*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

ngày 32, hồi VI

Thoáng cái mà tháng Sáu đã qua, tiết trời càng ngày càng nóng.

Trong khoảng thời gian này, Dịch A Lam đã nhiều lần đến phòng tham vấn.

Nghiễm nhiên Dịch A Lam đã thôi thảo luận với Điền Lộ về ngày 32, y không còn cần tiếng nói đồng cảm nữa.

Y kể nhiều hơn về những áp lực chồng chất từ mẹ, và làm thế nào tìm ra lối thoát khi y đang yêu cầu sự giúp đỡ của Điền Lộ.

Điền Lộ nói: "Tôi nghĩ mẹ của em đã biết điều này từ sớm.

Rất ít chàng trai có xu hướng tính dục dị tính và cả đồng tính đến tuổi của em vẫn chưa yêu lần nào, đặc biệt là trông em còn đẹp nữa.

Và việc em lảng tránh các mối quan hệ lại càng chứng thực điểm này."

Dịch A Lam chẳng nói nên lời.

Từ rất sớm y đã cảm thấy mẹ biết tất cả, và hẳn là mẹ cũng biết rằng y biết.

Hệt như cái vòng luẩn quẩn này, mối quan hệ của mẹ con họ cũng phức tạp chẳng kém.

Cả hai đều thấu tỏ, song lại không muốn tốn sức để chủ động "gỡ nút" hoặc trực tiếp "xé phăng" nó.

Họ đang chờ.

Sự chờ đợi của Dịch A Lam là một kiểu tiêu cực.

Y chỉ muốn trông đợi một sự thật không còn lối thoát trước khi sẵn sàng thừa nhận và đối mặt với nó.

Trái với y, sự chờ đợi của mẹ là một loại ảo tưởng: Không còn lựa chọn nơi thực tại, mẹ đành trốn chạy vào cơn ảo tưởng và trì hoãn.

Suy cho cùng, nếu Dịch A Lam thực sự thích đàn ông thì với tư cách là người mẹ, bà chỉ có thể bị động chấp nhận mọi thứ giống như cái chết của Dịch Vân Sơn; là một nạn nhân, làm sao bà có thể để cô gái khác đâm đầu vào những sai lầm tương tự.

Định mệnh này vốn chưa bao giờ cho Nhạc Khê Minh quyền được lựa chọn.

Và khi nghĩ đến lý do đằng sau nỗi ảo tưởng của mẹ, trái tim y lại xót xa đến tận cùng.

Dịch A Lam không đành lòng, cũng như không đủ dũng khí để phá vỡ thế cân bằng đang lung lay này.

"Em cần một người bạn đồng giới xứng đáng với tình cảm và trái tim trinh nguyên của em." Điền Lộ nói.

"Tôi không bao giờ khuyến khích những thân chủ đồng tính của mình che giấu xu hướng tính dục.

Em hãy thử cố gắng cởi mở và tiếp xúc với đàn ông nào."

Có lẽ phải trải qua nhiều phiên trị liệu thì Dịch A Lam mới đủ khả năng vượt qua rào cản tâm lý và đến với tình yêu.

Nhưng, biến cố ập đến quá nhanh.

Đêm ngày 30 tháng 6, Dịch A Lam thảo luận với Châu Yến An trước khi vào giấc: Tháng Sáu chỉ có ba mươi ngày; nếu ngày 32 lặp lại tuần hoàn và đều đặn, liệu nó có xuất hiện trong tháng Sáu nữa không? Giả sử ngày 32 không bao giờ xuất hiện nữa, mà đó chỉ là một lần ngẫu nhiên, thì trải nghiệm của họ không chừng được liệt vào danh sách những bí ẩn chưa được giải đáp hàng đầu thế giới.

Chỉ là sau đó, y đã gặp Châu Yến An trong hoàn cảnh mặt-đối-mặt.

Dịch A Lam hoàn toàn chẳng biết tất thảy chuyện này diễn ra như thế nào.

Trên thực tế, y đã cố tình giữ tỉnh táo.

Y nhìn thời gian trên điện thoại của mình thay đổi từ ngày 30 tháng 6 sang ngày 1 tháng 7, và chứng kiến từ 0 giờ dần dần chuyển thành một giờ, hai giờ...!Y thực ra cũng chẳng hay mình đang trông mong điều gì.

Có lẽ ngày 32 sẽ tựa như Sao chổi Halley (1), bay ngang qua Trái Đất theo chu kỳ chăng? Những kẻ hãy còn thiếu hiểu biết vào thời điểm ấy chẳng hay rằng lực hấp dẫn đang kéo Sao chổi Halley theo chuyển động hình elip, họ chỉ coi đó là một điềm xấu và bàng hoàng lo sợ trước cái đuôi khổng lồ của ngôi sao.

Họ không hiểu biết về Sao chổi Halley, cũng như Dịch A Lam và Châu Yến An bây giờ không thể lý giải về ngày 32.

(1) Sao chổi Halley: là một sao chổi được đặt tên theo nhà thiên văn học người Anh Edmund Halley, là một sao chổi quỹ đạo ngắn có thể nhìn thấy cứ mỗi 75 đến 76 năm.

Nó là sao chổi nổi tiếng nhất trong các sao chổi theo chu kỳ.

Sao chổi Halley chuyển động trên quỹ đạo quanh Mặt Trời, hình elip dẹt.

Nhưng cả y lẫn Châu Yến An đều không cho rằng ngày 32 sẽ đến Trái Đất mỗi tháng một lần.

Ngày thứ 32 hệt như một mảng bí mật khổng lồ vô tình bị rò rỉ, và liên lụy đến những phàm nhân ngu muội là họ.

Hiện tại chủ nhân phía sau màn hẳn đang lấp kín lỗ hổng để chẳng một ai nhìn trộm được nữa.

Dịch A Lam cảm thấy buồn ngủ cực kỳ.

Đó là một cơn buồn ngủ khiến con người ta khó lòng cưỡng lại.

Song y không hề ngủ thiếp đi mà chỉ bước vào trạng thái "vẫn còn tri giác rõ thế giới bên ngoài, chẳng qua ý thức thì đã mơ mơ màng màng".

Tiếng khóc của đứa bé xé tan lớp vỏ mê mang, Dịch A Lam bỗng nhiên ngồi bật dậy.

Chiếc giường di động chịu tác động lực mạnh đã tông phải một giường bệnh khác, rồi cái kia lại va vào bức tường đối diện.

Hết thảy tạo nên chuỗi tiếng động ồn ào chói óc trong hành lang bệnh viện tối om.

(minh họa: tokyo2soul)

Dịch A Lam nhìn thấy Châu Yến An đang đứng cách mình chưa đầy một mét.

Giữa không gian sâu thẳm, đôi mắt họ ánh lên nỗi sợ hãi chưa từng thấy.

"Tiểu Hàm!" Lương Phi vốn đang say ngủ, nhưng động tĩnh ngoài hành lang đã khiến cô tỉnh giấc và trông thấy đứa bé trong chiếc lồng ấp.

Cô nóng lòng bước xuống giường, đôi mắt nhòa lệ mà ẵm đứa bế lên.

Âm thanh gào khóc kia tựa như tiếng gầm của dã thú trước khi từ giã cõi đời.

Châu Yến An và Dịch A Lam vừa đặt chân vào phòng, thì Lương Phi đã ghì chặt đứa bé trong ngực rồi nhìn hai người họ bằng ánh mắt cảnh giác.

Kỳ thực Châu Yến An những khiến Lương Phi cảm thấy an tâm, trông anh hoàn toàn không giống kẻ xấu chút nào.

Nhưng sau khi mất con, Lương Phi đã nghĩ đến vô số khả năng mà trong đó chỉ có một cách giải thích hợp lý: rằng Châu Yến An cấu kết với bệnh viện hòng bắt cóc và buôn bán trẻ sơ sinh.

Về việc tại sao bỏ ra nhiều công sức lừa gạt mình rằng đây là ngày tận thế, Lương Phi không tài nào đoán được.

Có lẽ, bọn họ muốn người khác nhận định cô phát điên để không truy cứu sự việc mất đứa bé?

Chẳng qua, Lương Phi bỗng dưng cảm thấy cơ thể đau nhức.

Đây là cơn đau âm ỉ dàn trải khắp người sau khi sinh nở cơ mà? Nhưng cô đã xuất viện được một tháng, sức khỏe vốn hồi phục tốt đến mức làm cô ảo tưởng bản thân có thể bảo vệ con mình trước thân hình vạm vỡ của Châu Yến An.

Lương Phi rên khẽ, cảm thụ nỗi hoảng sợ đang dần chiếm lĩnh lấy mình: "Mấy người rốt cuộc là cái quái gì hả! Đây là nơi nào!"

Dịch A Lam giá như có thể cho cô một câu trả lời chính xác, song thú thật ngay lúc này y không muốn thốt ra bất cứ một điều gì.

Y đờ đẫn đánh thức máy tính trong chế độ ngủ, đoạn đăng nhập vào cộng đồng Ngày 32.

Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi nhiều người vừa phát hiện mình trở về ngày này đã lên mạng kêu gào thảm thiết, bấy giờ giao diện chính không khác gì một nồi cháo hỗn tạp.

Không nhấp vào bài viết cụ thể nào, Dịch A Lam chỉ ngơ ngác nhìn tiêu đề trên trang bài viết được liên tục làm mới.

Hầu hết, chúng đều bày tỏ sự hoang mang và bối rối giống nhau.

Tỉ dụ như tất cả mọi người đều nói rằng mình đã trở lại thế giới bình thường, và cùng trôi qua một tháng Sáu, tức ba mươi ngày; họ cũng chẳng tìm thấy bất kỳ tin tức nào về ngày 32 trên Internet, vì thế cứ ngỡ rằng đây là một giấc mộng hoang đường; hoặc là những tiêu đề than trời trách đất vì sao lại trở về địa ngục vắng người này...

Hồi lâu sau, "cả đàn ruồi không đầu" húc vào một kênh giao lưu riêng.

Vì Joker đã lên tiếng, rằng chính hắn là thủ phạm chặn từ khóa "ngày 32" sau khi trở về thế giới bình thường.

Mọi người ùa vào hỏi hắn tại sao làm vậy.

Thao tác chặn toàn bộ Internet thực chất xuất phát từ Joker, điều này nằm ngoài dự đoán của Dịch A Lam.

Dịch A Lam nói giọng tư lự: "Nếu là hắn, vậy tôi chỉ có thể nghĩ đến một khả năng.

Thời điểm ngày 32 ập xuống, hắn đang ở bên cạnh một máy tính lượng tử.

Và hắn có lẽ cũng là một kỹ sư máy tính (lượng tử), sở hữu chìa khóa và quyền hạn nhất định."

Khi biến cố xảy ra, Joker nhất định đang sử dụng máy tính lượng tử nhằm tìm kiếm tin tức bên ngoài trước tiên; sau đó mới nhận thấy Internet chìm trong vẻ im lặng chưa từng có; và cuối cùng, dựa vào sức tính toán tuyệt vời từ nó, hắn đã tập hợp lại số ít người vẫn hoạt động trên mạng và tiếp quản các máy chủ lớn.

Điều này cũng có thể giải thích vì sao khi thế giới trở lại bình thường, Joker đã sử dụng máy tính lượng tử cốt chặn hết toàn bộ mạng lưới mà chẳng một ai phát hiện hắn đã nhúng tay.

Suy cho cùng hắn cũng làm công việc nghiên cứu trên máy tính, trích ra chút thời gian làm việc riêng cũng chẳng một ai nghi ngờ.

Trước nhiều thắc mắc của mọi người, Joker đã thẳng thắn bày tỏ: rằng hắn làm vậy là vì tốt cho tất cả.

Dẫu ngày 32 có mức độ và tính chất như thế nào cũng có thể khẳng định một điều, đây là bí mật mà chỉ có rất ít người được biết.

Tốt hơn hết nên giữ im lặng, nhất là bí mật mà ngay cả chính người tham gia cũng không hay thì càng phải giữ kỹ, dù là đối với người thân hay đối với công chúng.

Vì chẳng ai biết rằng, đây có phải là mầm tai họa hay không.

Nhiều người dần bình tĩnh lại và bắt đầu đồng tình với lời nói của Joker.

Nhưng cũng có một số cá nhân hoảng loạn, cho rằng với sức lực của mình thì hoàn toàn chẳng thể tìm ra nguyên nhân đằng sau ngày 32, cách giải quyết tối ưu nhất vẫn nên đăng báo để chính quyền xử lý.

Joker: Vậy báo lên người trong biên chế phải tốt hơn không.

Trong chúng ta hẳn là có vài tay công tác cho các bộ phận chính phủ khác nhau.

Có lẽ ai đó đã đăng báo nhưng tình tiết thoạt nghe vớ vẩn, sau cùng vẫn không một người đếm xỉa đấy thôi.

Joker nói lời này hẳn nhiên là có căn cứ nhất định.

Hắn biết địa chỉ IP của tất cả mọi người trong cộng đồng, và từ đó tra được nó xuất phát từ các cơ quan quan trọng trực thuộc chính phủ.

Không ai đứng ra trả lời, đây cũng có lẽ là một chiến lược bảo vệ chính mình.

Xét đến cùng, nếu chỉ đơn giản là một ngày 32 thì chính phủ, đảng phái và quốc gia không còn quan trọng; nhưng họ đã trải qua vòng tuần hoàn của ngày 32 và thế giới bình thường, nếu không có gì bất ngờ, khả năng cao là phải tiếp tục đi hết vòng lặp chưa biết điểm dừng này.

Đến lúc đó, ắt có vô vàn rắc rối liên quan xảy ra.

Chẳng mấy chốc, chủ đề này đã lắng xuống.

Mọi người lần lượt cung cấp thông tin hữu ích mà họ biết, cố gắng nghiên cứu quy luật và bí mật của ngày thứ 32.

Điều đầu tiên phải kể đến vẫn là thời gian.

Hiện tại, thời gian mạng là 00:10 ngày 31 tháng 6 – tất nhiên chẳng có ngày thứ 31 trong tháng Sáu nào cả.

Bản chất của ngày này thực ra giống với 32 tháng 5 vừa qua, nó không nằm trong cả Dương lịch lẫn Âm lịch.

Điều thứ hai khiến mọi người hoang mang tột cùng là dòng thời gian, hay nói chính xác là tính liên tục của thời không.

Bọn họ nhận thấy rằng lần này bản thân đang ở nhà hoặc văn phòng (trong thế giới bình thường), song khi ngày 32 trở lại thì nơi họ xuất hiện chính là nơi họ rời đi lần trước, thậm chí là ngay khoảnh khắc trước lúc rời đi.

Tỉ dụ như cơ thể đau nhức của Lương Phi.

Xuất viện được một tháng, nhưng cô hiện vẫn trong tình trạng hậu sản ngày thứ hai.

Và chiều thời gian của ngày 32 khác biệt với chiều thời gian tại thế giới bình thường, đã trở thành thứ được mọi người đồng thuận sớm nhất.

Khi thế giới bình thường trôi qua ba mươi ngày, thì dòng thời gian tại ngày 32 hoàn toàn đóng băng.

Ngày 32 tựa như một phần mềm trò chơi.

Thông thường, máy chủ sẽ tắt và tất cả dữ liệu bị dừng lại; chỉ khi họ đăng nhập cùng nhau, dữ liệu mới chảy cùng với tiến trình chơi game cuối cùng.

Đó cũng là lúc thời gian tiếp tục bổn phận của nó.

Có rất nhiều ví dụ để khẳng định kết luận này: Chẳng hạn một bát mì nóng hổi được ai đó đặt lên bàn, khi đi qua thế giới bình thường và trở lại ngày 32, bát mì nọ hãy còn bốc khói với hương vị tươi ngon vừa miệng – đây chỉ có thể là thành phẩm vừa ra lò cách đây mười phút; hay một gã đàn ông trở về thế giới bình thường khi đang đi vệ sinh, và lúc quay ngược trở lại, nước tiểu vẫn phun ào ào khiến gã ta giật mình bắn thẳng vào mắt; cũng có một vị khác không may bị tai nạn ô tô vào giữa tháng Sáu dẫn đến mất hai chân, nhưng trong ngày 32 thì chân anh vẫn lành lặn và linh hoạt như hồi tháng Năm, khiến anh vui đến mức chạy cả chục vòng dưới lầu.

Dịch A Lam còn một ví dụ trực quan hơn, chính là đứa bé kia.

Nó không lớn thêm chút nào, và cũng chẳng đói đến mức hơi thở thoi thóp.

Khi ngày 32 và người mẹ biến mất, sinh mệnh của đứa bé lâm vào tình trạng "tắc nghẽn" giống như nhấn nút tạm dừng trên TV.

Đứa bé kia...

Dịch A Lam và Châu Yến An đưa mắt nhìn Lương Phi và đứa bé trong ngực cô.

Lương Phi đã thôi mất bình tĩnh.

Cô ôm đứa con đỏ hỏn cuộn tròn bên chân giường, teo tóp và kiệt khô từ cả ánh mắt.

Cô dần bắt đầu ý thức được rằng, đây chẳng phải là một âm mưu có thể thực hiện bởi một vài cá nhân hay một băng đảng.

Đứa bé được mẹ vỗ về, không còn quấy khóc mà chỉ khua chân múa tay.

Đây là một sinh mệnh rực rỡ, là một em bé đang sống.

Đứa bé là trường hợp đặc biệt.

Vì nó không tồn tại trong thế giới bình thường – một thế giới mà nó là thai lưu và được chôn cất ngay khi sinh ra.

Nó, chỉ tồn tại trong ngày 32.

Hết chương 010.