Bởi vì, hắn rõ ràng, chỉ chút thời gian tu luyện ngắn ngủi như vậy, lại khiến hiệu quả tu luyện của hắn cao hơn gấp mười lần so với bình thường.

 

Tốc độ đấu khí tăng trưởng như thế này, thực sự quá mức không tưởng tượng được.

 

Lúc này, bão cát biểu hiện không có bất cứ biến hóa nào khác, mà là mang theo Hàn Phong không ngừng di dộng khắp nơi, rất nhanh đã tiến tới trung tâm sa mạc.

 

Mà bốn phía sa mạc là một mảnh hoang vu, căn bản không hề cảm nhận được bất cứ sinh cơ nào.

 

Nếu như Hàn Phong có thể thấy, nhất định sẽ phát hiện, xung quanh phiến sa mạc này có một số mảnh xương trắng tán loạn.

 

Những mảnh xương trắng này không giống như nhân loại, ngược lại có chút cùng loại với những mãnh thú Hàn Phong đã gặp.

 

Nghĩ đến, chủ nhân của những xương trắng kia chính là bởi vì bão cát cuốn vào trong, cuối cùng kéo tới đây.

 

Thế nhưng, Hàn Phong tại giờ khắc này lại không phát hiện ra bầu không khí quỷ dị xung quanh.

 

Hắn vẫn như trước chìm đắm trong tu luyện đấu khí tăng trưởng điên cuồng.

 

Qua vài ngày như vậy, xác thực mà nói, Hàn Phong căn bản không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ bất quá trải qua mấy ngày không ngừng hấp thu.

 

Ngoại trừ cảm ứng được đấu khí trong cơ thể không ngừng tăng trưởng, Hàn Phong theo đó cảm thụ được bão cát xung quanh tựa hồ có dấu hiệu yếu bớt.

 

Mà phát hiện này khiến Hàn Phong kinh hỉ không ngớt.

 

Dựa theo tình huống này tiếp tục diễn ra, chắc hẳn không bao lâu hắn có thể rời khỏi cơn bão cát này rồi.

 

Tuy rằng, trong bão cát, hắn chiếm được không ít chỗ tốt, thế nhưng hắn cũng không muốn bị vây tại nơi này trong thời gian dài.

 

Đồng thời, hắn cũng tin tưởng, chỉ khi hắn không ngừng tiến vào sâu, khi bước vào địa phương trung tâm hóa ngoại chi cảnh, nguyên tố thiên địa khẳng định càng thêm nồng đậm.

 

Lại tiếp tục trôi qua vài ngày, năng lượng xung quanh trong tình huống Hàn Phong không ngừng hấp thu, hiện tại đã có phần yếu nhược.

 

Hôm nay, Hàn Phong có thể cảm thụ rõ ràng nồng độ nguyên tố thiên địa xung quanh chỉ còn lại một phần năm so với ban đầu.

 

Mà quan trọng hơn chính là, bão cát đã trở nên cực kỳ yếu, lấy năng lực của Hàn Phong hiện tại, muốn thoát ra lúc nào cũng được.

 

Bất quá, Hàn Phong cũng không nóng vội, tuy rằng nguyên tố thiên địa nơi đây không bằng một phần năm lúc trước, nhưng Hàn Phong không ngại nhiều, thẳng tới lúc hai ngày tiếp tục trôi qua, một tia nguyên tố thiên địa cuối cùng trong trung tâm bão cát bị hắn triệt để hấp thu sạch sẽ.

 

Lúc này Hàn Phong mới chậm rãi mở mắt, nở nụ cười thỏa mãn.

 

Lập tức hai mắt tỏa ra từng đợt kim quang, nhìn lại vách chắn bão cát ngăn cản hắn nhiều ngày qua, Hàn Phong không có bất cứ do dự nào, đơn giản trực tiếp đánh một quyền, cơn lốc trước mắt bị hắn đánh thủng một lỗ lớn.

 

Mất đi lực hút từ cơn lốc, thân hình Hàn Phong rất nhanh hạ xuống.

 

Lắc mình một cái, hai chân Hàn Phong lần thứ hai đứng trên sa mạc, cảm thụ được lớp cát nóng bỏng, Hàn Phong thở ra một hơi.

 

Bão cát cuồng bạo trước kia hiện tại chỉ khiến hắn cảm thấy vướng tay vướng chân, hắn không nghĩ tới cuối cùng lại biến thành cục diện như vậy.

 

Không chỉ không bị bão cát chỉ có trong tiểu thuyết kia xé thành từng mảnh nhỏ, ngược lại mượn năng lực tụ tập của bão cát, hấp thu không ít nguyên tố thiên địa, tăng cường tu vi.

 

Thoáng cảm thụ đấu khí trong cơ thể tăng trưởng, Hàn Phong mười phần thỏa mãn, lúc này mới trôi qua chưa tới mười ngày, Thiên giai đấu khí trong cơ thể hắn đã có bước tăng trưởng rõ rệt.

 

Nếu như lúc trước hắn phải sử dụng đấu khí Thiên giai mới hơi áp chế được Lý Thần một bậc, như vậy hiện tại có thể nói, đối phó với Lý Thần không hề lo lắng kết quả.

 

Đây là chỗ tốt lớn nhất hắn thu được trong những ngày vừa qua.

 

Chỉ là, Hàn Phong cũng rõ ràng, cho dù vài ngày ngắn ngủi, tu vi của hắn mặc dù tăng trưởng, nhưng so với Diệt Hoàng vẫn còn cách rất xa.

 

Việc cấp bách hiện tại chính là hi vọng có thể mượn hoàn cảnh hóa ngoại chi cảnh, lĩnh ngộ pháp tắc Thiên giai, tiến thêm một bước trở thành cường giả Thiên giai lục phẩm.

 

Hàn Phong hiểu rõ, chỉ có như vậy thì chính mình mới hi vọng đánh bại được Diệt Hoàng.

 

Tuy là, hắn cũng biết được, thực lực của Diệt Hoàng tuyệt đối không đơn giản là Thiên giai lục phẩm bình thường.

 

Vừa nghĩ đến Diệt Hoàng, sự vui sướng lúc trước của Hàn Phong khi đấu khí tăng trưởng liền bị thay thế bởi sầu lo.

 

Chỉ bất quá, vừa nghĩ lại, hắn biết, lúc này không phải thời gian sầu lo.

 

Tất cả mọi người trong Huyền Thiên Tông đều đang chờ đợi hắn trở về, hắn phải tỉnh táo, bằng không, nếu như ngay cả hắn cũng buông tha, như vậy thời gian Huyền Thiên Tông bị tiêu diệt không xa nữa rồi.

 

Vứt phần tâm tình này ra khỏi đầu, Hàn Phong nhìn bốn phía.

 

Nhất thời phát hiện, hắn đã mất đi phương hướng.

 

Nhìn từng đống xương trắng rải rác dưới chân, đôi lông mày Hàn Phong nhíu sát lại.

 

Tình huống Lý Ngọc không biết ra sao, hai người hiện tại lạc nhau, Hàn Phong đối với hóa ngoại chi cảnh không quá hiểu rõ, trong lúc nhất thời không biết nên đi tìm hắn nơi nào.

 

Thoáng suy nghĩ, Hàn Phong nhắm mắt, lẳng lặng phát tán tinh thần lực cường đại, cảm thụ độ nồng đậm của nguyên tố thiên địa, rất nhanh hắn liền phân biệt rõ.

 

Dựa theo cách nói của Lý Ngọc trước kia, càng tới gần trung tâm, nguyên tố thiên địa càng nồng đậm.

 

Nghĩ tới lời nói của Lý Ngọc, Hàn Phong liền lập tức quyết định, nhận thức chuẩn phương hướng độ nồng đậm nguyên tố thiên địa tăng lên, Hàn Phong không dừng bước chân, phóng đi cực nhanh.

 

Trải qua một đoạn thời gian chạy nhanh, Hàn Phong phát hiện nguyên tố thiên địa xung quanh xác thực nồng đậm hơn trước đó nhiều.

 

Cứ như vậy, Hàn Phong có thể xác định phương hướng mình đã chọn không sai.

 

Bất quá, diện tích phiến sa mạc này quá rộng lớn, Hàn Phong đi đủ hai ngày còn chưa rời khỏi sa mạc mênh mông.

 

Ngẩng đầu nhìn ánh thái dương trên cao, Hàn Phong hơi có chút cười khổ, trong lòng hoài nghi, chẳng lẽ hắn đã đi nhầm phương hướng.

 

Nhưng hiển nhiên, hiện tại hắn quay đầu lại, khẳng định là không thể được, hắn không muốn tiêu tốn hai ngày, kết quả trở lại nguyên điểm.

 

Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Phong cắn răng một cái, tiếp tục tiến về phía trước.

 

Vô luận là hắn có đi nhầm hay không thì vẫn phải thử nghiệm một phen, nói đến cùng, tính cách của Hàn Phong rất quật cường.

 

Chính sự quật cường này mới có thể chống đỡ được Hàn Phong nỗ lực bốn trăm năm.

 

Có thể nói trời không phụ lòng người, đi ba ngày ba đêm như vậy, rốt cuộc, tại sáng sớm ngày thứ tư, rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy một tia hi vọng.

 

Ngay tại địa phương cách hắn không xa có một tòa kiến trúc vô cùng vĩ ngạn.

 

Tuy răng, trong lòng Hàn Phong không rõ vì trong trong sa mạc hoang vu như thế này lại có một tòa kiến trúc, cảm thấy rất kinh ngạc.

 

Nhưng tròn ba ngày không nhìn thấy bất cứ sự vật nào khác ngoài cát trắng, giờ khắc này, tất cả trước mắt đối với Hàn Phong đều đáng kích động.

 

Chí ít, hắn không cần phải tiếp tục giống như con ruồi không đầu, mù quáng cất bước trên phiến sa mạc mênh mông này.

 

Hơn nữa, láy thị lực của hắn, không phải không nhìn ra, phía sau tòa kiến trúc kia mơ hồ có một mảnh sơn lâm xanh um tươi tốt.

 

Thầm hít một hơi thật sâu, Hàn Phong dồn lực xuống chân, rất nhanh chạy tới trước mặt tòa kiến trúc.

 

Lúc này, quan sát gần gũi, Hàn Phong mới phát hiện, phong cách của tòa kiến trúc này dĩ nhiên khác hẳn so với bất cứ phong cách nào khác trên đại lục.

 

Mà để Hàn Phong cảm thấy kinh ngạc chính là, theo lý thuyết, vùng hóa ngoại chi cảnh này chính là một không gian độc lập, như vậy vì sao nơi đây lại có một tòa kiến trúc như vậy?

 

Chẳng lẽ, trong hóa ngoại chi cảnh còn có người sống hay sao?