Điềm Tâm tưởng rằng Thẩm Tâm đến hậu trường tìm cô, chạy nhanh ra ngoài lại không nghĩ tới là Trần Diệc Nhiên đang đứng ở hành lang đối diện. Anh mặc bộ âu phục màu bạc xám, cà vạt thắt cẩn thận, anh đứng tựa lưng vào bức tường nhìn Điềm Tâm. Trong hành lang vô cùng yên tĩnh, âm thanh vỗ tay náo nhiệt ở sân khấu cũng bị ngăn chặn hoàn toàn, Điềm Tâm thấy Trần Diệc Nhiên đang nhìn mình, trong nháy mắt toàn bộ đèn ở hành lang đều phát sáng. Điềm Tâm không tự chủ kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chạy tới chỗ anh, đầy phấn khích nhìn anh:

- Anh Nhiên!

Trần Diệc Nhiên cúi đầu nhìn nét ngây thơ trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cặp mặt như ánh trăng lưỡi liềm lóe sáng giữa đêm tối đầy vui mừng cùng mong đợi, nhìn nét đẹp thanh tú động lòng người của cô ở trước mắt mình, tình cảm dành cho anh không chút che dấu. Cảm giác hoảng hốt lúc nãy trong lòng Trần Diệc Nhiên trong nháy mắt liền biến mất, một lần nữa lý trí của anh trở về. Nhìn Điềm Tâm một lúc, anh lại không biết nói chuyện gì.

Chỉ vì xúc động nhất thời đã chạy đến hậu trường tìm cô rồi?

- Anh Nhiên?

Điềm Tâm nhìn thấy sắc mặt Trần Diệc Nhiên biến đổi liên tục, một câu cũng không nói ra nên cô phải lên tiếng.

- Ừ.

Trần Diệc Nhiên nhàn nhạt đáp, trong đầu nhanh chóng động não, rốt cuộc nên nói cái gì bây giờ?

Điềm Tâm khó hiểu với nét mặt lạnh nhạt vừa gật đầu của anh, trong lòng thầm than một tiếng sau đó lại hỏi:

- Anh tới tìm em có việc gì không?

- Khụ!

Trần Diệc Nhiên lúng túng ho nhẹ một tiếng, nét mặt dễ chịu lại một chút nói với cô:

- Em biểu diễn rất tốt

- Thật không?

Điềm Tâm mừng rỡ reo lên, cả khuôn mặt cười rộ lên như đóa hoa:

- Cảm ơn anh đã khen!

Trần Diệc Nhiên nghĩ nửa ngày, suy nghĩ được một câu:

- Ừ. Vậy buổi biểu diễn kết thúc, em về nhà như thế nào?

- Ngồi xe buýt.

Điềm Tâm thuận miệng đáp, có chút gượng gạo:

- Ba mẹ em lại đi công tác rồi, hôm nay cũng không tới xem em biểu diễn.

Đôi mắt sâu của Trần Diệc Nhiên cụp xuống, nhìn Điềm Tâm đang cười tươi như hoa bỗng chốc lại phảng phất cô đơn, trong lòng anh nhớ tới San San và cô cũng không khác nhau lắm, nhưng từ nhiều tuần trước, ba mẹ San San đã sắp xếp tới dự buổi tối hôm nay rồi. Đột nhiên, anh đối với Điềm Tâm có một chút đau lòng.

- Đợi lát nữa kết thúc, đứng ở đại sảnh chờ anh để anh đưa em về.

Trần Diệc Nhiên đưa tay xoa đầu Điềm Tâm, cười nhẹ:

- Coi như là phần thường dành cho màn biểu diễn của em.

Điềm Tâm cao hứng đến mức muốn nhảy dựng lên

- Thật sao?! Tốt quá rồi. Cảm ơn anh!

- Ừ, giờ anh phải quay lại khán đài.

Trần Diệc Nhiên vừa định quay đi mới liếc thấy bộ quần áo có chút mát mẻ của cô, thêm một câu dặn dò:

- Buổi tối sẽ lạnh, đi về nhớ mặt thêm áo khoác!

- Em biết rồi!

Điềm Tâm vội vàng gật đầu, không giấu được nét rạng rỡ trên khuôn mặt mà quay về. Ở hậu trường phòng nghỉ, Điềm Tâm vừa mới đi vào đã bị thầy chủ nhiệm gọi lại, nét mặt rất nghiêm túc:

- Điềm Tâm! Em từng học múa ba lê phải không?