Tạ Kha loay hoay trong Xích Dương cung một hồi, quyết định đi tới bí cảnh Vân Trạch.

Trận đấu vẫn đang tiếp tục.

Trọng Dương đạo nhân nhìn thấy hắn, suýt nữa trừng rớt cả mắt, lôi hắn đến một bên, hổn hển nói: "Không phải ngươi đang ở trong bí cảnh sao!? Chưa hết thời gian đâu, sao ngươi lại đi ra??"

Tạ Kha tùy tiện bịa một lí do, nói sau khi hắn giết ba con ma thú cấp ba, đi bừa thì gặp một lối ra khác, nghĩ chắc cũng đủ điểm rồi nên đi ra luôn.

Trọng Dương đạo nhân nắm rõ trọng điểm: "Ba con ma thú cấp ba?"

Tạ Kha lấy ba viên nội đan đưa cho Trọng Dương đạo nhân xem.

Một xanh một vàng một đỏ, ba viên nội đan, rực rỡ khôn cùng, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.

Thật sự là nội đan yêu thú cấp ba? Trọng Dương đạo nhân cao hứng, lôi kéo Tạ Kha chạy đến chỗ chưởng môn.

Nhiều năm như vậy, Tạ Kha rốt cuộc cũng có tiến bộ.

Hắn không chịu thua kém, nói: "Đi, việc này phải nói với chưởng môn."

Hắn muốn khoe khoang trước mặt trưởng môn một phen.

"Không cần đâu, cha."

Tạ Kha không muốn gặp Xích Dương chưởng môn, lại càng không muốn gặp Thẩm Vân Cố bên cạnh Xích Dương chưởng môn chút nào.

Sau khi cực khổ khuyên can một hồi, cha hắn mới thôi ý định khoe khoang.

Hắn nhân cơ hội, rời khỏi Vân Trạch bí cảnh.

Tạ Kha đi đường vòng, vượt qua bí cảnh, đi tới khu rừng phía trước Thiền Ẩn cốc.

Ban ngày khu rừng này cực kỳ bình thường, không có sương mù dày đặc khiến người ta không mở mắt ta nổi.

Tạ Kha men theo trí nhớ, đi tới chỗ hôm qua.

Tơ bạc đầy đất đã mất hút không thấy, mười thi thể treo trên cây cũng biến mất không còn.

Tạ Kha xuyên qua cây cối rậm rạp, tiến lên phía trước.

Hắn tự hỏi sao Thẩm Vân Cố không báo chuyện này cho chưởng môn.

Dù sao mười người đã chết, Xích Dương cung cũng phải chịu môt phần trách nhiệm.

Nhưng Tạ Kha cũng chẳng nghĩ nhiều, vì Thẩm Vân Cố trước nay vẫn tùy hứng, có quan tâm ai đếch đâu.

Ra khỏi cánh rừng là một triền núi, vượt qua triền núi đi xuống dưới là một thôn trang.

Thôn trang tĩnh lặng tọa lạc giữa ngọn núi, xung quanh cũng toàn là núi, con đường duy nhất để kết nối với thế giới bên ngoài là cánh rừng này.

Bờ ruộng dọc theo đường đi, ánh vàng rực rỡ chiếu xuống từng bông hoa cải vàng trải dài, thấp thoáng mấy căn nhà gỗ đơn sơ.

Tạ Kha đi tới, phát hiện trước cửa mỗi căn nhà đều trồng một ít cây dâu.

Lá dâu buông xuống, tạo thành bóng ma lay động trên mặt đất.

Càng vào sâu trong thôn, cây dâu càng nhiều.

Tạ Kha dọc đường đi đều bị người ta dùng ánh mắt soi mói, mấy tên nhóc choai choai bập bẹ chạy theo, đoán xem hắn tới làm gì.

Tạ Kha dừng bước ở phía cuối thôn trang.

.

truyện xuyên nhanh

Đường dưới chân dẫn vào núi sâu, nhìn lên trên, giữa tầng tầng lớp lớp lá cây thấp thoáng một căn nhà gỗ.

Căn nhà gỗ kia có chút nguy hiểm, dựng ngay trên sườn núi, bên cạnh trồng đầy cây dâu, mây khói lượn lờ, lại do có bóng cây loang lổ mà toát lên một vẻ âm trầm khó tả.

Mấy tên nhóc trộm đi theo hắn, thấy hắn dừng lại cũng ngay lập tức ngừng bước.

Bọn chúng ríu rít sau lưng

"Thấy chưa, ta đoán đúng rồi, hắn quả nhiên đến tìm dì Vương."

"Ngươi nói đúng, ngoại trừ dì Vương, thôn chúng ta làm gì có ai có thân thích ăn mặc sang trọng như vậy."

"Ngươi cũng chỉ biết nói thôi."

Tạ Kha tùy tiện ngắt một chiếc lá cây dâu bên đường, sau đó xoay người đi tới chỗ đám trẻ.

Đám trẻ con đều là mười một mười hai tuổi xêm xêm nhau, vừa mới bắn chim chơi, trong tay vẫn còn cầm cung.

Mắt bọn chúng tỏa sáng, nhìn chằm chằm Tạ Kha, chờ xem hắn muốn hỏi gì.

Tạ Kha cũng không phụ kỳ vọng của bọn họ, cười hỏi: "Dì Vương các ngươi nói là ai?"

Tạ Kha lớn lên rất đẹp, khi hắn cười rộ lên, sẽ cho người ta cảm giác như đang đắm mình trong gió xuân.

Đám trẻ high như được tiêm máu gà, thi nhau nói rất nhiều, nhao nhao như muốn chứng minh mình giỏi hơn.

Nhưng nói đi nói lại cũng chỉ có vài điểm cần chú ý.

Dì Vương là ai?

Dì Vương chính là dì Vương chứ sao.

Dì Vương đến từ đâu?

Bọn chúng làm sao mà biết.

Dì Vương tên đầy đủ là gì?

Điều này ngay cả cha mẹ bọn chúng cũng chả rõ.

Điều duy nhất bọn chúng biết là dì Vương rất giỏi.

Những tấm vải dì dệt ra đem lên thị trấn bán có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Cả thôn lấy tơ lụa đưa cho dì Vương, mong dì dệt giúp thành vải.

Dì Vương cũng tốt ơi là tốt, không từ chối ai bao giờ.

Tạ Kha cười cám ơn bọn họ.

Thôn này từng nhà đều nuôi tằm, cây dâu cũng là do dì Vương lấy giống về trồng giúp.

Tơ được dệt ra đều phải phơi trong rừng hàng tháng trời mới được dệt thành vải, bán lấy tiền.

Tuy rằng người trong thôn không biết làm vậy để làm gì, nhưng vải bán được rất nhiều tiền, bọn họ cũng không nghĩ nhiều.

Tạ Kha trở lại cánh rừng đầy tơ, nhìn một đám tơ bạc không tầm thường treo lủng lẳng, mặt không chút thay đổi.

Theo kế hoạch đã định, hắn đến Thiền Ẩn cốc.

Kiếp trước hắn đã từng tới nơi này một lần.

Ấn tượng vô cùng sâu sắc, đại khái là do Thiền Ẩn cốc trồng nhiều cây phong, lá phong tưởng chừng như vĩnh hằng.

Xuyên qua rừng cây xanh biếc, đi đến dưới chân triền núi, thềm đá trên núi tầng tầng lớp lớp yên lặng kéo dài một đường như nối liền trời đất.

Trên bậc thềm, lá phong đỏ rực.

Hướng cây phong giống nhau, đến cả vị trí của lá phong cũng giống y hệt như trong trí nhớ của hắn ngàn năm về trước.

Sẽ không suy tàn, cũng không lay động.

Như là thời gian bị ngừng lại vậy.

Lần đầu tiên hắn đến là để nghe giảng Đạo.

Năm đó hắn giết huynh muội ruột thịt, bị trục xuất Tạ Gia, đuổi ra khỏi tiểu trọng thiên.

Không còn nơi nào để đi, hắn loạng choạng ngã vào một cái miếu đổ nát, cả người đầy máu thoi thóp sắp chết.

Thời khắc sống chết sẽ sinh ra nhất nhiều cảm xúc, khi đó cảm xúc nhiều nhất chính là không cam lòng.

Cổ miếu thương xót, nhìn xuống thương sinh, nhìn thấy hắn.

Hắn nào có cam tâm chôn thây ở nơi này?

Lấy máu làm vật tế.

Lấy lửa bất hủ làm vật dẫn.

Cuối cùng, giữa mười trượng hồng trần, hắn nghe thấy một thanh âm vọng tới từ trên thiên đường.

Đại âm vô thanh.

Đó là một cảm giác vô cùng kì diệu, hắn biết có người nói chuyện, hiểu người nọ muốn nói gì, nhưng lại không nghe thấy tiếng.

Lần đầu tiên tiếp xúc chân thật với phượng hoàng, lại là ở thời điểm hắn chật vật nhất.

Nhưng nghĩ lại cẩn thận một chút, có lần nào mà không phải ở thời điểm hắn chật vật vô cùng đâu.

"Ra là ngươi."

Ba chữ.

Hắn không nghe được tiếng phượng hoàng

Nhưng chính mình tưởng tượng, hẳn là lời này ngữ khí sẽ lạnh băng, như muốn nghiền nát băng tuyết phủ dày, vô tình vô dục.

Khi đó hắn chỉ muốn sống sót, suy nghĩ rất lâu mới dám đem thỉnh cầu của chính mình nói ra.

Hắn nghe thấy phượng hoàng cười một tiếng đáp trả, loại cười này chỉ đơn giản là cười một cái, nhưng lại nghe được chút lạnh lùng.

Thậm chí là lạnh nhạt và khinh thường cũng có thể nghe ra.

Tạ Kha nghĩ hắn nhất định sẽ chết, nhưng cuối cùng hắn vẫn sống.

Phượng hoàng không biết tại sao lại đổi ý.

Phượng hoàng nói: "Ta giúp ngươi, không cần hồi báo."

"Ngươi muốn tu tiên?" Phượng hoàng nói "Dùng võ nhập đạo, võ đạo luyện đến lúc thích hợp, tự đoạn kinh mạch, không chết thì sẽ thành công."

Không chết, thì thành công.

"Giống như dục hỏa trùng sinh?"

Phượng hoàng nhẹ nhàng cười.

"Giống ta."

Vận mệnh mở cho hắn một con đường, hắn không thể không đi.

Sau đó hắn tự đoạn kinh mạch, nhân tiện chọc mù hai mắt, chỉ để cầu một đường linh thức.

Từ đầu tới cuối hắn đều cảm thấy, phượng hoàng đang nhìn hắn, dùng một loại ánh mắt không nói lên lời bình tĩnh nhìn kỹ.

Phượng hoàng nói sát khí của hắn quá nặng, sẽ sinh ra tâm ma.

Trên đường đi qua Võ Lăng Nguyên, phượng hoàng gọi hắn đến Thiền Ẩn Cốc nghe giảng Đạo.

Hắn mặc áo đen, nhìn qua trông như một tên nghiện chán đời, cả người phát ra hơi thở người lạ chớ gần.

Đôi mắt hắn hồi đó bị mù trong ba ngày, hắn đến Thiền Ẩn cốc, bước lên bậc thang, ngửi thấy mùi hương kỳ lạ.

Hắn hỏi phượng hoàng, đó là cái gì.

Phượng hoàng nói đó là lá phong đỏ.

Hắn trầm mặc, không tin cho lắm.

Bởi gió thổi qua hắn thậm chí không nghe được tiếng lá phong xào xạc.

Sao lại có thể là lá phong đỏ.

Hắn bước lên phía trước, vô cùng cẩn thận, chỉ sợ bước sai một bước thì cả cái mạng nhỏ đi tong luôn.

Hắn hỏi phượng hoàng, muốn ta vào đó làm gì.

Phượng hoàng nói, làm gì cũng được.

Sau đó, phượng hoàng cười, dùng một loại ngữ khí không chút để ý nói, ngươi có thể đọc kinh thư, nghe tiếng lá phong rụng một chút.

Đợi đến khi đôi mắt khôi phục, Tạ Kha bước ra khỏi Thiền Ẩn tự.

Nhìn thấy một mảng đỏ rực trong tầm mắt, Tạ Kha mới biết, phượng hoàng không lừa hắn.

Đây quả thực là phong đỏ, như một ngọn lửa thiêu đốt cả đỉnh núi.

Từng đợt tiếng mõ, tiếng chuông truyền vào tai, chốn phật môn tĩnh lặng, lại có đủ các loại hương vị hỗn tạp nơi trần thế..