Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 494: Bóng hình hắc ám thuật sĩ

Hít một hơi thật sâu, Hàn Phong cũng không dám khinh thường nhưng hắn cũng không có nghiên cứu xem xét thương thế của bản thân mà lại hướng tới viên cầu màu nâu đang lơ lửng trên không trung, thong thả đi tới.

 

Thấy viên cầu màu nâu mày thì Hàn Phong có chút ngạc nhiên quan sát. Từ bề ngoài thì có thể thấy viên cầu màu nâu này vô cùng xấu xí, không có chỗ nào đặc biệt.

 

Chẳng qua sau khi Hàn Phong suy nghĩ một hồi lâu thì cảm thấy dường như chính viên cầu màu nâu này vừa nãy đã huyễn hoá ra con ma thú khiến cho bản thân mình vô cùng chật vật, hơn nữa còn suýt chết mới có thể đánh bại.

 

Mà cơ hồ toàn bộ chuyện này dường như là ý đồ của Vô Danh Tử. Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Phong nhất thời không hiểu. Hắn căn bản không rõ Vô Danh Tử làm như vậy là có ý đồ gì.

 

Nếu như muốn gây bất lợi cho hắn thì lúc trước Vô Danh Tử hẳn là có vô số cơ hội, nhất là trong lúc bản thân hắn hôn mê bất tính thì chính là một cơ hội tuyệt hảo để động thủ.

 

Nhưng Vô Danh Tử cũng không có động thủ với hắn. Hơn nữa qua những cuộc nói chuyện lúc trước thì Hàn Phong cũng có thể nhanh chóng đoán ra bản thân có thể nhanh chóng khôi phục thương thế hơn phân nửa là do hàn khí trên tảng đá kỳ dị đó phát ra.

 

Hàn Phong rõ ràng tất cả chuyện này là do Vô Danh Tử an bài. Như vậy có thể nói thương thế trên người Hàn Phong cũng là do Vô Danh Tử chữa trị.

 

Cũng chính bởi vì vậy mà lúc trước Vô Danh Tử nói hắn đang trị liệu cho Trầm Ngọc và Tiểu Bạch thì Hàn Phong cũng không có hoài nghi. Nhưng nếu như Vô Danh Tử đã muốn cứu mình thì tạo sao lại còn phải làm như vậy?

 

Hàn Phong không cho là đầu ma thú kia có quan hệ tới Vô Danh Tử. Mà giờ khắc này nếu con ma thú kia đã chết thì Vô Danh Tử có phải hay không sẽ hiện thân.

 

Bất quá qua một lúc lâu, cả nửa ngày trời nhưng xung quanh vẫn như trước không có bất kỳ động tĩnh nào. Hàn Phong cũng ngẫm nghĩ lại, đồng thời lúc này hắn cũng đang ngồi khoanh chân tại chỗ chữa trị thương thế của bản thân.

 

Về phần viên cầu màu nâu kia thì sau khi Hàn Phong thăm dò nhưng nó căn bản không có phản ứng gì. Hàn Phong cũng không cảm thấy an tâm khi để viên cầu ở gần bản thân, cho nên hắn cũng là tiện thể vứt viên cầu đi thật xa. Lúc này hắn mới yên tâm chưa trị thương thế cho bản thân.

 

Đối với lai lịch của viên cầu này thì Hàn Phong cũng hết sức tò mò, bản thân hắn chưa từng thấy qua con ma thú nào lại có thể biến hoá hình thái như vậy ở trên đại lục.

 

Loại tình huống này dường như là cùng một phong cách với Võ Hoàng điện. Chẳng qua đến tột cùng là như thế nào thì Hàn Phong cũng không thể đoán ra. Tất cả chỉ có thể chờ Vô Danh Tử xuất hiện mới có thể có được đáp án chính xác.

 

Bởi vì Hàn Phong có Mỹ Kim thân thể cho nên dù bản thân có chịu thương thế ra sao thì hắn cũng có đủ năng lượng để có thể phục hồi lại thân thể một cách nhanh chóng.

 

Mà nếu như là người khác khi bả vai vị vỡ nát xương thì chính là một phiền toái không nhỏ. Nhưng đối với Hàn Phong thì trừ việc gây ra cảm giác đau đơn thì ngược lại thương thế này cũng không khiến cho hắn cảm thấy lo lắng.

 

Mất khoảng chừng nửa ngày công phu thì bả vai của Hàn Phong cũng đã khôi phục lại như cũ. Thế nhưng cũng vì một hồi ác chiến lúc nãy mà đấu khí trong thể nội của Hàn Phong cũng bị tiêu hao sạch.

 

Lúc này Hàn Phong cũng nhớ tới Vô Danh Tử muốn bản thân hắn đi vào trong sơn cốc. Mà Hàn Phong cũng không còn sự lụa cho nào khác. Sau khi thương thế trên bả vai đã lành lặn như cũ, đồng thời cũng nghỉ ngơi một lúc lâu đợi cho đấu khí khôi phục lại thì Hàn Phong lần thứ hai đứng lên đi về phía trung tâm của sơn cốc.

 

Tuy rằng lúc trước cùng với con ma thú ác đấu một phen thì Hàn Phong cũng chưa có phát giác ra sự khác biệt của sơn cốc.

 

Sơn cốc này thực ra lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn. Chí ít đã đi được một lúc lâu rồi nhưng Hàn Phong cũng không thể nào xác định được quãng đường mà mình đã đi.

 

Một đoạn đường này từ đầu đến cuối Hàn Phong cũng không dám lơ là buông lỏng cảnh giác. Ai mà biết được trong sơn cốc này còn có nguy hiểm gì khác không.

 

Nói không chừng vạn nhất lại xuất hiện một con ma thú kinh khủng giống như lúc nãy thì Hàn Phong cũng không còn dư lực mà đối phó được.

 

Cũng may cả đoạn đường này tuy dài nhưng lại tương đối an toàn, chưa có bất kỳ điều gì khác thường xảy ra.

 

Hoặc giả nói trừ con ma thú biến thái mà Hàn Phong gặp ở bên ngoài ra thì trên đường đi Hàn Phong cũng không có gặp phải nguy hiểm gì.

 

Lúc này Hàn Phong cũng đã đi tới chỗ sâu nhất trong sơn cốc, mắt thấy nơi này bị rất nhiều tảng đá vây quanh, cho nên Hàn Phong đoán nhất định đây đã là tận cùng của sơn cốc.

 

Thoáng do dự trong chốc lát, Hàn Phong cũng mở miệng nói:

 

- Vô Danh Tử tiền bối, ta đã đến nơi, xin hãy hiện thân!

 

Tuy rằng lúc trước không hiểu tại sao lại có con ma thú ở đầu sơn tốc tập kích nhưng trong lòng Hàn Phong vẫn vô thức cảm thấy Vô Danh Tử sẽ không hại hắn.

 

Mà lúc này Hàn Phong đứng yên tại chỗ, thỉnh thoảng lại đảo mắt quan sát xung quanh giống như đang tìm tòi cái gì đó.

 

Chẳng qua Hàn Phong cũng phải thất vọng, xung quanh trừ những tảng đá ra thì không có lấy một ngọn cỏ nào, dĩ nhiên là không thể gây ra bất kỳ động tĩnh gì.

 

Bất đắc dĩ Hàn Phong cũng chỉ đành ngồi xuống, đồng thời tranh thủ tĩnh dưỡng.

 

Thẳng đến sáng ngày hôm sau, khi Hàn Phong bắt đầu hoài nghi Vô Danh Tử có phải hay không đùa giỡn với hắn thì một đạo thanh âm mà hắn chờ đợi bấy lâu cũng truyền vào lỗ tai.

 

- Tiền bối, người rốt cuộc cũng đến?

 

Hàn Phong cũng chẳng biết tại sao trước kia còn có chút chờ đợi lo lắng muốn Vô Danh Tử đến nhanh một chút. Nhưng đến khi Vô Danh Tử xuất hiện thì Hàn Phong lại bình tĩnh lạ thường, ngữ khí cũng vô cùng bình thản hỏi thăm.

 

Vô Danh Tử thấy Hàn Phong nói thì cũng nhàn nhạt đáp lại:

 

- Ngươi không có điều gì muốn hỏi ta sao?

 

- Tiền bối nếu như muốn nói thì sẽ nói cho ta biết!

 

Hàn Phong thản nhiên cười đáp.

 

Mà Vô Danh Tử nghe vậy thì đầu tiên là trầm mặc, nhưng sau đó lại phiền muộn nói rằng:

 

- Ngươi cũng đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi chuyện lúc trước. Đó cũng là ta bất đắc dĩ thôi.

 

Hàn Phong cảm giác như Vô Danh Tử có chuyện muốn nói, cho nên không khỏi cau mày hỏi:

 

- Tiền bối sao không nói rõ?

 

Vô Danh Tử cũng tự hỏi bản thân trong chốc lát rồi mới nói:

 

- Ngươi đã chạy tới nơi này thì cho dù có nói cho ngươi biết cũng không sao cả!

 

- Vãn bối xin chăm chú lắng nghe!

 

Hàn Phong nói.

 

- Kỳ thực cũng không phải ta không muốn nói cho ngươi về sự tình của con ma thú kia. Mà thật ra là ta cũng đã quên mất sự tồn tại của nó!

 

Ngữ khí của Vô Danh Tử có chút xấu hổ nói.

 

Nghe vậy thì biểu tình của Hàn Phong đầu tiên là sửng sốt, rồi hắn cũng không biết nên khóc hay nên cười.

 

Mà lúc này Vô Danh Tử lại tiếp tục nói:

 

- Kỳ thực nếu như không phải ngày hôm qua con ma thú kia đột nhiên xuất hiện thì ta vốn tưởng nó đã biến mất từ mấy ngàn năm trước rồi. Ta thực cũng không có nghĩ tới nó vẫn chưa có bỏ đi mà trái lại vẫn trốn tại đây thay ta luôn luôn bảo vệ sự an toàn cho sơn cốc.

 

- Ngàn năm trước? Vậy con ma thú này đến tột cùng là có lai lịch như thế nào? Ta cũng chưa từng thấy qua một con ma thú nào có thể biến hoá hình thái như vậy. Cho dù là ghi chép ở trên một vài quyển sách cỗ tự hồ mấy nghìn năm qua cũng không có phát hiện ra một con ma thú nào như vậy!

 

Hàn Phong hết sức tò mò hỏi thăm.

 

Vô Danh Tử nghe vậy thì ngữ khí cũng trầm xuống, đồng thời trầm giọng nói:

 

- Không! Con ma thú lúc trước bị ngươi tiêu diệt ở bên ngoài, ở trên đại lục cũng từng xuất hiện một con ma thú có năng lực đồng dạng như vậy. Thậm chí nó còn khó đối phó hơn so với con ma thú kia, lực lượng cũng vô cùng đáng sợ. Mà tên của nó là Ma Đằng.

 

- Ma Đằng? Ta cũng chưa từng nghe qua? Thật sự nó lợi hại như vậy sao?

 

Hàn Phong kinh ngạc hỏi.

 

Vô Đanh Tử cũng chậm rãi trả lời:

 

- Có thể đó là cách gọi khác thôi, ngươi gặp được nó sẽ biết được nó rốt cuộc lợi hại hay không! Con Ma Đằng đó năm ngàn năm trước chính là quái vật trí tuệ vô cùng kinh khủng do hắc ám thuật sĩ chế tạo ra.

 

- Nguyên lai là nó!

 

Hàn Phong nghe được Vô Danh Tử giải thích thì trong lòng cả kinh, cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

 

Cái thuyết pháp này thế nào lại không khiến cho Hàn Phong khiếp sợ mới là lạ.

 

- Ý tiền bối là con ma thú cùng ta giao thủ lúc trước mà con Ma Đằng của năm nghìn năm trước giống hệt nhau, tựa hồ có liên quan tới nhau?

 

Hàn Phong bắt được chỗ then chốt, lập tức hỏi.

 

Mà Vô Danh Tử cũng không có giấu diếm, gật đầu nói:

 

- Không sai, lúc ngươi gia thủ với con ma thú đó ta cũng đã quan sát. Phát hiện ra không chỉ là những năng lực đặc thù của nó giông với con Ma Đằng năm đó, hơn nữa từ trên người nó ta còn cảm nhận được mùi vị của hắc ám thuật sĩ đáng ghét!

 

Cuối cùng, Vô Danh Tử lại tiếp tục nói:

 

- Bất quá! Trừ như thế ra thì năng lực của con súc sinh này kém con Ma Đằng năm đó vô số lần! Căn bản là không có cùng một đẳng cấp.

 

Nghe Vô Danh Tử nói về đoạn lịch sử của năm nghìn năm trước, lại nghe được khẩu khí của hắn như vậy. Nhất thời Hàn Phong cảm giác Vô Danh Tử tựa như đã trải qua đoạn lịch sử đó.

 

Đồng thời trong lòng cũng không ngừng suy đoán về thân phận của Vô Danh Tử. Bất quá Hàn Phong cũng nghĩ tới điểm máu chết, lập tức có chút kinh nghi hỏi thăm:

 

- Tiền bối mới vừa nói trên người đầu ma thú kia cón mùi vị của hắc am thuật sĩ. Lẽ nào nơi này từng xuất hiện hắc ám thuật sĩ?

 

Vô Danh Tử thầm khen phản ứng nhanh nhạy của Hàn Phong, bản thân cũng không có giấu diếm mà nói:

 

- Xác thực mà nói thì nơi này không có tồn tại hắc ám thuật sĩ. Nhưng ngàn năm trước xác thực lại có hắc ám thuật sĩ tới nơi này. Mà con ma thú cùng với ngươi giao thủ cũng là do hắn lưu lại khi đó.

 

- Ngàn năm trước? Không phải là hắc ám thuật sĩ không còn tồn tại nữa sao? Vì sao mà một ngàn năm trước lại có hắc ám thuật sĩ xuất hiện?

 

Hàn Phong không giải thích được liền đặt ra rất nhiều câu hỏi.

 

Mà Vô Danh Tử cũng hỏi ngược lại:

 

- Ai nói với ngươi là hắc ám thuật sĩ không còn tồn tại? Xa không nói không phải chính ngươi nó rằng điện chủ của Võ Hoàng điện là một hắc ám thuật sĩ đó sao?

 

Hàn Phong bị Vô Danh Tử hỏi như vậy thì ngược lại có chút ngây người.

 

Tựa hồ đúng là không có người nào chứng thực được hắc ám thuật sĩ không còn tồn tại.

 

Bất quá con ma thú Ma Đằng năm đó do hắc ám thuật sĩ chế tạo ra sau khi mất đi khống chế thì cũng triệt để biến mất không thấy đâu. Mấy nghìn năm nay hắc ám thuật sĩ cũng không có xuất hiện cho nên theo thời gian mọi người cũng theo dòng sông lịch sử mà quên đi sự tồn tại của bọn họ.

 

Hôm nay Vô Danh Tử lại hỏi như vậy thì khiến cho Hàn Phong bừng tỉnh đại ngộ. Có thể nói hắc ám thuật sĩ không có biến mất mà chỉ là bọn họ đang ẩn nhẫn ở một nơi nào đó, đợi thời cơ đến mà tuỳ thời hành động.

 

Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Phong càng cảm thấy lo lắng.

 

Chỉ một Võ Hoàng điện thôi mà Hàn Phong cũng đã sứt đầu mẻ chán rồi. Nếu như bên ngoài lại xuất hiện những hác ám thuật sĩ khác nữa thì chỉ sợ thiên hạ lại một lần nữa đại loạn.

 

Bất quá với lúc này đây Hàn Phong cũng có chút đánh giá cao năng lực của hắc ám thuật sĩ.

 

Đừng xem Võ Hoàng là một hắc ám thuật sĩ, thế nhưng lực lượng của hắn cũng vô cùng mạnh mẽ. Hắc ám thuật pháp ở trong tay hắn đã biến ảo khôi lường, không ngừng sinh ra nhưng bí pháp mới.

 

Hắc ám thuật pháp hiện nay đã trải qua một thời kỳ cải cách, biến dị, cũng đã hoàn toàn thoát ly khỏi hắc ám thuật pháp trước kia.

 

Bây giờ Vô Danh Tử nói cho hắn biết con ma thú mà hắn đã giao thủ là ngàn năm trước do một hắc ám thuật sĩ lưu lại. Còn cụ thể nguyên nhân thì Vô Danh Tử cũng không có rõ lắm. Thế nhưng Vô Danh Tử cũng khẳng định nói với Hàn Phong rằng người xuất hiện ở đây ngàn năm trước chính là một hắc ám thuật sĩ không thể nghi ngờ.

 

Bởi vì trang phục, khí tức trên người bọn họ cùng với hắc ám thuật sĩ năm ngàn năm trước giống hệt nhau.

 

Thấy ngữ khí của Vô Danh Tử hãm lại như vậy thì mi đầu của Hàn Phong cũng phải nhăn lại.

 

Nếu như nói lúc trước Hàn phong đối với hắc ám thuật sĩ không có khái niệm gì thì từ một lần Hàn Phong từ Mộ Tuyết là biết được ân oán giữa võ giả và hắc ám thuật sĩ thì hắn mới để bụng tới những sự tình có liên quan tới hắc ám thuật sĩ.

 

Dựa theo những gì mà Vô Danh Tử nói thì ngàn năm trước đã có một hắc ám thuật sĩ xuất hiện pử nơi này, đồng thời cũng lưu lại một con ma thú có năng lực vô cùng đặc thù.

 

Nhưng rốt cuộc hắc ám thuật sĩ đó đến từ đâu?

 

Đối mặt với vấn đề này của Hàn Phong thì Vô Danh Tử cũng nói:

 

- Trước kia lão phu cho là bọn họ cắt hư không từ bên ngoài xông tới. Nhưng trải qua một hồi lâu điều tra và suy nghĩ ta mới phát hiện có chỗ không đứng. Cuối cùng ta cũng điều tra ra nguyên lai không biết từ thuở nào mà trong mảnh không gian này lại có một tia cảm ứng với ngoại giới.

 

Vô Danh Tử lại nói tiếp:

 

- Ta có thể xác định những người đó là nương theo một tia cảm ứng không gian mà mới tới được nơi này! Hơn nữa trong mấy trăm năm đó ta lại lần lượt phát hiện ra hình bóng của những hắc ám thuật sĩ này.

 

- Bọn họ vì sao lại tới nơi này? Lẽ nào ở trong này lại có điều gì khiến bọn họ chú ý?

 

Hàn Phong nghi hoặc hỏi.

 

Còn Vô Danh Tử thì lắc đầu nói:

 

- Ta cũng không biết hết tất cả, bọn họ mỗi lần xuất hiện thì ta đều trốn đi. Cũng không để cho bọn họ phát hiện ra sự tồn tại của ta!

 

- Người rốt cuộc là ai?

 

Hàn Phong đột nhiên đặt câu hỏi.

 

Đối với lai lịch của Vô Danh Tử, Hàn Phong càng ngày càng thấy hiếu kỳ.

 

Lúc trước nói Hàn Phong lựa chọn tin tưởng nhưng thực ra hắn cũng không có tin tưởng hoàn toàn. Hắn cảm thấy Vô Danh Tử đang gạt hắn chuyện gì đó, vì vậy mà vừa rồi Hàn Phong mới đột nhiên hỏi như vậy.

 

Vô Danh Tử thấy Hàn Phong đột nhiên đặt câu hỏi như vậy thì cũng trầm ngâm một hồi rồi nói:

 

- Ngươi muốn biết ta là ai?

 

Hàn Phong gật đầu, xem như là trả lời.

 

Thoáng trầm mặc trong chốc lát, Vô Danh Tử cũng mở miệng nói:

 

- Đã như vậy chỉ cần ngươi giúp ta làm một việc thì ta có thể nói cho ngươi biết lai lịch cua ta. Đồng thời cũng sẽ nói cho ngươi bết tất cả sự tình. Ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết!