Sau đó Hàn Phong cũng trở lại gian phòng của mình, liên tục bảy ngày tiêu hao tinh lực cùng đấu khí quá độ cũng khiến thân thể hắn có chút chịu không nổi.

 

Dù sao luyện chế cửu phẩm đan dược cũng không thể so với hạ phẩm đan dược, trong quá trình này, chỉ cần hơi có vô ý, sẽ gặp thất bại trong gang tấc, vì thế Hàn Phong tự nhiên là không được qua loa.

 

Ngày mai, sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của Hàn Phong cũng khôi phục hoàn toàn.

 

Lúc này còn cách ước định với Đường Vũ Nhu có bảy ngày, trong bảy ngày này hắn cũng khá nhàn rỗi, mỗi ngày đều không ngừng luyện chế các loại đan dược, một phần tự nhiên là vì Tiểu Bạch, mà phần còn lại là để cho các đệ tử khác.

 

Thiên Địa Thánh Quả dù tốt, nhưng đối với phần lớn đệ tử mà nói, hiện tại chưa phải lúc thích hợp để dùng, dù sao ngoài mấy người Mạnh Hùng thực lực cao hơn, số còn lại thực lực đều tại giai đoạn cơ sở.

 

Năng lượng trong Thiên Địa Thánh Quả cũng không phải bọn họ có thể chịu đựng, nên Hàn Phong lúc này mới cố ý luyện chế hạ phẩm đan được, cho bọn họ dùng.

 

Đương nhiên, về phần mấy người Mạnh Hùng, Tiêu Linh, Hàn Phong tự nhiên không keo kiệt, hơn nữa có tông chủ ra lệnh, hắn không hề cố kỵ dùng Thiên Địa Thánh Quả làm tài liệu dùng để luyện chế Thánh Linh Đan, trợ giúp mọi người đề thăng đấu khí.

 

Hiệu quả Thánh Linh Đan tự nhiên không tốt như Đoạt Thiên Đan, nó chỉ là thất phẩm đan dược, là loại thích hợp nhất cho mấy người Mạnh Hùng sử dụng.

 

Có Thánh Linh Đan trợ giúp, Hàn Phong tin tưởng không quá một năm, mấy người Mạnh Hùng sẽ tiến bộ xa.

 

Liên tục bảy ngày, Hàn Phong toàn lực luyện chế, lớn nhỏ được tổng cộng hơn một trăm viên đan dược.

 

Nhìn đống đan dược trên bàn, Hàn Phong cảm thấy hết sức vui mừng, hơn một trăm viên đan dược này là chính là do hắn dùng hơn ba mươi Thiên Địa Thánh Quả cùng vô số tài liệu trân quý, tin tưởng lấy thực lực của một vài nhất lưu thế lực cũng vô pháp làm được như vậy.

 

Từ lúc Hàn Phong luyện chế ra Đoạt Thiên Đan, ngày thứ hai Huyền Ky Tử bàn giao mọi chuyện xong, cũng đã bắt đầu hai năm bế quan, để trùng kích thiên giai chi cảnh.

 

Trong mấy ngày này, Hàn Phong bớt thời giờ chỉ điểm mấy người Mạnh Hùng tu luyện, quan trọng nhất là sư phụ Lâm Nguyệt, nhờ có hắn cùng Thánh Linh Đan trợ giúp, Lâm Nguyệt đã dần dần tới sát ranh giới địa giai chi cảnh.

 

Mà đối với Hàn Phong chỉ điểm, Lâm Nguyệt cũng có chút cảm khái.

 

Dù sao hôm nay thực lực Hàn Phong vượt xa nàng rất nhiều, thậm chí đại bộ phận trưởng lão trong tông cũng kém hắn, tự nhiên nàng cũng không có ý nghĩ gì đặc biệt.

 

Bảy ngày thoáng cái trôi qua, Hàn Phong đã an bài xong mọi chuyện. Chuyến này Hàn Phong chỉ dẫn theo Bố Lôi Địch, về phần Phí Lão lưu lại bảo hộ an toàn của Huyền Thiên Tông, tuy nói hoàng thất hứa hẹn sẽ che chở Huyền Thiên Tông hai năm, thế nhưng khó bảo toàn một vài thế lực đui mù không chịu từ bỏ ý định.

 

Do đó Hàn Phong lúc này mới Phí Lão lưu lại.

 

Sau khi chuẩn bị xong, Hàn Phong cố ý hạ sơn một chuyến, lại tiến nhập Diệp Chấn Phi Động Phủ, lấy hai đóa Thất Sắc Tuyết Liên, một đóa trong đó giao cho Đường Vũ Nhu.

 

Đường Vũ Nhu cùng Tiểu Hàn nhìn thấy Hàn Phong dễ dàng đem Thất Sắc Tuyết Liên giao ra, cũng có chút kinh dị. Bất quá các nàng chưa từng thấy qua Thất Sắc Tuyết Liên nên không thể xác định thật giả, nên đành từ cỗ năng lượng thuần khiết phát tàn từ trên thân nó để biết đó không phải là phàm vật.

 

Phần còn lại đành chờ khi trở về Băng Tuyết Các do sư tôn tự mình kiểm nghiệm.

 

Sau khi từ biệt mấy người Tiêu Linh, Hàn Phong liền dẫn theo Tiêu Linh cùng với Đường Vũ Nhu rời khỏi Huyền Thiên Tông đi tới Băng Tuyết Các.

 

Vị trí của Băng Tuyết Các trong Li Tuyết Hàn Nguyên phương bắc Thiên Tinh Đế Quốc. Lấy cước trình của đoàn người Hàn Phong cần nửa tháng mới tới nơi.

 

Hai ngày sau, mấy người đi tới một tòa thành nhỏ xa xôi, Đông Lâm Trấn.

 

Nguyên bản dựa theo ý tứ của Đường Vũ Nhu thấy sắc trời còn sớm, nếu như đẩy nhanh tốc độ, có thể trước trời tối tới thành trấn tiếp theo, nhưng Hàn Phong cự tuyệt, nói là muốn ở lại Đông Lâm Trấn ngủ lại một đêm.

 

Đường Vũ Nhu hỏi kiểu gì, Hàn Phong cũng không chịu nói rõ nguyên do.

 

Bất đắc dĩ, mấy người đành ở lại Đông Lâm Trấn, tìm chỗ nghỉ ngơi, còn Hàn Phong nói lại mấy tiếng, rồi một mình rời khỏi.

 

Hàn Phong theo phương hướng trong trí nhớ tìm kiếm, ngay khí hắn bước vào Đông Lâm Trấn, trong lòng từ lâu đã không còn bình tĩnh nữa.

 

Kiếp này, lần đầu tiên hắn bước vào Đông Lâm Trấn, nhưng kiếp trước, đối với nơi này hắn quen thuộc dị thường.

 

Hắn nhớ kỹ kiếp trước, khi Huyền Thiên Tông bị Tinh Hải Các chiếm đoạt, một mình hắn lưu vong, trong đó thời gian ở tại Đông Lâm Trấn, trên người bị thương, cộng thêm đói khổ lạnh lẽo, cuối cùng ngất xỉu ở một góc đường.

 

Nếu như, lúc đó không ai để ý tới hắn, có lẽ lúc đó hắn đã sớm chết đi, cũng không có cơ duyên ngoài ý muốn đạt được  Quyết, chớ nói chi là có thể ngẫu nhiên vào lúc bốn trăm tuổi thành công tiến nhập thiên giai chi cảnh.

 

Trong trí nhớ, đạo nhân ảnh kia ở gần đây.

 

Mang theo tâm tình kích động, Hàn Phong không khỏi đi nhanh hơn.

 

So với kiếp trước, còn sớm hơn mấy năm, không biết người kiếp trước giúp đỡ hắn, hiện tại sinh sống ra sao.

 

Đương nhiên, Hàn Phong cũng lo lắng đối phương cũng không nhận ra bản thân, nếu như mình đột nhiên xuất hiện cũng vô cùng vô lý. Do đó hắn chỉ dự định xem xét tình hình, sau này ân tình kiếp trước, đành đợi hắn từ Băng Tuyết Các trở về lại tính toán.

 

Rất nhanh, tuy rằng cách xa nhau mấy trăm năm, nhưng Hàn Phong đối với nơi này ấn tượng thập phần sâu sắc, do đó chỉ trong chốc lát, hắn đã tìm ra con đường quen thuộc.

 

Bất quá, Hàn Phong chưa tới gần đã nghe thấy âm thanh nhốn nháo truyền tới.

 

Hàn Phong thậm chí có thể từ trong tiếng động nhốn nháo, mơ hồ nghe được tiếng quát mắng, cùng một tiếng cầu xin yếu ớt.

 

Nguyên bản Hàn Phong cũng không để ý tới chuyện này, bất quá ai ngờ nơi hắn muốn tìm, càng đến gần Hàn Phong càng nghe rõ âm thanh nhốn nháo.

 

- Van cầu các ngươi…đây là thứ duy nhất cha ta để lại…các ngươi không được lấy đi.

 

Thanh âm gián đoạn, nghe cực kỳ suy yếu.

 

Ngay sau đó là giọng một nam tử hùng hồ truyền đến:

 

- Hắc, tiểu tạp chủng, còn không đem khế ước giao ra, ngươi vẫn còn nợ Thiếu chủ nhà ta một khoản lớn, nếu ngươi không giao, cẩn thận đại gia ta đem ngươi bán thành nô lệ, với tuổi tác của ngươi rất được giá.

 

Tựa hồ là bị nam tử dọa sợ, thanh âm kia càng trở nên yếu ớt:

 

-Đừng…đừng mà…van cầu các ngươi…buông tha ta…

 

Lúc này, Hàn Phong cũng bị hai người nói chuyện làm hiếu kỳ, vì vậy tiến lại gần nhìn vào bên trong.

 

Phát hiện trong đám người, hai gã nam tử vóc người khôi ngô, khí tức không kém vẻ mặt dữ tợn đứng đó, dưới chân là một tiểu cô nương vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, khoảng chừng mười tuổi, vẻ mặt kinh sợ nhìn hai nam tử khôi ngô.

 

Y phục trên người nàng vô cùng cũ rách, nhưng sạch sẽ, chỉ là chỗ ngực có thể nhìn được vết chân màu đen, mái tóc đen nhánh không chỉnh tề,trên mặt càng vì kinh sợ mà đầy lệ, thoạt nhìn như một tiểu khất cái.

 

Lúc này, nam tử phía trước nhìn vẻ mặt kinh khủng của tiểu cô nương, có vẻ thập phần đắc ý, không khỏi cười to nói rằng:

 

- Ha ha tiểu tạp chủng, biết sợ còn không mau đem khế đất ra đây…

 

- Ta…ta…ta…

 

Tiểu cô nương kia hai tay ôm chặt lấy người trước, khuôn mặt nhỏ nhắn đã sợ tới tái nhợt, đôi mắt vô tội càng không ngừng đào về phía đám đông, hy vọng tìm được sự trợ giúp, nhưng không có ai cả.

 

- Ha ha, tiểu tạp chủng, ngươi lẽo nào không biết Đông Lâm Trấn này là của ai, bọn họ mà cũng dám xen vào chuyện của Thiếu chủ nhà ta? Trừ phi bọn họ không muốn sống.

 

Nam tử kia lại nói tiếp:

 

- Khả năng nhẫn nại của đại gia ta có hạn, vừa rồi cho ngươi cơ hội, hiện tại quyết định đem bán ngươi thành nộ lệ, thuận tiến đổi ít tiền tiễn hoa.