Thực lực của Mạnh Hùng không phải là đối thủ của Lục Minh cho nên quyết đấu không có phần thắng. Mạnh Hùng nói như vậy là hoàn toàn tự tìm tử lộ.

 

-Ha ha!

 

Lục Minh nghe vậy thì cười to, vẻ mặt khinh miệt nói:

 

- Ngươi muốn cùng ta quyết đấu, ngươi xứng sao?

 

Mạnh Hùng chưa bao giờ chịu nhục như vậy, lúc này đã phẫn nộ gần như mất lý trí, đâu còn lo lắng mình có phải đối thủ của đối phương nữa hay không.

 

- Lẽ nào ngươi sợ!

 

Hàn quang trong mắt Lục Minh chợt loé lên, hắn lạnh giọng nói:

 

- Nực cười, chỉ bằng thực lực của ngươi mà có thể khiến ta sợ sao? Thời gian - địa điểm ngươi chọn đi! Ta tuỳ thòi phụng bồi. Nhưng đến lúc đó là tử hay tàn cũng đừng trách ta.

 

- Mạnh Hùng, bình tĩnh một chút!

 

Hàn Phong thấp giọng khuyên.

 

- Các ngươi ai cũng đừng khuyên ta, ta cho dù chết cũng không để tên cầu hỗn đản này xem thường!

 

Mạnh Hùng vung tay lên ngăn cản mọi người khuyên bảo rồi hướng về phía Lục Minh nói:

 

- Ba ngày sau, rừng trúc sau núi!

 

Hàn Phong thấy Mạnh Hùng xung động như vậy, trong lòng cũng bất đắc dr. Với lý giải của hắn về Mạnh Hùng thì biết người này một khí tính tình bạo khởi thì ai nói cũng không nghe. Thấy việc đã tới nước này, Hàn Phong khẽ thờ dài, trán nhăn thành một đoàn, trong lòng tự hỏi cách nào có thể trợ giúp Mạnh Hùng vượt qua ải này.

 

- Tốt! Ba ngày sau hi vọng ngươi đừng khóc lóc cầu xin tha thứ!

 

Lục Minh cười lạnh một tiếng rồi mang theo những người khác rời đi.

 

Nhưng khi đi được hai bước hắn quay đầu lại nói tiệp:

 

- Đương nhiên nếu trong đám các ngươi còn có ai không phục thì tuỳ thời có thể tới tìm ta. về những tên phế vật chỉ biết dựa vào sư phụ ta nghĩ cũng không có phần cam đảm này đâu, ta nghĩ hay là sớm chạy về ôm sư phụ mà bú sữa mẹ đi. Ta nghĩ nàng thích họp nhất để làm chuyện này đó! Ha ha!

 

Lục Minh nói những câu này, rõ ràng là nhắm vào Hàn Phong. Hàn Phong nghe xong trên mặt cũng không có biểu tình gì nhưng ánh mắt nhìn Lục Minh là một mảng băng lãnh, phảng phất như nhìn người đã chết.

 

Nếu vừa rồi Lục Minh chỉ nhắm vào hắn, có lẽ hắn sẽ không phẫn nộ như vậy nhưng lúc Lục Minh nói tới Lâm Nguyệt, nội tâm của hắn đã vô pháp khống chế. Lâm Nguyệt đối với Hàn Phong có thể ví như nghịch lân của rồng. Bất luận ai, cái gì dám làm tổn thương đến Lâm Nguyệt, Hàn Phong hắn đều sẽ không bỏ qua, cho dù là nhục mạ cũng không được.

 

Lúc này, Mạnh Hùng đã hơi chút tinh táo lại, cũng biết mình vừa rồi có chút xung động. Nhưng hắn cũng không hối hận, bởi vì hắn nghĩ thân là võ giả sẽ không có chuyện lâm trân lùi bước, nếu như vậy sẽ vĩnh viễn không có tư cách bước lên còn đưòng võ đạo đỉnh cao.

 

Lời này cũng không phải của Mạnh Hùng, đây là câu nói của phụ thân hắn khi hắn mới bắt đầu tu luyện đấu khí nói cho hắn nghe.

 

Mọi người ai cũng có tâm tư riêng, cho nên giờ trưa đến rất nhanh, mọi người ào ào rời khỏi Huyền Thiên các. Mấy người Mạnh Hùng cũng uể oải đi ra bên ngoài.

 

Khi Lục Minh đi ngang qua đám người Mạnh Hùng đều khiến mọi người sắc mặt rất khó coi.

 

Hàn Phong đi theo đẳng sau thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người cũng không nói gì, trong lòng hắn đã có biện pháp nhưng hiện tại không thích họp để nói.

 

Nhưng đưong sự là Mạnh Hùng vẻ mặt cũng không quan tâm, trái lại còn lên tiếng khuyên bảo những người khác.

 

Vừa ra khỏi Huyền Thiên các, Hàn Phong đã thấy Lâm Nguyệt đứng trước cửa. Thấy Hàn Phong đi ra, nàng liền vẫy tay gọi.

 

Hàn Phong tạm biệt mấy người Mạnh Hùng rồi hướng Lâm Nguyệt đi tới.

 

Lúc đi ngang qua Mạnh Hùng, hắn dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói:

 

- Buổi tối ngươi tói rừng trúc sau núi tìm ta, ta có biện pháp giúp ngươi đánh bại Lục Minh. Nhất định phải tới!

 

Nói xong, không chờ Mạnh Hùng kịp phản ứng hắn đã trực tiệp đi tới chỗ Lâm Nguyệt.

 

- Hắn nói hắn có biện pháp giúp ta đánh bại Lục Minh? Làm sao có thể? Hắn chỉ mới là Cơ Sở tam phẩm mà!

 

Mạnh Hùng không rõ vì sao Hàn Phong lại nói như vậy, nhưng nghe ngữ khí tự tin của Hàn Phong hắn cũng bị cảm nhiễm. Ngầm lại, dù sao buổi tối cũng không có việc gì, thử đến gặp Hàn Phong xem sao. Trực giác nói cho hắn biết, Hàn Phong cũng không phải loại người ăn nói lung tung.

 

Lâm Nguyệt gọi Hàn Phong tói trước mặt dò hỏi:

 

- Tiểu Phong, nghe nói vừa rồi bên trong ngươi và mấy đệ tử khác phát sinh xung đột phải không? Chuyện gì đã xảy ra?

 

Hàn Phong thấy Lâm Nguyệt hỏi chuyện này cũng không ngạc nhiên nàng làm sao biết được. Huyền Thiên các là noi trọng yếu nhất của Huyền Thiên Tông, đương nhiên phải có người thủ hộ. Vừa rồi Mạnh Hùng và Lục Minh có động tĩnh không nhỏ, tự nhiên không thể giấu được. May mà hai người không ở trong đó chân chính động thủ, nếu không chắc chắn sẽ bị nghiêm phạt.

 

cám tư đấu trong Huyền Thiên các chính là quy định cho chính tông chủ định ra. Nếu có đệ từ vi phạm, nhẹ thì bị cấm túc, nặng thì trục xuất tông môn. Có lê Mạnh Hùng và Lục Minh đã được sư phụ họ nhắc qua cho nên hai người mói không động thủ bên trong đó.

 

- Vừa rồi đệ tử nhận thức mấy bằng hữu, là hắn cùng người khác xung đột, ta chỉ đứng ở một bên mà thổi!

 

Hàn Phong đơn giản giải thích, về phần Lục Minh nhục mạ Lâm Nguyệt, hắn tịnh không nói ra, hắn sẽ dùng chính thủ đoạn của mình để giải quyết chuyện này.

 

Nghe Hàn Phong nói xong, Lâm Nguyệt mới yên tâm, nhưng vẫn trách mắng hắn:

 

- Ngươi bao giờ cũng làm ta lo lắng, về sau nếu gặp phải việc như vậy thì phải tránh xa một chút, nếu có đệ tử nào dám khi dễ ngươi, phải nói cho ta biết, ngàn vạn lần không được xung động, biết không?

 

Hàn Phong nghe vậy, cũng không giải thích nhiều mà chỉ gật gật đầu.

 

Sau đó, Hàn Phong trở lại phòng mình, bắt đầu tiệp tục tu luyện đến tối mới thu công. Một ngày tu luyện công với trợ giúp của Tiên Thiên đấu khí, Hàn Phong cảm giác đấu khí trong cơ thể rất nhanh có thể chạm tói bình cảnh, và hắn liền có thể trùng kích Cơ Sở cừu phẩm.

 

Nhìn sắc trời bên ngoài, nhớ tới lời hẹn với Mạnh Hùng, thấy thời gian không sai biệt lắm. Hắn biết Mạnh Hùng sẽ tới tìm hắn cho nên hắn liền hướng về phía rừng trức sau núi mà đi.

 

Quà nhiên khi tới rừng trúc Hàn Phong đã thấy Mạnh Hùng đứng tại đó chờ.

 

Mạnh Hùng hôm nay sau khi trở về vẫn luôn suy nghĩ về lời nói của Hàn Phong. Mặc dù hắn là người thật thà nhưng không phải kẻ ngốc. Hàn Phong biểu hiện thực lực rõ ràng chỉ là Cơ Sở tam phẩm, ờ trong toàn bộ đệ tữ cũng xem là hàng chót nhất, ngày cả người nhát gan như Triệu Lâm Lâm cũng mạnh hon hắn nhất phẩm.

 

Đương nhiên Mạnh Hùng hắn chưa từng khinh thường bất kỳ người nào, nếu không hắn cũng không chủ động kết giao với Hàn Phong khi vừa gặp mặt. Chẳng qua, hắn thực sự không nghĩ ra lòng tin của Hàn Phong từ đâu mà có, mà nói có thể giúp hắn đánh bại Lục Minh.

 

ở trong phòng suy nghĩ cà nửa ngày cũng không ra, thấy sắc trời đã gần tối, Mạnh Hùng chờ không được nên từ sớm đã tới đây. Mới đầu hắn định trực tiệp đi tìm Hàn Phong nhưng sợ Hàn Phong đang tu luyện, không tiện quấy rầy nên thôi.

 

Bây giờ, thấy Hàn Phong đã đến, Mạnh Hùng khẩn trương hướng Hàn Phong hỏi:

 

- Hàn Phong, buổi trưa ngươi nói như vậy là có ý gì? Ngươi thực sự có biện pháp giúp ta đánh bại Lục Minh sao?

 

Hàn Phong nhìn bộ dáng vội vàng của Mạnh Hùng thì mủn cười nói:

 

- Đưong nhiên, nếu không ta với ngươi tới chỗ này làm gì?

 

Mạnh Hùng nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ kêu:

 

- Thực sao? Vậy ngươi mau nói cho ta biết đi!

 

Hàn Phong có chút nghiêm túc nói:

 

- Muốn ta nói cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện. Nếu ngươi không đáp ứng thì coi như hôm nay không có chuyện gi.

 

- Điều kiện gì?

 

Mạnh Hùng kinh ngạc hỏi.

 

- Chính là cho dù đêm nay có xảy ra chuyện gì ngươi cũng không được nói với bất kỳ ai, ngay cả sư phụ của ngươi cũng không được.

 

Hàn Phong trầm giọng nói.

 

- Chỉ vậy thôi hả?

 

Hàn Phong gật đầu nói:

 

- Chỉ vậy thôi, ngươi có đồng ý không?