Bí mật rừng tơ bạc, đi đến thôn đó hỏi một chút sẽ biết.

Tất cả nghi ngờ đề hướng về phía dì Vương thần bí kia.

Tạ Kha đi cùng Thẩm Vân Cố và một vài đệ tử trong môn phái, quyết định đến chỗ dì Vương một phen.

Tạ Kha bất ngờ nhìn thấy Quỳnh Sơ lẫn trong đám đệ tử.

Quỳnh Sơ không biết làm thế nào mà chen được một chân trong này, phát hiện Tạ Kha nhìn mình chăm chú, nàng ngẩng đầu, nở một nụ cười chân thành.

Tạ Kha không cười, quay đầu đi.

Dì Vương tám chín phần mười là mẹ của Quỳnh Sơ - là tội nhân Tố Nữ tông năm đó, không lẽ nàng muốn đi cùng, nhìn bọn họ bắt giữ mẫu thân nàng sao.

Một người khác của Tố Nữ tông là Quỳnh Yến, từ đầu đến cuối nhìn Tạ Kha và Quỳnh Sơ liếc mắt đưa tình, trong lòng cười lạnh, hai tên tiện nhân này cũng coi như xứng đôi.

Đoàn người bọn họ đi đến, một đám người trong thôn vây ra xem.

Hỏi một chút liền biết dì Vương sống ở đâu.

Tạ Kha chẳng có hứng thú lại đến cái nơi khỉ ho cò gáy đó, hắn ở lại, ngồi lẫn trong đám thôn dân xem kịch vui.

Ở lại cùng hắn còn có Quỳnh Sơ.

Quỳnh Sơ ngồi cạnh hắn, nghịch cỏ dại dưới đất.

Tạ Kha thầm nghĩ, nàng không lo lắng à.

Quỳnh Sơ bện được một vòng tròn bằng cỏ, đội lên đầu, cười nói: "Tạ ca ca, đẹp không?"

Tạ ca ca: "......Nhục nhã." Quỳnh Sơ oán trách đưa mắt nhìn hắn, sau đó quay đầu, nói với một người phụ nữ trung niên bên cạnh: "Tỷ tỷ, ngươi thấy vòng này đẹp không?"

Người kia vẫn luôn nhìn về phía bọn họ, vừa bị hỏi, có chút phản ứng không kịp, nhưng thấy một nữ nhân xinh đẹp hoạt bát như vậy, vui vẻ nói: "Rất đẹp."

Quỳnh Sơ lúc này mới cười mĩ mãn: "Cảm ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ ngươi thật tốt, tốt hơn tên đầu gỗ không hiểu phong tình kia rất nhiều."

Người phụ nữ có chút xao động, như được tiếp thêm dũng khí, không nghĩ rằng hai vị tiên nhân này dễ nói chuyện như vậy.

Cô đem vấn đề đã muốn nói từ lâu ra hỏi: "Cô nương, các người tới đây làm gì?"

Quỳnh Sơ bỏ bó cỏ xuống, cười nói: "A, cũng không có gì, chỉ là vài ngày trước trong rừng có người chết, trưởng lão phái chúng ta đi điều tra việc này."

"Cái gì? Người chết?"

Người phụ nữ hoảng sợ, đám thôn dân dựng lỗ tai lắng nghe bên cạnh cũng kinh ngạc.

Hai mặt nhìn nhau.

"Người chết? Chết từ khi nào?"

Quỳnh Sơ nhìn vẻ mặt mờ mịt của bọn họ, có chút kinh ngạc: "Các người cũng không biết?" Sau đó nàng an ủi: "Không sao, tông môn đã điều tra chuyện này, các ngươi không cần lo lắng."

Mặc dù nói vậy, cũng không thể xóa đi sự sợ hãi trong lòng thôn dân.

Người phụ nữ nói: "Mấy người kia chết như thế nào?"

"Hình như bị treo cổ trong rừng."

Mọi người kinh ngạc trừng mắt.

Người phụ nữ đột nhiên nghĩ đến: "Cho nên các người vừa hỏi vậy, là do nghi ngờ dì Vương sao?"

Quỳnh Sơ không biết trả lời thế nào.

"Chắc là trùng hợp thôi, sao dì Vương có thể giết người." Đám thôn dân bắt đầu xôn xao bàn tán.

"Con dâu nhà họ Vương là người tốt, sẽ không làm ra loại chuyện này đâu."

"Đúng vậy, hơn nửa thôn chúng ta đều dựa vào nàng mà sống.

Quỳnh Sơ vội hỏi: "Chúng ta mới chỉ nghi ngờ thôi, chưa có xác định."

Ánh mắt Tạ Kha vốn luôn nhìn chằm chằm phía trước, nghe vậy mới quay đầu lại.

Ánh mắt hắn trong suốt không gợn sóng nhìn vào người phụ nữ trung niên hỏi: "Dì Vương kia sao lại đến đây?"

Người phụ nữ bị hắn nhìn đến sững sờ, nhíu mày, suy nghĩ chốc lát, do dự nói: "Cái này ta cũng không rõ.

Lần đầu tiên gặp nàng là mười mấy năm trước, tiểu tử họ Vương kia mang từ bên ngoài về."

"Lần đâu tiên ta gặp một nữ nhân xinh đẹp như vậy, người trong thôn đều nói thiếu gia họ Vương thật may mắn."

"Hai năm sau đó, trong thôn xuất hiện yêu quái, thiếu gia họ Vương dẫn nàng đi trốn, trốn đi đâu cũng không biết, chỉ biết vài năm sau chỉ có mỗi dì Vương trở về."

"Yêu quái?" Tạ Kha nói.

Quỳnh Sơ thản nhiên: "Mười mấy năm trước Hồ tộc Bất Chu Sơn xâm lấn Thiền Ẩn cốc, ngươi không biết sao?"

Người phụ nữ nói: "Đúng đúng, đêm hôm đó nghe được tiếng hồ ly kêu, ta vừa mở cửa ra liền thấy một đám người đi từ trong núi ra, trên đầu có lỗ tai, vừa nhìn đã biết là yêu quái.

Mọi người sợ đến mức chạy hết đi, chỉ có điều dường như yêu quái không giết người, chỉ đi vào trong rừng rồi biến mất.

Tạ Kha nói: "Chỉ có một thiếu gia họ Vương mất tích thôi sao?"

Người phụ nữ ngẫm nghĩ, nói: "Không, còn một người nữa, tên là Vô Song."

Người trong thôn nghe đến hai chữ Vô Song đều lộ ra vẻ mặt thương hại.

"Nha đầu kia cũng khổ."

Quỳnh Sơ cười nói: "Vô Song là ai?"

Người phụ nữ cằn nhằn nói liên miên trong chốc lát, Tạ Kha mới hiểu rõ.

Vô Song vốn là con gái nuôi nhà họ Vương, em gái của Vương Khanh Văn, cha mẹ đều mất sớm, được Vương gia nhận nuôi.

Nghe thôn dân nói, trước khi dì Vương xuất hiện, mọi người vẫn nghĩ Vô Song là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Vương.

Quỳnh Sơ môi ngậm ý cười, nhưng không át đi được sự lạnh lùng trong đáy mắt: "Nói như vậy, dì Vương kia đoạt hôn phu của người khác à."

Người phụ nữ lắc đầu, xua tay: "Cô nương không thể nói vậy được, chúng ta đều nhìn ra, Khanh Văn không có ý gì với Vô Song cả."

Quỳnh Sơ như không nghe thấy: "Người ta đã có thanh mai trúc mã, nàng không nên chen ngang như vậy, rơi vào kết cục này cũng là ý trời cả."

Người phụ nữ sửng sốt, không biết trả lời thế nào.

Một số thôn dân không nghe lọt tai: "Cô nương đừng nói khó nghe như vậy"

Quỳnh Sơ mím môi cười, không nói gì.

Không bao lâu, đám người Thẩm Vân Cố trở lại, quả nhiên, cái gì cũng không tra được.

Một đệ tử Xích Dương cung bất đắc dĩ buông tay: "Nữ nhân kia nhìn thế nào cũng ra người bình thường, chúng ta xem tơ lụa dệt ra, cũng không có gì khác lạ."

Quỳnh Sơ cười nói: "Phải làm sao bây giờ."

Rất nhiều người đưa mắt nhìn Thẩm Vân Cố, nhưng vị thiên tài kinh diễm này tuyệt nhiên không để tâm đến chuyện này, không chút để ý mà ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài nhặt lên một cái lá dâu.

Quỳnh Yến có chút bất đắc dĩ, nói: "Trước tìm một chỗ nghỉ lại đã."

Một đệ tử Thiền Ẩn cốc nói: "Nơi này gần Thiền Ẩn cốc, không bằng chúng ta đến nghỉ tạm?"

Những người khác đều gật đầu.

Tạ Kha cầu còn không được một cơ hội tuyệt vời như vậy, sao có thể buông tha.

Lại là bậc thang đầy lá phong đỏ như máu, nhiều đệ tử lần đầu đến đây đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

"Cây phong này không động sao, là giả à?"

Đệ tử Thiền Ẩn cốc kiên nhẫn giải tích: "Đều là thật, nhưng thời gian đã bị ngưng lại."

Mọi người đều tán thưởng, oa lên một tiếng lại gần, vòng quanh cây phong nhìn tới nhìn lui.

Thẩm Vân Cố là người không ai dám tới gần, Tạ Kha là người không ai muốn tới gần.

Quỳnh Sơ ngoại trừ bị hai nữ tu Tố Nữ tông ghen ghét, cùng các đệ tử tông môn khác, nhất là nam tu, trò chuyện rất vui vẻ.

Cứ thế, chỉ chừa lại Thẩm Vân Cố đi chung với Tạ Kha ở cuối cùng.

Tạ Kha đang nghĩ đến chuyện khác, Thẩm Vân Cố đột nhiên nói: "Hôm đó tại sao ngươi lại đến đây?"

Tạ Kha nghĩ lại liền hiểu, chắc y đang nói đến cái hôm mình châm lửa thiêu cháy lông mi y.

Không nghờ y lại hỏi vì sao hắn tới.

Tạ Kha trả lời: "Tùy tiện đi dạo thôi."

Thẩm Vân Cố nghiêng đầu nhìn hắn.

Sau lưng y là rừng phong đỏ rực như lửa, nhưng tất cả màu sắc như phai nhạt khi nhìn vào đôi con ngươi lạnh nhạt của y, nhìn qua có chút vô hại: "Thật không?"

Tạ Kha ừ một tiếng cho có lệ, không nói gì.

Hắn cuối cùng đã đi vào trong Thiền Ẩn cốc.

Thiền Ẩn cốc chia làm bốn phía, bốn đỉnh núi, ở giữa là một cây bồ đề khổng lồ.

Vào trong cốc, gió thổi se lạnh.

Bọn họ đi về phía đông, nơi này là nơi ở của đệ tử ngoại môn Thiền Ẩn cốc, cũng là nơi để tiếp đãi khách quý.

Buổi luận đạo ở Xích Dương cung đã kết thúc, Giới Tuệ trong cốc tới đón khách.

Giới Tuệ đến nói chuyện với Thẩm Vân Cố:" Có tiến triển gì không?" Thẩm Vân Cố lắc đầu.

Giới Tuệ nói: "Vậy các ngươi trước hết nghỉ ngơi ở đây đi."

Ngay lúc này một con chó chạy dọc hành lang, le lưỡi chạy tới, theo sau là một tiểu hòa thượng đang thở hổn hển.

Con chó lớn ngay lập tức chạy về phía Giới Tuệ, thân thiết cọ vào chân y.

Con chó làm nhóm nữ tu giật mình.

Giới Tuệ nhỏ nhẹ cúi người, muốn xoa đầu con chó, nhưng bàn tay cứng ngắc để ở không trung, sau đó chậm rãi rụt về.

Tiểu hòa thượng chạy theo sau sắp khóc đến nơi: "Xin lỗi Giới Tuệ sư huynh, ta không quản được nó, ta sẽ mang nó trở lại."

Giới Tuệ nhíu mày nói: "Lần sau không được tái phạm."

"Dạ vâng ạ."

Tiểu hòa thượng hết túm rồi lại tha lôi con chó, con chó kia rất thích Giới Tuệ, trước khi đi không cam lòng nức nở một tiếng.

Giới Tuệ nghiêng đầu nói: "Đệ tử trong cốc không hiểu chuyện, khiến chư vị chê cười rồi."

Này có gì chê cười, tất cả mọi người đều xua tay, tỏ vẻ không thèm để ý.

Chỉ có duy nhất Quỳnh Sơ vỗ vỗ ngực, dịu dàng nói: "Vừa nãy ta sợ muốn chết.

Giới Tuệ đại sư, hình như ngươi rất thích chó mèo."

"Đúng vậy." Một đệ tử Thiền Ẩn cốc khác cười nói: "Ta nghe các trưởng lão nói, Giới Tuệ sư huynh trước đây còn nuôi một con chó."

Giới Tuệ cũng không nghĩ tiếp tục đề tài này, nhưng Quỳnh Sơ lại vô cùng hứng thú: "Con chó kia đâu?"

Giới Tuệ thản nhiên nói: "Đi rồi."

Quỳnh Sơ còn muốn hỏi thêm, nhưng Giởi Tuệ đã cất bước đi trước, chỉ để lại cho nàng một cái bóng.

Tạ Kha ngó trái ngó phải, rất hài lòng, một tiểu hòa thượng dẫn hắn đến chỗ nghỉ ngơi.

Một tiểu viện trồng một ít cây trúc, cao thấp không đồng đều, nhưng xanh mơn mởn một màu.

Trong tiểu viện lá khô rụng đầy, lúc hắn đi qua, một bà lão đang cần mẫn quét cầm chổi quét lá khô.

Chỉ có một điều không may - Quỳnh Sơ ở cách vách với hắn.

Quỳnh Sơ rạo rực vui sướng: "Tạ ca ca, đây quả nhiên là duyên phận."

Tạ Kha lãnh đạm đóng sập cửa.

Quỳnh Sơ ở ngoài cửa hừ một cái, đá một cái lá rụng, quay về.

Lá trúc rơi xuống trên người bà lão quét lá, bà lão vẫn cầm chắc cây chổi, cúi đầu, vẻ mặt giấu trong bóng tối, không nhúc nhích.

Tối đến, Tạ Kha từ trong phòng chuồn ra, xuyên qua hành lang gấp khúc, lao tới trung tâm Thiền Ẩn cốc.

Cây bồ đề to lớn im lặng đứng, rễ cây ngoằn ngoèo uốn lượn hình rồng, nâu sẫm, cắm sâu xuống đất.

Cành cây nghiêng nghiêng, từng phiến lá bồ đề rụng xuống dưới ánh trăng.

Đầu ngón tay Tạ Kha hiện lên một ngọn lửa nhỏ.

Mặc dù gió thổi hướng nam nhưng ngọn lửa trước sau vẫn hướng về phía Bắc.

Đây là lực hấp dẫn giữa những loại lửa với nhau.

Tạ Kha đi về hướng Bắc, đi qua cây bồ đề lớn, lá cây theo gió vang lên tiếng xào xạc, như từng ánh mắt dõi theo hắn.

Tạ Kha dừng bước trước cửa vào.

Phía bắc là nơi ở của Bắc Sơn chưởng lão và các đệ tử tinh anh, mặc dù trời đã khuya nhưng vẫn có người canh giữ.

Tạ Kha nghĩ chắc phải trèo tường vào thôi.

Hắn ẩn mình trong tối, bỗng có một đôi tay mềm mại không xương đặt lên vai hắn.

Tạ Kha hạ thấp hô hấp, ánh mắt lóe lên, sát ý vừa mới phóng ra, người nọ liền mở miệng.

Nữ nhân cười duyên: "Tạ ca ca đêm khuya nhàm chán, ra ngoài tìm người mua vui phải không.?"

Tạ Kha trầm mặc trong chốc lát, lạnh lùng nói: "Buông tay."

Quỳnh Sơ buông tay, sau đó ở bên tai Tạ Kha cả giận nói: "Tạ ca ca, ngươi ở đây làm gì?"

Tạ Kha không quan tâm tới nàng.

Quỳnh Sơ trừng mắt nhìn, tỏ vẻ khờ dại nói: "Ngươi đến tìm phật hỏa sao?"

Tạ Kha nghiêm túc nhìn nàng, sau đó cười: "Thông minh."

Sát ý vốn đã kìm lại nhanh chóng phóng ra.

Quỳnh Sơ phất tay cười nói: "Ai nha, chỉ bằng một chuyện này mà Tạ ca ca đã muốn giết ta rồi sao?" Nàng mị nhãn như tơ: "Nói không chừng ta có thể giúp Tạ ca ca đó."

Tạ Kha nói: "Giúp thế nào?"

Ngón trỏ Quỳnh Sơ ấn lên môi hắn: "Đó là bí mật, Tạ ca ca đi theo ta."

Quỳnh Sơ dẫn đường đi trước, vừa đi vừa nói: "Thật ra có một mật đạo dẫn đến bắc sơn."

Ở một tòa núi nhỏ sau cốc, cỏ cây bao trùm.

Quỳnh Sơ lấy tay gạt cây cối sang bên, lộ ra một miệng giếng.

Dưới ánh trăng, giếng cạn lạnh lùng im lặng.

Quỳnh Sơ nói: "Nhảy xuống."

Tạ Kha cũng chẳng thèm do dự, trực tiếp nhảy xuống.

Quỳnh Sơ giật mình, sau đó nở nụ cười, cũng nhảy xuống theo.

Quỳnh Sơ ở vách đá trong thân giếng sờ soạng chốc lát, tìm được chốt mở, một tiếng ầm vang, cơ quan khởi động.

Hai vách tường tách ra, lộ ra một con đường nhỏ trước mặt Tạ Kha.

Men theo ánh trăng le lói, bọn họ bước vào.

Cuối con đường nhỏ là một ngã rẽ, có hai con đường rẽ sang hai hướng khác nhau.

Quỳnh Sơ đứng nơi này, ý cười chậm rãi trở nên lạnh lùng.

Tạ Kha chờ nàng chỉ đường.

Quỳnh Sơ nhẹ giọng nói: "Tạ ca ca, ngươi chờ ta một chút, ta suy nghĩ đã."

Tạ Kha im lặng chờ.

Quỳnh Sơ tựa như có chút quan hệ với nơi này, nàng ngồi xổm xuống, ngón tay lướt nhẹ trên mặt đất, mùi máu tươi đã trầm xuống, nhưng nàng vẫn có thể ngửi được.

Quỳnh Sơ nói: "Đi về phía bên trái sẽ ra ngoài Thiền Ẩn cốc, bên phải là hướng đông sơn."

Tạ Kha gật đầu, đi về bên phải.

Con đường này càng đi càng rộng, chờ tầm nhìn trống trải, bỗng xuất hiện một căn phòng.

Căn phòng rất lớn, nhưng chỉ có một cái giường, một cái bàn, bên trên phủ kín mạng nhện, như đã bỏ hoang thật lâu.

Xuyên qua căn phòng, tiếp tục đi về phía trước.

Tạ Kha vừa nâng chân bước lên, lập tức lui lại.

Quỳnh Sơ nói: "Làm sao vậy?" Vừa nói xong, nàng cũng phát hiện không ổn.

Tiếng bước chân rất nhỏ từ phía trước truyền đến.

Tạ Kha kéo Quỳnh Sơ, hai người ẩn trong góc tối căn phòng.

Người tới cầm một quyển sách, ngọn đèn màu cam chiếu sáng một phương.

Hắn cất bước đi về phía căn phòng, tăng bào trắng tinh, mặt mày vô cảm.

Giới Tuệ.

Giới Tuệ đem ánh mắt đảo qua căn phòng, nhưng không có bước tiếp.

Cuối cùng hắn thổi tắt ngọn lửa, xoay người, không nói gì.

Đợi cho tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Tạ Kha mới mở bàn tay biến ra một ngọn lửa.

Quỳnh Sơ kinh sợ: "Vừa nãy là Giới Tuệ đại sư? Sao hắn lại ở đây?"

Ngươi không biết thì làm sao mà ta biết được.

Tạ Kha nói: "Trở về đi, hôm nay đến đây thôi."

Quỳnh Sơ nghĩ nghĩ, sợ hãi gật đầu: "Được."

Trên đường trở lại, Tạ Kha thuận miệng hỏi: "Làm sao ngươi biết được nơi này?"

Quỳnh Sơ cũng thành thật trả lời: "Có người nói cho ta biết." Nàng cười cổ quái, nói: "Nhưng ta sẽ không cho ngươi biết là ai nói cho ta đâu Tạ ca ca."

Tạ Kha cũng không muốn biết cho lắm.

Tạ Kha cười, nhìn nàng: "Ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?"

Quỳnh Sơ cuộn cuộn lọn tóc, ý cười trong suốt: "Ta có một suy nghĩ, đến điều tra chuyện này, hi vọng Tạ ca ca giúp ta một phen."

Quỳnh Sơ nói ra suy nghĩ của mình.

Tạ Kha nhướng mi: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

"Cái gì cũng không muốn làm." Quỳnh Sơ lúm đồng tiền như hoa: "Giúp ta, đáp án các ngươi muốn cũng sẽ tìm được."

Tạ Kha nói: "Ta không giúp được gì."

Quỳnh Sơ nói: "Không sao."

Ngươi không giúp được gì, người kia giúp được là được.

Cánh rừng phơi tơ bạc vẫn bình thường, một ngày nào đó bỗng nhiên phát hiện mười người chết, chả có quy luật gì.

Manh mối nào cũng hướng về phía dì Vương, nhưng dì Vương vô cùng thần bí, lại là người thường, không thể xuống tay.

Mọi người cùng nhau thảo luận.

Quỳnh Sơ nói: "Không bằng cho một người ngoài vào rừng đi."

Quỳnh Yến không thuận mắt tất cả những gì thuộc về nàng: "Có ai hỏi ngươi đâu."

Quỳnh Sơ quay đầu, nhìn Tạ Kha nói: "Tạ ca ca, ngươi thấy được không?"

"........" Tạ Kha máy móc mở miệng: "Có vẻ được, ngươi nói tiếp đi."

Thẩm Vân Cố nâng mắt nhìn hắn một cái.

Sau đó nhìn về phía Quỳnh Sơ.

Quỳnh Sơ nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của thiên tài tuyệt thế, nói: "Cánh rừng kia trước giờ chỉ có người trong thôn qua lại, không chừng chỉ tấn công người ngoài thôi."

"Chúng ta nhờ thôn nhân vào rừng vào buổi tối xem?"

Quỳnh Yến cười lạnh: "Mười vị đạo hữu kia là tu sĩ hàng thật giá thật."

Tạ Kha đành phải tán thành lí do phi logic này: "Ta cảm thấy ổn, có thể thử một lần."

Nhưng sự tán đồng của hắn không có chút thuyết phục nào.

Mọi người đưa mắt nhìn Thẩm Vân Cố.

Thẩm Vân Cố nhả ra hai chữ: "Có thể."

"......." Mọi người.

Quỳnh Sơ cao hứng vỗ tay: "Đúng vậy, chữa ngựa chết thành ngựa sống thôi."

Nàng cười rộ lên, ngây thơ vô cùng.

Nàng nói:"Các ngươi không phải đều thấy dì Vương khả nghi sao, chúng ta có thể thay đổi danh tính người ngoài vào rừng một chút." Quỳnh Sơ tươi cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng: "Không phải có người tên Vương Khanh Văn mất tích đã lâu sao?"

Tuy Võ Lăng Nguyên là nơi ở của tiên gia, nhưng cũng có phàm nhân cư ngụ.

Thôn trong rừng tên đầy đủ là thôn Vi Sơn thôn, chuyện người chết bọn họ không rõ, cũng không tin lắm, thêm cả đã có tiên nhân tới đây tọa trấn, bọn họ cũng không lo lắng lắm.

Hai ngày này, thôn dân vẫn theo quy luật bình thường mà trèo đèo lội suối ra ngoài thành trấn mua đồ duy trì sự sống.

Sau đó nghe được một tin tức kinh thiên động địa.

Vương Khanh Văn đã trở lại.

Từng là người nghèo khổ nơi thâm sơn cùng cấp, hiện tại ở bên ngoài thăng chức rất nhanh, áo gấm về làng.

Nhóm thôn dân đi đến chỗ bà cụ lấy vải vóc, đều phải nói một câu: "Con dâu nhà họ Vương, cuối cùng cũng hết khổ rồi."

Con dâu nhà họ Vương, cuối cùng cũng hết khổ.

Hết khổ sao.

Ánh mặt trời chiếu vào căn nhà gỗ đơn sơ, trong không khí có thể thấy bụi bặm sáng lên dưới ánh nắng.

Nàng ngồi trước khung cửi, mái tóc dài chấm đất.

Con thoi dệt vải di dộng liên tục, bên ngoài gió thổi lá dâu bay lả tả.

Một vòng lại một vòng, con thoi không ngừng quay.

Tin tức đã được thả ra rồi, Vương Khanh Văn chiều tối sẽ tới.

Tạ Kha hỏi Quỳnh Sơ: "Người ngươi tìm đáng tin không?" Quỳnh Sơ nói: "Vô cùng đáng tin."

Hôm nay nàng đặc biệt có sức sống, bỏ vải trong tay xuống, nói với Tạ Kha: "Ta từng ở nhân gian xem một vở kịch, không ngờ được thấy nguyên tác ở đây.

Quỳnh Sơ cười giảo hoạt: "Tạ ca ca, ngươi cùng ta đến một chỗ này đi."

Tạ Kha: "........."

Lại quên uống thuốc à?

Thấy hắn không thèm đáp lại mình, Quỳnh Sơ vui vẻ đồng ý: "Vậy đừng đi.

Con đường này thông ra ngoài Thiền Ẩn cốc, chỗ nào cũng toàn là phong đỏ."

Quỳnh Sơ gỡ cây trâm, mái tóc đen dài của thiếu nữ nháy mắt phủ xuống, váy tím bồng bềnh, dung mạo như hoa.

Nàng đưa cây trâm cho Tạ Kha, nói: "Ngươi nhặt được cây trâm của ta, leo mấy trăm bậc đá, chỉ vì muốn đến trước mặt, trả trâm lại cho ta."

Tạ Kha lười nhìn nàng.

Quỳnh Sơ đắm chìm trong thế giới của riêng mình, nhìn hắn cười: "Nhưng ta sẽ không nhận, vì cây trâm của ta đã bị tay ngươi vấy bẩn.

Sau đó ngươi thất vọng rời đi."

Tạ Kha: "............"

Nàng lại nói:" Có một ngôi miếu nhỏ bỏ hoang đã lâu, ta bị trọng thương, bên ngoài mưa rất to.

Ngươi vào trong tránh mưa, sau đó thấy ta."

Quỳnh Sơ không biết đang nghĩ gì, cười ra tiếng: "Nếu thật sự là Tạ ca ca, không chừng đã dùng cây trâm cho ta một chưởng."

"Quên đi, không tốt chút nào, chúng ta nghĩ lại kịch bản khác."

"Đang nói đến đâu rồi nhỉ, ngươi vào miếu tránh mưa, sau đó thấy ta đang trọng thương.

Ngươi thật sự giúp ta băng bó miệng vết thương cho tốt, ta hôn mê hai ngày ngươi cũng tự thân chiếu cố chu toàn.

Khi ta đã đỡ hơn nhiều, ngươi rời đi.

Nếu không phải ta tỉnh lại nhìn thấy cây trâm bên cạnh, ta sẽ không biết đó là ngươi."

Tạ Kha: Rốt cục mấy loại chuyện nhảm nhí này viết ra làm gì thế??

Quỳnh Sơ nói: "Đương nhiên sau đó ta rất cảm động.

Có lẽ chính là do duyên phận, ta gặp lại ngươi ở nơi núi cao rừng rậm."

"Ngươi vẫn ôn hòa lương thiện như vậy." Nàng dừng lại, nhẹ giọng nói: "Khiến ta không thể không động tâm."

"Cuối cùng, chuyện tình của chúng ta trở thành một giai thoại."

Tạ Kha nghe đến đây đã không nhịn được nữa, cầm lấy phong thư bước vào trong phòng.

Quỳnh Sơ bị hắn chọc cười, xùy một tiếng đứng lên.

Nàng cầm lấy cây trâm, vấn tóc lại cho ngay ngắn.

Lá trúc trong viện nhẹ nhàng lay động, nữ tử đứng trong gió, nhẹ nhàng tinh tế, tóc đen váy tím, dung mạo như hoa.

Trên mặt nàng ý cười nhạt dần, thẳng đến khi không còn chút nào, mới lãnh đạm nói: "Kết cục là vậy à, ta không nhớ lắm."

Phía góc sân, lá trúc bay lả tả, một bà lão cúi gằm mình, tay cầm chổi.

Bà mở miệng nói chuyện, thanh âm khàn khàn khó nghe.

"Ngươi đã sửa lại kết cục.".