Vừa dứt lời, hai người đã biến mất sau rèm cửa.
Giọng nói tuy nhỏ nhưng Giang Vân Kiệt vẫn nghe rõ.Sắc mặt hắn lại tối sầm, khóe miệng co giật, ánh mắt có chút tối tăm, nhưng bởi vì hắn đang đứng hành lễ, hơi cúi đầu nên không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này.Lãnh Lăng đánh xe về phía trước.Trong xe ngựa, Thẩm Nhược Kiều thở dài một hơi nhẹ nhõm, ngồi thẳng dậy rồi nhìn về phía Mộ Dung Vũ.Sau đó, nàng nhìn thấy cái gì thế này?Nàng nhắm mắt, mở mắt ra lần nữa, đưa tay ra xoa mạnh hơn, phát hiện mình không hề nhìn nhầm.Mộ Dung Vũ đang nằm đó, má đỏ bừng, tai đỏ bừng, thậm chí cả cổ cũng đỏ bừng.Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?Chẳng lẽ nàng châm kim sai chỗ? Nếu không thì tại sao mặt hắn lại đỏ như lửa?"Ngài khó chịu sao?" Nghĩ nghĩ, nàng nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh hắn, nhấc chiếc chăn đang đắp trên người hắn lên, chỉ thấy toàn bộ ng ực hắn cũng đang đỏ bừng.Không, nàng rõ ràng không châm sai chỗ!Thẩm Nhược Kiều nhanh chóng kiểm tra từng mũi kim, phát hiện mình không hề phạm sai lầm nào.Nhưng sao mặt hắn lại đỏ như thế?Nàng nhanh chóng nắm lấy tay phải của hắn và bắt mạch, nhưng mạch đập quá nhanh.. khiến nàng sợ hãi."Mộ Dung Vũ, ngài có chỗ nào không thoải mái? Nói cho ta biết, ngài..""Thẩm Nhược Kiều!" Hắn lạnh lùng ngắt lời nàng, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm nàng, nói từng chữ: "Nhổ hết đống châm bạc này ra khỏi người bản vương!""Cái đó không được!" Thẩm Nhược Kiều lắc đầu, "Vẫn chưa đến lúc, loại bỏ nó sẽ không tốt cho sức khỏe của ngài.""Bản vương không phải đang thương lượng với nàng, mà là ra lệnh cho nàng!" Hắn quát lên."Vâng, thưa Vương gia. Ta cũng không phải đang thương lượng với ngài mà là ra lệnh cho ngài." Thẩm Nhược Kiều mỉm cười quyến rũ với hắn.Nụ cười này ngay lập tức khiến hắn không thể rời mắt, hắn nhìn thẳng vào nàng, sau đó cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.Lông mày hắn nhíu chặt, đôi mắt trở nên có chút u ám.Thẩm Nhược Kiều, nữ nhân đáng chết này, lại câu dẫn hắn. Lại còn câu dẫn thoải mái như thế, dáng vẻ thì vô lo vô hại.Thật.. vô lại!Hắn tức giận đến mức trừng mắt nhìn Thẩm Nhược Kiều một cách hung tợn, nhưng lại phát hiện ra hắn không thể làm gì được nàng.Thẩm Nhược Kiều thích nhìn bộ dạng hắn tức giận đến tim gan lá lách phổi thận đau nhức nhưng lại không thể làm gì được.Tại sao nàng không nhận ra rằng Mộ Dung Vũ, sát thần trong miệng Thẩm Ngữ Yên, lại có bộ dáng đáng yêu như vậy?Đây không phải sát thần, rõ ràng là một con thỏ trắng nhỏ.Cho nên, Thẩm Ngữ Yên, bạch liên hoa nhỏ bé đó, chỉ là lừa dối nàng, để có thể chiếm hữu nam nhân Mộ Dung Vũ này.Nhưng kiếp trước, nàng lại bị Thẩm Ngữ Yên lừa gạt thành công. Vì vậy, nàng là kẻ ngốc không có đầu óc nhất.Kiếp này nàng sẽ không bao giờ ngu ngốc nữa, nàng sẽ khiến những kẻ đã hại nàng phải trả giá từng người một.Bên ngoài xe ngựa, Lãnh Lăng không khỏi nở nụ cười yếu ớt khi nghe hai người bên trong nói chuyện.Thực ra Thẩm đại tiểu thư cũng không khó ưa đến thế. Tiểu thư vẫn quan tâm đ ến Vương gia, đối tốt với ngài ấy! Nàng ấy không tệ như những gì người ta nói bên ngoài.Đúng vậy, những gì người ta truyền miệng bên ngoài nghe thật khó chịu. Người ta nói Thẩm đại tiểu thư là người ngu ngốc, không có đầu óc. Hơn nữa, nàng còn muốn cắm sừng Vương gia của bọn họ.Người ta cũng nói rằng Thẩm đại tiểu thư yêu con nuôi Bách Lý Văn Dương của Bách Lý phủ, muốn được gả cho Bách Lý Văn Dương. Nàng thường xuyên gặp gỡ Bách Lý Văn Dương vào ban đêm, lần này rơi xuống nước cũng là vì muốn giả trừ hôn ước với Vương gia, cưới Bách Lý Văn Dương.Vậy mà, từ tối qua đến giờ, Thẩm tiểu thư không hề giống như lời đồn bên ngoài? Nàng rõ ràng đã yêu Vương gia.Đúng vậy, nhất định là những người đó cố ý nói xấu Thẩm tiểu thư, nhằm làm mất thanh danh của Thẩm đại tiểu thư, để Vương gia không thích tiểu thư rồi giải trừ hôn ước với nàng.Lãnh Lăng cảm thấy rùng mình khi nhớ lại Vương gia thực sự đã ra lệnh cho hắn đem thư đồng ý hủy bỏ hôn ước tới cho Thẩm đại tiểu thư.Nếu Thẩm đại tiểu thư thật sự nhận văn thư, chẳng phải Vương gia sẽ mất đi một vị Vương phi tuyệt vời như vậy sao? Làm đám người kia đắc ý. Nên biết rằng, nếu vết thương của Vương gia không được Thẩm đại tiểu thư cứu chữa trước đó, ngài ấy đã bị bà già Thái hậu đó hành hạ đến chết!Nghĩ đến đây, Lãnh Lăng cảm thấy Thẩm Nhược Kiều chính là ân nhân cứu mạng của Vương gia. Hắn tôn trọng và tin tưởng Thẩm đại tiểu thư hơn trước.May mắn thay, Vương gia ra lệnh cho hắn mang thư giải trừ hôn ước tới, nhưng ngài ấy không để tâm tới những lời đồn về Thẩm tiểu thư. Ngài ấy cũng đối xử với Thẩm tiểu thư rất khác với những người khác."Tới Thẩm phủ." Mộ Dung Vũ lạnh lùng nói."Lãnh Lăng, hồi Vương phủ!" Thẩm Nhược Kiều nói."Thẩm phủ!""Vương phủ!"Lãnh Lăng ở ngoài xe ngựa bối rối, không biết phải làm sao.Chúng ta đi Thẩm phủ hay trở về Vương phủ? Suy cho cùng, Vương gia nói, lời của Thẩm đại tiểu thư nói giống như lời ngài ấy nói, hắn đề phải tuân theo.Vậy bây giờ hắn có nên nghe lệnh Thẩm đại tiểu thư, hồi Vương phủ không?Nhìn vẻ mặt thờ ơ của Mộ Dung Vũ, Thẩm Nhược Kiều hít một hơi thật sâu, sau đó nở một nụ cười khó hiểu.Hắn còn chưa kịp phản ứng thì một cây kim bạc đã đâm thẳng vào huyệt vị của hắn.Sau đó.. xe ngựa liền trở nên im lặng. Còn Mộ Dung Vũ lại chìm vào giấc ngủ sâu."Thẩm đại tiểu thư?" Giọng nói nghi ngờ và quan tâm của Lãnh Lăng vang lên từ bên ngoài xe ngựa."Không sao, cứ tiếp tục đánh xe hồi Vương phủ đi." Thẩm Nhược Kiều bình tĩnh nói."Vương gia..""À, ta đã cho hắn một châm, hắn ngủ rồi."Vù-!Lãnh Lăng cảm giác được một trận gió lạnh thổi qua đầu.Chỉ sợ Thẩm tiểu thư là người duy nhất có thể thô bạo như vậy với Vương gia.Trong xe ngựa, Thẩm Nhược Kiều chậm rãi rút kim bạc ra, nói với Lãnh Lăng ở bên ngoài: "Nhớ kỹ, thuốc phải đun sôi cho hắn uống, ta để trong xe hai bình thuốc bôi. Sáng đỏ, đêm xanh.. Đừng để vết thương của hắn ấy bị ướt, dù chỉ một giọt.""Vâng, Thẩm đại tiểu thư!""Ngoài ra, đừng để chuyện như ngày hôm nay xảy ra nữa. Chuyện hôm nay, rõ ràng là ngài ấy muốn tìm cách chết sớm! Ngái ấy muốn chết sớm, ta thì không muốn sớm như vậy thành góa phụ!"Ờm..Lãnh Lăng không biết nên trả lời vấn đề như thế nào.Không, Thẩm đại tiểu thư, tiểu thư còn chưa gả cho Vương gia, sao lại tính là góa phụ?"Còn nữa, nếu hắn có chuyện gì, ngươi phái người đến Thẩm phủ sớm nhất có thể tìm ta. Nhớ chưa?" Thẩm Nhược Kiều trầm giọng nói."Thẩm đại tiểu thư, bi chức đều đã ghi nhớ." Lãnh Lăng trịnh trọng trả lời."Được rồi, dừng ở góc đường phía trước, ta tự mình trở về Thẩm phủ, ngươi đưa ngài ấy trở về, cẩn thận đừng để chạm vào vết thương của hắn, đừng để người khác nhìn thấy." Thẩm Nhược Kiều không yên tâm nói.Sau đó nàng cẩn thận mặc lại y phục cho hắn.* * *Nhất Khôn cung.Thẩm Trí Hằng nhìn Thẩm Ngữ Yên với cái trán bầm tím trong sự hoài nghi, đầy đau lòng, "Cái này.. đã xảy ra chuyện gì vậy?"