lời.

Tiết Ý Nồng quanh quẩn ở đây hết cả buổi chiều. Khi chạng vạng, Lạc Nhạn đi vào thúc giục, nói: "Công tử... cũng không còn sớm, chúng ta phải trở về rồi!"

Tiết Ý Nồng mở đôi mắt mờ mịt, mê ly như hiểu mà không hiểu, "Canh giờ nào rồi?" Nàng hỏi.

"Mặt trời cũng đã lặn."

Nàng lộ vẻ xúc động, "Trễ vậy a." Trong lời nói lại có sự trách cứ thời gian trôi qua cực nhanh, lòng đầy cảm khái. Sau đó mỉm cười, nói với Từ Sơ Đồng: "Không ngờ quấy rầy ngươi lâu như vậy."

Từ Sơ Đồng đứng lên nói: "Công tử không cần nói như vậy, có rãnh rỗi thì đến đây thường xuyên." Nàng biết nàng ấy không thể ở lâu hơn được, nên có ý đứng dậy đưa tiễn. Tiết Ý Nồng muốn đem sách đặt lại vị trí cũ trên giá sách, Từ Sơ Đồng nói: "Không cần, để đó đi, để cho Tồn Tích dọn dẹp là được rồi."

Tiết Ý Nồng cũng không miễn cưỡng nữa, cùng nàng ấy trước sau đi ra ngoài. Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không nói ra được. Lúc đi đến cửa, chỉ nói một tiếng 'Trân trọng', liền vịn tay Lạc Nhạn lên xe ngựa. Phu xa nâng roi ngựa lên quất, nghênh ngang mà đi.

Từ Sơ Đồng đứng ở cửa một lúc lâu, chợt ánh mắt sáng lên, Tiết Ý Nồng tự cửa sổ xe nhô đầu ra, lớn tiếng nói: "Nếu lại có người đến gây phiền toái cho ngươi, cứ báo danh ta, không lâu nữa ta sẽ lại đến thăm ngươi..."

Giọng nói hòa vào tiếng náo nhiệt trên đường phố, càng lúc càng nhỏ dần.

Từ Sơ Đồng cùng nàng vẫy tay từ biệt. Khi quay đầu lại thì thấy Tồn Tích đang đứng ở ngay sau lưng, nàng giật mình, trách cứ, nói: "Ngươi.. chân đi không ra tiếng động, như mèo con vậy?"

Tồn Tích cười nói: "Nô tỳ không phải là mèo, ngược lại ..nương nương mới giống mèo."

Từ Sơ Đồng nhât thời không hiểu ẩn ý trong đói, xoay người đi vào trong.

Lại nói Tiết Ý Nồng, hôm sau, sau khi bá quan quỳ lạy dập đầu, hô to vạn tuế xong, để cho bọn họ đứng lên xong, lập tức nói về chuyện Tô ngự sử lừa dối dân nữ, nói đến chỗ này không kiềm được cơn tức giận, giận tím tái mặt mày, hung hãn vỗ vào tay vịn của long ỷ, đầu rồng ở tay vịn bị đứt, gãy tại chỗ.

Cả triều thần, nhất thời yên lặng như tờ.

"Cách chức, điều tra, lưu đày, trẫm không muốn gặp lại người này, không bao giờ bổ nhiệm lại nữa, gia quyến vô tội thì không liên quan, cứ như vậy đi."

Tiết Ý Nồng có chút bất đắc dĩ, triều thần như cũ hô to 'Hoàng thượng anh minh', trong miệng thì nói như vậy, trong đầu lại là một phen tâm tư. Nghe bên ngoài đồn thổi, Tô ngự sử đi đến phủ của tiền quý phi gây rối, vừa vặn gặp được Hoàng thượng, không biết chuyện có thật hay không, ngay lúc này tâm trí bọn họ xoay chuyển qua lại...

Ngay sau đó Tiết Ý Nồng tuyên bố việc thứ hai, "Chuyện tuyển tú, trẫm đã thương nghị với hai vị Thái hậu và Thái thượng hoàng, cảm thấy kiến nghị của Dư Thừa tướng rất là thỏa đáng. Nhưng lần này tuyển tú, trẫm có mấy điểm yêu cầu: Thứ nhất, niên kỷ từ mười bảy đến hai mươi lăm, nhỏ quá cũng không được, lớn quá cũng không tốt. Thứ hai, lần này số phi tần cần tuyển là năm, nhiều quá, khó tránh khỏi chiếu cố thiếu xót, khiến người ta oán giận, trẫm cũng sẽ cảm thấy oan ức. Thứ ba, lần này tuyển chọn chỉ cần nữ tử còn độc thân là được, bị hưu, bị góa cũng được, chỉ cần niên kỷ phù hợp, đoan trang hiền thục, chưa có hài tử đều có thể."

Trong triều, sau vài phút yên lặng, quần thần xôn xao, nghiêng đầu bàn luận sôi nổi, hai điều đầu tiên, cả đám còn có thể nói là 'Khoan dung độ lượng', còn điều cuối cùng, nghe thấy sai sai làm sao.

Rồi lại sau vài phút ngắn ngủi, châu đầu ghé tai nhau bàn luận, trong đám đại thần có người đứng ra phản đối, "Hoàng thượng, hai điều kiện đầu tiên còn có thể chấp nhận. Nhưng điều kiện thứ ba cần phải cân nhắc lại, nữ tử bị hưu bỏ, đều có uẩn khuất, sao còn dự tuyển, hơn nữa liên quan vấn đề con nối dõi, thì làm sao được? Còn nữa, vạn nhất người như vậy sau này trở thành hoàng hậu, há chẳng phải để thiên hạ chê cười sao."

"Trẫm lẽ nào chỉ chăm chăm trông mong tất cả bọn họ đều sanh con nối dỗi sao? Chuyện này cũng quá hoang đường. Ngày xưa có giai thoại Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Như, trẫm mặc dù không phải tài cao bát đẩu, nhưng làm như vậy, đơn giản là muốn tuyên cáo với thiên hạ, ai cũng có quyền lựa chọn và được lựa chọn, chỉ cần cam tâm tình nguyện, như thế nào đều có thể, chẳng lẽ trẫm làm như vậy không đúng sao? Chẳng lẽ nữ tử một khi bị hưu là lỗi của nữ tử sao?"

Triều đình yên lặng lần nữa, yên lặng đến mức ngay cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe được. Các đại thần dường như nghe ra ý khác trong cơn tức giận của hoàng thượng. Bọn họ dự cảm, Từ quý phi, vị gian phi hại dân hại nước sắp trở lại chăng.

Dư Thừa tướng là người đầu tiên đánh vỡ sự yên lặng, "Hoàng thượng nói rất đúng." Đám quần thần dưới diện, trong lòng thầm mắng 'Lão thất phu' 'Cỏ đầu tường' (gió chiều nào theo chiều đó), nhưng Dư Thừa tướng vẫn hết sức trấn định nói: "Chẳng qua là một khi liên quan đến hậu vị, thì như vậy có thể làm nhục quốc thể cùng tôn nghiêm, không bằng tuyển hoàng hậu trước, sau đó tuyển tú, ứng viên cho hoàng hậu nhất định phải tài đức vẹn toàn, hoàng hoa khuê nữ."

Đã nói thẳng thừng như vậy, các đại thần nháy mắt liền hiểu. Thì ra là như vậy, phương pháp để khắc chế gian phi chính là đặt một tôn phật ở trên đầu nàng. Đại thần nhao nhao bày tỏ thái độ, "Dư Thừa tướng nói có lý."

"Dư Thừa tướng nói đúng."

"Hoàng thượng ngài thấy sao?"

Mọi người rối rít phụ họa, Tiết Ý Nồng đã nắm được tình hình chung, các đại thần nguyện ý thỏa hiệp, đáp ứng điều kiện của nàng, nhưng đồng thời, nàng cũng phải có hy sinh mới được, cân nhắc thiệt hơn, nàng nói: " Được ! Tuyển hậu trước, tuyển tú sau. "

Mọi người dùng tay áo lau mồ hôi, tốt rồi tốt rồi. Hoàng thượng đáp ứng, nếu không lại giằng co nữa, vạn nhất Hoàng thượng đại khai sát giới thì thật là không ổn chút nào, theo phe Dư Thừa tướng là chính xác, mọi người đều lùi một bước, đôi bên đều vui mừng mà.

Vẻ mặt hớn hở của đám đại thần, Tiết Ý Nồng đều thu trọn vào mắt. Trước mắt như vậy cũng tốt, muốn hoàn toàn không có hy sinh, để đạt được kết quả mình mong muốn hiển nhiên là không thể nào. Không lùi bước, tiếp tục giằng co, cũng không thể đạt được gì, chỉ có cách thỏa hiệp, mới đạt được điều mình muốn. Nếu mọi người cũng không có dị nghị gì, thì cứ quyết định vậy đi.

Nàng nói: "Tuyển hậu là chuyện đại sự, trẫm một người không thể làm chủ, không bằng mọi người định ra ứng viên, lại giao cho hai vị Thái hậu trong cung tuyển chọn! Trẫm cũng muốn nghe ý kiến của họ một chút."

Đại thần hô lớn: "Hoàng thượng anh minh."

Tan triều, Lạc Nhạn đối với cách xử lý chuyện này của Tiết Ý Nồng tỏ ra cực kỳ bất mãn. Nàng ấy vừa nghe tiền triều xảy ra đại sự như vậy, ở Cẩm Tú Cung đứng ngồi không yên, chạy trối chết đến tiền điện chờ, cơ hồ ngay lúc Tiết Ý Nồng vừa bãi triều, nàng ấy liền nhào đến nghênh đón.

"Hoàng thượng." Tiết Ý Nồng nhìn ra Lạc Nhạn như có chuyện muốn nói lại thôi.

"Có lời gì trở về rồi nói." Sau khi trở lại Cẩm Tú Cung, Tiết Ý Nồng cho mọi người lui ra, mới nói: "Có lời gì, ngươi nói thẳng đi."

"Hoàng thượng vì sao lại vội vã tuyển hậu, ngài biết rõ..." Trên trán Lạc Nhạn lấm tấm mồ hôi, có nhiều phi tử như vậy đã đủ nhức đầu, trước mắt chẳng những muốn tuyển tú, mà còn phải tuyển hậu, trời ạ! Nàng cảm thấy mắt muốn nổ đom đóm, cảm thấy trời sắp sập xuống đầu. Hoàng thượng sao mà có thể trấn định như vậy, chẳng lẽ ngài ấy quên mất thân phận của chính mình.

Ý tứ của Lạc Nhạn quá rõ ràng, nàng không thể để cho đám đại thần kia dắt mũi a, bất kể nói thế nào, cũng phải tìm lý do trì hoãn một chút, đẩy đẩy một chút.

Tiết Ý Nồng nói: "Trẫm không đáp ứng, bọn họ chẳng lẽ sẽ bỏ qua cho trẫm sao? Lạc Nhạn, tránh được mùng một không tránh được ngày rằm. Chuyện này nếu là xử lý không tốt, ngươi nghĩ đến hậu quả của nó chưa ? Trước đó có bài học từ hoàng huynh, ngày ngày đều có đại thần khua môi múa mép là tại sao? Ngươi thật cho là bọn họ lo nghĩ đến chuyện con nối dõi của hoàng gia sao? Trẫm nói thật, rất nhiều người thích hợp để làm hoàng đế, cho tới bây giờ hoàng thất cũng không thiếu con cháu. Cái bọn họ muốn là 'Có khả năng'. Nữ nhi không gả cho trẫm, bọn họ cũng sẽ nghĩ ra biện pháp gả cho người khác. Đó là cái gì, ngươi hiểu không, đó chính là muốn gia tăng quyền thế, xa một chút chính là muốn tạo phản. Trẫm không thể không xem xét về lâu về dài, ham muốn của con người cần được khai thông thỏa đáng, để họ có hi vọng là tốt rồi."

Lạc Nhạn không nghĩ tới chuyện phức tạp như vậy."Hoàng thượng vậy ngài..."

"Đi một bước tính một bước, điều trẫm đau khổ duy nhất chính là những nữ tử vô tội kia bị xem như công cụ đưa vào cung, trẫm sợ là phải phụ lòng các nàng."

Mặc dù nói là tìm ứng viên trong thiên hạ, nhưng trong lòng nàng hết sức rõ ràng, hậu cung cùng tiền triều cho đến bây giờ đều có dây mơ rễ má liên quan với nhau.

Sau khi ý chỉ hạ xuống, Thái hậu quả nhiên hết sức vui mừng. Các đại thần cũng bận rộn tìm kiếm nữ tử hợp ý, để cho họa sư họa sao cho thật đẹp, đưa vào cung để cho Thái hậu và Hạ Thái hậu cùng xem qua.

Thái hậu miệng cười toe toét, còn Hạ Thái hậu thì chân mày nhíu chặt."Muội muội, muội sao vậy? Quay qua quay lại muội sẽ lên chức bà bà rồi, có phải khẩn trương lắm không? Yên tâm, những người bên dưới nhất định sẽ không làm loạn, những nữ tử rắc rối lằng nhằng, chúng ta không chọn dù chỉ một người là sẽ ổn thôi."

Hạ Thái hậu không thể làm gì khác hơn nói phải, nàng nào phải vì lý do này. Thật sự là như người câm ngậm hoàng liên, người nào khổ người đó biết.

Lúc không có ai, Hạ Thái hậu còn đặc biệt tìm Tiết Ý Nồng để nói chuyện."Ý Nồng... con... thật sự... quyết định muốn tuyển hậu sao?"

Tiết Ý Nồng cười nói: " Dạ, đây là chuyện tốt. Để cho mọi người an tâm, để cho quốc gia ổn định, xét về tất cả mọi phương diện đều là chuyện tốt, nên con rất vui mừng, làm sao không vui cho được?"

"Ai gia lo lắng con bị oan uổng."

"Không có oan uổng. Mẫu hậu hãy suy nghĩ phương diện này theo hướng tốt đi, thì sẽ không còn thấy sầu khổ như vậy. Có thêm nhiều người, trong cung cũng náo nhiệt hơn, nếu không thì sẽ giống cảnh vườn không nhà trống. Lúc muốn đi ra ngoài dạo một chút, cũng cảm thấy âm âm u u."

Hạ Thái hậu thở dài, "Con.. hài tử này, để cho ai gia không còn lời gì để nói. Con vui vẻ là tốt rồi! Bất kể xảy ra chuyện gì, luôn nhớ con còn có mẫu hậu."

" Dạ. Thái hậu vì mất đi hoàng huynh mà luôn buồn bực không vui. Chúng ta mặc dù không thể đem hoàng huynh trở về, nhưng trong cung có thêm chút chuyện vui, bà ấy cũng sẽ vui lên một chút."

Hạ Thái hậu gật đầu. Nữ nhi của bà chăm lo mọi mặt chu toàn như vậy, bà còn phải lo lắng gì nữa chứ. Điều bà lo lắng duy nhất cũng chính là nữ nhi này mà thôi.

Động tác của các đại thần rất nhanh nhẹn, cách mấy ngày, liền thu thập hết tin tức của tất cả nữ tử thỏa điều kiện trong kinh thành, rồi từ trong đó chọn ra mười người, đem bức họa của những người này cùng với toàn bộ tin tức thu được trình cho hai vị Thái hậu. Thái hậu và Hạ Thái hậu cân nhắc tuyển chọn, cuối cùng chọn ra được năm vị nữ tử tài đức vẹn toàn.

*** 20/11/2021 *** 

************************************

Tác giả có lời muốn nói:

Liên quan đến ứng viên hoàng hậu, sắp có mới nhân vật mới xuất hiện, chuyện của nương nương sẽ ra sao.

Độc giả thật to có thể có vấn đề nhỏ.

1. Có Hoàng hậu rồi, nương nương sẽ ra sao?

Đáp: Nương nương tiếp tục làm xằng làm bậy.

2. Nương nương có cơ hội làm hoàng hậu không.

Đáp: Có làm hoàng hậu hay không, nương nương không quan tâm.

3. Biết hoàng hậu là người khác, có thể đả kích nương nương không?

Đáp: Nương nương vô địch.

Ba vấn đề nho nhỏ đã được giải đáp, thỉnh tiếp tục xem chương tiếp theo.