Edit: Méo Thư Trinh im lặng, chú lùn...
Chú lùn?
Cô cúi đầu nhìn đôi chân dài của mình, cả người gần 2m mà cậu ta kêu chú lùn?
Ha ha.
Thư Trinh ngẩng cao đầu, nâng cằm cãi lý với Hoắc Trầm: "Tôi không lùn, tôi cao 1m62." Dừng một chút, bổ sung: "Hơn nữa tôi còn nhỏ, có thể cao hơn nữa."
Hoắc Trầm buồn cười nhìn cô một cái, ánh mắt quét qua người cô một chút, nói: "Phải không?"
Hơi dừng lại, cậu giơ tay sờ soạng chóp mũi, nói thêm: "Vậy thì tốt."
"Chúc tương lai cô có thể cao đến 1m8."
Thư trinh: "..."
Thư Trinh cảm thấy sống với người này hơn một tháng có khả năng giảm thọ.
Cô còn muốn sống lâu hơn nữa.
Lúc này Thư Trinh cảm thấy ngủ đại ngoài đường cũng không có gì không tốt, ít nhất sẽ không bị người làm cho tức chết.
Cô sợ mình sẽ phát điên, nhanh nhẹn lấy di động ra gửi cho [Kim chủ] một tin nhắn: "Anh trai, tìm được phòng ở chưa?"
Kim chủ: "Đang tìm, nhưng không kiếm được chỗ thích hợp. Haiz một tiểu thư kim chi ngọc diệp như em làm sao biết được tìm nhà khó thế nào. Sao vậy? Mới đó đã bị người ta đuổi ra khỏi nhà rồi à?"
Thư Trinh nhìn tin nhắn trên màn hình, trợn tròn mắt.
Quả nhiên, đàn ông đều không đáng tin!!!
-
Gõ xong tin nhắn, Hoắc Trầm đã đi cách xa cô một đoạn, đại khái là vì không nghe thấy tiếng vali kéo phía sau, cậu cũng lười quay lại, chỉ cất giọng kêu Thư Trinh: "Nhanh lên."
Ngữ khí lười biếng, giọng nói còn mang theo chút kiêu ngạo.
Thư Trinh vội đẩy cái vali đi theo sau.
Sắp đến cửa nhà Hoắc Trầm, cậu dừng bước. Vẻ mặt hơi khó xử, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Thư Trinh khó hiểu, ngẩng đầu hỏi Hoắc Trầm: "Em trai..."
Chữ "Hoắc" còn chưa nói ra, đã bị Hoắc Trầm cho một cái nhìn sắc bén mà vội ngậm miệng.
Thiếu niên từ trên cao nhìn xuống, rũ mắt nhìn Thư Trinh, quai hàm hơi bạnh, làm người khác cảm thấy áp lực.
"Hoắc Trầm." Thư Trinh sửa miệng gọi lại.
Hoắc Trầm lúc này mới cảm thấy vừa lòng.
Thư Trinh không rõ vì sao Hoắc Trầm đột nhiên dừng lại, vì vậy hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Tại sao không đi tiếp?"
"Có lý do gì khó nói sao?"
Ví dụ như...cậu có việc gấp?
Hoắc Trầm hơi ngồi xuống, đôi mắt híp lại, trầm giọng nói: "Lát nữa khi đến nhà tôi, cô cố gắng bình tĩnh."
Thư Trinh không rõ Hoắc Trầm nói cố gắng bình tĩnh là ý gì.
Cho đến khi đứng trước cửa nhà Hoắc trầm, thấy một băng rôn màu đỏ, phía trên viết thiếp vàng tám chữ to – [NHIỆT LIỆT HOAN NGHÊNH TRINH BẢO ĐẾN NHÀ].
Thư Trinh sửng sốt, tay nắm chặt vào tay cầm vali, hỏi Hoắc Trầm: "Hoắc Trầm, có phải nhiệt tình quá rồi không?"
"Còn nhiệt tình hơn nữa." Hoắc Trầm lạnh giọng, vô cảm bước vào hoa viên lấy ra cái vòng hoa, giống như cầm một bông hoa ven đường đeo vào cổ Thư Trinh.
Sau đó bên tai vang lên bài hát "Bắc Kinh chào đón bạn".
Thư Trinh: "..."
Thư Trinh chớp mắt hoảng hốt, cảm giác giống như đang đi du lịch ở Đông Nam Á, được nhân viên khách sạn nhiệt tình chào đón.
Cô còn đang ngây người thì nghe thấy giọng nói khó chịu của Hoắc Trầm: "Đây là mẹ tôi yêu cầu."
"Muốn cho cô cảm giác như ở nhà."
Dừng một chút, cậu hỏi thêm: "Cảm giác thế nào?"
Thư Trinh cảm thấy chính mình có chút không chịu nổi, cô nâng tay đỡ trán, nói: "Cậu để tôi bình tĩnh đã."
Sau một lúc, Thư Trinh mới gật gật đầu, nói: "Được rồi."
"Có cảm giác."
Hoắc Trầm mày hơi nhíu, lời này nghe có chút kì lạ, nhưng nơi nào lạ cậu cũng không nghĩ ra, rốt cuộc cô gái nhỏ người ta cũng là vì trả lời câu hỏi của cậu.
Cậu trầm ngâm rồi lạnh nhạt nói: "Vậy thì tốt."
Nói xong, nhấc chân sải bước lên bậc thang, mở cửa lớn, hơi nghiêng người, cúi đầu ý bảo Thư Trinh đi vào.
Thư Trinh cũng không khách khí, khiêng cái vali bước vào Hoắc gia, tháo giày xuống.
...
Hoắc gia có ba tầng, tầng một treo một cây đèn chùm thủy tinh trên trần nhà, nội thất trong nhà đều là gỗ đỏ, đồ cổ quý giá bày biện đan xen trên dưới, thảm trải đều khắp nhà, vô cùng sang trọng.
Thư Trinh không cảm thấy lạ, trước kia cô cũng từng ở loại biệt thự như này, sớm đã quen.
So sánh với nhà cô cũng không khác nhau là mấy.
Vì vậy biểu hiện của cô cũng không có gì đặc sắc.
Hoắc Trầm không biết nhiều về Thư Trinh, chỉ biết cô là một cô gái sống ở bên ngoài, còn lại đều không rõ.
Hiện tại nhìn thấy người thật, cảm thấy không tầm thường chút nào.
Cậu nghe Phương Thư nói rằng đây là con của Thư gia.
Hoắc Trầm cẩn thận nghĩ lại, cậu từng cùng ba mẹ đi vài yến hội Thư gia, gặp qua rất nhiều người nhưng không có ai tên là Thư Trinh.
Chắc là bà con phương xa gì đó đi.
Cậu cũng lười tìm hiểu, dù sao người ta tới nhà cậu ở nhờ một thời gian, gọi là bạn cùng phòng không khác biệt lắm, quan tâm nhiều đến chuyện nhà người ta làm gì.
Không rảnh đến mức đấy.
Vả lại cậu cũng không phải người nhiều chuyện.
Hoắc Trầm xoay người nhìn Thư Trinh, cô bình tĩnh hỏi: "Tôi ở phòng nào vậy?"
Dựa theo tính tình của Hoắc thiếu gia như bình thường thì chắc chắn cậu đã mang người kèm vali ném vào toilet. Nhưng vì mẹ đã ra lệnh phải đối xử với cô thật tốt, còn đe dọa sẽ cắt tiền tiêu vặt nên cậu đành chấp nhận.
Vì thế, dưới sự giám sát qua video của Phương Thư, Hoắc Trầm phải dọn dẹp phòng cho khách suốt một đêm.
Gọi là dọn dẹp, nhiều lắm cũng chỉ là trải một cái giường.
Đại thiếu gia chưa từng làm loại việc này, bị mẹ cậu trong video lải nhải ồn ào đến đau đầu.
Dì Trương làm giúp việc ở nhà bọn họ, không khéo vừa đúng lúc con dâu bà ấy sinh con nên vội vàng về quê trông cháu trai.
Hoắc gia làm việc rất có tình người, Hoắc Trầm cũng thoải mái, còn coi đây là chuyện tốt nên gửi dì Trương tiền mừng.
Vì vậy, mấy ngày nay, cậu cũng chỉ có thể ăn cơm hộp, tự giặt đồ, tất cả mọi việc đều tự mình làm.
Lúc này, thêm một cô gái nhỏ lại càng thêm phiền.
Cậu liếc mắt nhìn Thư Trinh một cái, xoay người lên lầu, giọng điệu cứng nhắc, nói: "Trên lầu."
Thư Trinh đứng dưới cầu thang nhìn một hàng dài, nói: "Hoắc Trầm, nhà cậu không có thang máy sao?"
Hoắc Trầm híp mắt, liếc xéo Thư Trinh một cái, ngữ khí không tốt, nói: "Cô còn yêu cầu rất nhiều?"
Thư Trinh xua tay, giải thích: "Không có không có, tôi sợ cậu bình thường lên xuống vất vả."
Hoắc Trầm cười nhạo, dài giọng nói: "Vậy thì cảm ơn cô."
Thư Trinh cười hai tiếng, nói: "Cảm ơn cái gì, cậu khách khí quá."
Hoắc Trầm lười để ý cô, tiếp tục lên lầu.
Thư Trinh lập tức mang vali theo sau. Cô dùng hai tay giữ vali, đầu gối giữ bên dưới, dùng toàn bộ sức lực nhấc vali lên.
Hoắc Trầm đi đằng trước, nghe thấy động tĩnh phía sau, không khỏi nhíu mày.
Xoay người nhìn cô gái mới leo được hai bậc, cả người mệt đến thở hồng hộc, đầu gối hiện lên vệt đỏ do hành lý để lại. Da cô trắng, vết đỏ kia càng thêm chói mắt. Vài sợi tóc rơi lộn xộn trên vai, cô hơi nghiêng người, cổ áo rơi xuống để lộ ra bờ vai trắng tinh tế.
Hoắc Trầm khóe mắt giật giật hai lần, không kiên nhẫn mà đi về phía trước, khom lưng lấy vali trong tay Thư Trinh.
Cô gái nhỏ mờ mịt mà ngẩng đầu nhìn thiếu niên, vóc người cậu thon dài, đứng cao hơn cô hai bậc thang, trên mặt viết đầy chữ không vui vẻ.
Thư Trinh: "..."
Thôi, dù sao người ta cũng mang vali giúp cô.
Thư Trinh quyết định tỏ ra là người lễ phép.
Cô cười hì hì, nói: "Cảm ơn."
Hoắc Trầm lạnh lùng liếc cô một cái, giả vờ nói: "Dù sao tôi cũng muốn rèn luyện cơ thể."
"Giống như nâng tạ thôi."
Thư Trinh dừng lại, nghĩ mình vẫn còn mười mấy chiếc túi ở bên ngoài, mím môi hỏi: "Hoắc Trầm, cậu thật sự muốn rèn luyện thân thể sao?"
Hoắc Trầm không rõ, nhìn vẻ mặt cô không có ý tốt, cậutạm thời cho rằng đây là cái bẫy.
"Làm sao?" Hoắc Trầm khẽ nhếch đuôi lông mày, "Cô có vấn đề gì?"
Thư Trinh lắc đầu: "Không có gì."
Hoắc Trầm không để ý đến cô nữa, tự mình lên lầu.
-
Hoắc Trầm giữ chặt tay cầm vali, nhẹ nhàng mang lên lầu. Thư Trinh đi phía sau, cảm thấy cậu tuy gầy nhưng cánh tay rắn chắc, còn có gân xanh nhàn nhạt hiện ra. Vừa nhấc đầu, đập vào mắt cô là mông của Hoắc Trầm.
Cậu mặc một cái quần jean màu đen, đôi chân thon dài, cái mông cũng thật...vểnh.
Thư Trinh hoảng hốt, thu hồi ánh mắt đáng khinh của mình.
Tới lầu hai, Hoắc Trầm trực tiếp dẫn Thư Trinh tới phòng dành cho khách.
Đẩy cửa ra, Hoắc Trầm dựa lưng đứng bên ngoài. Một tay đút trong túi quần, một tay tùy tiện chỉ chỉ vài chỗ, bộ dạng cà lơ phất phơ, giới thiệu cho cô từng thứ một, "Toilet ở đối diện, cuối hành lang là thư phòng. Tất cả cô đều có thể dùng."
Bởi vì là phòng khách nên không có toilet riêng biệt, chỉ có thể sử dụng toilet bên ngoài.
Tuy nhiên, Hoắc gia ngày thường chỉ có Hoắc Trầm ở nhà. Phương Thư với Hoắc Nguyên Trạch có khi cả 800 năm không về nhà một lần, cũng không cần lo lắng vấn đề WC.
Thư Trinh nhìn Hoắc Trầm, gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hoắc Trầm lười tiếp đãi cô, chân phải vừa nhấc đã bị Thư Trinh gọi lại.
"Hoắc Trầm?"
Hoắc Trầm dừng bước, xoay người nhìn Thư Trinh, nheo mắt hỏi: "Có việc gì?"
Thư Trinh chạy tới trước vali của mình lấy ra một cái hộp, đưa tới trước mặt Hoắc Trầm, nhét vào trong ngực cậu.
"Lần đầu gặp mặt, về sau còn phải phiền toái cậu nhiều." Thư Trinh dừng một chút, tiếp tục nói, "Quà gặp mặt, mong cậu vui lòng nhận cho."
Hoắc Trầm rũ mắt nhìn, là cái bàn phím máy tính.
Lúc trước cậu còn đang định dùng tiền tiêu vặt tháng sau để mua nó!
Thư Trinh thế nhưng lại đưa cho cậu!!
Hoắc Trầm nhìn Thư Trinh, thái độ tốt hơn nhiều.
Cậu lắc lắc bàn phím trong tay, nói với cô: "Vậy tôi không khách khí nữa."
Thư Trinh mang theo ý cười nhẹ nhàng: "Ừ."
Hoắc Trầm nhìn cái vali mở phía sau Thư Trinh, nói: "Cô cứ từ từ mà dọn dẹp."
Rũ mắt nhìn bàn phím trong tay mà cậu thích muốn chết, Hoắc Trầm nói thêm: "Có việc thì kêu tôi."
Thư Trinh ngoan ngoãn gật đầu.
-
Hoắc Trầm đi rồi, Thư Trinh đi đến bên cửa sổ kéo màn ra. Trời mùa hạ, nhiệt độ từ cửa sổ thổi vào phòng mang theo cỗ khí nóng bức.
Thư Trinh nhẹ nhàng ngồi lên song cửa sổ, dựa vào đó một lúc.
Sau đó cô mở vali ra, lấy hết quần áo với sách vở ra ngoài, dọn dẹp hồi lâu mới xong.
Sau khi trở về phòng, Hoắc Trầm lấy bàn phím ra chơi game, thắng liên tiếp mấy ván.
Hoắc Trầm trong lòng cảm thấy rất vui sướng, nghĩ đến cô gái nhỏ hiểu chuyện như vậy, còn biết đưa quà gặp mặt. Ngược lại chính mình thái độ lạnh nhạt, giống như đứa con không hiểu chuyện của chủ nhà.
Hai bên so sánh, Hoắc Trầm cảm thấy mình có điểm hơi tệ. Sau khi suy nghĩ, cậu nghĩ mình cũng nên đưa cho cô một món quà gì đó mới được.
Hoắc Trầm tới phòng trang điểm của mẹ, tìm thấy một đống sản phẩm chăm sóc da cao cấp còn chưa bóc, tất cả đều viết bằng tiếng Anh với tiếng Hàn.
Cậu suy nghĩ một chút, mang cả rổ qua như vậy cũng không tốt lắm, vẫn nên tìm hiểu xem cô có thể dùng được không.
Hoắc Trầm nghiêm túc tìm phần mềm phiên dịch, lần lượt chụp từng sản phẩm lại, xem kĩ càng bản dịch hướng dẫn sử dụng của từng sản phẩm.
Mụn đầu đen – Hoắc Trầm cẩn thận nhớ lại khuôn mặt trắng trẻo không tì vết của Thư Trinh, trắng nõn giống như trứng gà vừa bóc vỏ, nơi nào cần phải sử dụng cái này?
Loại.
Làm trắng – Trong đầu Hoắc Trầm lần thứ hai hiện lên gương mặt trắng nõn của Thư Trinh, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt như nước. Cái này cũng không dùng được.
Loại.
Chống lão hóa – Hoắc Trầm không cần tưởng tượng ra khuôn mặt Thư Trinh cũng biết cái này không thể dùng.
Vẫn loại.
Vất vả tìm được cái thích hợp, nhưng lại dùng cho phụ nữ từ 35-45 tuổi.
Thư Trinh mới mười sáu tuổi, cũng không dùng được loại đồ này.
Chờ Hoắc Trầm tìm tòi hết một lượt, mới phát hiện lúc thi cuối kỳ cậu cũng không đọc nghiêm túc như vậy. CMN.
Thư Trinh đúng là có phúc.
Cậu ở trong phòng của mẹ tìm một đống đồ vật, lại không có cái nào phù hợp với Thư Trinh.
Hoắc Trầm nằm ở trên giường nửa ngày không nhúc nhích, cảm thấy mình có chút vô dụng.
Qua một hồi lâu, cậu nghiêng người, tầm mắt dừng ở cửa ban công. Trên đó là một cái cây xanh bị cậu nuôi nửa sống nửa chết.
Vốn dĩ mấy thứ này đều là dì Trương chăm sóc, bà về nhà hơn một tuần, Hoắc Trầm làm sao nhớ tưới nước cho chúng nó, vì vậy tất cả đều chết sạch.
Cậu đứng lên, mở cửa kính đi tới ban công, xoa eo đứng trên ban công hồi lâu mới chọn được một cây còn đang phát triển khỏe mạnh, mang qua tặng Thư Trinh.
-
Thư Trinh nhìn chậu cây Hoắc Trầm đưa qua, tâm trạng phức tạp.
Hoắc Trầm chống một tay lên cửa, vẻ mặt tự hào nói: "Đây là tôi tự mình chăm sóc."
Cậu không chút liêm sỉ mà nói, "Cả ngày lẫn đêm đều tưới cẩn thận."
"Thế nào?" Hoắc Trầm khẽ nhếch lông mày, hỏi cô, "Thích không?"
Thư Trinh trầm mặc, miễn cưỡng nhếch miệng, gật đầu, nói: "Tôi rất thích."
"Cực kỳ thích!"
Hoắc Trầm vừa lòng cong môi, thoải mái mỉm cười.