Dao Quang bệ hạ xxoo với tự chủ cả một đêm, lại làm thêm nửa ngày hôm sau mới tạm thỏa mãn. Pi sà rất thức thời để mặc tự chủ ôm mình vào ngực chà xát nắn bóp các kiểu con đà điểu. Ôi cái thái độ mặc người đùa giỡn kia cứ phải gọi là mềm oằn oặt.

Mãi đến buổi tối, Úc Hạo, Thích Cẩm Ninh, Mộc Minh Hiên mới gặp được Dao Quang đại sư xuất quỷ nhập thần hành tung bí ẩn. Vẫn là khí chất thoát tục của bậc thế ngoại cao nhân, vẫn là bộ đồ luyện võ màu trắng, vẫn đẹp trai chết người như vậy.

Được rồi, dù sao ba người đã gặp không ít người có vẻ ngoài xuất sắc, trai xinh gái đẹp nhiều như cá diếc trên sông. Lúc đối mặt với Dao Quang bệ hạ đẹp lồng lộn dù tim có lỡ mất một nhịp nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát, không nguy hiểm tới tính mạng. “Lừa tình” thì không, nhưng “lừa tiền” thì vẫn phải dính.

Dao Quang bệ hạ khá hài lòng với kế hoạch phủ sóng danh tiếng trong giới thượng lưu của mình. Nhìn coi, ở đây toàn là những vị khách tự chuốc lấy rắc rồi hoặc bị rắc rối dính lấy, không quan tâm đến vấn đề tiền nong, chỉ cần đảm bảo an toàn là được.

Sau khi gặp mặt, Dao Quang bệ hạ nhanh chóng thu được phí lên sân khấu, khụ, phí cố vấn từ ba người.

Bọn Úc Hạo cũng chẳng còn cách nào. Dao Quang đại sư ở kèo trên, bọn họ ở kèo dưới, còn dám mặc cả chắc?

Mộc Minh Hiên là oan uổng nhất, chẳng làm gì cũng dính chưởng, hắn chỉ yêu đương hẹn hò thôi mà, sao dẫn tới họa sát thân cơ chứ!

Còn vấn đề giữa Úc gia và Thích gia mà Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh đề cập tới thì có hơi phức tạp.

Tuy rằng hai người vẫn sống sót sau hàng loạt chuyện ngoài ý muốn, nhưng những trải nghiệm vừa qua đã vượt quá mức chịu đựng. Vì sao hai vị nhị thiếu gia lại tự lái xe đến Trì gia? Là vì không dám lên máy bay, sợ trên không trung gặp chuyện thì trời cứu chứ sao! Nghĩ thôi cũng thấy thật đau lòng~

Vậy mới nói, người không biết nên không sợ, lần đầu tiên Thích Cẩm Ninh tiếp xúc với lĩnh vực phong thủy huyền học, gã cảm thấy thật thú vị, chuyện gì cũng dám thử. Bày phong thủy cục không thắng được Úc Hạo và Trì Hử thì chuyển sang ‘mượn vận’, dù chả biết có rủi ro gì hay không.

Mượn vận mượn vận, nói trắng ra là có mượn thì phải có trả, trời không cho không ai cái gì bao giờ. Về phần cái giá phải trả là gì… Thích nhị thiếu đang chạy băng băng trên con đường tìm chết không lối về nên ý thức được rằng, ‘bàng môn tả đạo’ là thứ không dễ dây vào.

Vốn Thích Cẩm Ninh sống trong gia đình đại phú đại quý, có số mệnh của gia tộc và phúc trạch của tổ tiên phù hộ, thấy thế nào thì cuộc đời của gã cũng phải hết sức thuận lợi, thuận buồm xuôi gió. Nhưng một lần chơi ngu làm cho vận số ban đầu của Thích Cẩm Ninh biến đổi. Cát và Hung đan xen lẫn nhau, khiến gã sở hữu một năng lực khi được khi không, đôi lúc, chỉ một câu nói vô tâm cũng có thể trở thành sự thật, còn đáng sợ hơn cả ám khí, bởi người ta không có cách nào phòng bị. Người bình thường ở gần gã, rất khó có thể chống đỡ được.

Ngẫm lại đám đàn em đi theo Thích Cẩm Ninh mà coi. Lúc trước Dao Quang bệ hạ tiên đoán gã và mấy thằng đệ đều gặp nạn đổ máu cũng căn cứ vào điều đó đó. Kết quả là cả đám gặp phải con trâu điên… Đến giờ vẫn còn vài người chưa được xuất viện kia kìa.

Tính đi tính lại, cho tới bây giờ, có thể thành công song hành với số mệnh như con ngựa hoang đứt cương của Thích Cẩm Ninh mà vẫn có thể yên ổn, cũng chỉ có Úc Hạo mà thôi.

Hơn nữa, có những người trời sinh đã gặp may mắn, Úc Hạo chính là một ví dụ điển hình.

Theo cách nói của Vọng Khí Thuật, khí vận xung quanh Úc nhị thiếu là một đám mây tía pha ánh kim. Sắc vàng kim cho thấy phúc trạch của bản thân hắn thâm hậu, còn mây tía có nghĩa là tổ tiên Úc gia được an táng trên long mạch, con rồng này đang dần thức tỉnh, che chở con cháu đời sau. Có một số mệnh tốt như vậy, nếu Úc nhị thiếu không nhất quyết đâm đầu vào chỗ chết thì rất khó giết được anh.

Bạn xem, đi leo núi gặp Thích Cẩm Ninh, bởi cái mồm quạ đen của gã mà đai an toàn bị đứt, nhưng cuối cùng Úc Hạo cũng đâu có chết. Trái lại dọa cho Thích Cẩm Ninh sợ gần chết, dùng hết sức lực từ bé đến giờ để kéo hắn lên. Trong quán rượu còn có thể chống đỡ được vận xui của Thích nhị thiếu, tránh được cú rơi của đèn trần, nhân tiện cứu luôn cái mạng nhỏ của Thích Cẩm Ninh.

Quá trình trông có vẻ hung hiểm, nhưng cây lấy ráy tai mà Dao Quang bệ hạ thưởng cho hắn làm bùa hộ mệnh đến giờ vẫn còn vẹn nguyên trên cổ, cho thấy tên này không thể chết ngay được.

Nghiên cứu Thích Cẩm Ninh rồi lại quan sát Úc Hạo, Dao Quang bệ hạ trưng ra phong phạm của bậc thế ngoại cao nhân, phán một câu xanh rờn: “Số mệnh có đôi khi rất kỳ lạ, tưởng tương khắc mà thật ra lại tương sinh, giờ thì tùy theo sự lựa chọn của hai người thôi.”

Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh bỗng có dự cảm chẳng lành: …

Dao Quang bệ hạ nghiêm túc nói tiếp: “Oan gia nên giải không nên kết, hoạn nạn thấy chân tình, chỉ cần các người ở bên nhau…”

“Ở-bên-nhau!?”

Quả thực là sét đánh giữa trời quang, mặt mày Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh tái mét.

“Ở với nó á? Nó bé tí như thế, ông đây có phải luyến-đồng đâu! Đừng có mơ!”

“Ờ! To như con trâu, ông đây cũng đéo ngủ nổi!”

Sau khi hai người chọc ngoáy nhau chán chê, Dao Quang bệ hạ mới tỏ vẻ ‘Sao đầu óc lũ phàm nhân ngu xuẩn các ngươi lại đen tối như thế’, dội cho Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh một gáo nước lạnh, “Nghĩ linh tinh cái gì không biết, chuyện đó nào có liên quan đến ngủ hay không ngủ. Ý của ta là, vấn đề của các người rất phức tạp, cần giải quyết từ từ. Thời gian gần đây hai người nên sống cùng nhau.”

Úc Hạo, Thích Cẩm Ninh trợn tròn mắt, xấu hổ: … Đại sư à, sao lại gắt thế, cho người ta bậc thang bước xuống với chứ!

Hít một hơi thật sâu, hai người đành phải cứng ngắc nói sang chuyện khác. Úc Hạo ghét bỏ đánh giá thằng em nối khố, “Mộc Minh Hiên, chú nhìn vậy là có ý gì, học theo bà cô nào đấy hả? Rảnh quá thì tự nghĩ xem chuyện của mình nên giải quyết như thế nào đi! ”

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, bọn họ có việc nhờ người, không thể ra tay với Dao Quang đại sư và Trì Hử, chỉ đành chém lên cái thớt Mộc Minh Hiên mà thôi~

Anh ba Mộc lần thứ hai trúng đạn oan: Hắn không muốn giải quyết vấn đề của mình chắc? Là đại sư bảo rằng chuyện còn chưa chín muồi nhé!

Ba tên xui xẻo tụ lại một chỗ, thật sự là ‘lệ tràn rưng rưng cầm tay nhau không nói lên lời’… Được rồi, đây là ý cảnh trong tâm tưởng của thanh niên văn nghệ Mộc Minh Hiên, chứ hai cậu ấm còn lại không hề có ý định phối hợp với phong cách của anh ta.

“Dao Quang bệ hạ, chơi đủ rồi chứ?”

Nghe thấy câu hỏi của tự chủ nhà mình, Dao Quang bệ hạ cất đồ ăn vặt, nhìn lại một màn hài hước trước mắt. Bệ hạ bật lại mode nghiêm túc, đưa cho Úc Hạo một con dao găm, “Dùng để trừ tà. Cho ngươi mượn tạm đấy.”

Úc Hạo cầm lấy dao, nghiêm túc đánh giá một chút. Nói là dao găm nhưng có vẻ giống đồ trang sức hơn. Thân dao chỉ dài khoảng một lóng tay, đầu tay cầm có một lỗ nhỏ, xuyên dây hồng, mang đến cảm giác sắc mà lại không sắc. Chuôi dao làm từ chất sừng nào đó màu vàng nhạt trông khá đáng yêu. Thứ này có thể trừ tà được à?

Úc Hạo không biết nhưng Dao Quang nhìn qua là thấy, khi dao găm nằm trong tay hắn, đám mây tía quấn quanh thân hắn lại rực rỡ thêm một chút.

Cũng chẳng lạ, chuôi của con dao găm này được làm từ sừng của linh xà mà.

Loài rắn này sống ở nơi đại hung, nhưng vạn vật đều có tương sinh, tương khắc. Sừng của chúng nó chính là thứ vũ khí trừ tà vô cùng lợi hại.

Huống chi đây không phải là sừng linh xà bình thường, đó là sừng trên cái đầu lâu to như cái bồn rửa mặt của con rắn cụ kị mà Dao Quang phát hiện ở Ao Trời. Cho dù không hóa rồng thành công nhưng sau khi được Ao Trời tẩy luyện, cái sừng lấp lánh ánh kim này cũng coi như là nửa cái sừng rồng rồi. Vừa khéo bổ sung hỗ trợ cho mây tía trên người Úc Hạo.

Liếc Úc Hạo một cái, Dao Quang bệ hạ cảm thấy tên này hời quá. Thế nhưng, tất cả thứ tốt đều là của tự chủ, dù là thân thích cũng chỉ được mượn!

Tuy Úc Hạo không thể cảm nhận được biến hóa quanh mình nhưng hắn vẫn cảm thấy rất ưng con dao này, thậm chí còn nói đùa: “Thứ đồ chơi be bé này mang đến cảm giác thật kỳ diệu. Haha, đây không phải là tuyệt thế thần binh gặp được chủ nhân trong truyền thuyết đấy chứ? Tôi có cần phải trích máu cho nó nhận chủ không…”

“A ha. Ngươi nghĩ hay quá ha. Biết con dao găm này tới từ đâu không? ”

“Lấy ở đâu vậy?” Úc Hạo cẩn thận nghiên cứu con dao, “Có phải là làm từ… sừng của con nào đó đúng không?”

Dao Quang bệ hạ cả giận nói: “Chính là sừng của con linh xà mà ngươi muốn tìm, là con linh xà sắp hóa rồng đấy!”

“Nà ní? Ngài-nói-thật-ư???” Úc Hạo cả kinh, “Ý của ngài là con dao này khắc từ sừng linh xà thật á?”

Dao Quang bệ hạ ôm lấy tự chủ từ đằng sau, thản nhiên bổ sung, “Đây là đồ chơi ta cố ý làm cho tự chủ. Vì thế, giữ cho cẩn thận.”

Mặt Úc Hạo dại ra: Tự chủ? Khẩu vị nặng thế! Lại còn đồ chơi nữa, từ từ, đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là, Dao Quang đại sư à! Sao ngài lại dùng một loại chủ dược của Ích Thọ Duyên Niên Tục Mệnh Đan để chế thành dao găm thế hả!!!

Cho Úc Hạo mượn dao găm rồi Dao Quang bệ hạ còn bán thêm hai cái bùa hộ mệnh nữa.

Bùa hộ mệnh bây giờ so với cây lấy ráy tai thưởng bừa cho Úc nhị thiếu có sức thuyết phục hơn nhiều. Khi pi sà nâng cấp sản nghiệp, cụ Trì đã hảo tâm tài trợ các loại ngọc phẩm chế tác từ phỉ thúy, sau khi được ôn dưỡng trong vùng đất lành một thời gian, lại càng trở nên cao cấp hơn xưa. Tất nhiên, mục đính chính là để bán được với giá tốt nhất ╮(╯▽╰)╭

Sau khi Dao Quang bệ hạ giới thiệu bùa hộ mệnh cho Thích Cẩm Ninh, Mộc Minh Hiên cũng nhất quyết muốn mua một cái.

Cho dù hắn đã ở ngay dưới mí mắt của Dao Quang bệ hạ, sẽ không có chuyện gì nguy hiểm, nhưng anh ba Mộc vẫn luôn cảm thấy thế giới này thật không an toàn, cứ mua thêm cái bùa hộ mệnh cho chắc ăn, dùng được hay không cũng mặc kệ, có tí an ủi tinh thần là được rồi.

Vì thế, chỉ trong một ngày, quỹ đen của Dao Quang bệ hạ tăng lên một cách chóng mặt… Không còn phải lo tự chủ cắt xén tiền tiêu vặt nữa rồi~ Muahahaha~