"Thế nào, có phải Nhược Tuyết tỷ tỷ thắng không?"

Một giọng nói thanh thúy của nữ tử truyền đến, đánh vỡ sự trầm tĩnh của mọi người, ba người đều xoay người, nhìn về phía cửa. Đập vào mắt, là một nữ tử hai mắt trong veo, mang theo một chút ngây thở, chỉ thấy nàng cười khẽ thì lộ ra lúm đồng tiền như ẩn như hiện ở hai hai gò má, tăng thêm vài phần mê người. Ngay sau đó đó là một bóng dáng cương nghị, mặc trường bào màu đỏ, khoác ngoài là ngoại bào màu đen, cả người thoạt nhìn thật chói mắt.

"Sở đại ca!"

Thanh âm Bắc Thần Hàn có chút ôn hòa, khóe miệng hiện lên ý cười. Kỳ Kiếm Vũ và Yến Nam Hiên cũng thu hồi biểu tình trên mặt, trở nên nghiêm túc. Mọi người đều đồng lứa, Sở Dạ Phong tuổi lớn nhất, cũng đương nhiên trở thành đại ca của bọn họ.

Nghĩ xem Sở Dạ Phong bất quá hai mốt hai hai tuổi, đã đạt tới lam cấp cao cấp, tại Thương Khung đại lục này, có thể nói là thiên tài trăm năm khó gặp. Là người nổi bật nhất ngũ đại gia tộc, lại là người duy nhất được chọn vào Thánh điện. Phải biết rằng, tại nơi này không có hoàng quyền, là thế giới lấy võ làm đầu, Thánh điện chính là nơi thần thánh nhất toàn bộ đại lục, là sự tồn tại khiến người đời tôn sùng. Cho nên, có thể được chọn vào Thánh điện, như vậy cũng chính là làm rạng rỡ, hãnh diện rồi. Bất quá, nếu không phải bởi vì hắn được trời cho tu vi cao, khiến Sở gia gặp vận, cũng sẽ không có địa vị hôm nay.

"Các ngươi đều ở đây sao?" Giọng nói của nam tử có phần khêu gợi, mang theo mê hoặc, nếu như không phải bởi vì mấy người đều hiểu rõ hắn, nói không chừng còn bị lạc vào đó. Nói xong, lập tức tiêu sái đến bên cạnh bàn, lập tức có một vị tiểu đồng tiến lên, lấy khăn gấm ra, lau sạch ghế vài lần, lúc này hắn mới ngồi xuống bàn.

Một tiểu đồng khác tiến lên, rửa sạch chén trà ba bốn lần, lúc này mới giúp hắn  rót một ly trà, sau đó cũng thức thời lui ra.

Thấy vậy, bốn người cũng không khỏi miết miết miệng, đối với thói quen siêu cấp thích sạch sẽ của Sở Dạ Phong, bọn họ cũng nhìn thành thói quen rồi.

"Ta đã nói làm sao có thể, Nhược Tuyết tỷ tỷ làm sao có thể thua! Khuy Đắc lục đạo sư còn bảo bọn ta lại đây nhìn, còn nói cái gì để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn!" Nữ tử này chính là muội muội của Bắc Thần Hàn —— Bắc Thần Thư Vũ, bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn, một tay chống cằm, ngồi bên cạnh Sở Dạ Phong nhỏ giọng nói thầm.

"Lục đạo sư nói cái gì?" Yến Nam Hiên đứng bên cạnh Bắc Thần Thư Vũ, buồn cười nhìn, rốt cuộc là chuyện gì, lại muốn làm phiền Sở đại ca của bọn họ đích thân ra tay.

Bắc Thần Thư Vũ vô vị vẫy vẫy tay: "Lục đạo sư nói Lăng Tuyệt Trần sẽ đả bại Nhược Tuyết tỷ tỷ, sợ nàng tuỳ thời trả thù, nói là chỉ có Sở đại ca mới có thể ngăn cản. Này, chúng ta đã tới rồi!" Lục đạo sư rõ ràng nói bừa thôi!

Bắc Thần Hàn và Yến Nam Hiên nghe vậy, cũng lâm vào trầm tư, Lục đạo sư không nói sai được, không ý gì cũng sẽ không nói, hôm nay là ••••••

"Ai nha, Lục đạo sư thật biết nói đùa, ngươi xem, Lăng Tuyệt Trần đã té trên mặt đất bị thương, thật không biết còn sống không! Huống chi Nhược Tuyết đã là lục cấp sơ cấp, chẳng lẽ Lăng Tuyệt Trần vừa ngã đó, còn có thể tạo ra thanh cấp huyền khí hay sao!" Kỳ Kiếm Vũ phe phẩy chiết phiến, lơ đễnh nhìn Lăng Tuyệt Trần đang nằm trên mặt đất.

Mọi người theo ngón tay hắn nhìn lại, đều khiếp sợ trợn to hai mắt, ánh mắt như đao nhìn Kỳ Kiếm Vũ.

Tại...thế giới lấy võ làm đầu, xem trọng nội tu và ngoại tu, cái gọi là song tu chính là nội tu huyền khí và ngoại tu kiếm khí.

Huyền khí tổng cộng chia làm đỏ, cam, vàng, lục, thanh, lam, tím, trắng, thần, thánh mười cấp, mỗi cấp lại chia làm ba cái giai cấp: sơ cấp, trung cấp và cao cấp.

Kiếm khí tổng cộng chia làm kiếm nhân, kiếm sĩ, kiếm sư, kiếm tông, kiếm thần, kiếm thánh, kiếm tôn là bảy cấp, mỗi cấp chia thành Thất Tinh giai cấp, chủ yếu tu luyện kiếm thuật: minh diễm kiếm cương ( chả biết là gì @@), đề cao cấp bậc Tu Luyện Giả, cấp bậc minh diễm kiếm cương cũng theo đó mà tăng lên.

Trừ bỏ tu luyện huyền khí và kiếm khí, còn có luyện dược sư và thuần thú sư. Thuần thú sư cũng chia làm Thất Tinh giai cấp.

Luyện dược sư: dược nhân, dược sĩ, dược sư, dược tông, dược thần, dược thánh, dược tôn bảy cấp cấp, mỗi giai cấp chia thànnh Thất Tinh giai cấp.

Thương Khung đại lục bị chia thành ngũ đại gia tộc: Kim hệ Bắc Thần gia, Mộc hệ Yến gia, Thủy hệ Lăng gia, Hỏa hệ Sở gia, Thổ hệ Kỳ gia, đương nhiên, Phong hệ Diệp gia hơn hai mươi năm trước bị ma giáo diệt môn. 

Trừ bỏ Ngũ Hành tu vi ( đỏ, cam, vàng, lục) tu luyện sơ cấp.

Ngũ Hành Lăng Thiên Tuyệt ( thanh, lam, tím) tu luyện trung cấp.

Ngũ Hành Thiểm Thiên Tuyệt ( trắng, thần, thánh) tu luyện cao cấp.

Ngoài Ngũ Hành Ngự Thiên Tuyệt, các đại gia tộc đều có kỹ năng riêng mình.

Cảm giác có chút đau đầu, nữ tử chậm rãi mở mắt, nâng tay mơn trớn miệng vết thương đau đớn, một cỗ trí nhớ không thuộc về nàng cuồn cuộn đánh úp lại, dù không muốn, nhưng cũng chỉ có thể nhận.

Hơi hơi hít vào, nội lực ở vùng đan điền lan rộng, vung tay lên, nhất thời phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, nghi hoặc nhìn bàn tay của mình, đây là cái gọi là huyền khí sao?

Con mẹ nó, ai nói nữ tử này là phế vật, vậy cỗ huyền khí vị áp chế trong cơ thể nàng là cái gì? Được, Lăng Tuyệt Trần, ngươi có thể chịu, ta không thể! Có cừu tất báo, nếu không, chính là thật xin lỗi bản thân!

Hơi hơi nhấc chân, thân mình xoay tròn giữa không trung, lại xoay người, đã lên tới trên đài cao, ánh mắt lạnh như băng nhìn nữ tử mặc y phục gấm màu vàng nhạt, môi khẽ mở: "Vừa nãy, người muốn lấy tính mạng của ta, chính là ngươi?!" Trí nhớ kia lưu lại, nàng không thể bỏ qua. Cái loại tuyệt vọng này, nàng từng quen thuộc như vậy.

Kỳ Nhược Tuyết nuốt một ngụm nước bọt, ánh sáng lúc nãy, nàng cũng không hề bỏ qua, đây không phải là nội lực nàng có thể kháng cự, đành cố giả bộ ưỡn ngực: "Là ta, thì sao?!" Đúng vậy, là nàng thì sao, nàng bất quá chỉ là người bị gia tộc vứt bỏ, có làm thế nào cũng chỉ là một tiểu thư phế vật mà thôi, nàng dám đối kháng tứ đại gia tộc sao?

Nữ tử lạnh như băng nhếch khóe miệng lên: "Người ta muốn tìm, chính là ngươi!" Vừa dứt lời, thân hình chợt lóe, bộ pháp kỳ diệu, nhưng không hề sử dụng chút huyền khí, trong chớp mắt, bóng dáng lửa đỏ đã vững vàng đứng trước mặt Kỳ Nhược Tuyết.

Kỳ Nhược Tuyết đang muốn nâng tay chống cự, mới phát hiện đã không còn kịp, nàng ta cảm giác được bàn tay lạnh như băng, trong ống tay áo màu đỏ rộng thùng thình kiềm tại cổ của nàng ta, chỉ cần Lăng Tuyệt Trần nhẹ nhàng động, cổ của nàng ta nhất định chuyển nhà. 

Nhìn một màn đột biến này, người vây xem đều bị khiếp sợ. Một khắc trước còn không hề có huyền khí, sao giờ, thế nhưng đạt tới thanh cấp huyền khí, đây là chuyện gì!

Đôi mắt Lăng Tuyệt Trần nhiễm ý lạnh như băng, đang muốn dùng sức, lại phát hiện, căn bản là không thể động đậy! Nàng biết, đó là uy lực đến từ người mạnh hơn, ít nhất năng lực nàng trước mắt không có thể kháng cự uy lực này.

Theo nghi hoặc của nàng, trên đài cao, nhất thời xuất hiện một bóng dáng màu đỏ, đứng đối diện nữ tử kia, tóc dài màu đỏ theo gió tung bay, khẽ mở miệng, thanh âm lạnh băng khêu gợi truyền ra: "Lăng tiểu thư làm gì phải đuổi tận giết tuyệt!"

"A, nếu không phải nàng ta đối với ta như thế, ta sao lại phải làm vậy với nàng ta!" Lăng Tuyệt Trần lạnh như băng nhếch khóe miệng lên, nhìn khuôn mặt trước mắt giống như đã từng quen biết, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, vốn muốn mở miệng, nhưng tiếp xúc đôi mắt nam tử lạnh như băng thì bị nuốt xuống trong bụng.

Bất quá, sự kinh ngạc trong mắt nàng  nháy măt bị che mất, nhưng vẫn không thể tránh được ánh mắt hắn, Sở Dạ Phong hơi giật mình, đúng vậy, hắn làm sao đã quên, việc này là Kỳ Nhược Tuyết khơi mào trước: "Điều kiện!"

Lăng Tuyệt Trần cúi đầu, nàng quả thật không thể làm gì, nàng hiện giờ, cũng không thể  chống đối với tứ đại gia tộc, nếu ông trời để nàng đến đây, như vậy phải thật quý trọng mới đúng. Sau khi suy nghĩ, lúc này mới buông cánh tay đang kiềm chế Kỳ Nhược Tuyết.

Nàng vừa mới buông tay, phía sau Kỳ Nhược Tuyết liền xuất hiện nhiều người y phục không đồng nhất, lại đều xuất hiện khí chất quý tộc gồm ba nam một nữ, đỡ Kỳ Nhược Tuyết đang vỗ ngực mở miệng hô hấp nấp sang một bên.

Nhìn một màn này, mọi người khiếp sợ, toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ có nữ tử trên đài, thần tình lạnh nhạt buông làn váy, cẩn thận chà lau tay phải của mình, giống như bị dính cái gì bẩn thỉu, lập tức chán ghét đem làn váy kéo xuống, tùy tay ném đi.

Bắc Thần Hàn khẽ híp lại mắt, nhìn nữ tử hoàn toàn bất đồng này, trong lòng có chút nghi ngờ. Kỳ Kiếm Vũ vỗ miệng mình, sao há mồm lại linh nghiệm như vậy đây, thật đúng là nói trúng rồi, trời cao sao lại chiếu cố Lăng Tuyệt Trần như vậy! Yến Nam Hiên nhìn Lăng Tuyệt Trần đang lạnh như băng, Lục lão sư thật đúng là thần thông quảng đại, ngay cả người này cũng tính ra!

"Nhược Tuyết tỷ tỷ, tỷ sao rồi, có bị gì không?" Bắc Thần Thư Vũ giúp đỡ Kỳ Nhược Tuyết, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, Lục lão sư miệng quạ đen, tại sao mỗi lần đoán đều chuẩn như vậy!

Kỳ Nhược Tuyết khẽ lắc đầu: "Ta không sao!" Trên mặt lộ ra một tia quẫn bách.

Lăng Tuyệt Trần trào phúng cười cười: "Nếu đổi lại người thua là Lăng Tuyệt Trần ta, xin hỏi Kỳ Nhược Tuyết sẽ bỏ qua cho Lăng Tuyệt Trần sao?"

Không thể!

Trong lòng mọi người đều hiện lên suy nghĩ duy nhất này trong đầu, chính là không thể! Kỳ Nhược Tuyết đã có lục cấp tu vi tìm Lăng Tuyệt Trần không thể tụ khí khiêu chiến, muốn lấy tánh mạng nàng, lại sao lại dễ dàng buông tha!

"Cho nên điều kiện của ta, rất đơn giản ••••••" tầm mắt đảo qua Bắc Thần Hàn vẫn không có biểu tình gì: "Vậy muốn xem Bắc Thần thiếu gia, có nhường mặt mũi hay không!"

Ý của nàng rất đơn giản, không phải xem hắn ta có nhường mặt mũi không, mà là hắn ta có nguyện ý cứu Kỳ Nhược Tuyết hay không. Quy củ luận võ —— sinh tử tuỳ mệnh, cho dù là ngũ đại gia tộc có năng lực thì thế nào? Chỉ cần nàng khó chịu, nàng cho dù không để ý hậu quả đem Kỳ Nhược Tuyết giết chết, nàng lại có sao, hôm nay cố kỵ, bất quá là không nghĩ tăng thêm phiền toái không tất yếu mà thôi, cũng không phải đại biểu nàng sợ tứ đại gia tộc bọn họ!

Bắc Thần Hàn trầm mặc, như nghĩ tới cái gì đánh giá Lăng Tuyệt Trần, không có gật đầu nói cứu, cũng không lắc đầu nói không cứu, từ đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nữ tử, hắn biết sẽ không còn được gặp lại phần si mê ngày xưa, có chăng chỉ là tuyệt tình và châm chọc.

Kỳ Nhược Tuyết nghe vậy, khẩn cầu nhìn về phía Bắc Thần Hàn.

Bắc Thần Thư Vũ nghĩ răg2 Lăng Tuyệt Trần muốn yêu cầu gả vào Bắc Thần gia, lập tức nổi giận nói: "Lăng Tuyệt Trần, ngươi thật mơ tưởng, ngươi đã bị ca ca hưu, đừng vọng tưởng tái giá tiến vào Bắc Thần gia!" Lo lắng của nàng ta cũng không phải là không có đạo lý, dù sao Lăng Tuyệt Trần si tình Bắc Thần Hàn là chuyện mọi người đều biết.

Lăng Tuyệt Trần không nói, nhìn Bắc Thần Hàn, chờ hắn ta nói một câu. Chính là khinh thường không chút che dấu, biểu lộ lập trường của nàng.

Sở Dạ Phong cong khóe miệng, nữ tử này, thực thông minh, biết không tất yếu vì một Kỳ Nhược Tuyết mà chống đối với tứ đại gia tộc. Chẳng qua, nghe qua lời Bắc Thần Thư Vũ, hắn lơ đễnh mân mê miệng, theo hắn, cho dù là Bắc Thần Hàn nguyện ý, Lăng Tuyệt Trần cũng là khinh thường.

"Hưu thư sao?" Ngữ khí bình thản không gợn sóng, biểu lộ nàng căn bản là không cần. Lăng Tuyệt Trần từ trong ngực, lấy ra một phong hưu thư còn mang theo mùi mực tàu, trước mặt mọi ngưởi mở ra, chữ viết cứng cáp hữu lực xuất hiện trước mắt mọi người. Trào phúng gợi lên khóe miệng, sau đó liền dùng lực, phong thư bị tan thành phấn vụn, vung tay lên, hưu thư bị gió thổi tán.

"Ngươi!" Kỳ Nhược Tuyết căm tức: "Ngươi đừng tưởng rằng không có hưu thư, Bắc Thần ca ca sẽ thú ngươi!"

Không để ý tới hai cái kẻ điên, xoay người nhìn Sở Dạ Phong vẫn không nói gì: "Giấy và bút mực!" Người này giữa đám người đó, thoạt nhìn Sở Dạ Phong có vẻ bình thường một chút.

Sở Dạ Phong nhíu nhíu mày, hắn cũng không thích bị người khác chỉ huy, lại phất phất tay, một gã tiểu đồng hiểu ý xoay người rời đi, chỉ chốc lát sau liền đem giấy và bút mực đều chuẩn bị tốt, tiến lên đưa tới trước mặt Lăng Tuyệt Trần. Người còn lại tức khắc đem bàn dài bày biện tốt, hai tiểu đồng xoay người lui ra.

Khẽ nâng ống tay áo, hai chữ nhu nhược lại không mất khí thế rõ ràng nhảy vào mắt mấy người trước mắt —— hưu thư! Hoàn hảo, chữ phồn thể ở cổ đại này, người nào nhìn xem liền biết, cũng có một chút tu vi.

Lúc mọi người ở đây khó hiểu thì một phong hưu thư, một lần nữa xuất hiện tại trong tay nàng, bất đồng là, lần này là —— hưu phu!

Đôi mắt Sở Dạ Phong hiện ra ý cười, Kỳ Kiếm Vũ, Yến Nam Hiên đều bị khiếp sợ, ánh mắt quét qua trên người Lăng Tuyệt Trần và Bắc Thần Hàn, Bắc Thần Thư Vũ và Kỳ Nhược Tuyết lại trợn to hai mắt, tràn đầy không thể tin.

Cầm hưu thư, chậm rãi đi tới trước mặt Bắc Thần Hàn không lộ vẻ gì, ánh mắt lạnh như băng chuyển tới: "Chỉ cần Bắc Thần thiếu gia chịu tiếp nhận, như vậy, Kỳ Nhược Tuyết sống hay chết, không liên quan tới ta!"

Chỉ cần hắn ta nhận, liền cứu được Kỳ Nhược Tuyết, nếu không, Kỳ Nhược Tuyết liền tùy ý nàng xử trí!

Bắc Thần Hàn trầm mặc, hai tay nắm thật chặt, lúc này liền đón lấy, mặt mũi hắn ta sao còn tồn tại, không lấy, sẽ nhìn thấy Nhược Tuyết •••••• không thể tưởng được, hắn ta cũng sẽ gặp phải tình cảnh lưỡng nan khó giải.

Nhất thời, ánh mắt toàn đài, hết thảy tụ tập trên người Bắc Thần Hàn chờ  hắn ta quyết định!

"Bắc Thần ca ca!" Kỳ Nhược Tuyết mang theo khẩn cầu, nhìn Bắc Thần Hàn sắc mặt vẫn như cũ xanh mét.

Bắc Thần Hàn cúi mắt, nhìn nữ tử trước mắt, khóe miệng lại ngoài ý muốn nhếch lên, vung tay lên, tiếp nhận phong hưu thư kia, đảo mắt quả thật giấy vụn bay lên, thật sâu nhìn vào mắt Lăng Tuyệt Trần, xoay người rời khỏi đài cao, kèm theo mà đến, là thanh âm hùng hậu vây quanh quảng trường: "Nếu Lăng tiểu thư có người yêu khác, vậy bổn thiếu gia cũng giúp người thành ý nguyện!"

Ý tứ của hắn thật rõ ràng, Lăng Tuyệt Trần hưu phu, là vì có người khác! Mà nàng cũng đã có vị hôn phu, ý tứ này cũng thật rõ ràng  —— là nàng hồng hạnh xuất tường bất trung với vị hôn phu, mất trinh tiết,  không hề liên quan tới Bắc Thần Hàn hắn ta, hắn ta ngược lại còn làm một người tốt!

Bị cắn ngược lại một cái? Lăng Tuyệt Trần vô vị nhíu mày, nhìn bóng lưng nam tử áo trắng rời đi, người nam nhân này, thật tuyệt tình!