Editor: Méo "Thư Dạng, anh có điên không?"
Thư Trinh nhìn đôi vợ chồng đang cầm giấy bất động sản đứng trước mặt mình, tiếp tục đối với đầu bên kia điện thoại mắng: "Anh bán phòng?"
Đầu kia yên tĩnh ba giây, chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ, sau đó là giọng điệu không mặn không nhạt của người đàn ông: "Đúng vậy, bất động sản chứng tên của anh, mua bán cũng không phi pháp."
Dừng một chút, người đàn ông tiếp tục nói: "Hợp tình hợp lý."
Thư Trinh: "Chưa nói không cho anh bán phòng ở, anh tốt xấu gì cũng nên nói trước với em một tiếng?!"
Người đàn ông giống như có chút khó chịu, nói: "Thư Trinh, đây là thái độ nói chuyện với kim chủ của em?"
Hừ, kim chủ. Hắn đúng là càng ngày được càng lên mặt.
Thư Trinh nắm di động trong tay chớp mắt ngây người, người đàn ông bên kia điện thoại còn đang ép bức: "Em cũng biết, hiện tại công việc cần tiêu nhiều tiền, anh lại không muốn dựa vào trong nhà, đành phải bán phòng ở vậy."
Thư Trinh tức đến muốn ném di động, anh bán phòng ở lại không phải trong nhà cấp ư??
Làm sao mặt lại dày như vậy?
Ra vẻ tự mình thực lực là cho ai xem?!
Thư Trinh có chút xấu hổ, đối với đôi vợ chồng kia xin lỗi, nói: "Ngại quá, người nhà tôi bán phòng nhưng không nói trước, nên đồ đạc của tôi còn chưa dọn dẹp xong, có thể đợi thêm một ngày nữa được không, tôi sửa sang lại rồi chuyển cho các người."
Đôi vợ chồng cũng là người dễ tính, thấy Thư Trinh là một cô gái nhỏ, vì vậy khách khí đáp ứng nói cũng không cần vội, ba ngày sau lại đến lấy phòng.
Người vừa đi, Thư Trinh khôi phục bản tính, mắng: "Thư Dạng!!!"
"Anh không nói tiếng nào đột nhiên bán phòng, anh định để em ở chỗ nào?"
Thư Dạng rất bình tĩnh nói: "Một là em về nhà ở, hai là ở kí túc xá trường Mẫn Đức."
Sắc mặt Thư Trinh trầm xuống, đáp lại hắn: "Anh cũng biết cả hai cái này đều không được."
Thư gia không có khả năng trở về.
Thư Trinh nhắm mắt, tinh thần suy nhược, một chút tiếng động cũng có thể khiến cô giật mình, ở ký túc xá đối với cô là không có khả năng.
Thư Dạng ngữ khí có chút vui sướng, nói: "Cho nên, anh đã sắp xếp cho em chỗ ở mới."
"Hoắc Nguyên Trạch chắc em cũng biết, vào hôn lễ của cô nhỏ, ông ấy đi cùng vợ tới."
Thư Trinh nhớ lại một hồi: "Chính là người mang một vali tiền mặt đưa cho vợ chồng cô nhỏ?"
Thư Trinh có ấn tượng sâu với Hoắc Nguyên Trạch và Phương Thư, bởi vì hai người này hành động quá mức kinh người. Tuy hai nhà có lui tới xem như xã giao nhưng vào đám cưới cô nhỏ, ông ấy liền trực tiếp xách một rương tiền mặt đến, tùy tiện đặt lên bàn, tư thế cực kỳ giống đi chuộc người.
Thư Dạng ừ một tiếng, tiếp tục nói: "Hai ngày trước anh có gặp bọn họ, kể qua chuyện của em. Vừa vặn, con trai bọn họ cũng học ở cấp ba Mẫn Đức, nam sinh thường ngày ở một mình, thành tích không được tốt. Bọn họ vốn dĩ muốn tìm cho con trai một giáo viên tại nhà, anh nghĩ em dạy một tên đội sổ cũng không có vấn đề gì đi, lại còn có nơi ở."
Hóa ra là đã sắp xếp ổn thỏa chờ cô đồng ý.
Thư Trinh biết Thư Dạng nghĩ gì, hắn cảm thấy cô lúc nào cũng ở một mình, sống cô lập giống một bà cụ góa bụa không ai đau, muốn cho cô dung nhập xã hội.
Vì để Thư Trinh hòa nhập với mọi người, thậm chí Thư Dạng còn mang cô đi quảng trường khiêu vũ, chung quy không thiếu tâm tư cho cô.
Bản thân Thư Trinh thật ra cũng cảm thấy không có gì, cô không quan tâm những chuyện này, nhưng chỗ ngủ đối với cô thật sự là việc quan trọng, không thể không chú ý.
Hoàn cảnh nơi ở bây giờ yêu cầu rất cao, Mẫn Đức ở nơi phố xá sầm uất, tiểu khu an tĩnh trừ chỗ ở hiện tại của cô, chính là Võ lâm nhị hào.
Học bổng của cô với số tiền tiêu vặt ngày thường Thư Dạng đưa ngay cả trả tiền nhà cũng không đủ, không thể nào đi thuê phòng ở.
Cô do dự ba giây, nói: "Em có thể chuyển qua sống, nhưng anh phải mau chóng tìm nhà, một cô gái như em sao có thể ở chung cả ngày với một nam sinh? Không an toàn chút nào."
Thư Dạng cười haha một tiếng, nói: "Thật lòng anh cảm thấy Hoắc Trầm kia tương đối nguy hiểm. Thằng nhóc đấy anh đã gặp, trình độ đẹp trai bắt kịp anh trai em."
Thư Trinh cách cái điện thoại tỏ vẻ xem thường Thư Dạng, cúp máy.
-
Mới vừa cúp điện thoại, WeChat hiện lên một yêu cầu kết bạn: Phương Thư
muốn thêm bạn làm bạn bè. Thư Trinh run tay nhấn đồng ý, nháy mắt cô đã bị thêm vào một nhóm tên là [Người một nhà tương thân tương ái]. Phương Thư : Nhiệt liệt hoan nghênh Trinh Bảo của chúng ta vào ở!!! Hoắc Nguyên Trạch : Nhiệt liệt hoan nghênh!!! Vỗ tay.jpg Phương Thư : @Cậu bé đẹp trai lạnh lùng, mau ra tiếp khách. Hoắc Nguyên Trạch : @Cậu bé đẹp trai lạnh lùng, mau ra tiếp khách. ... Cậu bé đẹp trai lạnh lùng vẫn chưa xuất hiện, một phút đồng hồ sau... Phương Thư : @Cậu bé đẹp trai lạnh lùng, không ra là muốn ăn đòn phải không, năm nay không cho tiền tiêu vặt nữa! Hoắc Nguyên Trạch : @Cậu bé đẹp trai lạnh lùng, không ra là muốn ăn đòn phải không, năm nay không cho tiền tiêu vặt nữa! Cậu bé đẹp trai lạnh lùng: Tới đây, con đang làm bài tập hè, không thấy tin nhắn, ngại quá. Cậu bé đẹp trai lạnh lùng: Hoan nghênh Trinh Bảo đáng yêu nhất của chúng ta. Thư Trinh: "..." Anh trai này cũng biết giả bộ thật, người khác không thấy thì coi như không biết sao, bài tập hè gì chứ. Cấp ba nhà ai nghỉ hè còn có bài tập hè!!! Thư Trinh cũng không vạch trần hắn, xấu hổ mà nhắn một tin ở trong nhóm: "Anh Hoắc Trầm quả nỗ lực, thật là một tấm gương học tập tốt." "Cám ơn chú dì và anh Hoắc Trầm, về sau phiền mọi người giúp đỡ." Hoắc Trầm nhìn màn hình hiện ra tin nhắn của Thư Trinh, nội tâm cảm thán: Trâu bò thật! Lúc sau toàn bộ mọi người trong nhóm liên tiếp nhắn tin, bởi vì Hoắc Nguyên Trạch với Phương Thư đang ở công ty con ở Canada, chưa kịp về nước nên để Hoắc Trầm đi đón cô gái nhỏ đến nhà. Kết thúc cuộc trò chuyện, Hoắc Trầm chủ động kết bạn với Thư Trinh, sau đó bắt đầu cuộc trò chuyện mới. Cậu bé đẹp trai lạnh lùng: [Định vị] Cậu bé đẹp trai lạnh lùng: "Có biết dùng bản đồ Baidu không? Đừng nói không biết dùng, tôi không rảnh dạy cô đâu." Cậu bé đẹp trai lạnh lùng: "Đây là địa chỉ, ngày mai tự mình đến, đến cửa tiểu khu gọi điện thoại cho tôi." Thái độ rất cứng rắn, không cho phép ý kiến. Cùng với bộ dạng chân chó trong nhóm giống như hai người khác nhau. Thư Trinh vốn không muốn làm phiền người khác, cô nhìn bản đồ trong tay, đi taxi cũng chỉ mất nửa giờ, hành lý gì đó đóng gói gửi chuyển phát nhanh là được, cũng không đến mức phiền toái. Trinh Bảo: "Làm phiền rồi, cảm ơn anh trai." Hoắc Trầm không có việc gì nằm ở trên sô pha, nhìn Thư Trinh gửi lại tin nhắn, thầm nghĩ cô gái này cũng ngọt ngào hiểu chuyện, nhìn lại lịch sử trò chuyện cảm thấy chính mình thật giống một vô tình boy, trong lòng lại hơi băn khoăn. Nghĩ ngợi một lát, Hoắc Trầm gửi cho Thư Trinh một cái bao lì xì, viết: Tiền xe. Thư Trinh nhanh tay click mở, mẹ ơi, 500 tệ. Gia đình này có điều kiện đến mức nào vậy, vừa ra tay là 500 tiền xe. Trinh Bảo: "Anh ơi nhiều quá rồi." Cậu bé đẹp trai lạnh lùng: "Vậy thì gọi thêm mấy cái taxi nữa." Thư Trinh cảm thấy Hoắc Trầm nói rất có lý, thậm chí không cách nào phản bác. - Ngày hôm sau, Thư Trinh thu dọn đồ đạc, gọi nhân viên chuyển phát nhanh đến chuyển đồ. Cô thuê người dọn dẹp trong ngoài nhà đều sạch sẽ, xong xuôi mới bắt xe đến nhà Hoắc Trầm. Đến nơi đã là hai giờ chiều, lúc này Thư Trinh cảm thấy có chút đói bụng. Cạnh tiểu khu Hoắc gia có một cửa hàng tiện lợi 24h. Khi Thư Trinh đi tới cửa thì dừng bước. Trong nhà họ Hoắc không có ai, chỉ có Hoắc Trầm ở nhà, lúc trước nghe nói vị đại thiếu gia này mười ngón tay không chạm vào nước. Trông cậy vào một nam sinh không quen biết nấu ăn cho mình gần như không có khả năng, nhưng vừa đến nhà người khác lại vào bếp, sợ không ổn cho lắm. Vì thế, Thư Trinh quyết định vào cửa hàng tiện lợi tùy tiện chọn một món ăn tạm cho bớt rắc rối. - Thư Trinh mang theo hai cái vali bước lên cầu thang vào cửa. Cô đi đến tủ lạnh lấy một hộp sữa chua, lại cầm một gói cơm nắm, chuẩn bị chờ nhân viên trong cửa hàng giúp mình hâm nóng lại là có thể ăn. Lúc đi ngang qua khu nghỉ ngơi nhân tiện tìm một chỗ ngồi xuống, xung quanh có mấy học sinh cấp ba đang chơi game. Trong số đó có một người mang mái tóc màu xanh lá cây rất bắt mắt, ai nhìn qua cũng đều chú ý tới hắn. Sắp vào học mà cũng dám nhuộm tóc màu xanh lá, cũng thật can đảm. Thư Trinh cảm thấy buồn cười, khóe môi hơi nâng, vị trí của cô với cái bàn kia cách nhau không xa, nghe thấy mấy thiếu niên đang nói chuyện. Cô cảm thấy bọn họ nói chuyện phiếm thú vị, nghe được vài ba câu. Thư Trinh phát hiện, chính mình cũng có tiềm chất bát quái, ngay cả mấy nam sinh nói chuyện cũng muốn nghe lén. Bên cạnh một cậu nhóc mặc áo khoác đen hỏi: "Mẹ n*, Giang Hải, mày nghĩ thầy Tony thấy cái đầu này sẽ nói gì?" Thiếu niên tóc xanh tên là Giang Hải cười nhạt, mắng người kia: "Mày thì biết cái gì? Màu xanh lá có thể mang cho người khác may mắn." Cậu nhìn người đối diện rõ ràng không tin, vội bổ sung nói: "Bằng không vì cái gì luật giao thông là đèn đỏ dừng, đèn xanh đi?" "Lục, chính là tốt." Thư Trinh: "..." Lợi hại, như vậy cũng có thể nghĩ ra được. Tóc xanh quay đầu lại hỏi thiếu niên ngồi trong: "Phải rồi, anh Trầm, không phải buổi sáng dì bảo cậu phải đi đón người sao? Giờ đã là giữa trưa rồi, còn phải đi đón nữa hay không?" "Không đi nhanh, người ta biến thành hòn vọng phu mất." Người được gọi là anh Trầm hừ nhẹ một tiếng, dựa vào tường, một bộ dạng lười biếng, khuôn mặt bị di động che đi phân nửa, ngữ khí cà lơ phất phơ, vẻ mặt khó chịu nói: "Đi cái rắm, cô ta cũng không phải không có chân." Ngồi đối diện cậu là một thiếu niên mặc áo Polo màu vàng, cổ áo dựng thẳng, vốn dĩ đang tập trung chơi game, nghe thấy lời của Hoắc Trầm vội buông di động xuống, trò chơi đồng đội cũng mặc kệ, kích động hỏi: "Chân đẹp, chân nào đẹp?" "..." Yên lặng, bầu không khí xấu hổ bao trùm. Hoắc Trầm không nhịn được mắng một câu: "Đồ ngu." Tóc xanh xen mồm nói: "Anh Trầm, cậu thật đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, em gái nhỏ về sau chính là cùng cậu ở dưới một mái nhà, gần quan được ban lộc, muốn làm gì thì làm. Từ nay kết thúc mười sáu năm cẩu độc thân sinh hoạt của cậu rồi!" Hoắc Trầm vẫn khó chịu, nói: "Làm cái rắm. anh Trầm của cậu thiếu người thích sao?" Dừng một chút, Hoắc Trầm tiếp tục nói, "Độc thân là bởi vì tôi không muốn yêu đương." "Chỉ cần là người tôi thích, vậy thì rất dễ dàng." Tóc xanh dừng một chút, cảm thấy Hoắc Trầm kiêu ngạo không phải không có đạo lý, chẳng qua cái này cũng không tính là trọng điểm, bộ dạng cậu ta nhiều chuyện nghiêng người tới trước mặt Hoắc Trầm hỏi: "Đúng rồi anh Trầm, chị gái nhỏ nhìn như thế nào? Gặp qua chưa? Có ảnh chụp không?" "Không có, xem ảnh chụp làm cái gì? Thế nào? Lớn lên đẹp thì tôi phải thích? Mẹ nó cô ta cho dù lớn lên giống thiên tiên, ông đây cũng không thèm nhìn, không cho cô ta một ánh mắt." Hoắc Trầm khi nói chuyện ném điện thoại xuống ngực, khuôn mặt của cậu hiện ra. Làn da trắng nõn, mũi cao thẳng, tóc ngắn sạch sẽ thoải mái, đôi mắt một mí hơi hướng lên trên, tay áo xắn tới khuỷu tay lộ ra cánh tay gầy nhưng rắn chắc. Nửa thân trên đều nằm trên ghế dựa, cả người rời rạc: "Ông đây mệt mỏi quá, không muốn động." Trong miệng còn ngậm kẹo, vừa nhai vừa nói. Aii...Thư Trinh thở dài, lớn lên cũng thật đẹp trai, nhưng có phải kiêu ngạo quá hay không? "Anh Trầm, tôi đã xem qua tay cậu, trời sinh không có đường tình duyên." Áo vàng xen mồm nói. "Cái gì mà không có đường tình duyên, nhìn đi?" Hoắc Trầm kích động mà chỉ vào mặt của mình, yêu cầu bọn họ nhìn, nói: "Nhìn gương mặt này đi, tôi lớn lên đẹp trai như vậy. Giống mẹ nó không có đường tình duyên sao? Ít nhất cũng phải một trăm đường!" ... Hoắc Trầm như bật máy hát, nhịn không được, lại nói, "Ba mẹ tôi mỗi ngày đều đến công ty nghiên cứu, chỉ hận không thể sống luôn tại đấy, mấy khi về nhà? Không biết từ nơi nào xuất hiện một cô gái không rõ lai lịch, ngoài miệng nói là bọn họ chiếu cố, mẹ nó còn không phải là ông đây lo ăn uống? Tôi còn chưa thành niên đâu? Đm giống như nuôi con gái vậy." Dừng một chút, hắn thập phần khó chịu mà mắng mỏ, "Cmn." Thư Trinh nhướng mày, nghĩ, chính mình lúc này ở nhờ trong nhà người khác, đại khái cái vị thiếu gia kia cũng nghĩ như vậy. Vẫn nên tận lực khiêm tốn thôi. Thư Trinh thở dài trong lòng, đi ngang qua nhóm thiếu niên, đến quầy thu ngân lấy thêm một phần Oden xong thanh toán. Khi cô đi ngang qua, Hoắc Trầm giống như ngửi được một cỗ hương vị trái cây nhẹ nhàng. Giống kẹo que trong miệng cậu, đều cùng một hương vị. Hương đào. Hoắc Trầm bận chơi game, không kịp ngẩng đầu xem, đột nhiên bị Giang Hải bên cạnh vỗ vỗ cánh tay, kêu cậu: "Anh Trầm, mau nhìn bên kia." Hoắc Trầm đang đánh quái, bị Giang Hải vỗ một cái, tay run lên, con quái lại khôi phục máu ban đầu. Tâm trạng Hoắc Trầm khó chịu, ném điện thoại lên bàn, mắng: "Xem cái gì, không có gì hay ông đây vặn đầu cậu." Sau đó, cậu nhìn theo hướng tay của Giang Hải. Một cô gái đang đứng trước quầy thu ngân, dáng người cao gầy, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, để lộ chiếc cổ thon dài. Thắt lưng nhỏ đến mức có thể nắm lại, hai chân tinh tế dài thẳng. Lông mi cô dài như lông vũ, ngón tay trắng trẻo cầm Oden, môi anh đào nhẹ nhàng lúc đóng lúc mở, đại khái là đang đặt hàng. Khi đặt xong đồ cô mỉm cười lịch sự với nhân viên cửa hàng, giống như ba ngàn hoa đào nở rộ. Thật là đẹp. Hoắc Trầm nghĩ. Giống như tiên nữ. Cậu nghiêng đầu nhìn tóc của Giang Hải, khô xơ giống như bị ép. - Giang Hải không chú ý tới Hoắc Trầm đang nhìn mình, căn bản cậu ta muốn Hoắc Trầm nhìn cái khác, nói: "Mẹ nó, cái tên này, thật là đáng khinh..." Đáng khinh? Hoặc Trầm khó hiểu, nhìn nữ thần thôi, làm sao lại thành đáng khinh? Hoắc Trầm đang định nói, đột nhiên nhìn thấy phía sau cô gái. Một đám thiếu niên xấp xỉ cùng tuổi với bọn họ, trong tay cầm điện thoại chụp dưới váy cô gái nhỏ, vẻ mặt đáng khinh lại đắc ý. Mà nữ thần đứng đối diện lại hoàn toàn không biết gì. Đầu lưỡi Hoắc Trầm chọc lên trên, khó chịu mà nhíu nhíu mày. - Nữ thần Thư Trinh lúc này còn chưa biết mình mới có biệt danh, cô lấy xong đồ, cho xâu cá viên chiên cho vào miệng, chưa đầy hai phút, một phần cá viên đã bị cô ăn xong. Cô ném hộp rỗng vào thùng rác, cầm sữa chua ra khỏi cửa hàng tiện lợi. - Nam sinh vẻ mặt đáng khinh chụp được Thư Trinh còn đang đắc ý, mới vừa cầm chiến lợi phẩm trong điện thoại khoe ra, di động bỗng nhiên bị người từ sau lưng giật lấy. Nam sinh đáng khinh vội quay đầu lại, thấy đằng sau là một thiếu niên cao lớn, đôi mắt đen như mực, đáy mắt mang theo giận dữ, từ trên cao nhìn hắn, cầm di động trong tay, hơi nhếch môi nói: "Xóa đi." Nam sinh đáng khinh vẻ mặt không hiểu, hỏi ngược lại: "Xóa cái gì?" Hoắc Trầm nở nụ cười có phần đáng sợ, cằm hướng về phía Thư Trinh, môi hạ xuống nói: "Ảnh chụp cô gái vừa nãy." Cậu dừng một chút, gằn từng chữ một, "Xóa cho tôi."