Đồng tử Hứa Linh hơi co lại.

Không biết tại sao câu nói đó của hắn nghe lại có phần thân mật lạ thường.

"Thế tại sao cậu lại không ngủ được?" Hứa Linh lại hỏi.

"..."

Tạ Trạch Duyệt chưa trả lời, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Một học sinh nam bám vào cạnh cửa ngó vào trong, tay cầm bình nước ấm, là Tưởng Diên.

"Các cậu...!Chuyện gì đây?"

Cậu ta đi vào, tiện tay đóng cửa lại, trợn trừng hai mắt.

Hứa Linh ngủ trên giường Tạ Trạch Duyệt, tay cầm hộp sữa bò, ở trong phòng ngủ nhìn cậu ta.

Thấy cậu ta vào, Hứa Linh khá là bình tĩnh, đặt sữa ấm lên tủ đầu giường, tiếp tục vùi trong chăn Tạ Trạch Duyệt, dáng vẻ rất thoải mái.

"Có chuyện gì chứ." Hứa Linh dựa vào giường, lười biếng, xương quai xanh trắng như trong suốt, "Chẳng lẽ cậu chưa ngủ cùng bạn cùng phòng bao giờ à, có gì đáng ngạc nhiên đâu."

Tưởng Diên trợn mắt há mồm: "..."

Cậu ta im lặng mấy giây, mặt đỏ tới tận mang tai phản bác: "Tôi tự dưng ngủ với cậu ta làm gì chứ?"

Qua mấy giây.

Cậu ta đột nhiên nhận ra, nhìn qua Tạ Trạch Duyệt vô cùng bình tĩnh: "Các ông...!ngủ rồi?"

"Ừ." Tạ Trạch Duyệt đứng lên, khoác áo phao, cúi xuống kéo khóa lên, giọng điệu bình thản: "Ngủ rồi, làm sao?"

Tưởng Diên trợn trừng mắt lên, nghi ngờ cuộc đời: "Không phải chứ, hai ông thật sự ở bên nhau rồi?"

"..."

"Ông đoán xem?"

Hứa Linh mỉm cười, vén chăn lên, chân trần lần sờ dép nhung rồi xỏ vào, biếng nhác đi vào phòng tắm rửa mặt.

Mở vòi nước, cậu đứng trước gương đánh răng rửa mặt.

Tưởng Diên nhìn Tạ Trạch Duyệt, nhỏ giọng: "Bạn Tạ, cậu nói thật đi, tối qua cậu thức tới tận rạng sáng không phải là cùng cậu ấy...!Ấy ấy chứ?"

"..." Tạ Trạch Duyệt không nói, nhìn chằm chằm cậu ta.

Phòng tắm vang lên tiếng cười khẽ, hơi có tiếng vọng lại.

Giọng Hứa Linh vang lên: "Tưởng Diên, sao cậu còn dễ gạt hơn cả cậu ấy thế?"

"Ngủ, ý trên mặt chữ." Tạ Trạch Duyệt ngáp một cái, mặt mày tiu nghỉu, cằm hất về phía chăn Hứa Linh: "Giường cậu ấy bị ướt, không ngủ được."

"À..." Tưởng Diên mỉm cười, vỗ đầu một cái, nói: "Tôi bảo mà.

Tối qua cậu không ngủ được là vì nằm trên giường Hứa Linh chứ gì, đúng không?"

"..."

Tạ Trạch Duyệt cụp mắt, không thừa nhận cũng không phủ nhận, khóe môi hơi nhếch lên.

Cuối tuần tới rất nhanh.

Đã hẹn đâu vào đấy rồi, cuối tuần tới nhà hắn chơi, Hứa Linh in bản phân tích tài chính ra, định nhân cơ hội này nói chuyện với bố hắn, khuyên ông ấy đừng bị ngành công nghiệp mới nổi có vẻ phát triển mạnh ấy hấp dẫn, bỏ vốn đầu tư ban đầu đi, dừng thiệt hại đúng lúc mới phải.

Phòng học rộn rã ồn ào.

Đài phát thanh là một bài nhạc violin chậm rãi.

Hứa Linh đeo cặp lên vai, ngồi trên bàn trong phòng học chờ hắn.

"Cậu mang nhiều sách vở thế về làm gì?"

Hứa Linh cụp mắt nhìn hắn.

Tạ Trạch Duyệt ngồi tại chỗ, cứ cúi xuống mãi, rút mấy quyển sách giáo khoa trong ngăn bàn ra để lên bàn, trên bàn đã chất một chồng cao.

Giọng hắn hơi trầm, vui vẻ trả lời: "Mang về ôn tập đó."

Hứa Linh khẽ cười, tiếp tục chờ.

Cuối cùng Tạ Trạch Duyệt cũng lấy xong hết sách vở, như đã có cảm giác an toàn, lúc này hắn mới đeo cặp, ôm vai Hứa Linh đi ra từ cửa sau.

Hắn thoáng nhìn qua cặp Hứa Linh, trông rất nhẹ, trên tay chỉ cầm theo một quyển tiểu thuyết rồi thoải mái đi về, hắn không nhịn được bật cười.

"Ngưỡng mộ cậu quá đi." Hắn cụp mắt xuống, nói bên tai Hứa Linh, ngón tay gảy vành tai mềm mại trắng nõn của Hứa Linh: "Sao cậu thông minh thế nhỉ? Chẳng thấy cậu học gì cả, cái gì cũng biết."

Hứa Linh thầm nói trong lòng, vì tôi học đại học luôn rồi, so với các cậu thì thế này chẳng phải quá dễ dàng à?

Một dám học sinh nam đi ra từ cửa sau phòng học, lúc đi ngang qua thì chào hỏi hai người họ.

"Bạn Tạ, hai cậu đi cùng nhau à?"

"Ừ, tôi dẫn cậu ấy về nhà."

Hắn nói xong thì nắm tay Hứa Linh, đan mười ngón vào nhau, lòng bàn tay ấm áp cực kỳ.

Hắn không định tránh nghi ngờ gì cả.

Thậm chí còn rất hưởng thụ việc người khác suy đoán về quan hệ của hai người.

Sau khi nhóm người đó đi mất.

Hai người đứng ở cầu thang, một cơn gió lùa qua.

Hứa Linh bỗng bật cười, ngẩng lên nhìn Tạ Trạch Duyệt: "Cậu cũng giỏi lắm đấy."

Tạ Trạch Duyệt hơi run.

Hắn dừng lại, đứng bên tường, hơi đến gần, ngón tay nhẹ nhàng gạt tóc rối trên trán Hứa Linh, nhìn vào mắt cậu: "Có phải trước kia tôi từng nói không thể khen người khác như thế không hả?"

Mắt hắn sâu hút.

Mấy giây sau.

Gò má trắng như tuyết của Hứa Linh như bị bỏng, hơi ửng đỏ lên.

Ngón tay cậu bị người nào đó nhéo một cái, như trêu chọc, Tạ Trạch Duyệt hơi nhếch môi cười: "Đi thôi."

Hứa Linh lấy lại tinh thần, thoáng phiền muộn.

Tiểu Tạ trẻ tuổi nghiêm túc nhưng cũng rất biết dọa người.

Cậu cong môi, nắm chặt tay hắn.

Cổng trường học chật kín người, xe đỗ đầy giao lộ.

Tạ Trạch Duyệt dừng lại, nhìn chằm chằm góc nghiêng của Hứa Linh, hơi nhướng mày lên: "Chờ đã, cậu không còn liên lạc với cậu ta chứ?"

Hứa Linh: "Hả?"

Tạ Trạch Duyệt bình tĩnh: "Cái cậu trước kia theo đuổi cậu ý."

Hứa Linh nhớ lại, nói: "Ít liên lạc hơn rồi.

Nhưng mẹ cậu ấy và mẹ tôi là bạn thân của nhau, cuối tuần về nhà, có lúc sẽ qua nhà nhau chơi."

Tạ Trạch Duyệt cụp mắt, ho khan mấy tiếng, nói: "Mặc dù cậu không có bạn gái nhưng nếu cậu không có ý với người ta thì phải giữ khoảng cách.

Cho hi vọng rồi lại dập tắt, rất khó chịu."

Hứa Linh ừ một tiếng, mỉm cười: "Cậu giỏi chuyện yêu đương quá nhỉ?"

Tạ Trạch Duyệt thuận miệng nói bừa: "Không phải.

Tôi chỉ muốn cậu bị một chàng trai khác nhớ mãi."

Tạ Trạch Duyệt dẫn cậu đi vòng qua mấy chiếc xe, tìm tới xe nhà mình, tài xế mở cửa xe cho hai người họ lên trước rồi ngồi vào.

Tài xế ngồi trước, thỉnh thoảng tò mò nhìn Hứa Linh và con trai của ông chủ mình qua gương chiếu hậu.

Bọn họ là bạn bè?

Quan hệ tốt thật đấy, còn nắm tay nhau nữa kìa.

Ừ, trẻ con bây giờ được nuôi dưỡng tốt, đứa nào đứa nấy đều rất xinh xắn.

Trong xe yên lặng.

Cửa sổ hạ xuống, Tạ Trạch Duyệt cong một tay lại, tì lên bệ cửa sổ xe, chống đầu, cúi xuống nhìn vòng bạn bè trên điện thoại.

Tối đó, ba giờ sáng.

Hắn chia sẻ một bài hát.

Trong một loạt lượt thích, Hứa Linh có trong đó.

Hắn ấn mở vòng bạn bè của Hứa Linh, sạch bóng, trắng xóa, có một vạch ngang.

Hắn bị chặn rồi.

Từ khai giảng đã thế này.

Hắn không hiểu tại sao, mới đầu không để ý lắm, dù sao lúc đó với hắn mà nói, Hứa Linh cũng chỉ là học sinh nam xa lạ chuyển trường, vẻ ngoài thanh tú, rất thần thái, cậu có chặn hắn trên vòng bạn bè hay không cũng chẳng quan trọng.

Nhưng đến bây giờ, hắn muốn xem, dục vòng muốn biết toàn bộ mọi thứ về Hứa Linh ngày càng mãnh liệt.

Hứa Linh đeo tai nghe nghe nhạc, người bên cạnh đột nhiên hỏi: "Hứa Linh, tôi có thể xem vòng bạn bè của cậu không?"

Giọng nói đột ngột vang lên trong xe, rất rõ ràng.

Ngón tay trắng nõn của Hứa Linh bỏ một bên tai nghe xuống, nhìn hắn, giọng hơi nhỏ: "Có gì đáng xem chứ?"

Cậu cài đặt như vậy theo thói quen, dù có đăng vòng bạn bè cũng chỉ khiến người ta thấy tẻ nhạt, vì thế cậu chẳng đăng gì hết.

Chặn hắn có thể là vì lúc thêm bạn bè cài đặt tự động.

Hình như Tạ Trạch Duyệt rất để ý tới cái này thì phải?

Tạ Trạch Duyệt bình tĩnh nói: "Cậu chỉ chặn một mình tôi hay là chặn tất cả mọi người?"

Hứa Linh hơi ngạc nhiên, trong mắt thoáng qua cảm xúc khác thường: "Cái này rất quan trọng sao?"

Tạ Trạch Duyệt hơi ngẩng đầu lên, dựa vào ghế, gật đầu thật mạnh: "Ừ.

Rất quan trọng.".