Tâm tình Bạch Sắt bây giờ hình dung sao nhỉ?
Giống như đi mua vé số mà nhất định sẽ trúng giải nhất, chỉ đợi người ta mở thưởng! —— Cảm giác wonderful cỡ nào chứ! Nhưng mà đột nhiên lại phát hiện, khéo cả đời giải thưởng này cũng không mở ——sh*t! Cô biết, rõ ràng thầy Diệp thích cô, nhưng mà anh lại một mực giấu kín. Người như anh phải làm sao đây? Chẳng lẽ muốn cô chủ động hả? Nhưng mà vì sao toàn là cô chủ động chứ, mất giá quá! Huống chi, còn một tháng nữa thôi là bọn họ sẽ về với quan hệ thầy trò. Vậy thì bọn họ còn có thể bên nhau được sao? Trong mắt người đời thì 'tình yêu chân thành' cũng trở thành 'quy tắc ngầm' mất rồi. Đầu óc Bạch Sắt như muốn vỡ tung ra. Trước tết, cô vô tình giở hộp đồ của thầy Diệp ra. Cô vô ý thôi đó, nhưng dù sao đây cũng là đồ của người ta, cô chẳng thể nào dũng cảm nói với thầy Diệp: Em lén nhìn đồ gì đó của thầy rồi! Cho nên cô giả bộ như không biết gì, trả nguyên cái hộp về vị trí ban đầu và giả bộ ngủ say. Sau đó, Diệp Thanh Hân tiến tới, xoa xoa mái tóc cô, thì cô lại nghĩ đến anh dịu dàng tình cảm như thế, lặng lẽ rơi lệ. May mà thầy Diệp tưởng cô gặp ác mộng, không nghi ngờ gì. Sau kỳ nghỉ tết ba ngày, Bạch Sắt vẫn luôn chìm trong tự vấn nhưng không tìm được cách giải quyết. Bạn học của cô đều biết thầy Diệp, cô cũng không dám đi xin lời cố vấn để tránh lộ bí mật lớn của mình. Trải qua ngàn suy vạn nghĩ, cuối cùng cô quyết định xin chị họ giúp đỡ. Dù nhìn chị họ cô như củi mục, nhưng tốt xấu gì cũng ăn cơm nhiều hơn mình vài năm, còn có bạn trai mấy lần rồi nữa chứ. Chị họ Bạch Sắt tên là Tạ Tâm Hạm, là giáo viên dạy Piano, dù đã làm việc được hai ba năm rồi nhưng vẫn luôn kiên trì 'sạch bong', lại còn nợ Bạch Sắt không ít, bây giờ chủ nợ tới xin giúp đỡ, đương nhiên cô ấy không dám chậm trễ. Bạch Sắt kể hết mọi chuyện của mình và Diệp Thanh Hân từ cấp ba tới giờ. Sau khi nghe xong, Tạ Tâm Hạm che miệng cười hoài: "Chị rất phục thầy giáo Diệp của em đấy, nếu trở lại thời kỳ trước giải phóng thì thầy Diệp chắc chắn sẽ trở thành chị Giang thứ hai. Em coi, cái miệng anh ta nghiêm thế nào, đánh chết không nói!" *Chị Giang: Giang Trúc Quân (20/8/1920 – 14/11/1949), người thuộc vịnh Giang Gia, trấn Đại sơn thành phố Từ Cống tỉnh Tứ Xuyên, một nhân vật quan trọng trong tổ chức Đảng cộng sản Trung Quốc thời kỳ Trùng Khánh, là nữ liệt sĩ được Đảng cộng sản Trung Quốc truy nhận. Ngày 14 tháng 6 năm 1948, Giang Trúc Quân bị bắt tại Vạn Huyền, bị giam tại trại giam tập trung của chính phủ Trùng Khánh Quốc Dân, dù bị cực hình nhưng chị vẫn bất khuất, không khai thông tin tình báo mà chính phủ quốc dân muốn. Ngày 14/11/1949, Trùng Khánh bị quân giải phóng nhân dân Trung Quốc vây bắt, chị bị ngục giam chính phủ quốc dân giết chết và hủy thi. Bạch Sắt thở dài: "Chị, chị cho em chủ ý gì đi. Cái miệng hũ nút này sao có thể mở ra được?" Tạ Tâm Hạm cười hì hì, vỗ ngực nói: "Không sao, chị đây đã đọc thuộc 36 kế cầm quân rồi! Không được kế này sẽ có kế khác, luôn có một kế hợp với em." Bạch Sắt giựt mình: "Thật không? Không ngờ đấy, chị còn hiểu 36 kế cơ." Bạn Bạch mù về quân sự, lúc này có hứng thú sáp vô: "Đúng lúc lắm, mau phổ cập kiến thức cho em đi, 36 kế gồm những gì?" "Khụ khụ." Quân sư gia nào đó hát lên: "36 kế tình yêu, lúc nào cũng phải thật đẹp..." Bạch Sắt suýt thì hôn mê: "Ngừng, ngừng. Chị nói thẳng ra coi, dùng kế gì thì thầy mới trúng chiêu." Tạ Tâm Hạm hất tóc: "Mỹ nhân kế!" Tạ Tâm Hạm mở tủ quần áo ra, rất vui vẻ hiến mấy bộ quần áo của mình, đưa cho Bạch Sắt: "Nhóc con, em thay ra cho chị coi, nếu như hiệu quả OK thì... hẹn gặp thầy Diệp của em chút. Ờm, lý do hả, nói là vì chuyện phỏng vấn." Bạch Sắt thay quần áo của chị, đứng trước gương nhìn, đổ mồ hôi. Giữa mùa đông mặc quần tất mỏng dính, quả là mất hồn. Còn có váy bao lấy mông, độ che phủ thế này đi đường cũng khó. Áo khoác lông cừu, eo cao thì thôi, cài cũng không cài được, chỉ có thể để mở ra, lộ chiếc áo bó sát người bên trong. "Perfect! Khuông mặt thanh thoát thuần khiết, dáng người bốc lửa, đây mới là dụ hoặc trí mạng đó." Tạ Tâm Hạm hài lòng vỗ tay, sau đó nhíu mày: "Sắt Sắt, từ khi nào dáng người em có thể so được với chị đây rồi? Đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước..." Bạch Sắt ngắt lời cô: "Chị à, bình thường chị đều mặc thế này sao? Từ khi nào chị biến thành thế này rồi?" Tạ Tâm Hạm 'hừ' một tiếng: "Bớt nói nhiều. Mau gọi điện cho thầy Diệp đi." Bạch Sắt lắc đầu liên tục: "Chị xem này, ngắn như thế, em mà vào trường thì nhất định sẽ bị thầy cô mắng ấy. Gần đây trường em đang thắt chặt vấn đề tác phong và kỷ luật, đến lúc đó sẽ gán em vào tội phá hỏng văn minh nơi trường học thì chết." Tạ Tâm Hạm trừng mắt: "Đúng là ngốc! Khoác cái áo gió bên ngoài, vào lớp học thì lại cởi!" Phần 2 Trước lúc Bạch Sắt đi, Tạ Tâm Hạm vươn tay nắm lấy, cổ vũ cô: "Nhóc con, tự tin lên đi! Hôm nay em mặc thế này thì không có một người đàn ông nào có thể nhịn được đâu. Chị nói là không một người đàn ông nào!" Bạn nhỏ Bạch Sắt đi trên đường cứ YY hoài. Chuyện mà bây giờ cô muốn làm nhất chính là xé bộ mặt vĩnh viễn ưu nhã dịu dàng của thầy Diệp, tưởng tượng cảnh thầy Diệp luôn bình tĩnh thong dong bị cô mê hoặc thất điên bát đảo, trợn mắt há hốc mồm, chờ mong quá đi. 7 rưỡi tối ngày 3 tháng 1, khu giáo viên của khoa tiếng Anh. Bách Sắt hẹn Diệp Thanh Hân vào lúc này. Đây là buổi tối cuối cùng của kỳ nghỉ tết, gần như không ai đến tăng ca hay học thêm, tất cả mọi người đều đang tự vui vẻ, cố gắng níu kéo ngày nghỉ cuối cùng. Bạch Sắt lên đến tầng ba, vào toilet trước, nhìn xung quanh không có người, cô cởi áo gió ra nhét trong túi của mình. Cô soi gương nhìn mình, váy ngắn đến mức chính cô cũng thấy xấu hổ, Bạch Sắt lập tức chạy tới phòng Diệp Thanh Hân với tốc độ tên lửa. Cửa ngoài ban công mở ra như thường, Bạch Sắt biết là vì thầy Diệp để cửa cho mình. Bên trong quả nhiên không có một bóng người. Bạch Sắt tự cổ vũ bản thân, chạy tới văn phòng riêng của Diệp Thanh Hân, tiếng gày cao gót vang 'cộp cộp cộp'. "Thầy..." Bạch Sắt còn chưa nói được nữa thì bị hình ảnh trước mắt làm cho rụt lưỡi. Trong văn phòng thầy Diệp, có người! Hơn nữa còn là trưởng khoa Ngô của khoa bọn họ! Có điều gì đau khổ hơn điều này sao? Thật ra, trưởng khoa chỉ đến văn phòng lấy đồ, vô tình trông thấy cửa phòng Diệp Thanh Hân mở thì vào chào anh. Bọn họ vừa mới nói vài câu thì nghe thấy tiếng giày cao gót 'cộp cộp cộp' vang lên. Hai người cùng quay đầu qua nhìn, thầy ngay vẻ mặt 'gặp quỷ' của bạn Bạch Sắt. "Em chào trưởng khoa..." Bạch Sắt ngượng ngùng chào hỏi, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Rõ ràng cô vừa trông thấy lông mày trưởng khoa nhíu lại, chắc chắn là bị cách ăn mặc của cô dọa rồi đó. Không biết ngày mai trợ lý sinh viên có tới tìm cô uống trà đàm đạo không. Mà mục tiêu cô tìm mọi cách tiếp cận —— thầy Diệp, chỉ nhìn rồi quay đi ngay, không có chút dấu hiệu lạ nào! Trưởng khoa Ngô 'khụ' một tiếng, quay đầu nói với Diệp Thanh Hân: "Tiểu Diệp, tôi về nhé!" Diệp Thanh Hân vẫn bình tĩnh tỉnh táo, nói tỉnh bơ: "Thầy về cẩn thận." Trưởng khoa Ngô đi rồi, Diệp Thanh Hân nhìn Bạch Sắt, vẫn chỉ bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng Bạch Sắt lại chột dạ, hơn nữa vừa rồi bị trưởng khoa Ngô 'liếc nhìn', khuôn mặt cô như đang mếu. Diệp Thanh Hân lại như hiểu được tâm tư của cô, an ủi: "Không sao đâu. Nay không phải thời gian làm việc, con gái thích làm đẹp đỏm dáng cũng là chuyện thường, hơn nữa, trưởng khoa Ngô cũng không nằm trong ủy ban kỷ luật, bị ông ấy bắt gặp cũng không sao đâu." Anh dừng chút rồi lại bồi thêm: "Ngày mai nhiệt độ sẽ giảm đấy, em vẫn nên mặc ấm một chút, bị cảm sẽ không tốt đâu." "Vâng." Bạch Sắt gật đầu lung tung. "Vậy chúng ta nói tới chuyện chính nhé." Diệp Thanh Han nói tiếp, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh vô ba. "Vâng, thầy Diệp." Bạch Sắt khóc không ra nước mắt mà. Cái gì mà mỹ nhân kế chứ, cô nên nghĩ từ trước, với cái người 'cấm dục như liễu hạ huệ' giống thầy Diệp thì dùng Mỹ nhân kế có tác dụng được sao? Quả nhiên là hoàn toàn thất bại! —– Chuyện xưa: Thầy Diệp (giận thầm trong lòng): Làm gì chứ! Dám mặc váy ngắn như vậy! Còn đi đôi tất khiêu gợi như vậy! Hôm nay đi với ai mà mặc như thế?.... Lam Linh: Xin hỏi, cậu chất vấn người ta là đứng trên lập trường gì thế? Cậu là gì của tiểu Bạch? Cậu có tư cách gì để hỏi điều này? Thầy Diệp yên lặng. Một lát sau. Lam Linh khóc nức nở, ôm đùi người nào đó: Thầy Diệp à, cậu không thể bỏ vai diễn được! Chương sau sẽ cho cậu ăn ngon ngọt mà! Thầy Diệp (trở lại là người dịu dàng ưu nhã): Nói thế còn được