Mười người bất ngờ bị biến cố làm cho không kịp trở tay.

Mà thiếu niên ban đầu vẫn liên mồm nói không ngừng lại có chút chần chờ, ánh mắt nghi ngờ nhìn ba người Thôi Thống.

Chân tướng thật sự là thế à?

Tròng mắt đen nhánh của hắn nhìn Viên Phàm, thấy trên gương mặt hắn không giấu được sự ganh ghét và sát ý nồng đậm.

Thiếu niên nhướng mày.

Một người bên cạnh y cười nói: "Nếu đạo hữu đã nhờ, ta sẽ không bàng quan đứng ngoài."

Thiếu niên ngăn hắn lại: "Bàng sư huynh, ta thấy có gì đó không đúng."

Bàng sư huynh cười cười, vỗ đầu thiếu niên, nói: "Không có gì không đúng cả, tiểu đạo hữu nếu ngươi không muốn can dự vào việc này thì cứ đi qua một bên đứng đi."

Thiếu niên muốn nói lại thôi, nhưng Bàng sư huynh đưa mắt nhìn y, y an phận trầm mặc đứng bên cạnh.

Không dám can dự, cũng không dám khuyên nhủ.

Sau khi Tạ Kha trọng sinh, những người hắn gặp được phần lớn đều là cực phẩm.

Nhưng mà có một tên thần kinh Thẩm Vân Cố phía trước, đám người Thôi Thống cũng chỉ đáng xếp sau y thôi.

Người trước một giây cũng muốn giết hắn, người sau không giết nổi thì chơi trò tâm cơ.

Tạ Kha cũng không đi, xoay người lại, cười như không cười mà nhìn mấy người kia.

Thiếu niên đứng ở chỗ bóng râm rậm rạp, vạt áo xanh tung bay, tóc đen như thác, trên mặt hiện vẻ trào phúng rõ rệt.

Mấy người Bàng sư huynh dừng một chút, trong lúc nhất thời trong lòng có chút chột dạ.

Tạ Kha vươn tay, năm ngón tay xòe ra, trên lòng bàn tay trắng tinh xuất hiện một ngọn lửa cháy hừng hực, ánh lên bóng mờ.

Hắn cười nói: " Muốn bắt được ta sao? Các ngươi có giỏi thì tới đây."

Khí thế này của hắn quả thực có chút đáng sợ, khiến đám Thôi Thống bủn rủn tay chân.

Thôi Thống cực kỳ tức giận: "Các ngươi sợ cái gì! Hắn chỉ là một tên Trúc cơ sơ kỳ thôi!"

Bằng sư huynh cũng không cam lòng việc không húp được hai viên nội đan của yêu thú cấp ba, hắn khẽ cắn môi: "Đúng vậy! Bắt lấy hắn! Cũng coi như là giúp Xích Dương cung một ân tình!"

Tạ Kha không để ý cười cười.

Lại còn coi như giúp Xích Dương cung một ân tình?

Mặt mũi lớn thế.

Tạ Kha cũng không nghĩ tới, lần đầu tiên hắn giết người sau khi trọng sinh, lại là dưới tình huống này.

Quả thật là phí lửa của hắn.

Thiện ý và kiên nhẫn vốn chẳng có bao nhiêu của hắn nhanh chóng tiêu sạch, loại người không biết tốt xấu thì cũng chả cần phải sống làm gì cho chật đất.

Mười tu sĩ xông lên bao vây hắn từ mọi hướng, Tạ Kha không thèm để ý đến bọn họ, né tránh bọn họ tấn công, thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện xuyên qua đám người, bàn tay thả ra từng đám lửa nhỏ, cháy rực trong không khí.

Hắn dùng võ nhập đạo, từng trải qua trăm ngàn trận chiến, không phải là người mà mấy tên hài tử mới ra đời như bọn họ có thể so sánh được.

Dự đoán và trực giác chuẩn đến mức đủ làm da đầu người ta tê dại.

Chờ lúc hắn thoát khỏi vòng vây, phía sau chỉ còn tiếng kêu sợ hãi hoảng loạn của chín người, không phải tóc thì là quần áo đang cháy, thậm chí lửa còn lan đến da thịt, khiến khuôn mặt tất cả đều nhăn lại vì đau đớn.

Bọn họ lăn lộn trên mặt đất cũng chẳng thể ngăn lại ngọn lửa đang cháy, cuối cùng không chịu đựng được, tất cả đồng loạt chạy về phía hồ nước bên cạnh.

Thiếu niên đứng một bên quan sát cằm sắp rớt xuống đất luôn rồi.

Đám người Thôi Thống ai nấy sắc mặt trắng bệch.

Tạ Kha treo nụ cười lười biếng bên môi, lại gần bọn họ, trong mắt lạnh băng.

"Thứ như các ngươi mà cũng đòi giết ta? Nực cười!"

Vừa ngu lại vừa bảo thủ.

Trần Triển không tự chủ được lui lại một bước, nuốt nước miếng: "Tạ, Tạ Kha."

Tạ Kha nói: "Hôm nay ta xem như giúp Xích Dương cung thu dọn môn phái."

Trần Triển lí nhí: "Không! Tạ Kha ngươi không thể giết ta! Chưởng môn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Tạ Kha cười nhạo: "Ngươi nghĩ ngươi là Thẩm Vân Cố chắc?"

Huống chi, ngay cả Thẩm Vân Cố hắn cũng dám giết.

Ngón tay Tạ Kha khẽ cong, một ngọn lửa lập tức bốc lên, biến ảo thành một cây thương

Tạ Kha cái gì cũng lười nói, cầm thương đâm xuyên qua ngực Trần Triển.

"A—---!"

Trần Triển chỉ kịp hét lên một tiếng.

Tạ Kha cầm cây thương lửa tiến lại gần Thôi Thống.

Đôi mắt vẫn luôn nhìn hắn chán ghét giờ đây mở to kinh hãi, lẩm bẩm không ngừng: "Không...!Tạ Kha...!Ngươi không thể làm thế..!"

"Không thể cái gì cơ?"

Tạ Kha giơ thương lên, vốn dĩ muốn đâm vào người Thôi Thống, nửa đường bỗng phát hiện không ổn, ánh mắt hắn biến đổi, cây thương một lần nữa hóa thành ngọn lửa.

Tạ Kha quay người lại, né tránh một cái xúc tua vươn ra từ sâu trong rừng.

Một dây leo thật lớn, xuyên qua cánh rừng đánh úp về phía Tạ Kha.

Phía trên dây leo chỉ toàn kiến là kiến, khiến người ta kinh hãi.

Tạ Kha sửng sốt.

Trận đánh lúc nãy đã vô tình đánh thức yêu thú ngủ say trong rừng.

Dây leo này ước chừng thành tinh cũng đã ngàn năm, hiện tại, hắn không phải đối thủ của nó.

Tạ Kha híp đôi mắt nhìn lướt qua Thôi Thống và Viên Phàm ngã ra đất, hôm nay nếu như tha cho họ, khi trở lại Xích Dương cung vẫn còn rất nhiều cơ hội ra tay.

Nhưng họ có còn mạng an toàn ra khỏi bí cảnh hay không là vấn đề khác.

Lại có vài dây leo lớn dò ra từ sâu trong cánh rừng, khủng bố vô cùng, muốn bắt lấy Tạ Kha, kẻ làm nhiễu loạn sự yên bình của rừng rậm.

Tạ Kha phải đi.

Đột nhiên, chân bị người ôm lấy.

Hắn lạnh nhạt cúi đầu, thấy Viên Phàm cả người bò trên mặt đất, cánh tay y gắt gao ôm chặt đùi phải hắn, không cho hắn đi.

Viên Phàm đỏ mắt, cười dữ tợn: "Ngươi gặp báo ứng rồi Tạ Kha! Ngươi đừng hòng sống sót rời đi!!"

Tạ Kha nhìn hắn một cái, thả một quả cầu lửa đánh bay Viên Phàm.

Nhưng cũng chỉ trong tích tắc ấy, chân phải của hắn bị dây leo cuốn lấy.

Dây leo như thân rắn, cuộn lại từng chút một, cơ man là kiến bò sang chân hắn, cảm giác đau đớn khi bị kiến cắn chậm rãi lan ra cả người, hơn nữa loại ký sinh trùng kiểu này tám chín phần mười thường có độc.

Nọc độc khuếch tán, cả bàn chân tê dại.

Tạ Kha mắng trong lòng một tiếng.

Tạ Kha ném ra một quả cầu lửa, lại không thể thiêu đứt dây leo, cùng lúc đó, một cái dây leo khác chậm rãi cuộn chặt chân trái hắn.

Tạ Kha: "...."

Ngay sau đó, tay hắn cũng bị quấn lên.

Thôi Thống thấy Tạ Kha hoàn toàn bị dây leo quấn lấy, rốt cuộc dám đứng lên, sau khi xác định dây leo sẽ không tấn công hắn, càn rỡ cười to: "Tạ Kha! Ha ha ha ha ha Tạ Kha! Ngươi cũng có ngày hôm—---!"

Tâm tình Tạ Kha đang rất bực bội, trong mắt hiện lên sát khí.

Cả người bị trói, nhưng ngón tay vẫn có thể nhúc nhích.

Hắn động ngón tay một chút, một mũi tên lửa dài xuyên qua cổ họng Thôi Thống.

Hắn vốn đang càn rõ cười to, đột nhiên im bặt, sau đó cả người không nhắm mắt ngã xuống.

Đám kiến ăn thịt người đen nghịt trên đùi hắn bắt đầu bò lên trên, Tạ Kha tay chân bị trói chặt, càng giãy dụa day leo càng thít chặt, chân hắn không còn tri giác, tay cũng không động được nữa.

Tạ Kha tức đến mức cười lạnh.

Không lẽ thật sự bị ba tên ngu xuẩn đó hại chết?

Không, không nên như thế.

Chỉ đơn giản là chặt đứt tứ chi thôi, hắn cũng không phải không biết làm như thế nào để chúng mọc lại.

........

"Ngươi tưởng ngươi là Thẩm Vân Cố à?"

Hình ảnh thiếu niên phản chiếu đang tươi cười, châm chọc mà xinh đẹp, cây cối rậm rạp lại càng làm nổi bật ánh mắt lạnh lùng của hắn.

Thẩm Vân Cố dừng bút, tóc đen chấm đất.

Y ngồi trước án thư, nhìn mọi chuyện xảy ra một cách thờ ơ, như một bông hoa cao lãnh chẳng thể chạm tới.

Ngay khi Tạ Kha vừa bước vào chỗ sâu trong rừng rậm, hắn đã chú ý tới.

Toàn bộ Xích Dương cung, chưa có ai phiền như Tạ Kha cả.

Ấn tượng trước kia chỉ đơn giản là một bóng dáng đơn bạc xám tro, chả có gì cần để tâm, ngoại trừ chán ghét cũng chỉ thấy chán ghét.

Nhưng chỉ vài ngày trước, bóng dáng ấy bỗng trở nên có ý nghĩa.

Y phát hiện ngày càng nhiều khuyết điểm của người kia.

Cuồng vọng tự đại.

Không biết sống chết.

Hay xen vào chuyện người khác.

Tàn nhẫn độc ác.

Tàn nhẫn độc ác.

Một người lương thiện chuyên xen vào chuyện người khác, cuối cùng tàn nhẫn với người ta, nhưng lại tàn nhẫn hơn với chính mình.

Y nhìn Tạ Kha giết ba người kia, nhìn Tạ Kha chăm chú cúi đầu nhìn dây leo đang trói trụ chính mình, sự lạnh lẽo trong đôi mắt hắn khiến y gần như lập tức hiểu ra hắn đang muốn làm gì.

Thẩm Vân Cố nhàn nhạt nghĩ, là muốn tự chặt đứt tay chân sao.

Y đưa bút viết nốt chữ cuối cùng trong môn quy.

Sau đó, y đứng dậy, tuyết y chấm đất, bước ra ngoài cửa..