Điềm Tâm buồn rầu nhìn bọn họ, cả người lề mề bò vào phía sau xe, cô ôm khư khư cái túi trong người, quay đi không thèm nói lời nào. Trần Diệc Nhiên nhìn Điềm Tâm qua kính chiếu hậu, cái miệng nhỏ nhắn của cô hơi giận dỗi mà vểnh lên, anh cười thầm trong bụng, cuối cùng bắt đầu khởi động xe chạy về hướng nhà của mỹ nữ.

Sau khi đưa mỹ nữ về tới nhà, Trần Diệc Nhiên quay lại nhìn người nào đó đang ngồi phía sau hờn dỗi, cười nói:

- Không muốn lên đây ngồi sao?

Điềm Tâm liếc anh một cái, thầm cắn răng chịu đựng. Nhưng rồi cũng rất không có liêm sỉ mà leo lên ngồi ở ghế phụ. Điềm Tâm do dự một hồi, quyết tâm phải tìm được đáp án cho mình, bằng không tối nay không thể ngon giấc rồi, cô hỏi:

- Anh Nhiên, chị gái vừa nãy là... bạn gái của anh?

- Không phải.

Trần Diệc Nhiên nhanh chóng trả lời, thuận tay mở radio lên, tiếng nhạc dễ chịu làm cho bầu không khí bớt ngột ngạt.

- Vậy...

Điềm Tâm suy đoán một chút, dò hỏi:

- Lại là đối tượng xem mắt của anh sao?

- Ừ.

Trần Diệc Nhiên khẽ gật đầu, không thể nào hiểu nổi, đành nói:

- Là mẹ San San giới thiệu, trước khi đến đây cũng không nói cho anh biết, lúc về mới nói đó là con gái của một người bạn tốt, giới thiệu cho anh làm quen, hy vọng bọn anh có thể ở chung với nhau để tìm hiểu.

Đương nhiên Điềm Tâm hiểu ý anh, cô nghiêng mắt nhìn anh chằm chằm, nửa ngày sau mới lên tiếng:

- Nói thật là mọi người đều giới thiệu cho anh những cô gái rất xinh đẹp, tại sao anh lại không vừa mắt?

-...

Trần Diệc Nhiên quay đầu lườm Điềm Tâm một cái, không thèm trả lời lại. Ngay lập tức, Điềm Tâm há to miệng cố ý ra vẻ bất ngờ

- Chẳng lẽ... anh thích kiểu con gái như em?

Điềm Tâm mặt dày chỉ vào mặt mình liền bị Trần Diệc Nhiên ném cho cái nhìn khinh bỉ.

- Được rồi…

Lòng Điềm Tâm ỉu xìu, mắt lại nhìn lên mười ngón tay thon dài đang đặt ở vô lăng, nhếch miệng nói:

- Hay anh thích con trai? Cho nên gặp nhiều cô gái xinh đẹp như vậy cũng không động lòng một chút nào?

- Đầu óc của em suốt ngày đang suy nghĩ linh tinh gì vậy?

Trần Diệc Nhiên rốt cuộc cũng bùng nổ, đánh vào gáy cô một cái, giọng điệu hung ác:

- Lo học cho tốt, có nghe không?

- Dạ...

Điềm Tâm quay đầu nhìn phía trước, ngoan ngoãn câm miệng lại. Thoáng chốc trong xe yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng nhạc phát ra từ radio lặng lẽ vang lên.

- Ọt ọt... Ọt ọt...

Một âm thanh kì lạ đột nhiên phát ra từ cái bụng của Điềm Tâm. Trần Diệc Nhiên có chút buồn cười, dịu giọng hỏi cô:

- Đói bụng rồi à?

- Haha

Điềm Tâm cười xấu hổ vài cái, đưa tay xoa lấy cái bụng xẹp lép của mình, nhỏ giọng đáp:

- Buổi tối căng thẳng quá, ăn không no...

- Được rồi, đưa em đi ăn khuya...

Trần Diệc Nhiên phanh xe lại, đôi tay đánh lái một vòng chạy về một hướng khác.

- Nhưng mà em muốn ăn bún thập cẩm cay ở cổng trường học.

Điềm Tâm ra vẻ tội nghiệp cầu xin.

- Vậy tới đó đi!

Trần Diệc Nhiên ừ một tiếng, lập tức quẹo phải rồi chạy mất hút.