“Sư huynh tự cởi, hay để đệ cởi giúp huynh đây?”

***

“Nhóc con, mi hôn mê hai hôm liền, rốt cuộc cũng tỉnh rồi.”

Giọng nói này là…

Thẩm Tam Xuyên quay đầu, thấy một ông lão quắc thước phi phàm đang ôm bát ngồi xổm cạnh cái lò tam giác, lựa những món ăn nóng hổi trong nồi ăn hùng hục vui vẻ vô cùng, chẳng còn hình tượng gì cả.

Nếu anh chàng không nhớ lầm thì, chẳng phải đây là –

“Thái Thái Thái… Sư tôn? Sao người lại lớn lên rồi?” Thẩm Tam Xuyên ngồi dậy khỏi giường, kinh ngạc nhìn ông cụ đang ăn đầy hứng khởi cách đó không xa.

“Lớn lên nỗi gì, đây là hình dạng ban đầu của Thái sư tôn nhà mi đấy!”

Ông cụ trước mắt chính là Dã Thích Thượng nhân của lầu Thuốc, có điều khác với hình hài trẻ con lúc trước, giờ ông đã quay về dáng vẻ vốn có. Tuy ngồi xổm nhìn chẳng ra dáng cao nhân chút nào, nhưng ông tóc tai bạc trắng mặt mày trẻ trung, khỏe khoắn sáng láng, thân thể y như thanh niên. Nếu không có mái tóc trắng chòm râu bạc, thì người khác quả thực không thể nhận ra ông là một cụ già cao tuổi, hơn nữa chòm râu bạc còn đang dính đầy nước sốt: “Thằng nhóc Lục Lâm Trạch khá thật, mấy con cá suối vốn chẳng ai đoái hoài qua tay nó lại ngon đáo để, làm Thái sư tôn của mi đây thèm quá phải ra ăn. Chẳng qua cơ thể trẻ con dễ hóc xương, nên ta đành biến về hình dáng cũ.”

Thẩm Tam Xuyên ngẩn người: “Người nói nồi cá này, là do Lục sư đệ nấu ạ?”

Dã Thích Thượng nhân vừa ăn vừa đáp: “Đúng vậy, thằng nhóc kia nói mi thích ăn, mà chẳng rõ nó kiếm đâu ra nhiều cá suối thế… Hai hôm nay, ngoài cực nhọc đêm ngày, không được giấc ngủ ngon chăm sóc mi, thì nó còn nghiên cứu cách nấu loại cá suối này. Nói cho mi biết nhé, nó nấu nghề lắm! Thơm ngon mềm mịn, quá tuyệt vời!”

Chỗ cá suối này hẳn là mấy con hôm nọ anh chàng bẫy được. Chẳng qua, chỉ vì muốn anh chàng được ăn một bữa cá suối, mà Lục Lâm Trạch còn không ngại cực khổ đi xa như thế để bắt cá hay sao?

Anh chàng nhòm trái ngó phải: “Lục sư đệ đâu ạ?”

“Nó đi hái thuốc ở hậu cảnh của lầu Thuốc rồi.”

“Hậu cảnh? Hái thuốc?”

Dã Thích Thượng nhân cũng chẳng thèm liếc Thẩm Tam Xuyên, ông ôm chòm râu vướng víu, hít hà xuýt xoa vì miếng cá suối nóng quá: “Hậu cảnh… Hù… Chính là kho thuốc sống của lầu Thuốc, mọc đầy những loại cỏ cây hiếm lạ… Nó ấy mà, cứ nhất quyết phải dùng thuốc tốt nhất cho mi, mới bôi thuốc toàn thân cho mi vài lần mà đã khoắng sạch số hàng trữ trong lầu Thuốc, nên đành phải chạy ra hậu cảnh tự tìm thuốc để chế thôi… Hù, bỏng chết mất…”

Bôi thuốc toàn thân? Thẩm Tam Xuyên nghe vậy thì cúi xuống, ơ ơ ơ… nửa thân trên của anh chàng còn không có gì. Anh chàng cuống quít kéo chăn lên nhìn, phù, may mà vẫn còn mặc quần chỉnh tề…

“Tiện nhắc chuyện, số thằng nhóc nhà mi cũng may đấy. Lính mới tò te gặp phải tà linh cấp cao mà chỉ bị thương một tẹo ngoài da, giẫm phải cứt chó cũng chẳng may được bằng thế.”

Bấy giờ anh chàng mới để ý những dấu dây quấn Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ để lại trên người mình, quả thực như vết rắn bò cuộn xoắn vặn vẹo. Có điều lúc trước nó đỏ quạch, giờ đã phai thành màu hồng, rõ ràng khá hơn nhiều rồi.

Thấy ông cụ ăn càng lúc càng nhanh, Thẩm Tam Xuyên đói bụng hai hôm vội vàng khoác bừa áo vào, ngửi mùi thơm mà nuốt nước miếng, hỏi: “Thái sư tôn, chí ít cũng phải chừa con một tẹo chứ!”

Sau đấy một già một trẻ bèn ôm bát, cùng ngồi xổm bên bếp ăn cá hầm. Đồ ăn nóng hôi hổi như đang nấu lẩu. Cá suối tuy bé, nhưng chất thịt tươi ngon, cá sông cũng chẳng ngọt thịt bằng. Có mấy con sống sung sướng, còn béo tròn mọng nước, Thẩm Tam Xuyên vừa ăn vừa cảm thán: “Không ngờ Lục sư đệ nấu ăn giỏi vậy luôn, con mới đề cập cách nấu một lần mà đệ ấy đã bắt chước chuẩn chỉnh rồi! Món này mà bỏ thêm ít măng Xuân thì càng hết sảy!”

Dã Thích Thượng nhân vừa gắp vừa xuýt xoa: “Cá hầm với măng Xuân hử? Chưa ăn bao giờ, nghe ngon phết.”

Thẩm Tam Xuyên giải thích: “Đấy là sở thích của con thôi. Măng Xuân ở quê con tươi ngon vô cùng, cứ đến mùa măng là hầu như bữa nào con cũng phải ăn mấy món có măng. Nào là măng xào dầu, vịt già nấu măng khô, thịt kho măng khô, măng thái sợi xào tỏi lá…”

“Hóa ra sư huynh thích ăn măng, vậy lần sau đệ sẽ nấu cho sư huynh.”

Giây trước Thẩm Tam Xuyên còn đang liệt kê các món cho Dã Thích Thượng nhân, nghe Dã Thích Thượng nhân nuốt nước miếng thòm thèm, giây sau anh chàng đã nghe thấy chất giọng quen thuộc vang lên từ đằng sau.

Anh chàng quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp Lục Lâm Trạch đang đi về phía mình với dáng điệu mệt mỏi bơ phờ, dính đầy sương tuyết, còn đeo gùi thuốc tổ chảng sau lưng. Gùi gần đầy ứ những cây thuốc tươi vừa hái về, nắp gùi còn đọng chút tuyết trắng.

Dã Thích Thượng nhân bưng bát nhòm cái gùi sau lưng Lục Lâm Trạch, thấy cỏ tiên trong gùi sắp tràn cả ra ngoài, ông không khỏi giật giật khóe miệng nói: “Thằng oắt con này, mi ngắt hết cỏ Hợp Điện của cả núi à?! Trận tuyết lớn trong hậu cảnh cũng không ngăn nổi mi ư?”

“Nãy vào hậu cảnh con chỉ đi tầm một dặm đường tuyết thôi. Chẳng phải Thái sư tôn đã nói là hết thuốc rồi sao, nên con nghĩ bụng hái thêm một ít, đỡ để sư huynh thiếu thuốc, nhỡ có sẹo thì lại không hay.”

“Mi biết thương sư huynh mi lắm, mà không biết nghĩ xem loại cỏ Hợp Điện này quý giá đến mức nào ư?” Dã Thích Thượng nhân nhìn đầu và xương cá còn thừa trong bát, lau miệng rồi nói, “Thôi thôi, ăn ké chột dạ! Đưa gùi thuốc cho ta, vùng tuyết trong hậu cảnh của ta khác hẳn tuyết nơi thế tục. Mi mau phủi khí lạnh trên người đi, kẻo buốt quá lại hại đến gân cốt. Bao giờ ấm người lên rồi, lại bôi thuốc cho sư huynh của mi nhé!”

Lục Lâm Trạch đưa gùi thuốc cho Dã Thích Thượng nhân, cười cợt chẳng khách khí tẹo nào: “Đa tạ Thái sư tôn.”

“Tạ cái của khỉ!” Dã Thích Thượng nhân nhận gùi, cáu kỉnh bỏ đi.

Lục Lâm Trạch phủi tuyết đọng trên người, lại gần bếp hơ tay: “Ăn có vừa miệng không ạ?”

Đến cả hàng mi của Lục Lâm Trạch cũng đọng tuyết, đôi mắt linh động kia tựa như một dòng suối trong. Tuy vậy, bàn tay vốn thon dài trắng nõn nay lại chuyển màu đỏ tím vì bị giá buốt. Thẩm Tam Xuyên vội đưa cốc nước ấm bên cạnh cho hắn: “Sư đệ, tay đệ…”

Lục Lâm Trạch nhận nước ấm, cong mắt cười nói: “Không có gì đáng ngại, sưởi một lát là đỡ thôi.”

Nói xong, hắn nhẹ nhàng thổi làn sương mù mịt trên cốc, nhấp nhẹ một ngụm: “Sư huynh đã cứu mạng tụi đệ, việc xoàng xĩnh là hái thuốc cho huynh có xá gì đâu. Huynh mà cảm ơn đệ, thì lại xa lạ quá.”

Thẩm Tam Xuyên đang ngẫm ngợi nên cảm ơn thế nào, lời đã lên tới miệng lại phải nuốt xuống. Anh chàng nhìn theo Dã Thích Thượng nhân đã ra khỏi phòng, pha trò: “Sư đệ có vẻ rất giỏi đối phó với Thái sư tôn, hình như ông cụ hoàn toàn bó tay với đệ rồi.”

Lục Lâm Trạch lại uống một ngụm nước ấm, nghiêm túc nhìn Thẩm Tam Xuyên, nói: “Dù sư huynh đã cứu tụi đệ, nhưng có lời này đệ vẫn không thể không nói.”

Tuy biết có lẽ hắn định càm ràm mình, nhưng Thẩm Tam Xuyên vẫn gật đầu ra hiệu cho Lục Lâm Trạch tiếp tục.

“Đệ vốn tưởng sư huynh còn cất giấu chiêu trò gì, có thể hạ được con tà linh kia, nào ngờ sư huynh chỉ chạy đi cảm tử… Huynh đấy, không biết lo lắng cho tính mạng của bản thân à? Đệ mà không tình cờ gặp được Vạn sư huynh trong lúc đưa hai sư tỷ đi trốn, thì e là bây giờ đã phải đọc điếu văn tế kiếm cho sư huynh rồi.”

Nghĩ đến việc mình suýt bị cắn tan thành trăm mảnh, Thẩm Tam Xuyên hẵng còn hú vía: “Quả là lúc đó ta hơi bồng bột, lần sau ta nhất định sẽ chú ý hơn.”

Lục Lâm Trạch nhướng mày: “Sư huynh còn dám có lần sau?”

“… Không dám, không dám thật mà!” Thẩm Tam Xuyên đánh trống lảng, “Nghe Thái sư tôn nói, sư đệ đã chăm sóc ta hai ngày, chẳng những tự đi hái thuốc, mà còn không quản vất vả nấu món ngon…”

Lục Lâm Trạch nhìn chiếc áo khoác hờ hững của Thẩm Tam Xuyên, lắc đầu nói: “Đệ bảo rồi, sư huynh không cần cảm ơn đâu. Lát nữa đệ bôi thuốc giúp huynh, huynh đừng có thẹn thùng từ chối là được.”

Thẩm Tam Xuyên nghi hoặc. Thẹn thùng? Từ chối? Dù sao, trong cảm nhận của anh chàng, hai thằng đực rựa bôi thuốc đứng đắn mắc gì phải ngại?

“Cái đấy thì tuyệt đối không đâu!”

Thẩm Tam Xuyên nghiêm trang đáp lại.

Nhưng khi nhìn thấy Lục Lâm Trạch cột chắc ống tay áo, đoạn rửa ráy thật cẩn thận, lấy một hộp thuốc ra ngay trước mặt mình, anh chàng vẫn sửng sốt ngây người.

Củi lửa trong bếp còn đang cháy phừng phừng.

Lục Lâm Trạch cười khẽ, hất nhẹ cằm nói với anh chàng: “Sư huynh tự cởi, hay để đệ cởi giúp huynh đây?”

Thẩm Tam Xuyên thấy bộ dạng đứng đắn nghiêm trang của Lục Lâm Trạch, rốt cuộc cũng bắt đầu căng thẳng: “Chờ chút đã, sư đệ, hay là ta tìm hộ đệ que trúc miếng bông gì nhé? Thì ờm… không phải ta ngượng đâu, chủ yếu là sợ làm bẩn tay đệ thôi!”

Lục Lâm Trạch rằng: “Ban nãy huynh cũng nghe Thái sư tôn bảo rồi đấy, thuốc này quý lắm, thấm vào thứ khác lại phí, cứ để đệ dùng tay thì hơn.”

“Thật ra đàn ông đàn ang có tí sẹo cũng đâu sao, hơn nữa đệ coi nè…” Thẩm Tam Xuyên vén tay áo lên, để lộ cánh tay có những dấu hồng, “Ta thấy nó nhạt lắm rồi, bồi thuốc phiền toái quá, chi bằng, chi bằng cứ để thế đi!”

“Nếu không bôi thuốc, vết sẹo này có thể tệ đi, lại còn ngứa ngáy khó chịu, gãi vào vết thương là rách da chảy mủ. Giờ huynh chưa ngứa, cũng là vì dùng thuốc đấy.”

Thấy Lục Lâm Trạch nói chắc củ chặt chẽ như thế, Thẩm Tam Xuyên cố nốt phát cuối: “Vậy hay là, ta tự bôi nhé?”

Lục Lâm Trạch cong mắt cười nói: “Chẳng phải sư huynh đã bảo, tuyệt đối không từ chối đệ sao? Huống chi, có một số chỗ, sư huynh cũng không tự bôi được đâu.”

Một số chỗ cũng không thích hợp để chú bôi đâu á babe à!

“Sư huynh đừng ngại, lúc huynh hôn mê, đệ đã bôi thuốc giùm huynh hai ngày rồi.” Lục Lâm Trạch nở nụ cười nhẹ, rồi lại bổ sung một câu đến là ý nhị, “Mỗi ngày hai lần.”

“A ha ha, thế thì đúng là phải cảm ơn sư đệ quá…” Thẩm Tam Xuyên gãi đầu xấu hổ cười cợt. Anh chàng nhìn gương mặt đẹp trai của Lục Lâm Trạch, bỗng nhiên lí nhí hỏi, “Bao gồm cả phía dưới sao?”

Lục Lâm Trạch thẳng thắn gật đầu.

“Vậy ta…”

Lục Lâm Trạch mỉm cười: “Có phản ứng cũng là bình thường.”

Để tui chết đi!

Thẩm Tam Xuyên lặng thầm chảy nước mắt trong lòng.

“Nếu sư huynh xấu hổ quá, hay là đệ chờ đến lúc sư huynh ngủ thì mới bôi thuốc nhé?”

Thấy ánh mắt Lục Lâm Trạch trong văn vắt, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt, chắc hẳn hai bữa nay thằng nhỏ chẳng được giấc ngủ ngon nào. Sư đệ đã quan tâm mình như thế, mà mình lại nghĩ vớ nghĩ vẩn, Thẩm Tam Xuyên bỗng dưng cảm thấy mình đúng là không biết điều!

“Không xấu hổ, thật sự không xấu hổ mà!” Anh chàng vừa nói vừa tự cởi quần áo mình ra, “Hai hôm nay đệ không được nghỉ ngơi vì chăm sóc ta, ta lại bắt đệ chờ lâu vì chút tự trọng quái đản thì mới là vô lý ấy!”

Câu này của Thẩm Tam Xuyên quả thực khiến Lục Lâm Trạch hơi kinh ngạc. Thật ra lúc ngủ Thẩm Tam Xuyên chẳng có phản ứng gì khi được bôi thuốc, hắn chỉ sẵn dịp đùa sư huynh một tẹo cho vui thôi, nào ngờ phản ứng của sư huynh lại thú vị như thế…

Hắn nhìn Thẩm Tam Xuyên nhanh nhẹn cởi quần áo, rồi ngoảnh mặt không dám nhìn mình. Vạt đỏ ửng trên gò má anh chàng không giấu đi đâu được, bị hắn chiêm ngưỡng sạch sẽ.

Đột nhiên, trái tim Lục Lâm Trạch bỗng loạn nhịp. Một lát sau, giọng nói hơi bất lực của hắn mới vang lên: “Sư huynh, có lẽ huynh thực sự không biết…”

Rõ ràng mới quen nhau chưa lâu, mà y đã khiến hắn phải rung động dăm lần bảy lượt.

Lục Lâm Trạch lắc đầu, sư huynh quả thực đáng yêu quá đỗi, khiến hắn không khỏi băn khoăn chẳng biết y sẽ có biểu cảm thế nào nếu bị đè xuống!

Thẩm Tam Xuyên vừa cởi xong áo trên, còn tưởng Lục Lâm Trạch đang nói mình không biết điều. Anh chàng bụng bảo dạ: Mấy nay sư đệ vất vả quá chừng, chẳng những chăm sóc kẻ hôn mê là mình đây chu đáo tỉ mẩn, mà còn lên núi hái thuốc, xuống sông vớt cá. Mình tỉnh lại đã không cảm ơn thì chớ, thậm chí còn xoắn xuýt mấy thứ tào lao. Nghĩ đến đây, chàng lại hối lỗi vô cùng, cảm thấy sư đệ cáu mình cũng đúng.

Tuy vậy, anh chàng vẫn không vượt qua nổi khúc mắc trong lòng, không muốn cởi quần.

Lục Lâm Trạch cảm thấy mình vẫn nên tuần tự từng bước. Hắn sợ mình vội quá, lại làm sư huynh đáng yêu của mình hoảng sợ. Bởi thế hắn cười nói: “Bị sư huynh phát hiện đệ chưa được ngủ ngon hai hôm mất rồi. Đúng là đệ hơi mệt thật… Thế này đi, nếu sư huynh tỉnh rồi, thì đệ chỉ bôi lưng cho sư huynh thôi nhé. Những chỗ còn lại, sư huynh tự bôi được đúng không?”

Thẩm Tam Xuyên nghe thế, quả thực như được đại xá, anh chàng ngoái lại gật đầu thật mạnh!

Lục sư đệ hẳn phải là thiên thần, hiểu ý nhau quá quá quá trời!

“Vậy sư huynh lên giường nằm sấp xuống đi.”

“Được thôi.”

Thẩm Tam Xuyên ngoan ngoãn nằm sấp ra, nằm xong anh chàng chớp chớp mắt, yên lặng nghĩ thầm, Đoạn đối thoại vừa rồi… sao nghe kỳ thế nhỉ??

Nhất định là tại anh chàng đa nghi!

Lục Lâm Trạch đắp chăn đến dưới eo Thẩm Tam Xuyên. Đường cong duyên dáng của sư huynh khiến hắn không khỏi rung rinh. Thậm chí hắn còn phát hiện hõm eo mà trước kia mình chưa thấy bao giờ. Những nét uốn lượn màu hồng như thể yêu ma quấn lấy ngón tay hắn, lại lượn vào tim hắn…

Hắn khựng lại, ánh mắt dần sâu hoắm. Mãi đến khi một lọn tóc dài trượt xuống theo bờ vai sư huynh, dường như hắn mới tỉnh táo lại… Sau đấy hắn lắc đầu, bắt đầu dấp thuốc bằng ngón áp út, cẩn thận và nghiêm túc thoa thuốc lên lưng Thẩm Tam Xuyên, nhẹ nhàng dịu dàng mà lại vô cùng kiên nhẫn bôi thuốc trị thương dọc theo những vết sẹo quanh co khúc khuỷu trên lưng anh chàng.

Bôi xong một vết, Lục Lâm Trạch lại cúi người, chậm rãi thổi lên chỗ vừa thoa thuốc…

Cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân anh chàng, sung sướng quá thể, đến ngón chân cũng cuộn tròn lại. Dây thần kinh cả người như đang rong ruổi theo ngón tay và hơi thở dịu dàng kia.

Thẩm Tam Xuyên mím môi, nằm sấp ôm cánh tay đếm số để phân tán sự chú ý của mình. Nào ngờ anh chàng lại nghe thấy âm thanh thông báo cộng điểm của hệ thống…

【 Hệ thống: Tiếp xúc thân mật +5】

【 Hệ thống: Tiếp xúc thân mật +5】

【 Hệ thống: Tiếp xúc thân mật +5】

Thẩm Tam Xuyên: … Đây là kiểu nằm không cũng có điểm như lời đồn ư? Vậy là tớ được 58 điểm nhờ vụ này hả?

【 Hệ thống: Ơ chứ không rứa thì răng? 】

Thẩm Tam Xuyên: Á à, đằng ấy còn biết nói móc kiểu Đài Loan cơ đấy! Có tin tớ tắt tiếng đằng ấy không!

【 Hệ thống: Vậy tui mute tiếng nha, ký chủ cứ hưởng thụ chán chê đi 】

Thẩm Tam Xuyên: Ừ.

Thẩm Tam Xuyên: … Chờ đã, đồ chết giẫm, đằng ấy lại nghĩ mấy thứ bậy bạ rồi đúng không? Quay lại đây giải thích rõ ràng cho tớ ơ hay!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn kịch ngắn:

Thẩm Tam Xuyên: Hệ thống, đằng ấy nói thử coi, sao em tớ lại tốt với tớ vậy nhỉ?

【 Hệ thống: Bởi vì ngài ấy đang tán cậu đó!!! Còn chưa đủ rõ ràng hả? 】

Thẩm Tam Xuyên (chỉ lo sờ cằm nghĩ chuyện mình): Nhưng vầy cũng tốt, em tớ thơm thảo tốt tính như thế, sau này chắc sẽ càng ít khả năng đọa ma hơn, vậy chẳng phải tớ đã thành công giải cứu thiếu niên lỡ bước rồi sao!

【 Hệ thống: Thi thoảng cậu lắng nghe người ta một xíu được không! Cậu cứ thế này thì sẽ nhanh bị Ma Tôn lừa lên giường lắm đó! Đồ trai thẳng đần độn! 】

【 Hệ thống: … Ơ nhưng mà nghĩ kỹ lại thì cũng không tồi đâu á, ê hê 】

[HẾT CHƯƠNG 13]