Thấy hai người hắn đã phát hiện ra mình, Hàn Phong cũng không nấp nữa, hét lên một tiếng, thân thể bắn mạnh về phía hai tên thủ vệ như tên rời cung.
Hai tên thủ vệ không ngờ người vừa xuất hiện tốc độ lại nhanh như vậy, thoáng giật mình. May mà cả hai đều có kinh nghiệm phong phú nên đã nhanh chóng ra tay thủ thế.
Một người di chuyển bước chân, giãn dần khoảng cách, chuẩn bị đợi Hàn Phong chui đầu vào lưới sau đó cả hai cùng phối hợp công kích hai mặt.
Chỉ có điều, suy nghĩ của chúng không sai, sau ở chỗ chúng đã đánh giá quá thấp thực lực Hàn Phong.
Lúc này Hàn Phong đang nóng như lửa đốt, đâu còn thời gian lằng nhằng với chúng.
Tay đặt lên eo, hắn rút ra thanh linh tê kiếm vừa mới sửa xong, trong chớp mắt, đấu khí được tăng mười phần trăm.
Hàn Phong đến trước mặt một người, trong lúc tên thủ vệ còn chưa kịp xuất quyền, linh tê kiếm đã mang theo một đường hàn quang, chém mạnh xuống, một đường máu tươi bắn ra.
Liền sau đó, Hàn Phong trở tay, tung một quyền đánh bay tên thủ vệ còn lại.
Tranh thủ cơ hội, Hàn Phong xoay người, linh tê kiếm lại đổi quỹ tích, đâm về phía tên thủ vệ.
Lúc này, trong tay Hàn Phong, linh tê kiếm như một món binh khí tràn đầy sát khí.
Trong nháy mắt đã thấy đâm xuyên qua hầu tên thủ vệ.
Hai thi thể vẫn còn ấm đổ gục xuống đất.
Vừa hay lúc đó, bên trong truyền ra những tiếng thét kinh hoảng. Hàn Phong cảm thấy huyết dịch trong người mình như phun trào, một luồng nộ hỏa không thể khống chế thiêu đốt toàn thân.
Bởi vì, hắn nhận ra tiếng thét kinh hoảng đó là của Liên Linh.
Tại một căn phòng trong nhà Liên Linh.
Lúc này, Liên Linh đang nằm bẹp trên giường, toàn thân vô lực, trước mặt cô là hai người.
Một người trong đó Liên Linh biết, đó chính là Trương Tử Lăng mấy ngày trước vừa bị cô đánh đuổi, người thanh niên đứng trước mặt Trương Tử Lăng thì cô không có chút ấn tượng nào.
Nhưng thông qua cuộc đối thoại của hai người, Liên Linh có thể biết thân phận của người đó, hắn là con trai thành chủ Hồng Diệp Thành Đỗ Bằng.
- Hắc hắc! Tử Lăng, vậy là không được đâu nhé, có món hàng đẹp thế này mà giấu đi không báo cho ca ca biết.
Đỗ Bằng mặt đầy tà dâm, nhìn thân thể ẩn mềm mại dưới lớp quần áo của Liên Linh.
Trương Tử Lăng đứng bên cạnh nhìn Liên Linh đầy căm phãn, lòng thầm nghĩ: Tiện nhân, lần trước để cô đắc ý, để xem lát nữa cô có phải quỳ xuống van xin ta không.
Nếu như không phải lần trước bị Liên Linh ra tay dạy bảo, biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của cô, hắn cũng không tìm đến Đỗ Bằng nhờ báo thù.
Mặc dù gia tộc có vào tên thủ vệ tương đối mạnh, nhưng đó đều là thân tín của phụ thân hắn Trương Tử Sơn, hắn căn bản không thể điều động được.
Trong lúc không biết làm gì, hắn đành tìm Đỗ Bằng.
Đỗ Bằng thân là con trai thành chủ Đỗ Bán Thành, trong Hồng Diệp Thành đương nhiên có quyền lực không nhỏ.
Kì thực, Đỗ Bằng cũng chỉ là một tên ăn chơi trác tán, những người chơi với hắn đều chỉ quan tâm đến nhân vật Đỗ Bán Thành sau lưng hắn.
Trương Tử Lăng lần trước chịu thiệt, lần này đặc biệt dặn dò Đỗ Bằng, bảo Đỗ Bằng gọi thêm hai tên thủ vệ quân tinh anh nữa cùng đi.
Thủ vệ quân thủ vệ nghe thiếu thành chủ phát lệnh, tranh nhau đòi đi, cố tìm cơ hội biểu hiện trước mặt thiếu thành chủ, mong được thiếu thành chủ để ý, sau này còn có cơ hội phát triển sự nghiệp.
Đỗ Bằng làm việc gì cũng cẩn thận, thấy Trương Tử Lăng nói có vẻ nghiêm trọng, liền chọn ngay hai tên nhân giai tứ phẩm tinh anh nhất.
Mọi chuyện sau đó rất đơn giản, Trương Tử Lăng dẫn Đỗ Bằng cùng hai tên thủ vệ đến rừng liễu mà Liên Linh hay ngồi đánh đàn, để cho hai tên thủ vệ ra tay cùng một lúc.
Nhưng Liên Linh dù sao cũng cao hơn họ một phẩm cấp, hơn nữa trước khi động thủ Đỗ Bằng đã dặn hai người hắn không được làm bị thương Liên Linh, nên ban đầu hai tên thủ vệ cũng có chút bó chân bó tay.
Kết quả vẫn để Liên Linh tìm thấy khe hở, chạy thoát.
Hai tên thủ vệ khó khăn lắm mới tìm được cơ hội biểu hiện trước mặt Đỗ Bằng, sao có thể để cho cô chạy thoát dễ dàng như vậy, vội vàng đuổi theo.
Kết quả, Liên Linh vì quá hoảng loạn, bị đối phương đuổi kịp ngay trước cửa nhà mình.
Hai người hắn đương nhiên không để sai lầm lặp lại lần thứ hai, nhanh chóng chế phục Liên Linh.
Thấy tu vi Liên Linh lợi hại như vậy, Đỗ Bằng sợ đối phương sẽ giãy dụa phản kháng, nên sớm đã chuẩn bị nhuyễn hương tán, vẩy về phía Liên Linh.
Ban đầu, Liên Linh chỉ cảm thấy đấu khí trong người không thể tụ tập, sau đó cơ thể mềm nhũn vô lực, trong lòng hoảng sợ vô cùng.
Đỗ Bằng sai hai tên thủ vệ đưa Liên Linh vào phòng, sau đó đứng ngoài canh cửa.
Đợi hai tên thủ vệ ra ngoài, Đỗ Bằng mới đóng cửa phòng, đến bên Liên Linh.
- Tiểu mỹ nhân, để ca ca xem mặt mũi cô thế nào, sao phải che mạng, nhìn thân thể của cô, ta sắp không chịu nổi nữa rồi!
Đỗ Bằng nhìn Liên Linh nửa nằm nửa ngồi trên giường, mỉm cười dâm đãng nói.
Liên Linh sợ hãi nhìn đôi bàn tay đang dần tiếp cận mình, trong lòng hoảng sợ vô cùng.
Biểu tình này của Liên Linh càng kích phát thú tính trong người Đỗ Bằng.
Giơ tay nắm lấy tấm mạng che mặt, Đỗ Bằng ra sức giật!
Khoảnh khắc tấm mạng che mặt rơi xuống, Liên Linh cuối cùng cũng không kìm được nỗi sợ hãi trong lòng, thét lên một tiếng.
Tấm mạng rơi xuống, phần khuôn mặt xấu xí bị độc tố ăn mòn của Liên Linh lộ ra ngoài. Liên Linh cố nén cảm giác xấu hổ, phẫn nộ nhìn hai kẻ trước mặt.
- Đây… đây là cái gì vậy?
Đỗ Bằng sau khi nhìn rõ diện mạo thực sự của Liên Linh, sợ hãi lùi một bước, tấm mạng trong tay cũng bị hắn vội vàng vứt đi như trên đó dính thứ gì dơ bẩn lắm.
Trương Tử Lăng lúc này cũng đã nhìn thấy khuôn mặt thực sự của Liên Linh, sợ hãi nhắm chặt mắt.
Đỗ Bằng phản ứng nhanh hơn, lên tiếng chửi rủa Trương Tử Lăng:
- Đồ khốn, cái thứ xấu xí này mà dám lãng phí thời gian của lão tử.
Trương Tử Lăng há mồm, định lên tiếng phản bác nhưng chợt nhớ ra thân phận của Đỗ Bằng, đành phải nuối vào bụng. Sao hắn có thể ngờ Liên Linh lại xấu xí như vậy, nếu như hắn biết trước, hắn đã không lãng phí từng ấy tinh lực trên người cô.
Nghĩ đến đây, Trương Tử Lăng lại cảm thấy phẫn nộ.
Cảm thấy bản thân như một thằng ngốc bị lừa. Vì cô gái này, hắn tốn không biết bao nhiêu tâm lực, không ngờ cuối cùng lại là một kẻ xấu xí.
Nhìn Liên Linh đang nằm trên giường, mắt Trương Tử Lăng ánh lên vẻ hung tàn, tiến lên phía trước, định dạy cho Liên Linh một bài học cho hả giận.
Đúng lúc đó, cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên bật tung.
Cả hai cùng giật mình thảng thốt.
Đỗ Bằng đã quen với việc tác oai tác quái trong Hồng Diệp Thành, đang định xoay người mắng kẻ nào không có mắt, dám xông vào đây.
Lúc hắn nhìn thấy Hàn Phong tay cầm linh tê kiếm, biểu tình không khỏi ngây ra, có vẻ như chưa ý thức được nguy cơ trước mắt. Đỗ Bằng khó chịu nói:
- Ngươi là ai? Sao dám tự tiện xông vào đây, chán sống rồi à.
Lúc này, Trương Tử Lăng cũng đã nhìn thấy Hàn Phong, lên tiếng nhắc nhở Đỗ Bằng:
- Tên này ta đã từng gặp trong rừng liễu, hình như có quen với Liên Linh.
Đỗ Bằng nghe vậy, nhổ phì một tiếng, quát:
- Tiểu tử, ta mặc kệ ngươi là ai, bây giờ quỳ xuống dập đầu cho ta, dập cho đến khi bổn thiếu gia cảm thấy hết giận thì ta sẽ không trách ngươi tội làm ta giật mình nữa. Nếu không sau này đừng hòng dung thân được ở Hồng Diệp Thành này, cũng không biết tiểu tử ngươi mắc bệnh gì mà lại để ý đến một thứ xấu xí như cô ta.
Liên Linh đang nằm trên giường, khoảnh khắc Hàn Phong bước vào, thân thể cô không khỏi run lên, trong lòng bừng lên một tia hi vọng.
Nhưng chớp mắt, nghĩ đến việc mạng che mặt của mình đã bị người ta gỡ xuống, khuôn mặt xấu xí đã bị Hàn Phong nhìn thấy hết, nhất thời tim lạnh như tro, lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Hàn Phong vừa xông vào đã nhìn thấy Liên Linh đang nằm trên giường, may mà ngoài mạng che mặt ra, quần áo trên người vẫn hoàn chỉnh, có vẻ như hắn đã đến kịp lúc.
Nhưng hắn vẫn không sao khống chế nổi cơn giận trong lòng, lúc Đỗ Bằng nhắc đến ba chứ
"thứ xấu xí", Hàn Phong nhất thời cảm thấy khó chịu vô cùng, biểu tình cũng lạnh đến cực điểm.
Chỉ thẳng linh tê kiếm trong tay vào mặt Đỗ Bằng, Hàn Phong lạnh lùng nói:
- Hôm nay, cả hai người các ngươi đều phải chết!
Cảm nhận sát khí nồng đậm truyền đến từ người Hàn Phong, Đỗ Bằng lúc này mới phản ứng lại, bản thân hắn chỉ là một kẻ ăn chơi trác tán vô học, đấu khí cũng giống như Trương Tử Lăng, chỉ là cơ bản ngũ phẩm.
Cảm nhận áp lực khí thế tản phát từ người Hàn Phong, sắc mặt Đỗ Bằng lập tức chuyển sang trắng bệch, hoảng hốt nói:
- Thủ vệ đâu? Bên ngoài không phải có thủ vệ canh chừng sao? Hai người bọn chúng đi đâu rồi?
- Để ta đưa ngươi đi gặp bọn chúng!
Hàn Phong nhẹ nhàng tiến lên trước một bước, linh tê kiếm trong tay phát ta một luồng hàn khí ớn lạnh.
Một giây sau đó Hàn Phong đã đứng trước mặt Đỗ Bằng, trong đôi mắt sợ hãi của Đỗ Bằng, linh tê kiếm đâm thẳng vào tim hắn, kiếm khí mạnh mẽ trong giây lát biến trái tim hắn thành vô vàn mảnh vụn.
Đến lúc chết, Đỗ Bằng cũng không tin nổi vào những gì đang diễn ra trước mắt mình.
Trương Tử Lăng thấy Hàn Phong giết chết Đỗ Bằng dễ dàng như vậy, hai chân mềm nhũn, sợ hãi nhìn Hàn Phong như nhìn một con ma thú.
Lúc này, linh tê kiếm trong tay Hàn Phong vẫn không ngừng nhỏ máu, là máu của Đỗ Bằng.
Trương Tử Lăng sợ hãi vô cùng, nhưng vẫn có thể phản ứng, vội vàng lùi lại phía sau, hắn tóm chặt lấy Liên Linh, biết bây giờ chỉ có Liên Linh mới giúp hắn giữ được mạng sống này.
Nhưng Hàn Phong đâu để cho hắn có cơ hội làm vậy.
Mặc dù giữa hai người còn cách một khoảng nữa nhưng tốc độ của một cơ bản ngũ phẩm như Trương Tử Lăng sau sánh được với Hàn Phong?
Khoảnh khắc tay Trương Tử Lăng chạm vào gấu áo Liên Linh, hắn cảm thấy thân thể đột nhiên rung mạnh, miệng đồng thời hự một tiếng, xoay người, kết quả mới xoay được nửa vòng mắt đã tối sấm lại, sức lực trong người như bị rút cạn, đổ vật xuống đất, chớp mắt đã thấy đứt hơi.
Vị trí sau lưng hắn lúc nãy, không biết từ lúc nào, Lăng Phong đã thấy xuất hiện ở đó, phong tê kiếm trong tay thấm đẫm máu đỏ.
Thấy hai kẻ trước mặt đều đã chết, Hàn Phong đặt linh tê kiếm sang một bên, chạy nhanh đến bên Liên Linh, vội vàng hỏi:
- Liên Linh, cô không sao chứ?
Liên Linh thấy Hàn Phong lại gần, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, quay đầu sang hướng khác, miệng hét lớn:
- Đừng lại đây! Đừng nhìn ta!
Hàn Phong bị hành động quá khích của Liên Linh làm cho giật mình, vội vàng ôm chặt lấy cô, dịu dàng nói:
- Không sao! Không sao, hai người bọn chúng đều đã chết rồi, không việc gì phải sợ!
- Đừng! Đừng nhìn ta, ta không muốn ngươi nhìn ta!
Liên Linh căn bản không quan tâm Hàn Phong nói gì, vẫn ra sức giãy dụa.
Nhuyễn hương tán mặc dù khiến cô tạm thời mất đi đấu khí nhưng trên người vẫn còn chút sức lực. Thấy cô giãy dụa như vậy, Hàn Phong cũng không dám dùng sức, sợ cô bị thương.
Nhưng, Liên Linh không ngừng giãy dụa, gần như không thể tự khống chế cảm xúc, Hàn Phong cũng không biết làm gì, một tay vòng qua ôm lấy eo Liên Linh, một tay trực tiếp giữ nắm lấy vai cô, giữ chô thân hình cô thẳng lại.
Liên Linh vẫn lắc đầu điên cuồng, gần như sợ Hàn Phong nhìn thấy khuôn mặt mình.
Hàn Phong hiểu tâm trạng của Liên Linh, hiểu chuyện này nếu như không xử lý tốt, sau này sẽ trở thành đả kích rất lớn đối với đối phương, đấy không phải là điều hắn muốn nhìn thấy.
Nghĩ một lúc, Hàn Phong chuyển cánh tay đáng giữ trên vai Liên Linh, trực tiếp ôm lên khuôn mặt mà bản thân hắn cũng không muốn chạm vào.
Khoảnh khắc cảm nhận được bàn tay đối phương, thân thể Liên Linh bỗng trở nên cứng đờ, mặt ngây ra, hai mắt trợn tròn, mơ màng nhìn Hàn Phong.
Nhìn thấy ánh mắt không có tiêu cự của Liên Linh, Hàn Phong nhất thời có chút xót xa.
Kiếp trước, hắn chỉ đơn thuần thích cầm nghệ của cô, với một tiểu nhân vật như hắn, căn bản không thể tiếp xúc được với Liên Linh, nói gì đến chuyện cùng nhau trò chuyện.
Thời gian gần đây, hai người không ngừng giao lưu, Liên Linh kì thực không biết hắn sỡm đã biết chuyện dung mạo của cô nên thỉnh thoảng trong lúc trò chuyện, ngữ khí lại lộ ra một cảm giác bất lực.
Nhưng từ đó, Hàn Phong có thể cảm nhận được sự kiên cường trong trái tim Liên Linh.
Trừ bản thân Liên Linh, ai có thể hiểu được những gì mà cô đã gặp phải.
Vốn dĩ cao cao tại thượng, thân phận tôn quý Khuynh Thành công chúa, sau một đêm trở thành một kẻ xấu xí bị người đời phỉ nhổ, đành phải bỏ nhà bỏ cửa, bỏ phụ vương mẫu hậu hết lòng thường yêu mình, một mình trốn trong tiểu thành xa xôi này, sống cuộc sống ẩn cư, bên cạnh không có ai ngoài băng huyền cổ cầm, không có lấy một người bạn để trò chuyện.
Phải biết, hai năm trước, Liên Linh mới mười lăm tuổi.
Nên cảm giác mà Liên Linh mang lại cho Hàn Phong là kiên cường lạc quan, cũng chính sự độc lập tự cường của cô thu hút hắn, thậm chí so với cầm nghệ, hắn càng thích tính cách của Liên Linh hơn.
Nhưng, Liên Linh kiên cường trong mắt hắn lúc này hai mắt nhòa lệ, miệng không ngừng lẩm bẩm nói:
- Đừng! Đừng nhìn ta, ta không muốn ngươi nhìn ta! Ta xấu xí thế này sẽ làm ngươi sợ đấy! Đừng… cầu xin ngươi…
Nhìn Liên Linh đang nức nở trong lòng, Hàn Phong đột nhiên cũng thấy đau lòng theo, cảm giác đó nhanh chóng chuyển sang phẫn nộ.
Mặc dù Đỗ Bằng và Trương Tử Lăng đã chết, nhưng tâm trạng của hắn vẫn chưa cân bằng lại như cũ, Liên Linh vốn đã rất đáng thương, bây giờ lại bị người ta rạch vào vết thương cũ.
Hắn chỉ muốn xé thi thể hai kẻ đê tiện ấy thành nghìn mảnh.
Kìm nén cơn giận trong lòng, Hàn Phong đột nhiên trầm giọng, quát:
- Liên Linh, nhìn ta đây!
Bị Hàn Phong quát, Liên Linh lúc này mới có phản ứng, ánh mắt hồi phục lại một tia trong sáng, nhìn Hàn Phong theo kiểu không biết phải làm gì. Lúc này, Hàn Phong đang nổi giận đùng đùng, Liên Linh chưa bao giờ thấy hắn như vậy, trong lòng nhất thời có chút sợ hãi.
Nhưng sau đó lập tức nghĩ, không biết có phải vì nhìn thấy diện mạo mình mà hắn mới giận như vậy không, giận vì trước đây ta đã lừa hắn. Quả nhiên ta chỉ nên một mình, không nên ôm bất cứ huyễn tưởng nào hết.
Nghĩ đến đây, Liên Linh càng thêm chua chát.
Lúc này, cô giống như một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, yếu ớt vô cùng.
- Liên Linh, đừng như vậy!
Mắt Hàn Phong tràn ngập sự xót xa, nhìn Liên Linh nói.
- Liên Linh mà ta quen là một cô gái kiên cường độc lập, là một cô gái yêu thích cầm nghệ. Trong mắt ta, cô vô cùng hoàn mỹ, ta căn bản không quan tâm đến diện mạo của cô!
Những lời Hàn Phong nói khiến cơ thể nhỏ bé của Liên Linh không khỏi run rẩy.
- Cô biết không, trước khi quen cô, ta chưa bao giờ được nhìn thấy cô, nhưng ta thích nghe cô đàn, thích nói chuyện cùng cô! Cô phải nhớ, bất luận diện mạo của cô thế nào, cô vẫn là Liên Linh mà ta thích.
Giọng nói của Hàn Phong tràn ngập dịu dàng.
Lúc Hàn Phong nói những lời này, hai mắt Liên Linh dán chặt vào hắn, như muồn tìm kiếm sự thật giả trong ánh mắt đó.
Hàn Phong không sợ phải nhìn thẳng vào mắt cô.
- Ngươi… ngươi thực sự không chê diện mạo của ta chứ?
Liên Linh thì thầm hỏi, nhìn Hàn Phong không chớp mắt.
Thấy Liên Linh như vậy, Hàn Phong khẽ thở dài, chuyện xảy ra hôm nay là một sự đả kích quá lớn đối với cô, không khỏi giơ tay vuốt vuốt má Liên Linh, trầm giọng nói:
- Ngốc, nếu như ta chê cô, ta còn ở đây nói chuyện với cô nữa không.