Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 77: Bản nhạc tuyệt diệu

Gần hai tháng ở Hồng Diệp Thành, Hàn Phong ít nhiều cũng nghe nói đến những thế lực ở đây.

 

Trương gia là một thế lực không nhỏ trong Hồng Diệp Thành, nghe nói thống lĩnh thủ vệ quân là người của Trương gia, ngoài ra sản nghiệp trong Hồng Diệp Thành cũng khá.

 

Đương nhiên, so với Phong Vân thương hội thì chỉ là một cọng lông tơ.

 

Nhưng, bất luận đối phương là ai, chỉ cần uy hiếp đến những người bên cạnh hắn, hắn đều không bỏ qua.

 

- Đúng rồi, hai ngày ngươi không đến, ta lại có linh cảm mới, ta dung nhập những linh cảm đó vào cầm nghệ của mình, bây giờ đánh thử cho ngươi nghe nhé!

 

Liên Linh hình như không muốn nhắc đến vấn đề này thêm nữa, nhanh chóng chuyển chủ đề.

 

Nghe Liên Linh nói vậy, Hàn Phong đương nhiên gật đầu lia lịa.

 

Sau đó, Liên Linh quay về vị trí, một chuỗi những âm thanh dìu dịu lại nổi lên, phiêu lãng trong rừng.

 

Dần dần, những u ám trong lòng dường như cũng tan biến theo tiếng đàn dìu dặt, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.

 

Hàn Phong có thể cảm nhận được, tiếng đàn của Liên Linh tràn ngập niềm vui.

 

Hơi ngẩng đầu, thấy Hàn Phong đang nhắm mắt, mặt đầy vẻ hưởng thụ, Liên Linh trong lòng cũng vui sướng vô cùng.

 

Động tác ngón tay không ngừng biến hóa, mười đầu ngón tay như nhảy nhót trên băng huyền cổ cầm, âm thanh như trực tiếp bắn ra từ lòng bàn tay.

 

Cô không biết mình đã thay đổi từ lúc nào, chỉ cần có Hàn Phong bên cạnh, tiếng đàn của cô sẽ mang theo một tâm trạng vui vẻ. Hai ngày Hàn Phong không đến, tinh thần cô bắt đầu hoảng hốt, tiếng đàn đánh ra cũng mang theo một tia u buồn.

 

Cô không muốn nghĩ những chuyện đó, bây giờ cô chỉ muốn dồn hết khả năng của mình, đánh cho Hàn Phong nghe một khúc thật vui.

 

Chỉ cần nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Hàn Phong, là niềm vui lớn nhất của cô.

 

Những cây liễu bên cạnh cũng bị tiếng đàn của Liên Linh cảm nhiễm, không hẹn mà gặp, nhẹ nhàng lay động.

 

Khúc nhạc đã kết thúc rồi mà Hàn Phong cảm thấy mình vẫn còn chìm đắm trong âm thanh mỹ diệu.

 

Đôi mắt lấp lánh như bảo thạch của Liên Linh bừng sáng, khẽ cong lên, mỉm cười nhìn về phía Hàn Phong.

 

Cảm nhận được ánh mắt đối phương, Hàn Phong từ từ mở mắt, trầm trồ:

 

- Hai ngày không gặp, cầm nghệ của Liên Linh lại nâng cao không ít!

 

Được Hàn Phong khen ngợi, Liên Linh đương nhiên thích thú vô cùng.

 

Lúc này, Hàn Phong đột nhiên nhớ ra có quà muốn tặng cho Liên Linh, kết quả vì chuyện của Trương Tử Lăng mà quên đi mất.

 

Nghĩ đến đây, Hàn Phong không khỏi cười nói:

 

- Đúng rồi, hôm nay ta có thứ này cho cô, hi vọng cô sẽ thích nó.

 

- Tặng cho ta?

 

Liên Linh nghe vậy, trong lòng có chút nghi hoặc, sao tự nhiên Hàn Phong lại muốn tặng đồ cho cô. Mắt không khỏi lóe lên một tia kì dị, nhưng nhiều nhất vẫn là sự vui thích.

 

Thấy ánh mắt Liên Linh có chút chờ đợi, Hàn Phong cười cười, rút ra một cuốn sổ nhỏ cuộn tròn trong ngực, đưa cho Liên Linh.

 

Liên Linh nhận cuốn sổ từ tay Hàn Phong, mắt lóe lên một tia kì quái.

 

- Đây là gì?

 

- Mở ra xem, cô sẽ biết ngay!

 

Hàn Phong thần bí nói.

 

Liên Linh không nghĩ gì nhiều, với cô, là thứ gì đều không quan trọng, quan trọng là thứ do Hàn Phong tặng cho cô.

 

Nhưng Liên Linh cũng tò mò muốn xem Hàn Phong rốt cục tặng cô thứ gì, nên nhẹ nhàng lật giở cuốn sổ.

 

Ngay từ trang đầu tiên, Liên Linh đã nhìn thấy mấy kí hiệu quen thuộc.

 

Quanh năm làm bạn với cây đàn, Liên Linh đương nhiên nhận ra những kí hiệu này, thì ra Hàn Phong tặng cô một cuốn nhạc phổ, hơn nữa, chỉ cần nhìn qua Liên Linh cũng có thể đoán đây là cuốn nhạc phổ do Hàn Phong tự viết, cô nghĩ trên đại lục này, phàm là nhạc phổ nổi tiếng, cô chỉ nhìn qua là có thể nhận ra.

 

Năm đó, Thiên Nguyệt đại đế biết cô thích đánh đàn, tiêu hao đại lực, tìm hết mọi loại nhạc phổ quý giá về cho cô, nhưng phần nhạc phổ trước mắt này, cô chưa từng nhìn thấy.

 

Phát hiện này khiến Liên Linh có chút kinh ngạc, trước đây trò chuyện cùng Hàn Phong, mặc dù có biết Hàn Phong hiểu biết khá nhiều về cầm nghệ, nhưng cô không ngờ Hàn Phong còn biết soạn nhạc nữa. Kì thực cô không biết, những kiến thức này của Hàn Phong kiếp này căn bản không có.

 

Ôm theo tâm trạng hiếu kì, Liên Linh tiếp tục nhìn xuống dưới.

 

Ai ngờ, cuốn nhạc phổ nhất thời thu hút toàn bộ tâm thần Liên Linh.

 

Càng xem, Liên Linh càng thấy chấn động.

 

Cho đến khi đọc hết cuốn nhạc phổ, Liên Linh mởi ngẩng đầu, đôi mắt đen láy tràn đầy ý tứ khó đoán.

 

Một lúc lâu sau, Liên Linh nhìn Hàn Phong, có chút không xác nhận, hỏi:

 

- Bản nhạc này là do ngươi viết?

 

Nghe Liên Linh hỏi vậy, Hàn Phong do dự một lúc mới chịu thừa nhận, nhưng trong lòng không khỏi có chút ngượng ngùng.

 

Mặc dù hắn có nghiên cứu một chút về cầm nghệ, nhưng so với Liên Linh, thực sự chẳng là gì.

 

Kì thực, nhạc phổ này sản phẩm mà Liên Linh tạo ra từ kiếp trước, nhưng lúc đó cầm nghệ của cô đã đạt tới cảnh giới viên mãn, không ai có thể hiểu biết về cầm nghệ bằng cô.

 

Cho nên phàm là nhạc do cô sáng tác, sẽ đều nổi danh thiên hạ, được mọi người biết đến.

 

Liên Linh cũng được người đời ca tụng là thiên tài sáng tác.

 

Lúc đó Hàn Phong rất thích cầm nghệ của Liên Linh, tất cả những bản nhạc do Liên Linh sáng tác đều được hắn thuộc làu làu.

 

Hắn biết Liên Linh cả đời này chỉ thích cầm nghệ, nên mới chép lại một vài bản nhạc mà hắn nhớ tặng cho Liên Linh. Hi vọng có thể giúp Liên Linh nhanh chóng đạt tới cao độ của kiếp trước.

 

Nhưng, lúc Liên Linh đột nhiên hỏi hắn nguồn gốc nhạc phổ, hắn không thể nói ra sự thật, đành phải liều gật đầu.

 

Liên Linh mặc dù đoán nhạc phổ là do Hàn Phong sáng tác nhưng lúc này thấy Hàn Phong gật đầu thừa nhận, không khỏi kinh ngạc, trầm trồ tán dương:

 

- Đây là nhạc phổ hay nhất mà ta được thấy từ khi sinh ra đến giờ. Hàn Phong, với thiên phú này, ngươi không đánh đàn thì thực sự quá đáng tiếc.

 

Hàn Phong nghe vậy, cũng chỉ biết cười, không nói thêm điều gì.

 

Tránh không để cho mình phải khó xử thêm, Hàn Phong chuyển chủ đề:

 

- Sao, có thích không?

 

Liên Linh nghe vậy, dùng hai tay nâng nhạc phổ lên ngang ngực, tán dương:

 

- Đây là món quà tốt nhất ta từng nhận được! Hàn Phong, cảm ơn ngươi!

 

Dừng lại một lúc, Liên Linh lại hiếu kì hỏi:

 

- Nhưng, cũng không biết vì sao, nhìn thấy nhạc phổ này, ta lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, giống như nó sinh ra là để chuẩn bị cho ta vậy.

 

Càng nói, Liên Linh càng cảm thấy ngượng, trong lòng không khỏi xuất hiện một suy nghĩ kì cục, nhạc phổ này không lẽ là Hàn Phong cố ý viết cho riêng cô?

 

Nghĩ đến đây, Liên Linh cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào, nhưng nghĩ đến dung mạo của mình, ánh mắt không khỏi sầm xuống.

 

Nhưng chút cảm xúc được cô giấu đi rất nhanh, Hàn Phong căn bản không phát hiện.

 

Nghe Liên Linh nói vậy, Hàn Phong thầm nghĩ, nhạc phổ này vốn dĩ thuộc về Liên Linh, đương nhiên phải viết theo phong cách của cô, mặc dù kiếp này cô chưa từng nhìn thấy, nhưng tin rằng trên không ai thích hợp với nhạc phổ này bằng cô.

 

Nghĩ đến đây, Hàn Phong đột nhiên có chút kích động, kiếp trước mặc dù hắn có biết những bản nhạc này, nhưng lúc đó Hàn Phong chỉ là một nhân vật nhỏ đang vật vã trên con đường tu luyện.

 

Với thân phận đó, hắn chẳng bao giờ có duyên được nghe Liên Linh đàn, trong lòng không khỏi cảm thấy nuối tiếc.

 

Lúc này, Liên Linh đang ngồi trước mặt hắn, có thể cầm nghệ của cô vẫn chưa cao bằng kiếp trước nhưng người thường không thể sánh được. Huống hồ nhạc phổ này được do chính tay cô soạn ra, tin rằng dù chưa đạt tới cảnh giới kiếp trước, Liên Linh vẫn có thể đàn tốt.

 

Nghĩ vậy, Hàn Phong lên tiếng nói với Liên Linh:

 

- Có thể đánh một khúc cho ta nghe không?

 

Liên Linh rất thích nhạc phổ này, vốn đã có chút ngứa ngáy tay chân, lúc này nghe Hàn Phong thỉnh cầu vậy, đương nhiên vui vẻ đồng ý.

 

Mặc dù chỉ xem qua một lần, nhưng đối với một người nghiên cứu cầm nghệ nhiều năm như Liên Linh, cuốn nhạc phổ sớm đã được cô ghi nhớ sâu sắc.

 

Liên Linh nhắm mắt suy tư, sau đó đặt đôi bàn tay ngọc lên băng huyền cổ cầm.

 

Một trận âm thanh thanh nhã truyền nhập vào tai Hàn Phong.

 

Tiếng đàn lúc nhanh lúc chậm, được nghe khúc điệu quen thuộc, Hàn Phong trong lòng không khỏi thầm run rẩy, mặc dù hắn vẫn có thể nghe thấy một chút tì vết nho nhỏ trong tiếng đàn.

 

Nhưng, không thể không thừa nhận, đây là khúc nhạc hoàn mỹ nhất mà hắn được nghe từ trước đến giờ.

 

Hàn Phong không khỏi có chút cảm khái, đây có thể coi như một tia cảm khái đền bù cho kiếp trước.

 

Liên Linh lúc này đã hoàn toàn chìm đắm trong tiếng đàn của mình, cảm giác này dường như sớm đã ăn vào linh hồn cô.

 

Từ lúc đàn nốt nhạc đầu tiên, mọi thứ hiện ra rất tự nhiên, hơn nữa kĩ xảo ban đầu còn ngượng nghịu, bây giờ đã trở nên vô cùng thuần thục.

 

Như tiến nhập vào một cảnh giới mới, điều này bản thân Hàn Phong cũng không ngờ đến.

 

Chỉ có thể nói thiên phú cầm nghệ của Liên Linh thực sự khiến người ta ngưỡng mộ.

 

Một người nghe đến mê đắm, một người đàn đến quên luôn cả bản thân.

 

Cả khu rừng liễu đều chìm đắm trong tiếng đàn mỹ diệu.

 

Lúc Hàn Phong hồi lại thần, phát hiện sắc trời đã dần tối.

 

Lúc này, Liên Linh vừa mới kết thúc một bản nhạc, vẫn còn chìm đắm trong đó.

 

Hàn Phong cũng không làm phiền cô, một lúc lâu sau cô mới hồi thần lại, phát ra một tiếng cảm khái:

 

- Kiếp này được đàn một bản nhạc hay như vậy, có chết cũng không hối hận!

 

Hàn Phong đương nhiên hiểu tâm trạng Liên Linh, cũng cười cười, nói:

 

- Sao lại cảm khái vậy, ta tin với năng lực của cô, sau này có thể viết ra những bản nhạc hay hơn nữa.

 

Nghe vậy, Liên Linh quay sang Hàn Phong cười rạng rỡ, mặc dù có một lớp mạng che mặt nhưng Hàn Phong vẫn có thể cảm nhận được.

 

Sau đó, hai người lại cùng trò chuyện một lúc, Liên Linh rõ ràng rất hứng thú với cuốn nhạc phổ này. Hàn Phong thấy vậy cũng không muốn làm phiền cô thêm nữa, chuyện phiếm vài câu rồi đứng dậy rời đi.

 

Lúc quay về nhà, Hàn Phong phát hiện bọn La Mạn không biết đã ngồi ở mấy chiếc ghế đá trong sân tự lúc nào.

 

Thấy Hàn Phong xuất hiện, La Mạn lập tức lao đến, tóm chặt lấy cánh tay Hàn Phong, nói:

 

- Cuối cùng thì ngươi cũng về rồi, ta đợi ngươi mãi.

 

Nghe vậy, Hàn Phong có chút ngạc nhiên, hỏi:

 

- Tìm ta có việc gì không?

 

- Liên quan đến kế hoạch tửu lầu đã nói trước đây, ta nghĩ kĩ xong rồi, viết hết ra đây, ngươi xem xem thế nào.

 

La Mạn hưng phấn nói.

 

Nghe La Mạn nói vậy, Hàn Phong cũng có chút tò mò, nhận cuốn kế hoạch từ tay La Mạn, giở ra đọc.

 

Cẩn thận xem hết một lượt từ đầu đến cuối, Hàn Phong không khỏi bội phục La Mạn cũng như những suy nghĩ phi thường của hắn.

 

- Những thứ này, làm sao ngươi nghĩ ra được.

 

Hàn Phong nói, hắn có sự cảm, chỉ cần xây xong tửu lầu, tất cả mọi người đều sẽ phải kinh ngạc.

 

Thì ra, hôm bọn họ cùng ăn cơm ngoài tửu lầu, bởi vì công việc kinh doanh quá phát đạt nên phải đợi nửa ngày thức ăn mới được dọn ra.

 

La Mạn không hổ danh có đầu óc thương nghiệp cường đại, trong thời gian đợi thức ăn dọn lên, hắn đã nghĩ ra ý tưởng tuyệt diệu này.

 

Hắn dự định mở một tửu lầu phục vụ khách hàng những mon ăn ngon nhất trong thời gian ngắn nhất.

 

Hắn đương nhiên biết, Hồng Diệp Thành có cả thảy mấy chục tửu lầu lớn nhỏ, nếu như đã quyết định lựa chọn ngành nghề này, nhất định phải có ưu điểm vượt trội so với quần chúng, nếu không sẽ không thể cạnh tranh được với các tửu lầu khác.

 

Hắn nghĩ, từ xưa đến nay chưa từng ai kinh doanh kiểu này trên đại lục nên cũng rất tin tưởng vào kế hoạch của La Mạn.

 

Sáng kiến này được La Mạn giải thích nguồn gốc như sau, trước đây khi còn chưa rời khỏi gia tộc của mình, mỗi ngày bất luận lúc nào, chỉ cần hắn muốn ăn gì, một lúc sau đầu bếp trong nhà sẽ tự mình mang đồ ăn đến trước mặt hắn. Hắn được kích phát chính từ phương diện đó.

 

Đối với quá trình chế biến trong gia tộc, La Mạn đương nhiên biết.

 

Mặc dù ý tưởng không tồi, nhưng nhất định phải trải qua một số công đoạn chuẩn bị.

 

Sau đó, La Mạn lại giới thiệu thêm cho Hàn Phong về kế hoạch của hắn, Hàn Phong sau khi nghe xong, đương nhiên không có bất cứ ý kiến gì. Hắn không nghĩ năng lực thương nghiệp của mình lại mạnh bằng La Mạn.

 

Hai người thương thảo một hồi, sau khi xác nhận không còn sai sót gì, Hàn Phong một mình trở về phòng.

 

Còn cụ thể phải làm gì, Hàn Phong không rõ, bởi hắn tin La Mạn chắc chắn sẽ xử lý tốt, căn bản không cần hắn phải lo lắng.

 

Trở về phòng, Hàn Phong phát hiện Tiểu Bạch đã tỉnh ngủ, đang lười biếng nằm dài trên giường hắn.

 

Thấy Hàn Phong trở về, Tiểu Bạch sáng mắt, tung người, lao về phía Hàn Phong. Chớp mắt đã thấy đứng cạnh chân hắn, động tác vô cùng thân mật.

 

Hàn Phong thấy vậy, quỳ xuống bế Tiểu Bạch lên, sau đó mới bắt đầu quan sát.

 

Thực lực của Tiểu Bạch lại tăng lên, giờ đã có nhân giai ngũ phẩm thực lực.

 

Phát hiện này khiến Hàn Phong không khỏi ghen tị.

 

Hắn vất vả tu luyện bao lâu nay mà cũng mới tiến nhập nhân giai ngũ phẩm, còn Tiểu Bạch chỉ có ăn đan dược và ngủ, vậy mà có thể dễ dàng đạt được cảnh giới tương đương, thời gian tiêu hao ít hơn hắn mấy lần.

 

Nghĩ đến đây, Hàn Phong cũng có chút cảm khái!

 

Nhưng, hắn lại không nghĩ rằng, so với người thường, tốc độ tu luyện của hắn cũng được dùng hai chữ kinh khủng để hình dung, chỉ là hắn vô tình quên mất mà thôi!

 

Nhìn bộ dạng Tiểu Bạch, rõ ràng là lại muốn tìm hắn xin tụ năng tán.

 

Nhưng, Hàn Phong có chút lo lắng, Tiểu Bạch cứ ăn dan dược mãi như vậy, không biết có ảnh hưởng gì không tốt không. Nhưng xét từ vị trí trước mắt, Tiểu Bạch không có bất cứ vấn đề gì không ổn.

 

Trừ năng lượng cơ thể không ngừng tăng trưởng ra, Hàn Phong có thể cảm nhận được luồng sức mạnh cường đại ẩn chứa trong cơ thể Tiểu Bạch. Nếu như chỉ đơn thuần so sức mạnh, bản thân hắn cũng không phải đối thủ của Tiểu Bạch.

 

Nhìn Tiểu Bạch đang không ngừng gọi mình, Hàn Phong có chút buồn bực, nhưng vẫn lấy ra một viên tụ năng tán ném cho Tiểu Bạch. Thực lực của Tiểu Bạch càng tăng, hiệu quả của tụ năng tán càng lúc càng yếu.

 

Vốn dĩ chỉ cần ăn một viên đan dược, Tiểu Bạch sẽ ngủ say hết một ngày, sau khi tỉnh lại, sức mạnh sẽ gia tăng nhanh chóng. Bây giờ chỉ cần nửa ngày, Tiểu Bạch đã tỉnh lại, mặc dù thực lực của nó đã lên đến nhân giai ngũ phẩm nhưng so với trước đây, hiệu quả có vẻ hơi chậm.

 

Nhìn mấy viên tụ năng tán lèo tèo trong lọ, Hàn Phong đau đầu vô cùng.

 

Không lẽ mấy ngày lại phải điều chế đan dược cao cấp hơn tụ năng tán cho Tiểu Bạch ăn?

 

Phải biết bình tụ năng tán này, chỉ tính tiền nguyên liệu thôi đã gần ngàn kim tệ, vậy mà mới có vài ngày, Tiểu Bạch đã ăn gần hết.

 

May mà trên người hắn vẫn còn nhiều tiền, nếu không không thể nuôi nổi con thiên giai ma thú này!

 

Lúc này Tiểu Bạch đang nuốt xong tụ năng tán, tự giác lẩn vào một góc ngủ.

 

Hàn Phong thở dài, tạm thời gác chuyện Tiểu Bạch sang một bên, bắt đầu tu luyện.

 

Sáng sớm hôm sau, Hàn Phong bước ra sân, cảm thấy toàn thân vô cùng sảng khoái. Một đêm tu luyện khiến hắn sau khi tiến nhập nhân giai ngũ phẩm, đấu khí nâng cao không ít.

 

Hàn Phong vận dụng tiên thiên đấu khí để tu luyện nên tốc độ tu luyện bây giờ đã không còn giống như trước nữa.

 

Lên tiếng chào hỏi Trầm Ngọc và La Mạn, Hàn Phong bước ra khỏi nhà, đi vào trong thành, cầm theo cả linh tê kiếm đã gãy.

 

Hôm trước mua được thiên mặc linh thiết, Hàn Phong sự định tìm một cửa hàng luyện khí, sửa lại linh tê kiếm. Linh tê kiếm đối với hắn mà nói ý nghĩa phi phàm, kiếp này hắn không muốn làm mất nó nữa.