Ngây Ngô Đợi Chờ

Chương 10-1: Bạch Sắt! Cám ơn em hiểu tôi (1)

Thời gian trôi nhanh vùn vụt, nháy mắt đã đến kỳ nghỉ hè.

Thời gian thi lên nghiên cứu sinh là tháng mười hai. Đối với những sinh viên đăng ký thi nghiên cứu sinh mà nói, mùa hè này đừng mong được nghỉ ngơi. Bạch Sắt mỗi ngày giam mình trong phòng, đọc sách, ôn tập.

Tháng tám, Diệp Thanh Hân có một chuyến công tác tại Mỹ. Trước khi đi, anh họ Diệp Thanh Minh gọi điện thoại cho anh, nhờ anh qua Mỹ mua giúp chiếc dây lưng hiệu Hermes. Trong nước giá mấy ngàn, bên Mỹ không đánh thuế, nên giá được lợi hơn rất nhiều.

“Được! Anh theo học lên tiến sĩ ở trường Bắc Đại, bây giờ càng ngày càng biết tính toán. Xem ra theo học ngành kiến trúc có vẻ được nhất!” Diệp Thanh Hân ghẹo ông anh họ.

Diệp Thanh Minh đáp lại ngắn gọn: “Chờ cậu về, anh với cậu tán gẫu nhiều hơn!”

Khi ở cửa hàng Hermes lựa dây lưng, anh bắt gặp một chiếc khăn lụa màu trắng, sắc lụa trắng tinh khiến anh vô thức nhớ đến đôi mắt trong suốt, không vướng bụi trần nào đó. Ma xui quỷ khiến, anh mua luôn chiếc khăn lụa này.

Sau khi về Bắc Kinh, Diệp Thanh Hân gọi cho Diệp Thanh Minh, hẹn anh ta đến nhà để đưa đồ. Ba tháng trước, vợ của Diệp Thanh Minh vừa hạ sinh một bé trai kháu khỉnh, hai vợ chồng cũng ôm bé đến nhà Diệp Thanh Hân.

Bà Uông Cần chuẩn bị một bàn đầy thức ăn ngon. 

“Ái chà chà! Bé con thật đáng yêu!” Bà Uông Cần cảm thán: “Thật đáng tiếc, Tiểu Hân của nhà chúng ta chưa giác ngộ, không biết đến ngày tháng năm nào mới được ôm cháu nội.”

“Cô à, năm 2016 là năm khỉ, tháng bảy là tháng ngọ. Ngày nào, tháng nào, năm nào ngay trong tầm tay mình thôi!” Diệp Thanh Minh cười cười.

“Năm nay bàn chuyện tìm kiếm đối tượng, sang năm kết hôn, năm sau sinh em bé … Vừa vặn kịp lúc ~~~” Chị dâu cũng tát nước theo mưa.

Bà Uông Cần trừng mắt nhìn Diệp Thanh Hân, rồi quay sang hai vợ chồng Diệp Thanh Minh: “Hai đứa tụi con quen cô gái nào thích hợp thì giới thiệu cho nó một chút …”

“Mẹ! Được rồi!” Diệp Thanh Hân không nể nang cắt ngang lời của bà Uông Cần, “Chuyện của con, con biết xử trí!”

Bà Uông Cần lắc đầu bất lực.

Cơm nước xong xuôi, bà Uông Cần và chị dâu chơi đùa với đứa nhỏ, Diệp Thanh Minh và Diệp Thanh Hân ngồi nói chuyện ở một bên.

“Tiểu Hân, ngày mai là thứ bảy, cậu đi cùng anh một chuyến được không?” Anh ta lấp lửng, tựa như có điều khó nói.

“Sao vậy? Còn có chuyện gì có thể làm khó đến tiến sĩ?” Diệp Thanh Hân cười cười.

Không ngờ đây lại là một chuyện cực kỳ khó khăn. Vợ của Diệp Thanh Minh tuy ở Bắc Kinh nhiều năm, nhưng vẫn chưa được vào hộ khẩu. Theo quy định hiện nay, bố có hộ khẩu Bắc Kinh, còn mẹ thì không, thì con cũng không được mang hộ khẩu thành phố.

Nghe nói chỉ cần chút quan hệ, thêm tí tiền là được. Anh ta thông qua rất nhiều người, mãi mới hỏi thăm được địa chỉ của Sở trưởng, muốn thử đi cửa sau xem thế nào. Chiếc dây lưng Hermes đó cũng là quà tặng cho Sở trưởng.

Diệp Thanh Hân nghe xong thì cau mày: “Anh! Em với bên Sở Công An thành phố nào có quen biết gì, lại cũng chưa từng lui tới, làm sao có thể giúp anh được!”

“Em làm bên Bộ Ngoại Giao nhiều năm, năng lực ngoại giao rất mạnh mà đúng không?” Anh ta đáp lại.

“Anh à! Em chỉ đảm nhận phiên dịch, nào phải đại sứ, làm gì có năng lực ngoại giao!” Diệp Thanh Hân nở nụ cười khổ.

Diệp Thanh Hân tiếp lời: “Thật ra đến tìm Sở trưởng nói chuyện cũng không cần em lên tiếng. Gọi em đi cùng chỉ để tăng thêm can đảm.”

Anh ta thấy Diệp Thanh Hân còn do dự, bất đắc dĩ thở dài: “Anh đường đường là tiến sĩ, nghe chức danh thì êm tai … Nhưng thực chất thì sao chứ? Ngay cả vấn đề hộ khẩu của con mình cũng không giaỉ quyết được. Nếu như nó không có hộ khẩu Bắc Kinh thì không được đến trường công, cho dù anh có tiền cố cho nó đi học ở Bắc Kinh đi chăng nữa thì khi thi đại học vẫn phải quay về quê mẹ ở Hồ Bắc. Nơi đó ra sao cậu biết mà? Anh học tập nhiều năm như vậy, biết rõ cái gì gọi là cốt khí, phải giữ tâm thanh cao… Thế nhưng, chuyện này … vì con … anh không còn cách nào khác.”

Diệp Thanh Hân đành phải gật đầu đồng ý.

*

Sáng hôm sau, Diệp Thanh Hân và Diệp Thanh Minh cùng nhau đi đến điểm hẹn.

Diệp Thanh Minh đến cùng một người, nghe nói là là người trung gian giới thiệu, không biết ông anh họ của anh tìm được ở đâu.

Diệp Thanh Minh ngoại trừ mang theo quà là chiếc thắt lưng Hermes, còn chuẩn bị thêm phong bì cả trăm ngàn tệ.

Diệp Thanh Hân lắc đầu thở dài. Anh thật sự không ngờ đến chuyện ‘đút lót’ này một ngày có thể xảy ra trên người ông anh họ của anh, và anh lại chính là đồng lõa.

Ba người cùng nhau đến Sở Công An thành phố, gặp Sở trưởng Trịnh. Người trung gian cũng có chút thế lực, chỉ một loáng cả ba đã có thể tiến vào cổng lớn của đại viện. Diệp Thanh Hân phát hiện vẻ mặt của Diệp Thanh Minh thả lỏng hơn rất nhiều, có lẽ đã tăng thêm lòng tin với người trung gian này.

Ai ngờ chuyện tiếp sau đó chẳng chút nào thuận lợi. 

Lão ta đưa hai người đến gặp Sở trưởng Trịnh. Tuy nhiên ông ta không nhận quà và phong bì, còn giảng giải một đống đạo lý. Lão ta ngồi bên cạnh nói đỡ vài câu nhưng chẳng có chút tác dụng. Sắc mặt Diệp Thanh Minh lúc trắng lúc xám.

Ba người ra khỏi nhà Sở trưởng, lão ta cất giọng đầy tiếc nuối: “Xem ra việc này chúng ta đã quá gấp gáp. Trước đây chiêu này là dùng được, bây giờ thì không xong rồi!”

“Còn có biện pháp khác không?” Diệp Thanh Minh không đầu hàng.

Lão lắc đầu: “Hết cách!”

Diệp Thanh Minh lập tức ỉu xìu.

Diệp Thanh Hân đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Anh à, nghĩ thoáng một chút. Cả nước có hơn tỉ người, được vào hộ khẩu thành phố chỉ có số ít. Những người không mang hộ khẩu thành phố không phải vẫn sống tốt đó sao … Chúng ta dù sao cũng hạnh phúc hơn mấy nhiều người rồi …”

Anh họ thì thào: “Là anh vô dụng! Học Bắc Đại làm gì chứ? Làm tiến sĩ thì sao chứ?”

Đám mây đen che kín bầu trời, không gian chợt trở nên âm u.

Ba người chuẩn bị rời khỏi đại viên, đột nhiên có một chiếc xe màu đen, cửa xe đang từ từ đóng lại, hai anh cảnh vệ nghiêng người cúi chào.

Người trung gian nhẹ giọng: “Nhìn thấy không, đây là xe của Cục Trưởng Bạch của Bộ Công an. Ai mà có quan hệ với ông ta thì chuyện vào hộ khẩu Bắc Kinh chỉ là một cái phẩy tay.”

Diệp Thanh Minh và Diệp Thanh Hân chẳng còn gì để nói. Ai mà có thể quen được với hoàng thân quốc thích chứ. 

*

Đúng lúc này, xe của Cục Trưởng ngừng trước mặt ba người bọn họ. Cánh cửa xe bên phải bật mở, một đôi chân nhỏ nhắn thon dài từ trên xe bước xuống.

Cô mặc một chiếc váy tơ tằm, dáng người mảnh dẻ, mái tóc dài ngang eo. Nhìn gương mặt tuy còn non nớt nhưng khí chất rất tao nhã, đoan trang.

Người trung gian và Diệp Thanh Minh liền nghĩ ngay đến: Thiên kim tiểu thư.

Cô gái nở nụ cười thanh thuần, vẫy vẫy tay về phía Diệp Thanh Hân: “Thầy Diệp, sao thầy lại ở đây? Thật trùng hợp ạ!”

Diệp Thanh Hân kinh ngạc, miễn cưỡng nở nụ cười với cô … Thì ra là Bạch Sắt!

Lúc này một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi cũng từ trên xe bước xuống, Bạch Sắt kéo kéo tay ông ta, giới thiệu: “Ba! Đây là thầy Diệp mà con đã từng kể với ba!”

Diệp Thanh Hân hoàn toàn rõ ràng. Thì ra Bạch Cục Trưởng của Bộ Công an chính là ba của Bạch Sắt.

Anh không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này.

Diệp Thanh Minh đứng bên cạnh đụng tay anh một cái, vẻ mặt mang theo chút khẩn cầu. Diệp Thanh Hân dĩ nhiên hiểu ý của anh họ. Anh vô thức cuộn chặt bàn tay, đốt ngón tay trắng bệch.

Diệp Thanh Hân biết Bạch Sắt được sinh ra trong một gia đình gia giáo, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ đến cô chính là con gái cưng của Cục Trưởng.

Cô thanh thuần, trong sáng. Nếu như cô biết người thầy mà cô luôn sùng bái lại ban ngày ban mặt tìm ba cô đút lót, hơn nữa khả năng sẽ là thất bại … 

Cô sẽ suy nghĩ thế nào? Sau này anh còn mặt mũi nào gặp cô?

“Phó giáo sư Diệp, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Quả nhiên tuổi trẻ tài cao!” Ba của Bạch Sắt bắt tay Diệp Thanh Hân: “Nghe Bạch Bạch nói muốn được theo thầy học lên nghiên cứu sinh, sau này mong thầy quan tâm cháu nhiều hơn!”

“Nào có! Nào có!” Diệp Thanh Hân nói giọng khách khí, liếc nhìn ánh mắt đầy lo lắng của Diệp Thanh Minh.

Người trung gian nhác thấy bộ dạng do dự của Diệp Thanh Hân, chửi thầm trong lòng: Đọc sách chỉ giỏi ra vẻ thanh tao, có thể có được quan hệ với Cục Trưởng Bạch mà không chịu tận dụng.

Lão ta rốt cục chịu không được, đứng bên cạnh phụ họa: “Cục Trưởng Bạch, vị này là bác sĩ Diệp Thanh Minh, là anh họ của thầy Diệp. Thật ra hôm nay chúng tôi đến đây gặp được Cục Trưởng, thật sự cũng có điều khó nói …”

Lão cố tình nói lấp lửng để Diệp Thanh Hân có cớ tiếp lời, xin Cục Trưởng Bạch. Lão cho rằng nếu làm như vậy, Cục Trưởng Bạch sẽ nể mặt mũi mà đồng ý với bọn họ.

“À!!!” Ba Bạch Sắt nhàn nhạt đáp lại. Tình huống này ông ta gặp qua không ít nên cũng không thèm nói chuyện với lão ta, vẻ mặt Cục Trưởng Bạch không biến sắc nhìn về phía Diệp Thanh Hân: “Phó Giáo sư Diệp, là chuyện gì vậy?”