Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 286: Chuẩn bị trước khi bế quan

Bọn họ làm như vậy thì được cái gì?

 

Còn có những bí thuật của bọn họ rốt cuộc từ đâu mà có. Lúc đầu, Hàn Phong cũng đã thấy được Địa Tá sử dụng bí thuật chạy thoát khỏi sự truy kích của Phí lão cho nên đặc biệt chú ý tới. Đồng thời hắn cũng không ngừng hồi tưởng lại ký ức của kiếp trước.

 

Đơn giản, kiếp trước sau khi Võ Hoàng điện bị bốn các liên thủ đánh bại thì đông đảo các thế lực ở đại lực cũng có cảm giác được Võ Hoàng điện quỷ kế đa đoan cho nên đã phát lệnh, triển khai truy sát.

 

Mà Võ Hoàng điện lúc đầu cũng là nhờ vào những bí thuật quỷ bí mới có thể tránh né được sự truy sát của các thế lực. Nhưng qua mấy năm thì các bí thuật này của Võ Hoàng điện đều bị thế nhân phá giải gần hết.

 

Tuy nhiên Hàn Phong đối với những phương pháp phá giải này cũng biết qua. Cho nên hiện tại hắn đang nhớ lại xem làm thế nào để có thể phòng ngừa được bọn họ dùng bí thuật chạy trốn.

 

Mà Địa Chu mặc dù đã chết nhưng hắn cũng không thể biết được cả bốn phía hoàng cung đã bị Hàn Phong bày bố tứ linh trận, vận dụng bốn loại thuộc tính bất đồng theo một quy luật nhất định đặt ở bốn phía. Kể từ đó cả hoàng cung bị một ba động kỳ dị bao trùm.

 

Loại ba động này bình thường tịnh không có biểu hiện rõ ràng ra ngoài, chỉ khi nào người của Võ Hoàng điện dụng bí pháp để chạy trốn thì mới có thể khởi động tứ linh trận.

 

Lúc trước Địa Chu cũng bởi vì sử dụng Linh Độn thuật mà dẫn động nguyên tố thiên địa xung quanh muốn chạy trốn.

 

Kết quả tự nhiên là bị Hàn phong bày tứ linh trận khiến bản thân hắn bị phản phệ. Cuối cùng thì thiên địa nguyên tố mà hắn tụ hợp lại quanh người phát sinh biến hoá, trở nên điên cuồng, bạo ngược không gì so sánh được.

 

Cho nên dưới tình huống Địa Chu không có phòng bị gì mới bị năng lượng phản phệ, cuối cùng chết đi. Nhưng nói thế nào thì nói bí thuật của Võ Hoàng điện hiện tại đối với đại lục là vô cùng thần bí, là tồn tại cường đại.

 

Lúc trước nếu không phải Hàn Phong biết trước được phương pháp phá giải thì chỉ cần một mình Lâm Hà thôi cũng khiến cho mọi người ở đây cảm thấy đau đầu.

 

Nhìn thấy biểu tình ngưng trọng của mọi người, sắc mặt Lâm Chấn Khôn hiện lên một tia khoái ý, lập tức cười to nói:

 

- Tiêu Tấn lão tặc, nó dì thì nói, xem ra hiện tại ta phải đi trước ngươi một bước. Ở dưới hoàng tuyền ta đành trông ngươi như thế nào bị Võ Hoàng điện đánh bại vậy!

 

Dứt lời, thân thể Lâm Chấn Khôn đột nhiên run lên, một tiếng kêu đau đớn phát ra từ miệng hắn, một dòng máu tươi chảy ra.

 

Lúc này Hàn Phong nhận thấy sinh cơ của Lâm Chấn Khôn đã đoạn.

 

Không nghĩ tới, cuối cùng Lâm Chấn Khôn dĩ nhiên lại lựa chọn tự bạo kinh mạch mà chết.

 

Lâm Chấn Khôn chết đi, phong ba ở đế đô cũng chấm dứt.

 

Đương nhiên mặc dù Lâm Chấn Khôn đã chết nhưng các thế lực của Lâm gia vẫn còn. Vẫn còn phải tiến hành một bước thanh lý cuối cùng.

 

Tuy rằng Lâm gia có rất nhiều người không biết được Lâm Chấn Khôn mưu phản nhưng Tiêu Tấn cũng không có dự định buông tha cho bọn họ.

 

Cho dù bọn họ vô tội, nhưng tội mưu phản là một tội lớn. Khó có thể nói rằng những người trong hoàng thất không ghi hận trong lòng. Tự nhiên Tiêu Tấn đối với những người này sẽ không có nương tay. Kế tiếp vài ngày, cả đế đô vẫn đắm chìm trong bầu không khí xơ xác tiêu điều.

 

Mà Hàn Phong thấy mối nguy của hoàng thất đã được giải trừ liền đệ đơn từ chức lên Tiêu Tấn.

 

Tiêu Tấn biết Hàn Phong muốn ra đi cho nên cũng ra sức níu kéo. Không nói đến việc hắn trợ giúp hoàng thất vượt qua mối nguy Lâm gia mà chỉ với một tay luyện đan tinh diệu của hắn thôi cũng đủ để Tiêu Tấn phải ra sức lôi kéo rồi.

 

Lâm Chấn Khôn cũng đã chết, Thượng Quan Vô Ngã thì bỏ trốn, Tiêu Tấn cũng đã phát lệnh truy nã hắn. Lần này mặc dù nguy cơ của hoàng thất đến từ Lâm gia nhưng nếu như không có Thượng Quan Vô Ngã phản chiến thì hoàng thất sao lại có thể bị động như vậy được. Nói đi nói lại thì tất cả chuyện này đều vì Thượng Quan Vô Ngã.

 

Vì vậy Tiêu Tấn tự nhiên đối với Thượng Quan Vô Ngã ghi hận trong lòng. Cũng không cho hắn cơ hội giải thích, một khi bắt được liền xử tử tại chỗ.

 

Mà sau khi Thượng Quan Vô Ngã làm phản thì hoàng thất cũng thiếu một luyện đan đại sư.

 

Vốn Tiêu Tấn còn muốn lưu Hàn Phong lại thay thế Thượng Quan Vô Ngã, nhưng không nghĩ tới Hàn Phong lại muốn ly khai.

 

Tuy rằng trong lòng sớm đã đoán được nhưng Tiêu Tấn cũng không có từ bỏ ý định lôi kéo Hàn Phong ở lại.

 

Chẳng qua Hàn Phong cũng không có muốn ở lại cho nên hắn quả quyết cự tuyệt. Tiêu Tấn biết không thể nào làm khác được cũng đành thuận theo.

 

Đối với ước hẹn bảo hộ Huyền Thiên tông trước kia với Hàn Phong, Tiêu Tấn tự nhiên là thực hiện đúng như lời đã hữa.

 

Bất quá, phản loạn vừa mới được dẹp yên, thế cục ở đế đô cần một thời gian ngắn nữa mới khôi phục được cho nên Tiêu Tấn cũng chỉ có thể một tháng sau mới phái người tới bảo hộ Huyền Thiên tông được.

 

Đối với điểm này Hàn Phong cũng không có ý kiến gì, tịnh không nói thêm.

 

Sau khi thu xếp vài ngày thì Hàn Phong chính thức ly khai đế đô.

 

Đương nhiên có Tiêu Linh và Lý Thần tiễn hắn một đoạn đường.

 

Việc Lâm gia làm phản khiến dư luận ở đế đô xôn xao không ít nhưng dưới sự khống chế toàn lực của hoàng thất thì phản loạn cũng rất nhanh được dẹp xuống.

 

Mà sau khi Hàn Phong ly khai được hơn hai tháng, Tiêu Tấn cũng đã dùng thủ đoạn sấm sét khiến dư nghiệt của Lâm giai bị thanh lý sạch sẽ không còn lấy một mống.

 

Ngay cả Lâm gia ở tại một số thành trấn, sản nghiệp cùng với những chi mạch khác đều một lưới bắt gọn, đem ra pháp trường xử tử.

 

Bên cạnh đó ngoài việc Lâm gia bị diệt tộc thì cũng liên đới đến không ít tiểu thế lực. Trải qua một hồi trấn áp máu tanh, đế đô cũng đã trở lại như xưa.

 

Đương nhiên Tiêu Tấn tự nhiên biết rõ, tuy rằng hoàng thất có năng lực tiếp thu được toàn bộ sản nghiệp của Lâm gia nhưng hắn cũng biết được đạo làm người. Lần này tham gia dẹp phản loạn có sự góp sức của Hàn gia và Tiết gia cho nên Tiêu Tấn cũng phải tưởng thưởng bọn họ một phen.

 

Nhất là Hàn gia, bởi vì có quan hệ với Hàn Phong cho nên thân phận cùng địa vị của Hàn Nhất Nguyên trong Hàn gia được tăng lên không ít. Tiêu Tấn biết được tiềm lực của Hàn Phong là vô hạn, đồng thời hắn cũng nhận thấy được dã tâm của Hàn Phong không phải là nhỏ. Cho nên Tiêu Tấn tự nhiên muốn kết giao.

 

Đương nhiên, Tiêu Tấn đối với sự tình của Huyền Thiên tông cũng cực kỳ coi trọng. Từ lúc phong ba ở đế đô tạm thời ôn định hắn đã phái một vị Thiên giai tam phẩm cung phụng cùng với Phí lão đến Huyền Thiên tông trước.

 

Cứ như vậy cùng với Bố Lôi Địch hiện đang ở lại Huyền Thiên tông thì lúc này Huyền Thiên tông có ba Thiên giai cường giả toạ trấn.

 

Đội hình như vậy so với thánh cốc cũng không khác là bao nhiêu. Tin tưởng rằng nếu không có ai đui mù thì Huyền Thiên tông có thể phát triển mà không gặp trở ngại nào.

 

Tiêu Tấn để biểu đạt thành ý của hoàng thất mà dự định phái Tiêu Chiến đến Huyền Thiên tông toạ trấn. Hiện tại thì đế đô cũng trở lại vẻ yên bình vốn có của nó. Tin tưởng rằng trong một khoảng thời gian ngắn tới đây cũng không có tái xuất hiện nguy cơ quá lớn.

 

Hơn nữa bây giờ số lượng Thiên giai cường giả của hoàng thất đủ để giải quyết những phiền phức nhỏ nhặt. Ít nhất nếu không có Tiêu Chiến thì cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.

 

Trọng yếu là Tiêu Tấn biết được Hàn Phong có thể luyện chế Huyễn Thần đan nên cũng bí mật phái người không ngừng thu thập tài liệu.

 

Cuối cùng dưới dự trợ giúp của hoàng thất thì Tiêu Tấn cũng đã thu thập được hai phần tài liệu dùng để luyện chế Huyễn Thàn đan.

 

Hàn Phong đối với yêu cầu này của Tiêu Tấn tự nhiên là đáp ứng. Thế nhưng hắn lại yêu cầu sau khi luyện chế thành công hắn muốn có được một mai Huyễn Thần đan.

 

Đối với yêu cầu này của Hàn Phong, Tiêu Tấn cũng chỉ hơi do dự trong chốc lát rồi đáp ứng.

 

Sự thần kỳ của Huyễn Thần đan, Tiêu Tấn cũng đã tận mắt chứng kiến. hắn cũng biết trên đời này chỉ sợ chỉ có mình Hàn Phong là có thể luyện chế. Cho nên hắn cũng chỉ đành bỏ ra chút vốn liếng mà thôi.

 

Hắn tin tưởng với những tài liệu này tuy khó thu thập nhưng cũng chỉ cần trong nửa năm hắn cũng tích cóp được ba phần. Nếu như không có Hàn Phong thì những tài liệu này đối với hoàng thất cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi. Cho nên Tiêu Tấn đối với đề nghị của Hàn Phong cũng chỉ có thể đáp ứng. Hơn nữa Hàn Phong cũng có thể coi là người trong hoàng thất, cho nên một mai Huyễn Thần đan lưu lại cho hắn cũng không tính là tiện nghi cho người ngoài.

 

Thấy Tiêu Tấn đáp ứng, Hàn Phong tự nhiên cũng không nói hai lời. Trong khoảng mười ngày, hắn đưa hai mai Huyễn Thần đan đã luyện chế thành công cho Tiêu Tấn.

 

Hai mai Huyễn Thần đan này Tiêu Tấn tự nhiên đưa cho Tiêu Chiến, còn bản thân hắn là một đế vương, chỉ sợ trong một khoảng thời gian ngắn không thể nào phục dụng Huyễn Thần đan được. Mà Tiêu Chiến lại là thành viên trực hệ của hoàng thất. Giao một mai Huyễn Thần đan cho Tiêu Chiến, Tiêu Tấn cũng cực kỳ yên tâm.

 

Về một mai Huyễn Thần đan Hàn Phong lưu lại, tự nhiên là để dành cho Bố Lôi Địch. Dù sao thì Bố Lôi Địch cùng với Phí lão mấy năm nay trợ giúp hắn không ít. Hàn Phong tự nhiên không thể keo kiệt được.

 

Hơn nữa thực lực Bố Lôi Địch đề thăng, đối với hắn cũng chỉ có tốt mà thôi.

 

Sự tình của đế đố theo thời gian cũng lắng xuống. Mà Tiêu Tấn trong khoảng thời gian này cũng phải tổn hao không ít khí lực để giải quyết việc triều chính. Hàn Phong thì mang theo Tiêu Linh cùng với Lý Thần cùng nhau đi về phía bắc của Thiên Tinh đế quốc.

 

Trải qua hơn nửa tháng bôn ba, ba người cuối cùng cũng đã dừng lại ở một thôn trang hẻo lánh cách đế đô khá xa.

 

Không phải Hàn Phong không muốn trở lại Huyền Thiên Tông. Nhưng trải qua trận chiến ngày hôm đó, cộng với việc luyện chế Huyễn Thần đan mà đấu khí trong người hắn đã đạt tới Địa giai đỉnh phong. Hiện tại tuỳ thời có thể đột phá vào Thiên giai.

 

Nếu như trở lại Huyền Thiên tông, Hàn Phong lo lắng sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện của các đệ tử.

 

Sau khi hỏi thăm một thôn dân, ba người biết được thôn trang này tên là Thanh Hà thôn, thôn dân thường ngày vẫn đều lên núi lấy việc săn bắn là chính.

 

Trong nửa năm mới có thể thấy được vài thiếu niên trẻ tuổi của thôn trang từ trên núi trở về mang theo chiến lợi phẩm. Bọn họ dùng chiến lợi phẩm để đổi lấy các vật phẩm cần thiết ở trong thành trấn gần đó.

 

Đối với thôn trang này, Hàn Phong cảm thấy hết sức hài lòng.

 

Tuy rằng lúc trước hai người của Võ Hoàng điện là Địa Chu và Địa Tá đã bị giết chế những rất khó đảm bảo rằng Võ Hoàng điện không biết hắn.

 

Trước khi đế đô xảy ra phản loạn, Hàn Phong cũng không có thể hiện ra thực lực gì quá mạnh mẽ. Nếu như để cho Võ Hoàng điện biết được hắn dĩ nhiên lại có thể phá được bí thuật của bọn họ thì chỉ sợ Võ Hoàng điện không nỗ lực đại giới tru diệt mình mới là lạ.

 

Cho nên để an toàn, Hàn Phong tự nhiên muốn ẩn dấu hành tung của mình.

 

Cũng bởi vì Lý Thàn tuy rằng đã khôi phục thực lực Thiên giai nhất phảm nhưng thương thế trên người vẫn chưa có khỏi hẳn. Vì vậy mà Hàn Phong cũng phải đành mang hăn theo để có thể chưa trị, xem xem có thể nhanh chóng khôi phục lại như trước hay không. Lý Thần muốn hoàn thoàn khôi phục lại thương thế chỉ sợ rằng cũng phải mất đến một năm.

 

Lý Thần sau khi từ miệng Hàn Phong biết được tình huống thân thể của mình thì cũng không có tỏ vẻ thất vọng và lo lắng.

 

Dù sao thì hai mươi năm nay hắn cũng đã chịu đựng thành quen, cho dù có đợi thêm một năm nữa cũng chẳng sao. Chí ít hôm nay hắn đã khôi phục lại thực lực đến Thiên giai nhất phẩm. Đây có thể xem như là niềm vui trong nỗi bất hạnh rồi.

 

Chẳng qua vốn Hàn Phong không tính mang theo Tiêu Linh nhưng để nàng lại đế đô, hoặc trở về Huyền Thiên tông so với việc ở bên cạnh hắn thì an toàn hơn rất nhiều.

 

Thế nhưng nha đầu ngốc này lại bướng bỉnh dị thường. Mà tiếng đàn của Tiêu Linh trợ giúp rất lớn cho việc tu luyện của Hàn Phong. Sau khi đánh giá tình hình lại một lần, hắn đành phải đồng ý cho nàng đi theo. Dù sao thì cũng có Lý Thần bảo hộ. Chỉ cần để ý một chút chắc cũng không bị người ta phát hiện.

 

Cũng chính vì thế mà ba người Hàn Phong mới mất tới nửa tháng mới có thể đến được Thanh Hà thôn này.

 

Không thể không nói tiểu thôn trang này tuy ngăn cách với bên ngoài nhưng thôn dân ở đây cũng rất nhiệt tình hiếu khách.

 

Ba người Hàn Phong mới bước chân tới thôn trang thì mấy tiểu hài đồng đang vui chơi ở đầu thôn cũng không có sợ người lại mà vây quanh ba người.

 

Những tiểu hài đồng này, người nhỏ tuổi nhất vẫn còn mặc áo yếm, lộ hẳn cái cái mông nhỏ nhắn ra ngoài. Người lớn nhất cũng chừng mười tuổi.

 

Những tiểu hài tử này thấy có người lạ đến cũng chỉ vui cười, vây quanh, hiếu kỳ đánh giá.

 

Thậm chí còn có một vài hài tử mạnh dạn đến bám ống quần Tiêu Linh, dắt Hàn Phong, hỉ hả kêu đại ca tỷ tỷ.

 

Tiêu Linh thấy những hài tử này nhiệt tình như vậy, trong lòng vô cùng cao hứng, cùng với mấy tiểu hài tử vui đùa ầm ĩ.

 

Trải qua một phen tranh cãi ầm ĩ thì ba người dưới sự dẫn đường của đám hài đồng cũng có thể gặp được trưởng thôn.

 

Nhìn lão giả trưởng thôn trước mặt, Hàn Phong cũng đem ý định ở lại thôn một thời gian nói ra.

 

Lão trưởng thôn thoáng quan sát ba người bọn hắn, tựa hồ thấy bọn họ không giống như những người nham hiểm. Sau một hồi đánh giá cũng đồng ý cho ba người lưu lại.

 

Bất quá ba người cũng chỉ có thể ở tại cuối làng, cũng là nơi gần với rừng núi nhất, một căn nhà tranh đơn giản.

 

Đối với căn nhà tranh này Hàn Phong không có ý kiến gì. Tối trọng yếu là hắn muốn được thanh tịnh, dù sao kế tiếp hắn cần tu luyện cho nên không muốn bị người khác quấy rầy.

 

Dưới sự dẫn dắt của vài thôn dân, ba người hàn Phong cũng đi tới được chỗ ở của mình.

 

Nhìn căn nhà tranh không tính là lớn, trong mắt Hàn phong toát ra một tia thần sắc nhớ nhung.

 

Hai thôn dân dẫn đường thấy Hàn Phong nhìn ngôi nhà tranh mà thần sắc dị thường ngẫm nghĩ hắn đối với nơi này không vừa ý, nhất thời xấu hổ nói:

 

- Người trẻ tuổi, tuy rằng nhà tranh có chút đơn sơ nhưng đây là căn nhà bỏ trống duy nhất trong thôn. Nếu như các ngươi cảm thấy không hài lòng thì có thể chờ mấy ngày nữa đại thúc sẽ giúp các ngươi sửa chữa một chút. Cam đoan sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều.

 

Không thể không nói những thôn dân ở đây đều thuần phác. Nếu đổi lại là người khác thì đâu dễ gì nói ra được câu đó.

 

Chẳng qua, Hàn Phong thần sắc dị thường cũng không phải vì phòng ốc đơn sơ mà nhìn căn nhà tranh trước mắt hắn lại nhớ đến nơi trước kia mà hắn và phụ thân Hàn Nhất Nguyên từng ở.

 

Bất quá trải qua mấy năm, không nghĩ tới hắn lại phát sinh quá nhiều biến hoá. Mà phụ thân hắn hôm nay địa vị ở trong Hàn gia cũng là nghiêng trời lệch đất.