Thoáng suy nghĩ, Diệp Hạo Thiên khoát tay áo, trầm giọng nói:

 

- Không ngờ Huyền Thiên Tông này đột nhiên nhảy ra một cường giả như vậy, chuyện ngày trước tạm thời dừng tại đây. Hết thảy chờ Các chủ bế quan đi ra mới quyết định.

 

Trong tiểu viện của Huyền Thiên Tông, Hàn Phong đang cùng hai nàng Tiêu Linh và Lâm Phỉ Vân trò chuyện, thì một đạo thân ảnh máu trắng đi vào.

 

- A! Đây không phải là Băng Tuyết Các Đường Vũ Nhu sao? Sao nàng ta lại tới nơi này?

 

Lâm Phỉ Vân từ xa đã nhìn thấy thân ảnh nọ, khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên hỏi.

 

Đường Vũ Nhu đến, Hàn Phong tự nhiên cũng đã sớm phát hiện, lúc này nghe được Lâm Phỉ Vân lên tiếng hỏi, liền đứng dậy.

 

Vừa lúc Đường Vũ Nhu cũng đi tới trước mặt ba người, đầu tiên là thoáng liếc mắt đánh giá hai nàng một cái, gật đầu chào Tiêu Linh.

 

Còn Lâm Phỉ Vân đối với "địch nhân" hồi sáng đánh bại Tiêu Linh có chút khó chịu nhìn nàng đi tới, khuôn mặt tràn đày vẻ mất hứng.

 

Tựa hồ nhận thấy được vẻ mặt của Lâm Phỉ Vân, Hàn Phong không khỏi đưa tay vỗ đầu nàng, rồi nói:

 

- Sao ngươi lại tới đây? Có việc gì vậy?

 

Nghe được Hàn Phong hỏi, Đường Vũ Nhu lúc này mới dời ánh mắt về phía hắn, thanh âm lạnh lùng nói:

 

- Về chuyện lần trước, ta hy vọng có thể cùng ngươi bàn rõ chi tiết.

 

Từ lúc Đường Vũ Nhu xuất hiện, Hàn Phong đã mơ hồ đoán được mục đích của nàng, lúc này nghe nàng nhắc tới cũng không kinh ngạc, nói một tiếng với hai nàng Tiêu Linh cùng Lâm Phỉ Vân, rồi đi theo Đường Vũ Nhu ra bên ngoài.

 

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Lâm Phỉ Vân không khỏi bĩu môi, bất mãn nói:

 

- Linh tỷ tỷ, ngươi nhìn sư huynh đi theo nàng ta, không thấy ngại chút nào sao? Không bằng chúng ta lén đi theo xem một chút?

 

Tiêu Linh có chút buồn cười nhìn Lâm Phỉ Vân, nói:

 

- Nha đầu ngươi, cả ngày chỉ nghĩ gây rối, Đường cô nương đến tìm hắn, tất là có chuyện, ngươi không được phéo làm chuyện xằng bậy.

 

- Linh tỷ tỷ, ngươi nên để ý tới sư huynh, cẩn thận không hắn bị nàng ta câu dẫn mất đấy.

 

Lâm Phỉ Vân lầm bầm nói.

 

Nghe vậy, Tiêu Linh tức giận nhéo cái mũi nhỏ của Lâm Phỉ Vân, nói:

 

- Quỷ nha đầu, ta thấy là ngươi lo lắng sư huynh của mình bị đoạt đi thôi.

 

- Hừ! Ta mới không thèm sợ.

 

Lâm Phỉ Vân cau mũi, phản bác.

 

Cùng Đường Vũ Nhu sóng vai đi tới cánh rừng lần trước gặp mặt, Hàn Phong lẳng lặng đứng đợi Đường Vũ Nhu mở miệng.

 

Nhìn thấy Hàn Phong không hề động đậy, Đường Vũ Nhu đành mở miệng nói:

 

- Lần trước ngươi nói có Thất Sắc Tuyết Liên, có phải là thật hay không?

 

- Chẳng lẽ đến bây giờ các ngươi còn chưa tin? Ta không phải kẻ ngốc, tự nhiên đi trêu chọc Băng Tuyết Các, đối với ta có gì hay chứ?

 

Hàn Phong vừa cười vừa nói.

 

Đường Vũ Nhu nghe xong cũng gật đầu, tiếp tục nói:

 

- Hôm qua sư tôn đã phái người tới truyền lời, nên hôm nay ta tới tìm ngươi, muốn thương thảo chuyện này.

 

- Sao, sư tôn ngươi đồng ý rồi à?

 

Hàn Phong thản nhiên hỏi.

 

Đường Vũ Nhu nói tiếp:

 

- Đúng sư tôn đã đồng ý, nhưng có một yêu cầu nho nhỏ.

 

- Yêu cầu gì?

 

Hàn Phong nghi hoặc nói.

 

- Đúng vậy, thương thế của sư tôn nghiêm trọng, hiện tại chỉ có thể ở Băng Tuyết Các điều dưỡng, vì Thất Sắc Tuyết Liên chưa từng có ai thấy qua, nên ý của sư tôn là sau đại hội hy vọng ngươi có thể tự mình mang nó đến, sau khi chứng minh nó là thật, Băng Ngọc Linh Quả tự nhiên sẽ đưa cho ngươi.

 

Đường Vũ Nhu giải thích.

 

Nghe được Đường Vũ Nhu nói vậy, Hàn Phong không khỏi nhíu mày, suy nghĩ.

 

Đường Vũ Nhu thấy thế, cũng lẳng lặng đứng một bên.

 

Cũng may Hàn Phong chỉ suy tư chốc lát, rồi tiếp tục nói:

 

- Nếu như vậy, ngươi trở về chuyển cáo Mộ các chủ, ngày khác Hàn Phong sẽ mang Thất Sắc Tuyết Liên đến.

 

Nghe được Hàn Phong nói như thế, Đường Vũ Nhu thở phào nhẹ nhõm, nói:

 

- Cám ơn ngươi!

 

Cười khoát tay áo, Hàn Phong khách khí nói:

 

- Không có gì, so với Băng Ngọc Linh Quả đây chỉ là một yêu cầu nho nhỏ mà thôi.

 

Hàn Phong chưa nói xong, Đường Vũ Nhu nghe tới Băng Ngọc Linh Quả, sắc mặt nàng lạnh xuống, lúc này mới nhớ tới hành động nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của của hắn, Thất Sắc Tuyết Liên mặc dù trân quý, nhưng so với Băng Ngọc Linh Quả mà nói xa xa không bằng.

 

- Nếu ngươi đã đảm bảo như vậy, ta liền đi trước, sau khi đại hội chấm dứt, ta sẽ lại tìm ngươi.

 

Đường Vũ Nhu lạnh lùng lưu lại một câu rồi xoay người rời đi.

 

Đối với ngữ khí thay đổi đột ngột của Đường Vũ Nhu, Hàn Phong chút nghi hoặc, bất quá tựa hồ cũng không có quan hệ gì tới hắn.

 

Lắc đầu, Hàn Phong cũng theo sau.

 

Sáng sớm hôm sau, Hàn Phong đang ở trong phòng mình tu luyện, đột nhiên bên ngoài truyền đến một trân ồn ào làm hắn chú ý.

 

Mang theo nghi hoặc ra khỏi phòng, phát hiện Lâm Phỉ Vân vừa lúc đi tới.

 

Nhìn bộ dáng tức giận của nàng, Hàn Phong hiếu kỳ hỏi:

 

- Sao vậy? Mới sáng sớm, ai dám khi dễ Vân nhi đáng yêu của chúng ta thế?

 

Nghe được giọng nói của Hàn Phong, Lâm Phỉ Vân không khỏi ngẩng đầu chống nạnh nói:

 

- Không phải vì sư huynh ngươi sao?

 

- Vì ta ư?

 

Hàn Phong kỳ quái hỏi.

 

Ai ngờ Lâm Phỉ Vân càng tức giận nói:

 

- Đương nhiên là vì ngươi rồi, tên Phong Minh Các Lý Dịch Phi tới bên ngoài muốn gặp Linh tỷ tỷ, ta là vì sư huynh mà ngăn hắn lại.

 

Hàn Phong vừa nghe, không khỏi dở khóc dở cười đối với tiểu sư muội tinh quái này lắc đầu không thôi.

 

Ngay lúc hai người đang nói chuyện, bên ngoài sân một đạo nhân ảnh đi tới. Hàn Phong giương mắt nhìn lại, người tới chính là Phong Minh Các Lý Dịch Phi.

 

-A! Ta đã nói Linh tỷ tỷ đang nghỉ ngơi, sao ngươi lại chạy vào rồi?

 

Lâm Phỉ Vân nhìn thấy Lý Dịch Phi tiến vào, nhất thời bất mãn nói.

 

Ai ngờ, Lý Dịch Phi căn bản không để ý tới nàng, nhìn chằm chằm vào Hàn Phong, nói:

 

- Tiểu cô nương, ta đến tìm hắn chứ không phải Tiêu Linh cô nương.

 

Hàn Phong nghe thấy Lý Dịch Phi dĩ nhiên tới tìm mình, nhất thời có chút nghi hoặc, nhưng vẫn thản nhiên như không, lẳng lặng nhìn đối phương.

 

Không thèm để ý thấy Hàn Phong không nói tiếp, liền cười tiêu sái nói:

 

- Nói thật, lúc trước ta có chút xem thường ngươi, không ngờ ngươi lại phá giải Điệp Ảnh Thiên Huyễn của Thiên Thánh Cốc đơn giản như thế. Coi như là ta cũng không dám cam đoan làm được.

 

- Chuyện này đương nhiên, ngươi cũng không xem sư huynh ta là ai?

 

Lâm Phỉ Vân không khỏi kiêu ngạo nói.

 

Hàn Phong giơ tay ngăn nàng lại, nói:

 

- Ta nghĩ ngươi tới không phải chỉ vì nói mấy lời này?

 

Lý Dịch Phi cười khẽ hai tiếng, trầm giọng nói:

 

- Ta tới hạ chiến thư với ngươi.

 

Hàn Phong nghi hoặc nhìn Lý Dịch Phi, không rõ ý tứ lời nói vừa rồi của hắn.

 

Thấy Hàn Phong không hiểu, Lý Dịch Phi thở sâu, thẳng thắn nói:

 

- Ta biết ngươi cùng Tiêu Linh cô nương có chút quan hệ, mà ta cũng yêu thích nàng, nên ta muốn cùng ngươi đánh một trận, người thua phải chủ động đem Tiêu Linh cô nương nhường lại.

 

Nghe vậy, Hàn Phong không khỏi ngẩn ra, lập tức khẽ cau mày.

 

- Ngươi không dám sao?

 

Hai mắt Lý Dịch Phi khiêu khích nhìn Hàn Phong, trầm giọng hỏi.

 

Chẳng qua, Hàn Phong lạnh lùng đáp:

 

- Chuyện nhàm chán.

 

- Lẽ nào ngươi ngay cả dũng khí đánh một trận cũng không có, người như vậy có thể nào xứng với Tiêu Linh cô nương!

 

Lý Dịch Phi thản nhiên nói.

 

Hàn Phong đối với lời nói châm chọc của hắn, căn bản không để ý.

 

Lâm Phỉ Vân khinh thường nói:

 

- Ta ghét nhất loại người tự cho là đúng, Linh tỷ tỷ sao có thể coi trọng ngươi được.

 

Lý Dịch Phi căn bản không thèm để ý tới lời nói của Lâm Phỉ Vân, mà chăm chú đợi câu trả lời của Hàn Phong.

 

Nhìn bộ dáng của Lý Dịch Phi, hiển nhiên nếu Hàn Phong không đồng ý hắn sẽ không chịu rời khỏi.

 

Nhưng hắn sẽ không đồng ý đối phương, đang nghĩ làm sao để đuổi hắn đi, thì đằng sau truyền đến tiếng bước chân nhỏ.