- Haha…

Điềm Tâm cười có chút xấu hổ, khoát tay với Thẩm Tâm rồi vội vàng đi thẳng.

Bên ngoài trường học, ba mẹ Điềm Tâm đang đứng chờ, trông thấy cô vừa bước ra ngoài thì mẹ cô đã vẫy tay. Thấy vậy, Điềm Tâm tranh thủ thời gian chạy nhanh qua đường. Mẹ Điềm Tâm vừa mở cửa xe vừa cầm lấy cặp xách và túi đựng lễ phục của cô, kỳ quái hỏi:

- Đây là cái gì?

- Là Thẩm Tâm giúp con chuẩn bị lễ phục.

Điềm Tâm vào ngồi trong xe, quay sang giải thích với mẹ:

- Cậu ấy còn nói với con ngàn vạn lần đừng mặc áo thun và quần jean đứng bên cạnh chị họ, bằng không thì sẽ làm cho chị họ mất mặt.

- Đứa nhỏ này quả thật rất chu đáo

Mẹ Điềm Tâm cười nhẹ rồi ngồi vào trong xe, nói tiếp với cô:

- Kỳ thật lúc trước chị họ của con gửi cho hai nghìn để đưa con đi mua lễ phục, vốn định đến thành phố N mới dẫn con đi dạo phố cho con nhìn qua một lượt, nếu như Thẩm Tâm đã chuẩn bị cho con thì cứ giữa lấy hai nghìn để tiêu vặt đi.

- Thật sao?

Vẻ mặt Điềm Tâm vui vẻ nhìn mẹ của mình, cao hứng nói:

- Đây thật sự là tiền từ trời rơi xuống!

- Đừng có nghĩ là tiền từ trời rơi xuống, con cho rằng làm phù dâu rất dễ dàng sao? Tối hôm nay con phải ở nhà chị họ, nhớ ngủ sớm một chút, sáng mai ba giờ rưỡi đã phải thức dậy trang điểm, sáu giờ đoàn xe đón dâu sẽ đến.

- Ba giờ rưỡi phải rời giường?!

Miệng Điềm Tâm thoáng một cái biến thành chữ 0

- Không phải sáu giờ mới đón dâu sao, vì sao phải thức dậy sớm như vậy …

- Đứa trẻ này!

Mẹ Điềm Tâm lắc đầu nói:

- Cô dâu trang điểm, làm tóc thì phù dâu cũng phải trang điểm, còn dì Hai, dượng Hai của con nữa. Cũng nên chuẩn bị một chút, còn phải chụp ảnh nhiều người.

- Chỉ có kết hôn thôi cũng phiền toái như vậy…

Điềm Tâm nhịn không được tặc lưỡi, nói:

- Con cho rằng chỉ cần mặc áo cưới vào đứng đấy là được rồi.

- Con bé này, chờ đến khi con kết hôn thì sẽ biết ngay thôi, cái ngày đó so với chiến tranh quả không khác biệt.

Mẹ Điềm Tâm có chút bất dĩ lắc đầu.

- Ai ya, từ giờ cho đến khi con kết hôn còn rất lâu, mẹ nói chuyện này làm gì.

Điềm Tâm có chút xấu hổ nhìn mẹ mình, trong đầu không tự chủ được mà nhớ tới bóng dáng của Trần Diệc Nhiên.

- Nói đến chuyện kết hôn, mẹ nhớ con trai nhà bác Trần của con. Chính là cái người trước kia con gọi bằng chú đấy.

Mẹ Điềm Tâm như nhớ ra cái gì đó, quay sang cười nói với cô:

- Gọi là Trần Diệc Nhiên đi, người anh họ này của con lớn lên thật sự tuấn tú, còn rất lịch sự nữa, công việc cũng ổn định, mẹ nghe nói cậu ta vừa mới tốt nghiệp đại học đã được công ty cao ốc điện tử EROS mời làm việc với mức lương cao, trở thành quản lí ở đó khiến bác Trần của con vô cùng cao hứng. Nhưng lại đáng tiếc là anh họ của con chưa có bạn gái, bác Trần còn kêu mẹ thấy được cô gái nào tốt thì giới thiệu cho cậu ấy