Dừng lại một lúc, Triệu Vô Cực nói tiếp:

 

- Lúc lối vào mở ra, ta cảm nhận một luồng sức mạnh ngút trời ập đến, khiến ta không sao cử động nổi, còn cô gái sau khi xuất hiện, ta càng không thể há miệng nói chuyện, cứ thế cho đến khi cô ấy rời đi ta mới hồi phục.

 

- Lại có chuyện kì quái như vậy, với thực lực lúc đó của tiền bối, mà còn bị áp chế, đó là sức mạnh gì chứ?

 

Hàn Phong kinh ngạc hỏi.

 

Triệu Vô Cực lắc đầu, nói:

 

- Ta cũng rất muốn làm rõ nguyên nhân bên trong, và cả cô gái bí ẩn đó nữa, cô ta rốt cục là ai, đây chính là nguyên nhân tại sao mấy năm qua ta cứ phải khổ sở đi tìm nó.

 

Hàn Phong nghe xong, khuôn mặt lộ ra biểu tình vô cùng kì quái.

 

Sắc mặt cổ quái của Hàn Phong không thoát khỏi ánh mắt Triệu Vô Cực.

 

Bị một tiểu bối, trên thực tế còn là truyền nhân của mình dùng ánh mắt đó nhìn mình, Triệu Vô Cực hơi đỏ mặt, bối rối nói:

 

- Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?

 

Hàn Phong nghe vậy, lộ ra một nụ cười trêu chọc, thản nhiên nói:

 

- Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy thú vị thôi!

 

- Tiểu tử được lắm, dám trêu ta cơ đấy!

 

Triệu Vô Cực giận dỗi nói.

 

Thấy Triệu Vô Cực ngượng quá thành giận, Hàn Phong biết Triệu Vô Cực chỉ giả bộ nên cũng không để ý, chỉ nói:

 

- Ta không nói gì đâu nhé, là ông tự nghĩ ra thôi!

 

Triệu Vô Cực biết không nói thắng được Hàn Phong, bị đối phương nhìn thấu tâm gan, tự động chuyển chủ đề:

 

- Ngươi dự định bao giờ bắt đầu?

 

Nghe Triệu Vô Cực hỏi chuyện chính sự, hàn Phong cũng thu ngay nụ cười, suy nghĩ một lúc, nói:

 

- Trước đó ta phải đi một chuyến Huyền Thiên Tông đã, với tình hình hiện tại của Ngọc Nhi, muốn đưa cô ấy đi theo e rằng hơi phiền.

 

Triệu Vô Cực nghe vậy, cũng không nói gì nhiều.

 

Mấy ngày tiếp theo, Hàn Phong không vội vã rời khỏi đế đô mà đợi Triệu Vô Cực giúp Mộ Tuyết chữa trị triệt để vết thương rồi mới khởi hành.

 

Về phần bọn Đường Vũ Nhu, vẫn ở lại trong hoàng cung chăm sóc Mộ Tuyết.

 

Hàn Phong mặc dù lo lắng, nhưng cũng không nói gì.

 

Nhưng, trước khi hắn rời đi, Bố Lôi Địch - người trước đây đã đi theo bảo vệ bọn Đường Vũ Nhu đột nhiên tìm đến.

 

Thấy Bố Lôi Địch đến, Hàn Phong có chút nghi hoặc, sau đó cười hỏi:

 

- Bố Lôi Địch, mới sáng sớm, ông vội vàng đến tìm ra, trừ phi có chuyện gì?

 

Bố Lội Địch nghe vậy, chỉ mỉm cười nói:

 

- Ta vừa nhận được tin tức từ thiếu gia, nói thiếu gia đã đến Thiên Tinh đại lục.

 

- Thiêu gia? La Mạn?

 

Hàn Phong ban đầu còn chưa kịp phản ứng, xong mới nhớ ra con người giàu có gặp được trong khu rừng u ám, cũng chính là thiếu gia La Mạn của Bố Lôi Địch.

 

Bố Lôi Địch gật gật đầu nói:

 

- Ta vừa nhận được tin, thiếu gia nói ngài đã ở Huyền Thiên Tông.

 

Hàn Phong nhìn nụ cười trên mặt Bố Lôi Địch, biết ông vui mừng với thông tin này đến thế nào.

 

Nghĩ lại chuyện Bố Lôi Địch theo mình đến Thiên Tinh đại lục đã mười năm nay, mặc dù chưa một lần trở về nhưng trong lòng thì vẫn luôn mong nhớ.

 

Vừa hay việc ở đế đô cũng đã làm xong, Hàn Phong nghe tin này cũng rất mừng, lập tức nói:

 

- La Mạn đã đến rồi thì đừng chần chừ nữa, mau thu xếp lập tức trở về Huyền Thiên Tông, không ngờ sau lần từ biệt đó đến hôm nay lại cách xa lâu như vậy.

 

Biết tin La Mạn đến, Hàn Phong lập tức thay đổi kế hoạch, vốn dĩ định ở lại thêm mấy hôm nữa, sau khi vội vàng cáo biệt Tiêu Tấn, Hàn Phong cùng Triệu Vô Cực, Bố Lôi Địch quay trở về Huyền Thiên Tông.

 

Về phần Phí lão, tiếp tục ở lại đế đô, cùng hoàng thất bảo vệ đệ tử tứ các.

 

Mặc dù, Hàn Phong không nghĩ trải qua chuyện vừa rồi, Võ Hoàng Điện sẽ còn ra tay lần nữa, nhưng cẩn trọng vẫn là trên hết.

 

Vội vã trở về Huyền Thiên Tông, chẳng kịp cùng Huyền Cơ Tử báo cáo tình hình chuyến đi đế đô lần này đã nhận được tin La Mạn đang ở trong Huyền Thiên Tông.

 

Hàn Phong cũng không phí lời, trực tiếp đưa Bố Lôi Địch đến nơi tiếp đón khách quý của Huyền Thiên Tông.

 

Huyền Cơ Tử mặc dù không quen bọn La Mạn nhưng Tiêu Linh thì biết, nên Huyền Cơ Tử không có ý định làm phiền đối phương.

 

Đến nơi tiếp khách, Hàn Phong nhìn thấy Tiêu Linh đang cùng một người đang ông trung niên nói chuyện.

 

Thấy Hàn Phong đến, Tiêu Linh đứng dậy nghênh đón.

 

Hàn Phong nhìn một lượt người đàn ông trung niên trước mặt, phát hiện không quen đối phương, đang định quay sang hỏi Tiêu Linh thì Tiêu Linh đã nhận ra vẻ nghi hoặc trên mặt Hàn Phong, cười nói:

 

- Vị này là trợ thủ của La Mạn, Phạm Tùng tiên sinh!

 

Mặc dù có chút thắc mắc tại sao vẫn chưa thấy bóng dáng La Mạn đâu nhưng Hàn Phong vẫn khách khí chào hỏi đối phương.

 

Bố Lôi Địch thì nóng ruột hơn, đã hơn mười năm nay ông không được gặp thiếu gia của mình, nên chủ động hỏi thăm:

 

- Sao không thấy thiếu gia nhà ta đâu?

 

Phạm Tùng nhìn thấy Bố Lôi Địch, cũng cười, chắp tay hành lễ, ôn tồn nho nhã nói:

 

- Vị này có lẽ là Bố Lôi Địch quản gia mà chủ nhân vẫn thường nhắc đến, tại hạ Phạm Tùng, xin chào quản gia đại nhân!

 

Dừng lại một lúc, Phạm Tùng lại hành lễ với Hàn Phong, ngữ khí có chút cung kính, nói:

 

- Còn vị này chắc là thân vương đại nhân, chủ nhân cũng thường nhắc đến sự tích ngài trước mặt Phạm Tùng, hôm nay được gặp, quả nhiên phong thái phi phàm.

 

Hàn Phong quan sát người đàn ông trung niên, phát hiện đấu khí người này chỉ ở nhân giai đỉnh phong, nhưng hành vi cử chỉ thì rất có khí thế.

 

Đối diện với hai thiên giai cường giả như hắn và Bố Lôi Địch, vậy mà không chút sợ hãi, hơn nữa từ ngữ cũng rất rõ ràng, mặc dù đang tán dương hai người nhưng lại không khiến Hàn Phong cảm thấy như đang xun xoe nịnh bợ.

 

Đến đây, Hàn Phong không khỏi thầm tấm tắc tán dương, xem ra trợ thủ của La Mạn cũng là một nhân vật phi phàm.

 

Bố Lôi Địch đầu tiên ngây ra, sau đó cũng khách khí nói:

 

- Không cần khách khí như vậy, sao không thấy thiếu gia nhà ta đâu?

 

Xem ra Bố Lôi Địch không đợi nổi nữa rồi.

 

Phạm Tùng cũng không vòng vo, nói luôn:

 

- Thiếu gia đang ở trong Hồng Diệp Thành, còn ta được ngài ấy phái đến Thiên Tinh đế quốc trước để tiếp xúc với quản gia đại nhân.

 

Nghe vậy, ánh mắt Bố Lôi Địch không khỏi tối sầm lại, nhưng Phạm Tùng lập tức nói luôn:

 

- Quản gia đại nhân không cần để ý, thiếu gia nói, chỉ cần ta gặp quản gia đại nhân và Hàn Phong thiếu gia xong, ngài ấy sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh hai vị.

 

- Ồ?

 

Bố Lôi Địch băn khoăn nhìn Phạm Tùng.

 

Hàn Phong thì cảm thấy có chút kì quái, rõ ràng hai người vẫn chưa hiểu được ý Phạm Tùng.

 

Tiêu Linh vì đã tiếp xúc với Phạm Tùng mấy ngày, nên biết được một chút nguyên nhân, thấy hai người lộ ra thần sắc băn khoăn, lập tức lên tiếng giải thích:

 

- La Mạn vẫn giống ngày xưa, thích làm những chuyện cổ quái, lúc nãy Phạm Tùng tiên sinh có nói với ta, hình như La Mạn tìm ra một phương pháp đặc biệt nào đó, có thể đưa anh ta đến Thiên Tinh đế quốc trong một thời gian ngắn, mặc dù ta rất hiếu kì, nhưng Phạm Tùng tiên sinh kiên quyết chờ hai người về rồi mới nói cho ta biết.

 

Phạm Tùng nghe xong, chỉ cười nói:

 

- Mời công chúa giá đáo, bây giờ Hàn Phong thiếu gia và quản gia đại nhân đã đến rồi, vậy thì Phạm Tùng cũng không giấu giếm nữa, xin mọi người đợi cho một lát, ta sẽ mời chủ nhân của mình ra liền.

 

Hàn Phong và Bố Lôi Địch quay sang nhìn nhau, mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc.

 

Nhưng, nhìn bộ dạng thành thục của Phạm Tùng, Hàn Phong và Bố Lôi Địch cố nên nghi hoặc trong lòng, yên lặng nhìn Phạm Tùng, chờ đợi động tác tiếp theo.